Edit: Pi sà Thần
Khuôn mặt chú La vẫn nở nụ cười, lúc này còn nói thêm, “Chú Chung của cậu ấy, gần đây bị thằng Hưng Thái chọc tức, đến mức tái phát cả bệnh tim.”
‘Hưng Thái’ là một gã đại lục giàu có đầu tư vào nghề cá độ, thành lập công ty cá độ, kinh doanh vụng đến độ phải về vườn, hai năm trước bị Hạ Chí Dũng ký hợp đồng, bây giờ gã ta đã chiếm được cổ phần Hưng Thái, đang ăn hôi [] khắp nơi, kết quả hôi đến tận địa bàn của lão Chung. Lương ở Hưng Thái cao hơn lão không biết bao nhiêu, lão Chung còn có tiếng là bóc lột sức lao động, muốn lão tăng lương giữ người, không tức lộn ruột mới lạ.
[] Nguyên văn là “đào góc tường”, chỉ hành động lôi kéo, mua chuộc nhân sự, tài nguyên của người khác để tư lợi.
Mấy người đang ngồi, trừ Hoàng Anh ra, đều biết mấy nội tình này, liền nghe lão Chung tức miệng quát ầm lên, “Thằng Hạ Chí Dũng khốn nạn, ngông cuồng tự đại, nghe bảo hồi ở đại lục còn ngồi tù, có hội từ thiện làm chỗ dựa cho nó, mơ tưởng cầm trịch hết tất cả các sòng bạc ở Ma Cao à!”
Bản thân không bắt được Hạ Chí Dũng, muốn kéo kẻ ‘cầm trịch’ thực sự của nghề cá độ là Trần Tông Nguyệt xuống nước. Hà Thế Đình rít một hơi thuốc, nhả khói nói, “Chú Chung, chú Chung! Bình tĩnh lại, đừng bực bội hại sức khoẻ.”
Phục vụ bê một cốc nước chanh lên, Hoàng Anh nhổ hạt anh đào vào lòng bàn tay, vui vẻ cầm cốc uống. Kì lạ thật, hồi trước cô còn thấy vị chua thế này khó mà uống trôi.
Trần Tông Nguyệt dán mắt vào mặt bài, đột nhiên hỏi, “Chú La, cháu chú học tài chính ở nước ngoài?”
Chú La ngờ ngợ đáp lại, tiện thể gật đầu.
“Từ lâu lắm rồi, cháu có đăng kí một công ty nhỏ, còn chưa có ai quản lí, cách Hưng Thái mét, mặt đối mặt…” Vừa hay, đến lượt Trần Tông Nguyệt bốc bài, một cánh tay nhỏ nhắn bên cạnh vươn ra, bốc một lá bài hộ anh, anh cười cười, nói tiếp với chú La, “Cháu muốn mời cháu chú làm quản lí chung, không cần quá nhọc lòng, Hưng Thái khai trương thế nào, cậu ta cứ khai trương như thế.”
Chú La không tỏ vẻ gì đảo mắt liếc người phụ nữ bên cạnh Trần Tông Nguyệt một cái. Cô hất hàm tập trung nhìn bài, gõ gõ ngón tay vào mặt mình, chớp chớp đôi mắt sáng như tuyết. Hẳn là Trần Tông Nguyệt rất yên tâm về cô nàng, vì một con chim hoàng yến nghe được quá nhiều bí mật, chẳng may lén bay đến đầu giường kẻ khác, vậy thì hỏng việc.
“Được!” Chú La sảng khoái đồng ý, nhưng lại thêm, “Chỉ cần Trần tiên sinh không sợ bị nó liên luỵ, đến lúc đó lỗ nặng!”
Trần Tông Nguyệt mỉm cười đáp, “Chỉ lo cậu ta không chịu lỗ.”
“Còn Hạ Chí Dũng…” Anh liếc Hà Thế Đình bên cạnh, nói, “Rảnh thì anh điều tra qua về gã ta, lộ mặt từ khi nào, ra giá bao nhiêu, còn cả việc đóng thuế cá độ hai năm qua của gã. Dù gì bây giờ tôi vẫn bảo được bên dinh thống đốc Ma Cao, xử lý gã trước, tránh để lại hậu hoạn khôn lường.”
