Edit: Thanh Vy
Phó Nam ngồi xem TV ở phòng khách, Lâm Nguyệt mang quần áo mới của hai người đi giặt, mới vừa phơi xong, nghe thấy tiếng gõ cửa.
Phó Nam phản xạ có điều kiện bò lên chỗ tựa lưng của ghế sô pha, mắt đen lấp lánh chờ mong: “Chú Chu đã về rồi?”
Lâm Nguyệt phủ định trong lòng, Chu Lẫm có chìa khóa, trở về sẽ không gõ cửa.
cô lên tiếng, đi tới nhìn vào mắt mèo trên cửa, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.
cô gái bên ngoài cửa có khuôn mặt tinh xảo, thoạt nhìn nhiều nhất hơn , một đôi mắt to đặc biệt xinh đẹp, nhưng lại mang vẻ bi thương.
Lâm Nguyệt nhớ rõ ràng, đây là bạn gái cũ của Chu Việt, anh trai Chu Lẫm.
Ôm nghi hoặc, Lâm Nguyệt mở cửa.
Chu Lẫm là người lười, không để ý trang hoàng nhà cửa, ngoại trừ một ít đồ dùng sinh hoạt, căn phòng này vẫn duy trì phong cách mười mấy năm trước. Bố trí quen thuộc đập vào mi mắt, khắp nơi chốn đều có thân ảnh của Chu Việt, Diêu Tình lã chã rơi lệ, đau lòng không thể che dấu. cô ta phức tạp cười, cúi đầu tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Diêu Tình, là bạn gái cũ của Chu Việt, mới từ nước ngoài về, ngày đó ở rạp chiếu phim từng gặp cô rồi, hôm nay đi ngang qua nơi này đột nhiên muốn đi lên nhìn lại, khôngbiết có thuận tiện hay không?”
Thuận tiện hay không?
Lâm Nguyệt cảm thấy cô không có tư cách trả lời, nhưng Chu Lẫm có thể làm chủ lại không ở nhà, vì loại việc này mà quấy rầy anh phá án thì không thích hợp, mà Diêu Tình khóc đến thương tâm như vậy, trên tủ sách ở phòng khách kia vẫn còn giữ cuốn tiểu thuyết Diêu Tình tặng Chu Việt, tình cảnh này, Lâm Nguyệt không nói được lời từ chối.
cô gật đầu, mời khách vào cửa, thuận tiện đơn giản nói: “Tôi là Lâm Nguyệt, đó là Phó Nam, là con trai của bạn bè Chu Lẫm.”
nói xong Lâm Nguyệt gọi Phó Nam lại đây, dạy học sinh chào dì.
Phó Nam khá hướng nội, nhìn thấy người lạ, thằng bé theo bản năng tới gần cô giáo, lúc này mới ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào dì.”
Diêu Tình ngơ ngác nhìn Phó Nam.
Năm nhất đại học cô ta hẹn hò với Chu Việt, năm thứ tư thì chia tay, không bao lâu sau Chu Việt liền có chuyện, lúc ấy hình như Chu Lẫm mới học lớp . yêu nhau hơn ba năm, Diêu Tình tới quê Chu gia rất nhiều lần, lần đầu tiên tới, Chu Lẫm cùng với một thiếu niên cùng tuổi cùng tới xem náo nhiệt. Thiếu niên Chu Lẫm trầm tĩnh, người bạn kia lại dương quang soái khí, cười rộ lên có má lúm đồng tiền như minh tinh trong phim ảnh, cho nên cô ta ấn tượng rất sâu, hình như, cũng họ Phó.
Trong nháy mắt, con trai của bạn học Chu Lẫm đã lớn như vậy rồi?
“anh em cùng vào đội cảnh sát đều đã kết hôn, bạn gái mình vẫn còn học đại học, chờ tới lúc chúng ta đi lĩnh chứng, con nhà người ta đã sớm đi mua được nước tương…”
Giọng nói xa xăm đột nhiên vang lên, ánh mắt Diêu Tình chuyển hướng tới tay Lâm Nguyệt, nơi đó không có nhẫn, Chu Lẫm còn chưa kết hôn.
cô ta đang làm gì đây, Chu Việt đã phải chịu đau khổ bị vứt bỏ, cô còn muốn hại em trai anh cũng thất tình sao, hại Chu Lẫm cũng hâm mộ bạn bè có vợ có con?
