Trắng Trợn Táo Bạo

chương 93: phiên ngoại thẩm minh tước: chi phiếu tình yêu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảnh vật xung quanh chung cư của Giải trí Thiên Nghệ vô cùng im lặng, hơn nữa do không ai có thể tùy ý dừng lại nên nơi đây càng yên tĩnh gấp nhiều lần.

Ý tứ trong lời nói của Trình Minh Thành rất rõ ràng.

Thẩm Minh Tước hiếm khi nghe thấy anh nói nhiều như vậy trong một lần, trừ những lần anh chỉnh cô, và càng khỏi kể đến số lần anh nói những câu có nội dung sến sẩm.

Tạm thời xem những lời mà anh vừa nói là có nội dung sến sẩm vậy.

“Anh biết anh đang nói cái gì không?” Hơi thở ấm nóng của Thẩm Minh Tước chui ra từ khăn choàng cổ, rồi tiêu tán trong không khí.

“Biết.” Trình Minh Thành gật đầu.

Sau đó anh lại khôi phục dáng vẻ kiệm lời như trước.

Thẩm Minh Tước bị anh khơi lên lòng hiếu kỳ, cô cũng không hiểu rõ vì sao thái độ của anh đột nhiên thay đổi như thế này, rõ ràng lúc trước anh còn nói không thừa nhận chuyện bọn họ đã chia tay.

Cô cẩn thận suy nghĩ lại những lời mà Trình Minh Thành nói, hình như cũng khá đúng.

Muốn cắm sừng anh thì điều kiện tiên quyết là hai người vẫn là người yêu. Bây giờ cả hai lại đang trong trạng thái chia tay, dù có muốn thực hiện thì thân phận của bọn họ cũng không phù hợp cho lắm.

Cái tên đàn ông thối tha Trình Minh Thành này cũng biết tính toán ghê.

Thẩm Minh Tước lắc lắc đầu, nhanh chóng vứt chuyện cắm sừng hay không cắm sừng đi: “Anh đến đây chỉ vì muốn nói chuyện này à?”

“Không phải.” Trình Minh Thành nói.

Anh nhìn Thẩm Minh Tước chăm chú, bình tĩnh mở miệng: “Anh muốn hẹn em đêm nay.”

Thẩm Minh Tước bỗng nhiên hiểu ra, cô mở to hai mắt, ánh mắt đảo lên đảo xuống trên người anh: “Vậy chờ anh theo đuổi em lần nữa rồi tính tiếp.”

Cô đẩy kính râm lên, kiêu ngạo xoay người chuẩn bị rời đi.

Trình Minh Thành cũng không cản cô rời đi, mà khóe môi hơi nhếch lên.

Bởi vì cả hai ở chung với nhau cũng khá lâu rồi, anh rất rõ lối suy nghĩ của Thẩm Minh Tước, với anh mà nói thì tất cả chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Mà anh, không thiếu thời gian.

Thẩm Minh Tước đi thẳng về chung cư, lúc đi thang máy cô vẫn còn suy nghĩ.

Trình Minh Thành lấy đâu ra tự tin như thế? Anh nghĩ anh theo đuổi cô thì cô nhất định sẽ đồng ý à?

Lúc trước cô đồng ý cũng là nhờ ‘mặt tiền’ của anh, hơn nữa lần đầu yêu đương tương đối mới lạ ngốc nghếch, cô bây giờ không phải là cô của trước kia rồi.

Lần này cô sẽ không đồng ý đâu.

Muốn hẹn hò á? Nằm mơ đi.

Thẩm Minh Tước đắc ý ngâm nga vài câu, bước chân nện bước vô cùng quyến rũ, đi thẳng về chỗ ở của mình.

Trong phòng khách có người.

Hai người bạn cùng phòng đang xem video, video mở tiếng rất lớn, mãi đến khi Thẩm Minh Tước đi vào rồi thì bọn họ mới nghe thấy động tĩnh.

“Tước Tước về rồi đấy à?” Một người bạn cùng phòng chào hỏi cô.

“Ừ.” Thẩm Minh Tước ừ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.

“Chuyện trên weibo cậu biết chưa?” Người còn lại nói: “Acc phụ của cậu bị phát hiện rồi.”

