Trắng Trợn Táo Bạo

chương 44

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước khi trở về, Lâm Sơ Huỳnh đã đăng một bài lên weibo, trong đó chính là ảnh tự sướng của cô nên tất nhiên định vị cũng ở bên đó. Lúc ấy cô không chú ý, sau khi lên máy bay thì ngủ tít, làm sao còn nhớ mình đã cập nhật bài viết trên weibo?

Quả nhiên, tin tức trên weibo cũng là chị em thông báo cho cô.

Lâm Sơ Huỳnh nào ngờ mình chỉ tùy tiện đăng một bức ảnh tự chụp mà lại có thể bị mắng đến nỗi lên hot search, đây có lẽ là phương thức leo hot search kỳ lạ nhất.

Trang đầu của hot search #Lâm Sơ Huỳnh# một mình chiếm ba vị trí đầu.

Lâm Sơ Huỳnh thở dài, nhấn vào trang chủ weibo của mình.

Lúc này cô mới phát hiện vẫn có bình luận tốt, coi như an ủi một chút trái tim vừa tỉnh lại liền bị tổn thương của cô.

[Hôm nay cũng là một ngày Lâm Sơ Huỳnh nổi tiếng!]

[Gương mặt này đẹp thật sự!]

[Hy vọng mỗi ngày đăng nhiều ảnh chụp như này một chút, cảm ơn.]

Fans nhan sắc bình luận không tồi, nhưng còn lại thì một lời khó nói hết.

[Là chuẩn bị được Hoa Thịnh lăng xê cả đời sao?]

[Người ta đi hưởng tuần trăng mật chụp ảnh cưới mà cô cũng đi theo, còn chụp kiểu ảnh như này, có ý gì đấy?]

[Thật sự là chưa từng thấy ai cọ nhiệt độ như vậy, vợ chồng người ta chụp ảnh cưới mà cũng muốn cọ nhiệt, tuyệt.]

[Đây là chuẩn bị chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác sao?]

Lâm Sơ Huỳnh suýt chút nữa bị chọc tức đến bật cười.

Trong wechat bọn chị em còn đang nói chuyện phiếm, có thể là phát hiện nhắn tin riêng không có trả lời nên biết cô hẳn là đang trong giấc mộng.

Thẩm Minh Tước với Lục Nghiêu kẻ xướng người họa, hoài nghi tuyệt đối là có người âm thầm quạt gió thêm củi, tuy rằng bọn họ cũng không đoán được ai ra tay.

Ngay cả Khương Dĩ Nhàn cũng nhắn tin hỏi chuyện gì xảy ra.

Hơn 20 năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Sơ Huỳnh gặp phải loại chuyện này, ngày thường cuộc sống của cô thuận buồm xuôi gió, trước nay không ai đắc tội cô.

Internet đúng là kỳ lạ.

Lúc này, Lâm Sơ Huỳnh nghĩ lại những chuyện đã trải, cuối cùng cũng biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào.

Cô đăng bài lên weibo không thành vấn đề.

Định vị cũng không thành vấn đề.

Vấn đề là, màu sắc chiếc váy cô mặc!

Trong diễn đàn vốn có người thường xuyên chú ý đến cô, một bài đăng weibo như vậy liền thảo luận công khai, sau đó bị người chụp hình đưa lên weibo.

[Đây rõ ràng là chụp giống ảnh cưới.]

[Thời gian muộn hơn video tình cờ gặp kia một chút, chậm khoảng hai, ba ngày, vừa nhìn liền biết cố ý bay qua đó để chụp.]

[100% là cọ nhiệt.]

[Quá ngốc, đây chẳng phải khiến vợ chồng người ta chán ghét sao?]

[Các người còn nhớ rõ thời gian trước cô ta nhắc đến ông xã không?]

[Tôi biết rồi! Có phải cô ta mắc chứng ảo tưởng rằng Lục tổng là ông xã cô ta không, quá thảm, trìu mến!]

[Mau đến bệnh viện khám đi!]

Mọi việc cứ như thế mà bình luận và chia sẻ ngập tràn weibo.

Lâm Sơ Huỳnh:???

Cô đúng là cảm thấy mạch não của nhóm người này không phải kỳ quái bình thường đâu, chẳng lẽ người bình thường không phải suy đoán “A, cô ấy là Lục phu nhân” sao?

Những cư dân mạng này sao cùi bắp thế?

Đối với tin nhắn riêng, Lâm Sơ Huỳnh đều trả lời đơn giản.