Diêu Tình che miệng lại, xoay người muốn rời đi.
cô gái này vừa vào cửa liền khóc, cảm xúc quá khác thường, Lâm Nguyệt đột nhiên thấy lo lắng, đúng lúc ngăn cản lại: “Diêu Tình, cô không sao chứ?”
Diêu Tình đã không quản nổi nước mắt của mình, ngồi xổm trên mặt đất khóc nấc.
~
Để Phó Nam tiếp tục xem TV, Lâm Nguyệt đưa Diêu Tình tới phòng cô nghỉ ngơi.
Diêu Tình vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi đi ra, hốc mắt hơi hồng.
Lâm Nguyệt rót một cốc nước cho cô, lo lắng mà nhìn.
Diêu Tình cười cười, ngồi trên ghế đánh giá căn phòng ngủ chính này, khi cô ta hẹn hò với Chu Việt chủ yếu là ở lại ký túc xá của trường, cô ta phải đi học, công việc của Chu Việt càng bận, cơ bản duy trì mỗi tuần tới bên này ở một lần. Từng có lúc thân mật, nhưng khi ánh mắt từng cái đảo qua khăn trải giường tràn ngập sự tươi mới của Lâm Nguyệt, bàn làm việc ngăn nắp, thì sự ảnh hưởng của căn phòng này với cô, ngược lại không mãnh liệt nữa.
“thật xin lỗi, vừa rồi tôi như vậy.” Buông cốc nước, Diêu Tình thành tâm xin lỗi.
Lâm Nguyệt lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
Trong đôi mắt cô gái trẻ tuổi có quan tâm cũng có tò mò, Diêu Tình suy nghĩ một chút, cụp mắt cười khổ: “Chu Lẫm, có nói với cô về tôi không?”
Lâm Nguyệt nói thật.
Chu Lẫm tổng cộng nhắc tới Diêu Tình hai lần, một lần là ở rạp chiếu phim, một lần là giải thích về lai lịch của mấy quyển tiểu thuyết tình cảm kia.
“Lại còn giữ lại…” Diêu Tình nhìn về cửa, tự lẩm bẩm.
“Tôi đi lấy tới nhé?” Lâm Nguyệt thấp giọng hỏi.
Diêu Tình yên lặng, sau một lát lắc đầu. Đó là cô tặng Chu Việt, nếu khi Chu Việt còn sống lựa chọn giữ lại, vậy thì giữ nguyên dạng đi.
Đây đại khái là lần cuối cùng tới nơi này, Diêu Tình nhìn Lâm Nguyệt cười khổ nói: “Muốn nghe một chút chuyện của tôi với Chu Việt không?”
Lâm Nguyệt muốn nghe, Chu Việt là người nhà của Chu Lẫm, cô muốn hiểu biết nhiều hơn, đối với đoạn tình yêu này, cô cũng tràn ngập tò mò, đáng tiếc Chu Lẫm chưa bao giờ kể ra.
Sau khi Chu Việt chết, Diêu Tình từng giải thích với rất nhiều người lý do cô ta lựa chọn chia tay Chu Việt, trong lòng cô ta rõ ràng, cô ta giải thích là muốn được người khác hiểu được, làm cho bản thân bớt áy náy, nhưng hiện tại, cô ta lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ đơn thuần nhớ lại người kia.
Chu Việt là mối tình đầu của cô, chỉ là nhớ tới ngọt ngào khi hẹn hò, Diêu Tình cũng cười.
Theo lời cô ta nhẹ nhàng kể lại, Lâm Nguyệt cũng đắm chìm trong câu chuyện, quá mức nhập tâm, hai cô gái lâm vào câu chuyện tình yêu không hề nghe thấy Phó Nam ở phòng khách đang nói gì đó, càng không nghe được có tiếng bước chân phẫn nộ bước tới trước cửa phòng ngủ chính. Người đàn ông cao lớn vừa muốn nắm lấy then cửa, lại nghe thấy tiếng cười bên trong đồng thời vang lên, thì dừng lại.