Lão Chung khấp khởi mừng thầm, nhưng cố tỏ ra lo lắng nói, “Cậu xử nó công khai như thế, chú sợ hội từ thiện gây phiền cho cậu.”
Hà Thế Đình cười cười nói, “Chú Chung nghĩ sao Trần tiên sinh lại bị tai nạn giao thông?”
Lão Chung lộ vẻ mặt tỉnh ngộ, căm hận sục sôi chửi bới người hội từ thiện.
Trần tiên sinh lại có vẻ không để bụng lắm, vừa dạy Hoàng Anh đánh bài, vừa nói, “Chẳng qua chỉ là một đám kiến sống nhờ trên đại thụ rễ sâu, một ngọn đuốc là đủ đốt đến lúc trời sáng.”
Luật chơi mạt chược ở mỗi nơi đều có sự khác nhau, Hoàng Anh mím chặt môi hết sức tập trung tập trung nghiên cứu một lúc, bắt đầu bốc bài thay anh, muốn với đến chỗ đống bài hơi vất vả, nên ngồi luôn lên đùi anh.
Trần Tông Nguyệt thuận thế ôm vòng eo nhỏ của cô, nhường hết đống bài cho cô đánh. Hoàng Anh bốc bài lần hai, bản thân còn chưa hiểu gì, Trần Tông Nguyệt đã kêu dừng, lật hết bài lên, ù rồi.
Hà Thế Đình vừa sợ vừa lạ kêu lên, “Trời ạ, đúng là kì diệu, sao bài cô lúc nào cũng son thế?” Khen xong, lại nhớ ra Hoàng Anh hại gã xì ra không ít tiền, quyết định trêu chọc cô một lúc.
Hà Thế Định dập thuốc, liếc nhìn Hoàng Anh uống hết một cốc nước chanh, anh ta xáo bài nói, “Trai đẹp toàn phải tìm ‘mẹ nuôi’ mới cua được người đẹp, nào như Trần tiên sinh, ngồi không ngoắc ngoắc tay, các em gái đẹp xếp hàng đến tận vịnh Causeway! Sau này chị dâu phải thấu tình đạt lý, học theo Nga Hoàng Nữ Anh []!”
[] Nga Hoàng Nữ Anh: Nga Hoàng và Nữ Anh đều là con gái của vua Nghiêu, phụng mệnh cha “kết tóc se duyên” cùng Thuấn đế. Nga Hoàng là chị, Nữ Anh là em, dẫu phân chính thứ, nhưng Nga Hoàng, Nữ Anh đều rất hòa thuận khi sống chung một nếp nhà, giúp Thuấn đế an tâm mà lo việc thiên hạ. Khi Thuấn đế mất, hai nàng “khóc loang khóm trúc” bên bờ Tương Giang, lệ thấm ướt cả những khóm trúc, khiến đám trúc xanh cũng lốm đốm vết lệ.
Thú vị ở chỗ hai nàng còn được dân gian gọi tắt là Hoàng Anh ( 皇英), đồng âm là “huáng yīng” với tên nữ chính Hoàng Anh ( 黄鹦).
Tiêu khiển ở Hong Kong ắt phải đến Lan Quế Phường uống mấy chén rượu, đúng là không ít người đẹp bạo dạn, nôn nóng sáp lại gần.
Tuy tiếng phổ thông của Hà Thế Đình lộn xộn, nhưng Hoàng Anh vẫn hiểu gã ta đang nói gì, đặt mạnh cốc xuống bàn, đôi mắt trong sáng quay ra lườm gã, chưa nghĩ được câu đáp trả nào hay ho ——
Trần Tông Nguyệt đã giúp cô trút giận trước, nói, “Im đi, đồ dâm dê.”
Ván bài này đánh đến tận đêm khuya, trước khi dọn quầy, Hoàng Anh thành công cầm được một cuộn băng cassette. Quay về khách sạn, nhân lúc Trần Tông Nguyệt ở trong phòng tắm, nhét băng vào đầu phát, cô chống tay ra sau ngồi trên thảm, ấn điều khiển ti vi.