Cô làm Lâm đại tiểu thư nhiều năm như vậy, có thể trở thành đệ nhất danh viện ở Thịnh thành thì cũng không phải chỉ một chút bạo lực internet là có thể đánh bại.

Cô còn gọi điện thoại cho Lâm Tồn, bảo ông không cần nhúng tay.

Sau đó, Lâm Sơ Huỳnh lại gọi điện thoại cho Lục Yến Lâm, nhưng trợ lý Trần nghe máy.

“Phu nhân, tiên sinh đang mở cuộc họp.” Trợ lý Trần thấp giọng nói.

“Được rồi.” Trong lòng Lâm Sơ Huỳnh còn tính là bình tĩnh, “Chờ anh ấy họp xong thì nói với anh ấy, bà xã của anh bị mắng rồi.”

Chờ đến khi bên kia cúp máy thì trợ lý Trần mới lấy lại tinh thần.

Phu nhân bị mắng??

Làm sao trợ lý Trần còn ngồi yên được, nhanh chóng đẩy cửa vào phòng họp, nhịn nửa ngày mới nói bên tai Lục Yến Lâm vài câu.

Sau đó, mấy vị trong phòng họp liền thấy vẻ mặt của Lục Yến Lâm trầm xuống.

Khiến giám đốc nào đó đang báo cáo còn tưởng rằng mình nói sai ở chỗ nào rồi.

Lục Yến Lâm nói: “Hội nghị hôm nay dừng ở đây trước, ngày mai tiếp tục.”

Anh không đợi bọn họ trả lời liền dẫn đầu ra khỏi phòng họp, trợ lý Trần thì giải thích với mấy vị cổ đông bên trong, xử lý công việc mua sắm.

Nào ngờ, Lục Yến Lâm còn chưa kịp gọi điện thoại cho Lâm Sơ Huỳnh thì ba vợ Lâm Tồn đã gọi điện thoại tới rồi.

“Yến Lâm, chuyện trên mạng con biết chưa?”

“Con vừa mới biết.” Lục Yến Lâm nhíu mày, “Con sẽ xử lý.”

“Vậy là tốt rồi.” Tuy rằng nói như vậy nhưng ngữ khí của Lâm Tồn không tốt lắm, “Nếu con không xử lý được thì để Lâm gia làm.”

“Sẽ không đâu.” Lục Yến Lâm cam đoan.

Lâm Sơ Huỳnh đã là vợ anh, nếu anh còn không giải quyết tốt chuyện này thì cô đâu cần thiết phải kết hôn với anh.

Nhưng phải để ba vợ nhắc tỉnh thì đúng là do anh thất trách.

Trợ lý Trần ra khỏi phòng họp, bước nhanh đến báo cáo những chuyện đã xảy ra: “Vốn dĩ việc này cũng không có gì, nhưng từ bức ảnh selfie của phu nhân có người phát hiện màu sắc quần áo và định vị đều là nơi chụp ảnh cưới nên mới suy đoán lung tung.”

Hắn lại bổ sung: “Hot search đã xóa rồi ạ.”

Đăng ảnh tự sướng của mình lên weibo là một việc rất bình thường, Trợ lý Trần còn dùng tài khoản weibo riêng của mình để like nữa. Kết quả chuyện này mới bùng nổ được mấy giờ, còn chưa kết thúc thì hướng gió đột ngột thay đổi.

Trợ lý Trần nơp nớp lo sợ: “Việc này bắt đầu từ một diễn đàn.”

Phu nhân bị mắng, hắn là trợ lý mà không những không phát hiện ngay từ đầu, lại còn phải chờ phu nhân gọi điện thoại đến nói mới biết.

Này......

Hắn qua đời tại chỗ còn kịp không?

“Diễn đàn.” Lục Yến Lâm híp mắt phun ra hai chữ.

Trước đó anh từng nghe đến nơi như thế rồi, thỉnh thoảng Lâm Sơ Huỳnh sẽ than vãn với anh khiến anh không biết nên khóc hay nên cười, khi ấy anh đã muốn xử lý rồi, nhưng Lâm Sơ Huỳnh lại cảm thấy không có gì to tát.

Nghe ông chủ nói vậy, trợ lý Trần biết ngay có người sẽ gặp xui xẻo.

Quả nhiên, câu tiếp theo của tổng tài nhà mình chính là: “Liên hệ với quản lý của diễn đàn này, cậu biết nên làm như thế nào rồi đấy.”

“Vâng.” Trợ lý Trần đáp.