Thấy cô thay giày, đối phương tiếp tục nói: “Bọn họ còn đào ra một số post cũ của cậu. Và cả cái tin gần đây nhất ấy, chuyện giữa cậu và tổng giám đốc Trình, cái post thanh minh mà Trình thị đăng là thật hay giả vậy?”

Thẩm Minh Tước thay dép đi trong nhà, xoay người.

Cô nói: “Không biết.”

Đối phương nói: “Cậu là đương sự mà sao lại không biết?”

“Tôi có biết hay không liên quan gì đến cậu.” Thẩm Minh Tước liếc nhìn cô ta: “Tôi cũng không thích người khác dùng đồ của tôi.”

Cô trực tiếp rút cuốn sách mà bọn họ đang dùng làm bệ đỡ điện thoại ra.

Biểu cảm trên mặt người bạn cùng phòng kia trở nên cứng đờ.

Thẩm Minh Tước cầm sách đi về phòng mình.

Quyển sách này lúc trước cô mua, là sách dạy nấu ăn, nhưng mua về lâu rồi mà cô cũng chẳng học nấu được món nào cả.

Từ trước đến giờ mối quan hệ giữa cô và hai người bạn cùng phòng cũng không quá tốt, lúc không hot thì bọn họ trong tối ngoài sáng nói bóng gió, kể cả chuyện cô chia tay cũng bị bọn họ nhắc qua.

Bọn họ còn hỏi thăm sở thích của Trình Minh Thành, cũng không biết nghĩ gì mà lại đi hỏi cô - một bạn gái cũ.

Âm thanh bên ngoài phòng trở nên mơ hồ không rõ.

“Bây giờ thái độ của cậu ta lúc nào cũng thế.” Cô ta bỗng dưng chốt một câu, “Chẳng phải chỉ dùng sách đỡ một chút sao?”

“Đừng nói nữa.”

Không gian an tĩnh trở lại.

*****

Thẩm Minh Tước ghé vào giường, dựa vào gối rồi bắt đầu lên mạng.

Tin nhắn trong nhóm chat cô còn chưa xem.

Lục Nghiêu: [Đương sự của chúng ta sao còn chưa xuất hiện @Chim sẻ nhỏ]

Khương Dĩ Nhàn: [Em ấy rời khỏi chỗ chị từ một tiếng trước.]

Lâm Sơ Huỳnh: [Em ấy rời khỏi chỗ tôi từ nửa tiếng trước.]

Lục Nghiêu: [@Chim sẻ nhỏ]

Bây giờ không xuất hiện cũng không được.

Thẩm Minh Tước lén lút nhắn trả lời: [Chào buổi trưa.]

Lục Nghiêu tranh thủ lúc vị thư ký nghiêm khắc kia không giám sát mình, cậu nhanh chóng cầm điện thoại lên trả lời: [Cô làm gì đi đâu mà đến bây giờ mới xuất hiện??]

Thẩm Minh Tước nghiêm túc suy nghĩ, tiện tay trả lời: [Tôi đang suy nghĩ tính khả thi của bài post trên weibo.]

Lục Nghiêu vừa nghe xong thì bắt đầu thấy hào hứng: [Đương nhiên là khả thi rồi! Rất khả thi luôn! Nếu cô chưa có đối tượng thì tôi đây có thể giúp cô!]

Đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Thái độ thiếu đánh của Trình Minh Thành khiến cậu cũng cảm thấy khó chịu, có lẽ thân là tên ăn chơi trác táng nên luôn tồn tại sự ghen ghét với nhân sĩ?

Sau đó cậu nhận được tin nhắn mới.

Thẩm Minh Tước: [Hay là thôi đi.]

Lục Nghiêu: [?]

Lục Nghiêu: [Cô đang coi thường năng lực của tôi đấy à?]

Thẩm Minh Tước nghĩ thầm, làm sao mà cô tin cho được, một người đàn ông chưa từng yêu đương lại đòi bàn chuyện tình cảm với cô.

Bây giờ người trẻ nào cũng như vậy hết à?

Bản thân không tự đi yêu đương mà lại đi làm quân sư tình cảm cho người khác.

Lục Nghiêu mang danh hiệu “Thích lên mặt dạy đời” khá khó chịu với câu trả lời của Thẩm Minh Tước: [Ý của tôi là tôi có thể giúp cô tìm một chàng trai cao mét tám để cô ra tay.]