“Tôi bắt anh ấy học theo tổng tài bá đạo, không nghĩ tới anh ấy thật sự nhớ kỹ, còn cầm đi hù doại bạn học lớp bên cạnh đang theo đuổi tôi.”
Mặt hướng ra ngoài cửa sổ, Diêu Tình cười, lúm đồng tiền như nở hoa.
Lâm Nguyệt lại bắt đầu đau lòng, cô có thể cảm giác được, khi đó Diêu Tình thật sự rất yêu Chu Việt, nếu không sẽ không nhớ rõ ràng như vậy.
Dòng thời gian từ năm nhất đại học đến năm tư, không khí cũng biến thành nặng nề.
“Tôi cùng một bạn học thực tập ở một công ty, bạn trai cô ấy là nghiên cứu sinh trường tôi, mỗi ngày đều tới trạm xe buýt đón, mưa gió không ngại, tôi không phải ngày nào cũng hâm mộ, nhưng cũng có mấy lần, nhìn bọn họ vui vẻ chen chúc dưới một cây dù, còn tôi che một mình, trời mưa cả người cũng lạnh, đặc biệt nhớ tới anh ấy.”
“Tôi bị tai nạn xe, cánh tay bị gãy, gọi điện cho anh, không có người nghe…”
“Ngày đó là sinh nhật của tôi, đã hẹn là anh ấy tới đón, tôi ở trong phòng trang điểm thay váy mới mua, bạn bè cùng phòng cũng ồn ào lên, nhưng đột nhiên anh ấy có vụ án, không thể tới, tôi không muốn cho bạn bè biết, ngắt điện thoại, tôi làm bộ cười,sau đó một mình đi dạo bên ngoài tới giờ tối, lại giả bộ rất vui vẻ trở về.”
“Bọn tôi cùng đi du lịch, trên đường gặp phải vụ án, anh ấy đi theo phá án, tôi ở nhà trọ đợi một đêm, ngày hôm sau tự mua vé xe trở về.”
Nghiêng mặt với Lâm Nguyệt, Diêu Tình đứt quãng nói rất nhiều: “thật ra thì tôi ở bên anh ấy, hai năm trước cũng có chuyện này, nhưng trong thời kỳ yêu đương nhiệt tình không sợ khổ, còn đau lòng cho anh, chẳng qua là nhiều lần, từng cái từng cái đè xuống, lại có bạn bè so sánh, cảm thấy mình đặc biệt đáng thương… Sau đó, có người theo đuổi tôi, so với anh ấy lúc đầu còn nhiệt tình hơn, tôi, không nhịn được.”
“Tôi nói chia tay với anh ấy, anh ấy hỏi tôi lý do, tôi bảo anh không có thời gian quan tâm tôi… thật ra thì, tôi cũng không biết khi đó rốt cuộc hy vọng anh đau lòng mau buông tay hay là giữ tôi lại, chỉ nhớ anh rút ra hai điếu thuốc, nói đồng ý, sau đó lái xe đưa tôi về nhà trọ. Tôi khóc, cuối cùng anh ấy ôm tôi một chút, nói không sao, người thích anh không ít, bảo tôi không cần áy náy.”
Vừa khóc vừa cười, Diêu Tình không ngừng rút ra khăn giấy, trong lòng rất chua chát, sau đó là thư thái.
Ngồi vào bên người Lâm Nguyệt, Diêu Tình ôm cô gái nhỏ hơn cô chừng mười tuổi vào ngực, từ trong thâm tâm khuyên nhủ: “Lâm Nguyệt, tôi và Chu Lẫm không quen, nhưng tôi tin tưởng, em trai của Chu Việt, nhất định là người đàn ông tốt như anh ấy.”
“Cám ơn cô nghe tôi nói nhiều như vậy, về chuyện của cô và Chu Lẫm, từ góc độ của Chu Lẫm, tôi hy vọng cô có thể một lòng ở bên cậu ấy. Nhưng tôi là phụ nữ, cô cũng vậy, tôi biết ở cùng một cảnh sát như cậu ấy có bao nhiêu khổ cực, nếu như cô sợ, bây giờ muốn lùi bước, tôi hiểu được cô, đồng thời tôi thật xin lỗi, là tôi phá hư tình cảm của hai người.”