Màn hình chiếu một căn phòng trông giả tạo hết sức, nửa đêm nữ chính tỉnh lại, hơi đẩy hé cửa ra, nhìn trộm đôi tình nhân sát vách. Họ cởi sạch trơn, nằm trên giường anh hôn em, em hôn anh quấn lấy nhau.
Trần Tông Nguyệt ra khỏi phòng tắm, đi theo tiếng kêu rên gợi tình vào phòng khách, cô chỉ mặc một cái áo T-shirt rộng thùng thình, ngồi khoanh chân trước ti vi, khuỷu tay chống lên đầu gối, đầu tì lên lòng bàn tay, ánh sáng rực rỡ từ màn hình biến đổi không dứt chiếu lên mặt cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hoàng Anh cau mày chỉ ti vi, hỏi anh, “Sao chỗ quan trọng nhất… lại không quay?” Hai người kia như thể chỉ xếp tư thế giả vờ cùng lắc lên lắc xuống, làm chẳng có thành ý gì cả.
Trần Tông Nguyệt sững lại, cười nói, “Sao anh biết được?”
Hoàng Anh thấy anh vào phòng ăn rót nước, quay lại tắt ti vi, không kịp xỏ cả dép, chạy đến cạnh anh, nằm nhoài lên bàn một lúc lại ngồi dậy, dựa lưng vào bàn, không nói gì, nhìn anh chằm chằm không tha.
Trần Tông Nguyệt không hiểu gì, đứng đối diện nhìn thẳng vào cô.
“Không…” Hoàng Anh lắc đầu, rồi giải thích, “Chỉ đang nhìn thử xem, tuýp đàn ông thế nào mà đáng cho các em gái đẹp xếp thành hàng dài?”
Trần Tông Nguyệt không nhịn được cười, “Thằng đó nói lung tung…”
Hoàng Anh cướp lời nói, “Rất đáng tin đấy chứ, nếu là em, em cũng xếp hàng chờ lượt.” Cô thật lòng đặt mình vào vị trí người khác, chống cằm nói, “Nhưng làm thế nào em mới làm anh chú ý được đây?”
Nghĩ vậy, Hoàng Anh kéo cái áo tạm che được đến chân lên cao, nháy mắt với anh.
Như một hạt lựu được tách ra, dù động tác có dung tục đến mức nào, cô vẫn là viên hồng ngọc lấp lánh trong suốt, làm Trần Tông Nguyệt bật cười, lại cố nén lắc đầu, tỏ vẻ vẫn chưa đủ quyến rũ anh.
Hoàng Anh không giận tẹo nào, kéo bàn tay to lớn dày rộng của anh, đưa vào trong áo từ dưới lên sờ qua sờ lại, không cẩn thận bị anh túm eo kéo vào lòng.
Trần Tông Nguyệt thương lượng với cô, “Muộn lắm rồi, không thì ngủ một giấc đã, từ từ nghĩ sau?”
Vừa tắt đèn, dường như bên ngoài cửa sổ sát đất có thể nhìn trọn cả cảnh đêm Ma Cao, Hoàng Anh ngồi lên chăn, đôi mắt phản chiếu ánh đèn đỏ nhấp nháy, ánh sao lấp lánh, gỡ mái tóc búi lên lúc trước khi đi tắm.
Trần Tông Nguyệt kéo một lớp rèm xuống, ngồi bên giường, ngăn phong cảnh trước mắt cô, đã thấy cô đang ngồi ngây ra nhìn mình, bò đến trước mặt, nâng mặt anh lên hôn nhẹ.
Hoàng Anh khổ não nói, “Khó quá.”
“Muốn làm anh chú ý thực sự khó quá.”
May mà anh cho một con đường tắt [], vô cùng cảm kích.
[] “Đường tắt” ở đây là chỉ chi tiết ở chương , nguyên văn:
“Em có thể gả cho con anh không?”