“……”

Thẩm Minh Tước gõ chữ đáp lại: [Chịu không nổi.]

Trợ lý Kiều ít khi xuất hiện trong nhóm cũng không chịu được nữa, cô ấy nhắn tin cảnh cáo: [Lái xe trong nhóm, coi chừng trúng gió.]

Lục Nghiêu: [Lái xe? Ai lái xe?]

Thẩm Minh Tước: [Mở cái gì?]

Kiều Quả: …

Thẩm Minh Tước rời khỏi nhóm chat đi dạo khắp mạng, chuẩn bị xem thử bây giờ cư dân mạng đang bàn về cô đến mức nào rồi.

Diễn đàn cũng đang bàn chuyện này, cuối cùng cũng lên top đầu.

[Chuyện trên weibo mọi người đã xem chưa? Mọi người có tin cái acc phụ đó là của TMT không?]

[Viết tắt kiểu này nhìn lạ ghê, suýt nữa đã nhìn không ra.]

[Thật muốn biết bây giờ tổng giám đốc Trình đang nghĩ gì.]

[Hình như tổng giám đốc Trình không có lập tài khoản weibo, không lập cũng đỡ, khỏi phải nhìn thấy chuyện bạn gái cũ muốn cắm sừng mình.]

[Tôi có thể may mắn trở thành công cụ để Tước Tước cắm sừng tổng giám đốc Trình không?]

[Đệt! Bộ muốn làm công cụ cho Tước Tước là có thể làm à? Nhưng mà ngại quá, tôi cũng muốn làm.]

[Tôi chỉ muốn hóng quá trình tổng giám đốc Trình bị cắm sừng thôi.]

[Hy vọng tổng giám đốc Trình sẽ ném tờ chi phiếu chục triệu vào mặt tôi, sau đó nói: “Tránh xa tình yêu của tôi ra!”]

Hướng gió của chủ đề hình như bắt đầu thay đổi rồi.

Cư dân mạng bắt đầu viết tiếp các cốt truyện tổng giám đốc bá đạo hay xuất hiện trong tiểu thuyết, dù nó có không phù hợp với hiện thực đến cỡ nào thì bọn họ vẫn bàn tán rất vui vẻ.

Thẩm Minh Tước cũng không ngờ là sẽ có ngày bản thân lại trở thành công cụ để bọn họ viết tiểu thuyết.

Cô cũng vui vẻ xem những cốt truyện này, thậm chí còn xuất hiện suy nghĩ định gửi Trình Minh Thành xem, nhưng sau đó cô chợt nhớ ra là bản thân vẫn luôn để Trình Minh Thành trong danh sách đen.

Trong danh sách đen chỉ có mỗi mình anh.

Thẩm Minh Tước chống cằm, thả lỏng đầu óc suy nghĩ nửa ngày, sau đó cô kéo anh khỏi danh sách đen rồi hừ lạnh một tiếng.

Để xem anh làm thế nào để theo đuổi tôi.

Có thêm một lần nữa thì cô cũng không dễ lừa như vậy đâu.

*****

Cốt truyện tổng giám đốc theo đuổi Thẩm Minh Tước còn chưa phát sinh thì cư dân mạng đã phát triển đến khúc chi phiếu tình yêu rồi.

Cô nhận điện thoại từ một số lạ.

Là của mẹ Trình Minh Thành, bà mời cô đến quán cafe để gặp mặt.

Thẩm Minh Tước vốn không định đi bởi vì cô không có ấn tượng tốt gì với bà ta, nhưng nghĩ đến chuyện ảnh chụp, thế là cô vẫn quyết định đi xem thử.

Không chừng đến lúc đó lại phản đòn được.

Thẩm Minh Tước đi đến quán địa chỉ quán cafe đó, cô đi rất thong thả thảnh thơi, thậm chí còn cầm một cây kẹo que trong tay.

Mẹ Trình một bộ như quý phu nhân, ngồi đối diện nhìn chằm chằm Thẩm Minh Tước, cực kỳ không vui, thậm chí còn mang theo chán ghét.

Bà không mở miệng thì Thẩm Minh Tước cũng không lên tiếng.

Cuối cùng vẫn là bà Trình không nhịn được, bà nghiêm khắc mở miệng: “Nếu cô đã chia tay với con trai tôi rồi thì cô còn quay lại làm gì?”