Lục Yến Lâm không ở công ty lâu, trực tiếp về Hoa Đình Thủy Ngạn.

Trên đường về đọc một vài bình luận, rất khó coi, nhất định Lâm Sơ Huỳnh từ nhỏ đã là thiên chi kiều nữ cực kỳ không thích, huống chi cô còn thích nghe người ta khen ngợi.

Trong suốt đoạn đường về nhà, Lục Yến Lâm vẫn luôn cau mày.

Cho nên, anh còn mua một sợi dây chuyền kiểu dáng mới nhất.

Chỉ là, mọi chuyện thường xảy ra ngoài dự kiến của bạn.

Anh mở cửa, chuẩn bị dùng món quà nhỏ để an ủi bà xã với tâm hồn bị tổn thương một chút, nhưng cảnh tượng anh nhìn thấy lại là ––––

Trong nhà đóng kín mở âm nhạc to hết nấc.

Bà xã mà anh cho rằng đang buồn khổ thì lại đang nhảy disco?

*****

Lâm Sơ Huỳnh đúng là rất tức giận.

Nhất là Lục Yến Lâm còn đang họp, thời điểm cô bị mắng thì ông xã còn không biết chuyện này, làm cho cô cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng cô không phải kiểu phụ nữ tự buồn tự oán, ngồi trong phòng đọc bình luận, bản thân cũng mắng mấy câu.

Sau khi dỗi một lát, tâm trạng đã khá hơn nhiều.

Lâm Sơ Huỳnh lại không có việc gì để làm, hôm nay cũng không định đến công ty, ở nhà đi chung quanh một vòng thì chợt nhớ ra thiết bị cô mua trước đó.

Dù sao thì Lục Yến Lâm cũng không ở nhà, cô có thể tùy ý chơi đùa.

Cô còn gọi Thẩm Minh Tước và Lục Nghiêu, còn có mấy người Khương Dĩ Nhàn đến nữa, kiên quyết mở một party.

Tiếng mở cửa, không ai nghe được.

Chờ một hồi tiếng “A a a a” qua đi, Lục Nghiêu chuẩn bị đi rót rượu, nhìn thấy Lục Yến Lâm, cả người đều kinh sợ.

“Hai.......Chú hai?”

Một tiếng này cũng khiến cho những người khác chú ý.

Nhóm tiểu bối bọn họ ngoại trừ Lâm Sơ Huỳnh thì chẳng ai không sợ Lục Yến Lâm, tất cả đều an tĩnh lại, nơm nớp lo sợ mà nhanh chóng buông chén rượu trong tay xuống.

Lục Yến Lâm hỏi: “Sao cháu lại đến đây?”

Lục Nghiêu theo bản năng muốn chạy: “Chú hai đã về rồi ạ, vậy thì thím hai giao cho chú nhé, chúng cháu đi về trước ha ha ha.”

Cậu vẫy vẫy tay với bọn Thẩm Minh Tước, không hề dừng lại mà chạy vèo đi luôn.

Lục Yến Lâm tắt nhạc, căn biệt thự lại trở về dáng vẻ im lặng vốn có.

Lâm Sơ Huỳnh tựa vào sô pha, “Sao lại tắt nhạc vậy.”

Cô quay đầu lại, nhìn Lục Yến Lâm đứng sau lưng, lúc này mới dừng lại: “Sao anh đã về rồi?”

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Sơ Huỳnh có hơi muốn khóc.

Vốn dĩ hôm nay cô còn hừng hực khí thế mà mời nhóm chị em tiểu thư đến mở tiệc, hiện tại an tĩnh lại thì cảm xúc liền dâng trào.

Lâm Sơ Huỳnh nghĩ, chắc mình sắp bị mắng rồi.

Nhìn dáng vẻ chu môi, rũ mắt của cô, Lục Yến Lâm biết tâm tình của cô không tốt, thấp giọng nói: “Không có việc gì.”

Lâm Sơ Huỳnh nhìn thấy anh đi đến trước mặt mình, tuy rằng biết vấn đề nằm ở bản thân mình nhưng vẫn già mồm cãi láo một câu: “Có người dám mắng bà xã anh.”

Nói đến đây, cô tức, đứng bật dậy tuyên bố: “Nếu Lục Yến Lâm anh không xử lý tốt, thì anh liền ngủ thư ––––“

Một chữ cuối cùng phải im bặt khi nhìn đến món đồ trước mặt.