Trần Tông Nguyệt không hề trả lời, mà là bình tĩnh đến dị thường hỏi cô, “Em gặp con nuôi của anh rồi à?
Hoàng Anh không chút chậm trễ lắc đầu.
“Nếu chưa từng gặp thì tại sao lại có suy nghĩ này?” Trần Tông Nguyệt ôn tồn nói, như luật sư trong phòng thẩm vấn, phải ăn ngay nói thật với anh thì mới có đường sống.
Thế là cô chọn cách thẳng thắn để được khoan hồng, “Em, em em muốn được gần, gần gần anh một chút…”
“Vì lẽ đó mà em muốn kết hôn với con trai anh?”
Trần Tông Nguyệt không nói được gì mà lại cảm thấy đau đầu, “Hoàng Anh…” Ngưng lại một chút, anh nói, “Thỉnh thoảng em cũng có thể đi đường tắt mà, không cần lòng vòng như thế.”
Đường tắt?
Váy bị cô vò nát nhăn nhúm.
Hoàng Anh cẩn thận giơ tay lên, bàn tay tuyết trắng như lông ngỗng hướng về phía anh, hơi lần khần bên mặt anh một lát, nhẹ nhàng áp lên, làn da của anh ấm áp hệt như bàn tay của cô, ánh mắt anh mê người. Cô thực sự rất muốn xoa xoa sống mũi anh tuấn của anh nhưng lại không dám động đậy.
Đột nhiên, Trần Tông Nguyệt nắm lấy đầu ngón tay đang khẽ run của cô, áp tay cô đặt lên môi mình, trước sau chỉ nhìn mỗi cô, hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Một buổi sáng nào đó, ánh nắng chiếu khắp văn phòng luật sư này, hơi lạnh toả ra từ cốc cà phê trên bàn. Hơi nhấc đôi giày cao gót lên trước bàn làm việc của luật sư Liên, cô gái trẻ ngẩng đầu, vành mũ trắng cũng vểnh vểnh lên.
Lý Giai Hoàn tháo kính ra, nghiêng mặt nói, “Luật sư Liền theo ông tôi nhiều năm rồi, tôi rất tin tưởng, nên, muốn nhờ anh tư vấn chuyện đầu tư…”
Vị luật sư Liên này vừa chuẩn bị mở miệng, đã có người đẩy cửa vào, “Liên tiên sinh!” Hình như có chuyện khẩn cấp, anh ta không thể không ra ngoài xem tình hình, đành xin lỗi, “Lý tiểu thư xin chờ chút!”
Ngay sau khi luật sư Liên rời khỏi phòng làm việc, giày cao gót đã hạ xuống, Lý Giai Hoàn nhanh chóng vòng ra sau bàn làm việc, tìm hết các ngăn kéo một lượt, phát hiện một cái hòm giống với két sắt còn cắm chìa, cô nàng cảnh giác thò đầu từ mặt bàn ra quan sát, mở cửa két ra, quả nhiên có một bản di chúc nháp.
Nội dung chỉ vỏn vẹn ba trăng, Lý Giai Hoàn kiểm tra đi kiểm tra lại, chắc chắn không có tên mình, nhất thời hoảng hốt lạnh người, lão Chu chỉ để lại một căn nhà cho cô ta. Những thứ khác thì sao, lẽ nào đưa hết cho Hoàng Anh?!
Lúc luật sư Liên quay lại, tất cả đều bình thường, “Không biết có hai mẹ con từ đâu ra đến gây chuyện, thật ngại quá.”
Lý Giai Hoàn mất hồn mất vía đứng dậy, đeo kính vào nói, “Sorry, tôi hơi mệt, hôm khác nói chuyện sau nhé.”
“Được, bất cứ lúc nào…” Luật sư Liên còn chưa nói xong Lý Giai Hoàn đã không nhìn anh ta, quay người đi ra cửa, “tôi cũng sẵn sàng.”
Chờ đến khi Lý Giai Hoàn đi khuất không thấy bóng dáng, luật sư Liên cúi xuống nhìn két sắt, nhấc điện thoại trên bàn lên, gọi một cuộc điện thoại.