“Nếu như cô vẫn dũng cảm, vậy tôi hy vọng cô một lòng dũng cảm như vậy, vạn nhất ngày nào đó mệt mỏi, giống như tôi năm đó do dự lùi bước, cô hãy nghĩ lại tôi. Hâm mộ người khác mỗi ngày đều có người chăm sóc, hâm mộ đến mức vứt bỏ người đàn ông mình yêu nhất, chọn một người có thể sớm chiều ở bên, nhưng tôi một chút cũng không hạnh phúc, tôi muốn anh ấy trở về.”
~
Tiếng khóc mỏng manh, xuyên thấu qua ván cửa truyền tới.
Chu Lẫm yên lặng lui về phòng khách.
Phó Nam đã không còn xem TV, thấy chú Chu đứng trước tủ sách, sườn mặt nghiêm túc không nói tiếng nào, Phó Nam nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Chú Chu, chú sao vậy?”
Chu Lẫm nhìn nó, rút ra mấy quyển tiểu thuyết bên trên, thấp giọng dặn dò Phó Nam một trận, đi tới phòng ngủ phụ, đóng cửa.
anh đi vào không lâu, Lâm Nguyệt đưa Diêu Tình đi ra, hai người đều rửa mặt lần nữa, đôi mắt Diêu Tình sưng vù, Lâm Nguyệt không kém bao nhiêu.
Phó Nam ôm sách chạy tới, nhìn thấy mắt cô giáo và dì kia đều đỏ thì ngây ra.
“Nam Nam?” Lâm Nguyệt khiếp sợ nhìn chằm chằm quyển sách trong tay học sinh.
Phó Nam nhìn cửa phòng chú Chu, thuật lại không sai một chữ nào: “Dì, chú Chu nói, lần sau chú lại đigặp chú ấy, nhớ mang theo sách, chú ấy thích xem. Chú Chu còn nói, người ở rạp chiếu phim kia thoạt nhìn tạm được, bảo dì thử xem.”
Nước mắt Diêu Tình rơi như mưa, nghẹn ngào gật đầu.
Trong lòng Lâm Nguyệt chua xót, chờ Diêu Tình bình tĩnh trở lại, trước tiên đưa cô ấy xuống lầu.
Trước khi Diêu Tình lên xe, ôm Lâm Nguyệt một lần cuối, thấp giọng nhờ Lâm Nguyệt thay cô nói cảm ơn Chu Lẫm.
“Ừ, cô cũng nhìn về phía trước đi, Chu đại ca chắc chắn không muốn cô như vậy.” Lâm Nguyệt nhẹnhàng vỗ bả vai cô ấy.
Diêu Tình rốt cuộc vẫn lớn hơn Lâm Nguyệt, hít cái mũi, cười lấy ra di động: “Kết bạn wechat đi, chờ hai người kết hôn, tôi sẽ tặng lì xì.”
Người với người không giống nhau, cô có loại cảm giác, Lâm Nguyệt tuy rằng thoạt nhìn rất ôn nhu, nhưng lại kiên nhẫn, tiểu tử Chu Lẫm kia, xem ra may mắn hơn anh trai nhiều.
Hai người kết bạn xong, Diêu Tình ngồi vào ghế điều khiển, xua tay với Lâm Nguyệt, lại nhìn lên tầng năm, sau đó thì rời đi, xe đi vững vàng.
Lâm Nguyệt đứng tại chỗ nhìn theo, xe dần khuất, gió lạnh quất vào mặt, nghĩ đến Chu Việt chưa từng gặp mặt, Lâm Nguyệt thở dài.
Nếu, nếu Chu Việt còn sống…
Đáng tiếc, không có nếu.
trên ban công tầng năm, Chu Lẫm dựa vào chỗ tối, mắt đen chăm chú nhìn cô gái nhỏ dưới lầu.
Còn chưa lên, cô đang suy nghĩ gì?