Ánh đèn party đủ loại màu sắc còn chưa bị tắt, chiếu vào chiếc vòng cổ lấp lánh trong chiếc hộp, màu sắc rực rỡ bắt mẳt sáng rọi.

Lâm Sơ Huỳnh biết còn cố hỏi: “Đây là cái gì?”

Lục Yến Lâm nói: “Quà.”

Lâm Sơ Huỳnh “ồ” một tiếng, chớp chớp mắt, “Được rồi, nể mặt món quà này của anh nên hôm nay em không bắt anh ngủ thư phòng nữa.”

“Cảm ơn Lục phu nhân khoan dung.” Lục Yến Lâm cực kỳ phối hợp.

Anh duỗi tay đeo lên cho Lâm Sơ Huỳnh, tâm trạng của Lâm Sơ huỳnh lập tức tốt lên, thực ra cô rất dễ dỗ, chỉ thích những món đồ như này thôi.

“Anh sẽ xử lý tốt.” Đôi mắt đen nhánh của Lục Yến Lâm nhìn cô, cằm anh bị trán cô đụng phải khi cô ngẩng đầu lên, lời khẳng định hàm chứa sự chân thật và đáng tin.

“Em sẽ tự mình xử lý.” Lâm Sơ Huỳnh cọ cọ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đừng cướp đoạt niềm vui của em.”

“Không cho phép anh đăng weibo!” Cô bổ sung.

“Cũng không cho phép anh làm lộ tin tức!”

Lục Yến Lâm trầm ngâm một lát, “Được.”

Về phần lời ba vợ nói nếu Lục Yến Lâm anh làm không tốt thì ông sẽ tự ra tay, trên thực tế thì anh đã ra tay rồi, song phương cùng tạo áp lực khiến ngôn luận trên mạng, trực biếp bị xóa hơn phân nửa.

Còn hot search, ngay cả bóng dáng cũng nhìn không ra.

Đám thủy quân vốn đang ‘chiến đấu’ liền thấy các anh em của mình toàn quân bị diệt, do dự nửa ngày, cuối cùng bỏ gánh mặc kệ.

Không thấy tất cả đã biến mất sao?

Đương nhiên, ngoài miệng Lục Yến Lâm đồng ý không nhúng tay nhưng trên thực tế là đang xử lý việc này rồi, chẳng qua là muốn thỏa mãn yêu thích của Lâm Sơ Huỳnh thôi.

Anh lại bị Lâm Sơ Huỳnh giục quay về công ty.

Tuy rằng ngôn luận trên mạng đã bị xóa rất nhanh nhưng rất nhiều người càng xóa càng thảo luận lợi hại hơn, thậm chí còn cảm thấy mọi việc là đúng, nếu không thì vì cái gì lại xóa bỏ ngôn luận mà không làm sáng tỏ?

Cho nên rất nhiều quần chúng ăn dưa đều thảo luận đến khi thế ngất trời trên diễn đàn.

Tất cả kết thúc khi diễn đàn bị chặn.

Nói là chặn thì cũng không đúng, phải là bị đóng lại, thời gian mở cụ thể thì đợi thông báo nhé.

Tin này một đám thiếu nữ thích theo đuổi ngôi sao đều thích nghe.

Các cô theo đuổi thần tượng đến đại bản doanh, tức là trên diễn đàn, mỗi ngày đều có thủy quân bình luận, còn có đủ loại bôi đen, hắt nước bẩn, hiện tại không đến nửa đêm đã được tẩy trắng.

Trên weibo liền mở một cuộc thảo luận.

[Lại không phải thảo luận về tình hình chính trị đương thời, vì sao lại cấm?]

[Các người còn chưa biết gì sao? Diễn đàn bị kiện, không lâu nữa chắc sẽ nhận được đơn kiện từ tòa án đấy.]

[Minh tinh nào lại làm thiêu thân thế?]

[Không phải minh tinh, chẳng phải hôm nay lcy mới xảy ra chuyện sao, mà người xử lý việc này......chính là ông chủ nào đó sau lưng cô ta?]

[Rốt cuộc cô ta có bối cảnh gì?]

[Chẳng lẽ không phải là cọ nhiệt độ sao? ]

[Diễn đàn đóng cửa là tin tôi thích nghe nè, ha ha ha ha, suốt ngày đăng mấy bức ảnh ma quỷ, quản lý viên cũng lươn lẹo.]

[Hot search cũng bị xóa, còn đang xóa bình luận kìa.]

[Ăn dưa ăn dưa, mới không lên mạng mấy tiếng liền phát hiện thế giới thay đổi rồi.]