Thẩm Minh Tước nói: “Đâu có quay lại đâu.”

Bà Trình không thèm tin lời cô, nói: “Cô chẳng qua chỉ là một con hát, con trai tôi phải kết hôn với một thiên kim tiểu thư có gia thế tương đương với nó, cho nên tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì hết hy vọng đi.”

Quán cà phê không có nhiều người.

Thẩm Minh Tước nhìn về phía đối diện, hỏi: “Thế nên đây là lý do bà photoshop ảnh rồi đưa cho tôi xem đấy à?”

Bà Trình không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận.

Thẩm Minh Tước cười khẽ, cô nhớ tới lời nói lúc trước của bà chủ: “Vất vả bà còn phải đi chụp lén người khác.”

Bà Trình lạnh lùng hừ một tiếng.

“Nhưng tiếc là bây giờ đã vô dụng mất rồi.” Thẩm Minh Tước vỗ tay một cái, hào hứng nói: “Năm nay tôi mới 23 tuổi, cho dù có trì hoãn một khoảng thời gian thì cũng chỉ trong vài tháng mà thôi, bà lại làm thêm vài lần cũng không sao cả.”

Câu mà cô nói như đang ám chỉ gì đó.

Lúc đầu, bà Trình nghe không hiểu, đến lúc bà hiểu ra thì đã tức đến xanh mặt: “Cô —— Cái đồ không có giáo dục!”

Không ngờ cô lại đá xéo bà đã già rồi.

Thẩm Minh Tước cũng không để ý, nhìn bà Trình đối diện mặc vàng đeo bạc, cô chỉ cảm thấy thật thần kỳ, sao lúc trước cô lại nghĩ sẽ coi bà như mẹ chồng được nhỉ?

Lúc trước hẳn là mắt cô bị mù.

Khi Thẩm Minh Tước đang thầm chửi bản thân thì bà Trình ngồi ở đối diện đã lấy ra một tờ giấy từ trong túi rồi đặt lên bàn: “Đây là năm triệu ——”

“Rời xa con trai bà?”

Thẩm Minh Tước thay bà bổ sung vế sau.

Cô đưa tay cầm lấy tờ chi phiếu, thổi phù một cái, rồi cảm khái: “Năm triệu, cũng không ít.”

Bà Trình lộ ra ánh mắt châm chọc.

“Nhưng thù lao nhận một đại diện của tôi đã là hơn mười triệu rồi.” Thẩm Minh Tước đột nhiên xoay nội dung: “Bà cũng keo kiệt quá đi mất.”

Tuy là mười triệu đó cũng chia cho công ty.

Bà Trình tức đến mức cơ mặt cũng run run, đương nhiên tài khoản riêng của bà cũng không có bao nhiêu tiền, rốt cuộc thì nhà họ do Trình Minh Thành quản lý, số tiền này cũng chỉ là tiền vặt của bà mà thôi.

Bà tức giận viết ra một tờ chi phiếu hai mươi triệu.

Mắt Thẩm Minh Tước cong cong, cô chồng hai tờ chi phiếu lên nhau, khoa trương cảm thán: “Oa, tự nhiên bà hào phóng ghê ta.”

Cô rung đùi đắc ý rồi nhịn không được mà nghĩ, nếu Trình Minh Thành biết mình bị bán đi như vậy, sẽ cảm thấy như thế nào đây.

Bà Trình: “……”

Lời cảm thán này vừa nghe là đã biết rất dối trá.

Thẩm Minh Tước bỏ tờ chi phiếu vào túi xách, chuẩn bị chờ ngày nào đó gặp Trình Minh Thành thì ném nó vào mặt anh để anh hưởng thụ cảm giác phải tránh xa khỏi tình yêu là như thế nào.

Bà Trình tưởng cô đã đồng ý, lập tức lộ ra biểu cảm quả nhiên là như thế.

Thẩm Minh Tước đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, sau đó cô đột nhiên dừng lại.

Bà Trình tưởng là cô muốn ra tay, sau đó bà lại thấy cô cong môi cười nói ——

“Đúng rồi, còn có một việc nữa, hiện tại tôi là người nổi tiếng nên nhất cử nhất động đều sẽ có phóng viên chụp lại. Thế nên, lần này tôi cho bà cọ nhiệt miễn phí để bà lên hot search một lần nha.”