[Nói thật, điều tôi cảm thấy kỳ quái chính là, Hoa Thịnh còn chưa truy cứu, hơn nữa trước đó còn nhấn like, rõ ràng chính là quen nhau nha.]

[Nhỡ khi cô ấy vừa khéo đi du lịch thì sao?]

[Vừa khéo đến nơi người ta chụp ảnh cưới à?]

[Quần áo còn không cho phép trùng sao? Màu này ra đường đầy.]

[Đều bị người bóc trần bộ quần áo kia là hàng nhái, áo cưới của Lục phu nhân là tư nhân định chế, chỉ có một chiếc duy nhất, có thể trùng sao?]

Cái video tình cờ gặp lúc trước của một tài khoản weibo được đăng lên được cư dân mạng đào lại, quan sát kỹ bộ váy cưới màu hồng đào, giá cả cao chót vót thì không nói làm gì nhưng toàn cầu chỉ có một bộ định chế.

Đây cũng là nguyên nhân các cô cho rằng Lâm Sơ Huỳnh mặc hàng fake để cọ nhiệt độ.

Dù sao Lục phu nhân người ta đều mặt rồi, chẳng lẽ cô còn có bộ thật để mặc sao?

Về phần có người đoán “Lâm Sơ Huỳnh có thể là Lục phu nhân thật” thì bị người bắn liên hồi ––––

[Cô ta mà là Lục phu nhân thì chẳng lẽ vẫn không làm sáng tỏ, để mặc mình bị mắng lên hot search?]

Khi trên mạng đang lén lút thảo luận, Lâm Sơ Huỳnh đã đến công ty.

Nếu cô nói phải xử lý việc này thì sẽ xử lý. Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy đây coi như là một cơ hội rèn luyện bản thân.

Nhưng thật ra, nửa giờ sau, trên mạng lại có một chủ đề mới.

Có người hiểu rõ tình hình tiết lộ, tập đoàn Hoa Thịnh khởi tố mấy minh tinh nhỏ.

Tuy rằng người này là ai thì không biết nhưng quần chúng ăn dưa rất yêu dưa, nên chẳng thèm truy cứu là ai truyền ra, dù sao chỉ cần là dưa thì sẽ ăn.

Dù Lâm Sơ Huỳnh nói không cho Lục Yến Lâm đính chính trên weibo nhưng không có nói official weibo của Hoa Thịnh cũng không được đăng bài.

Cô vừa mới tới công ty, official weibo nhanh chóng công bố tin tức sẽ khởi tố, trực tiếp bùng nổ trên mạng, một đám người không hiểu sao đột nhiên lại như vậy.

Một người gần tiếp cận chân tướng tiết lộ trong phần bình luận cũng bị phần lớn cư dân mạng ăn dưa đẩy xuống dưới ––––

[Sao tôi lại cảm thấy đây là làm chỗ dựa cho lcy nhỉ?]

Bình luận này tuy rằng lặng lẽ, nhưng vẫn bị phản bác vài câu.

[Đầu óc bị úng nước thì mới có thể làm chỗ dựa cho cô ta.]

[Lục phu nhân không phong sát cô ta đã là may rồi.]

[Cũng không nhìn lại bản thân xem mình có bao nhiêu phân lượng, ở đấy mà chỗ với chả dựa.]

[Cả ngày đều tự tẩy não mình với Lục tổng là cp, sống trong ảo tưởng của bản thân đi, Lục phu nhân vừa đẹp vừa mạnh mẽ, bỏ xa cô ta 180 con phố luôn.]

Trong Giải trí Thiên Nghệ, bộ phận Quan hệ xã hội còn đang bận chuyện này.

Đạo diễn của chương trình giải đề đang rối rắm về vấn đề của tập đầu tiên thì chợt nghe nhóm nhân viên nghị luận: “Hôm nay chắc giám đốc Lâm tức giận lắm.”

“Khi tôi xem hot search cũng tức lắm, còn mắng chửi với người ta cơ.”

“Người trên weibo đều 985*, không phải hai ngày trước còn nói tỉ lệ đại học thực ra chỉ là một con số sao. Có thể thấy đa phần đều là anh hùng bàn phím.”

“Mấy người đang nói gì thế?” Đạo diễn hỏi.

“Đạo diễn, ngài đi tìm tên giám đốc Lâm là biết ngay.”

Bị nhắc như vậy, trực giác mách bảo đạo diễn rằng có vấn đề, sau khi nhìn vài lần liền biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, với khứu giác nhạy bén, ông cảm thấy đây chính là một chủ đề hot.

Giám đốc Lâm cũng quá lợi hại rồi, vậy mà lại có thể bị mắng lên hot search.

Đầu óc đạo diễn xoay chuyển, đã nghĩ ra một người có thể khiến chương trình bùng nổ.

Ông hỏi phó đạo diễn bên cạnh: “Chú cảm thấy tôi mời giám đốc Lâm tham gia tiết mục này thì thế nào? Đủ kích thích không?”

Phó đạo diễn ngơ ngác:???

Đạo diễn nghĩ chắc hắn cảm thấy ý tưởng này cực kỳ tốt.

Vừa hay ông biết giám đốc Lâm mới đến công ty, liền ngực không dừng vó mà chạy vào văn phòng, “Giám đốc Lâm, tôi có một đề nghị.”

Lâm Sơ Huỳnh vừa mới ngồi xuống ghế, ghế còn chưa ngồi nóng đã thấy đạo diễn với vẻ mặt kích động đi vào, hỏi: “Đề nghị gì?”

“Không phải trước đó đã nói chương trình thiếu một đề tài sao?” Đạo diễn sắp mở miệng lại có chút khẩn trương, đây chính là bà chủ, là đại tiểu thư nha.

“Có chuyện nói thẳng.”

“Giám đốc Lâm,” đạo diễn cắn răng, nói bằng bất cứ giá nào: “Chuyện hôm nay ngài lên hot search đã lan truyền rộng rãi, tôi cảm thấy đề tài của ngài có độ hot cực kỳ cao.”

Ông nói không ngừng một chút nào.

Kiều Quả làm trợ lý lập tức nghe hiểu, nhắc nhở: “Vương đạo, ông biết hiện tại mình đang đứng ở đâu không?”

Một đạo diễn mà dám mời bà chủ đi làm đề tài cho chương trình.

Đây là ăn no không có gì làm đi tìm chửi sao?

Hơn nữa Kiều Quả biết vì hot search hôm nay nên tâm trạng của bà chủ không tốt, giờ lại bị nhắc đến, nhỡ đâu tâm trạng càng kém thì sao bây giờ.

Đạo diễn dần lấy lại tinh thần trong cơn kích động, hoảng sợ.

Trên trán ông đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy cái đề nghị này của mình cũng là đầu óc úng nước, tổng tài nhà mình đi tham gia một chương trình, không phải nói đùa sao?

Cũng may, một câu cuối cùng ông không nói ra, nên không bị chết quá trực tiếp.

Suýt chút nữa liền qua đời tại chỗ.

Lâm Sơ Huỳnh đương nhiên biết đạo diễn đang nói gì, cô bỗng cảm thấy không tồi nha, chương trình giải trí này Giải trí Thiên Nghệ đầu tư không nhỏ đâu.

Thực ra chương trình này cô rất coi trọng.

Hơn nữa còn là phát sóng trực tiếp, các minh tinh đáp đề trực tiếp, chỉ cần địa vị của minh tinh đủ độ hot thì tuyệt đối có người xem.

Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày, thật sự không ngờ trong công ty còn có đạo diễn gan lớn như này, mà cô cũng thích to gan dám làm.

Đạo diễn nghe tiếng gõ tay nhịp nhàng xuống bàn, lại trộm nhìn vẻ mặt cao thâm khó đoán của giám đốc Lâm, cực kỳ chột dạ.

Cuối cùng, ông cũng nghe thấy giọng nói của giám đốc Lâm:

“Tôi nhớ hình như chương trình này phát sóng trực tiếp đúng không?”

“Đúng vậy đúng vậy, đó là phương án lúc trước giám đốc Lâm đề ra cho tôi, phát sóng trực tiếp càng có tính hấp dẫn.....”

“Ông muốn tôi làm khách quý tập đầu tiên?”

“.......Nếu giám đốc Lâm chưa nguôi giận thì ngài cứ coi như không nghe thấy gì cả. Sao có thể bảo ngài tham gia chương trình được chứ, là tôi suy nghĩ không chu toàn –––“

“Được.”

“Giám đốc Lâm, tôi sai rồi ––––

Đạo diễn kêu theo bản năng, sau đó mới lấy lại tinh thần, nghi ngờ hỏi Kiều Quả bên cạnh: “Trợ lý Kiều, giám đốc Lâm vừa mới nói gì?”

Kiều Quả nói: “Mộng tưởng của Vương đạo thành hiện thực rồi......”

Truyện Chữ Hay