Thẩm Minh Tước sảng khoái rời khỏi quán cafe.

Về phần độ nổi tiếng của quán cafe này có như thế nào thì đó cũng không phải là chuyện của cô.

Thẩm Minh Tước đeo kính râm rồi ngồi lên xe, cô suy nghĩ vài phút, cảm thấy vẫn không nên gọi điện thoại, không thể thoả hiệp như thế được.

Thế nên, cô chỉ đăng lên vòng bạn bè có lèo tèo vài người, về phần một số ít đạo diễn người mẫu, liền không có trong phạm vi có thể nhìn thấy.

Post ảnh tấm chi phiếu.

Còn lơ đãng để lộ tên bà Trình.

Thẩm Minh Tước cảm thấy như vậy hẳn là đủ rồi.

Cô rất nhanh đã nhận được mấy like, còn có bình luận của hội chị em.

Lục Nghiêu: [Đây là phương pháp kiếm tiền kiểu mới hả? Đã học.]

Khương Dĩ Nhàn và Lâm Sơ Huỳnh thì rất bình thường, chỉ bình luận một câu trâu bò, sau đó cổ vũ hai câu, nhìn như đại hội động viên vậy.

Mãi đến khi Thẩm Minh Tước về chung cư, thậm chí là nằm lên giường luôn rồi thì bạn bè trong giới vẫn không có động tĩnh gì.

……?

Trình Minh Thành không nhìn thấy hay là đã cho cô vào danh sách đen vậy? Thẩm Minh Tước phồng mặt tự đoán xem trong hai cái này thì cái nào là hợp với thực tế nhất.

Sau khi bước ra từ phòng họp, Trình Minh Thành mở điện thoại, anh như bị ma xui quỷ khiến mà mở vòng bạn bè lên xem một lát, sau đó tầm mắt anh như bị cố định lại.

Không ngờ bà Trình lại dám lén làm chuyện này sau lưng anh, anh thực sự rất tức giận, nhưng đây không phải điểm quan trọng, anh trực tiếp gọi cho Thẩm Minh Tước.

Một lát sau mới có người nghe máy: “Ai đó?”

Trình Minh Thành cũng không cảm thấy kỳ lạ gì với sự giả vờ của cô, anh hạ giọng đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Bà ấy tìm em?”

“Anh nói mẹ anh á?”

Thẩm Minh Tước vô thức hỏi.

Nói xong thì cô mới cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, sau đó cô chợt nhận ra lời này giống như đang có ý mắng người khác vậy.

Thẩm Minh Tước nhỏ giọng giải thích: “Em không mắng anh.”

Trình Minh Thành ừ một tiếng: “Anh biết.”

Anh vốn không nghe ra đây là câu mắng người, nhưng bây giờ thì anh biết rồi.

Đại khái là chột dạ, Thẩm Minh Tước chủ động nói chuyện quán cafe một chút, cô cũng không quên nói móc anh: “…… Thì ra anh chỉ đáng giá bấy nhiêu đó tiền.”

Trình Minh Thành nới lỏng cà vạt, vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe, đợi cô nói xong thì mới chậm rãi mở miệng: “Không cần phải nói sự thật.”

“Em cầm tờ chi phiếu đó.” Thẩm Minh Tước cố ý nói.

“Không sao cả.” Trình Minh Thành nhéo nhéo giữa mày, có chút mệt mỏi, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Coi như đó là tiền tiêu vặt của em.”

“……?”

Cô cần tiền tiêu vặt của anh làm gì?

“Đánh tráo khái niệm cũng vô dụng.” Thẩm Minh Tước hiểu ra, cô cũng không quên nói: “Anh phải nghe lời mẹ hơn đi.”

“Vậy đổi lại đi.” Trình Minh Thành gõ gõ bàn, chất giọng trầm thấp truyền qua điện thoại: “Cũng vừa khớp.”

“Lấy cái gì để đổi?” Thẩm Minh Tước tò mò hỏi.

“Em nói xem?”

Trình Minh Thành ở đầu điện thoại bên kia hình như cười khẽ một tiếng, mà bên Thẩm Minh Tước lại nghe không rõ lắm, giống như gặp ảo giác vậy.

Truyện Chữ Hay