Edit: Thanh Vy
“Chú Chu, cô giáo bị xe điện đâm vào.” Chu Lẫm đến gần, Phó Nam lớn tiếng báo cáo, được áo mưa nhỏ bọc kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, giống như một chú lùn trung thành bảo vệ bên cạnh công chúa.
Chu Lẫm nhìn về phía Lâm Nguyệt.
Ánh mắt Lâm Nguyệt trốn tránh, cậy mạnh nói: “Tôi không sao, anh sao lại không mang ô?” Hôm nay mưa lớn, quần áo anh đều ướt hết, vì cơ thể nóng nên không sợ sao?
“Để tôi nhìn xem.” Chu Lẫm khom lưng ngồi xuống, muốn kiểm tra chân cô. Lâm Nguyệt theo bản năng muốn trốn, đùi đột nhiên bị anh nắm lấy, bàn tay đàn ông vừa to vừa ấm, cách một lớp vải mỏng, không cho phép cô từ chối. Có gì đó từ tay anh lan lên, giống như bị điện giật, làm cô tâm hoảng ý loạn.
Hôm nay Lâm Nguyệt mặc quần dài, ống quần hơi bó, lại bị nước mưa là ướt nhẹp dán trên đùi, Chu Lẫm kéo ống quần lên một chút, dưới ống quần màu đen dần lộ ra cẳng chân trắng nõn của cô, trơn bóng như ngọc, chỉ là nhìn tới bên trên, đột nhiên hiện ra vết sưng đỏ, lớn bằng bàn tay, nhìn thấy ghê người.
“thật là đau.” Phó Nam chẳng biết từ lúc nào đã ngồi chồm hổm xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Chu Lẫm từ từ buông ống quần xuống, vừa đứng lên lại đụng vào ô của Lâm Nguyệt, cô vội vàng giơ cao ô lên. Cầm ổn ô xong, Lâm Nguyệt mới thấy rõ Chu Lẫm, một đầu tóc đen ngắn ướt nhẹp, trên mặt lạnh lùng đều là nước mưa, nhưng anh trầm ổn như núi, dù toàn thân ướt đẫm cũng không hề thấy mộtchút chật vật.
“Có đau không?” Chu Lẫm nhìn cô hỏi.
Lâm Nguyệt lắc đầu, tầm mắt dừng ở nơi khác.
Loại trình độ nói dối vụng về này sao có thể qua được đôi mắt của một cảnh sát hình sự, Chu Lẫm động ngón tay một chút, từ trên đỉnh đầu cô nói: “Tôi mang cô đến bệnh viện chụp trước, dù là gãy xương hay ứ sưng nghiêm trọng cô đều nên tránh đi đứng.”
Tiếng mưa rơi ào ào, anh chen dưới chiếc ô của cô, kề bên gần như vậy khiến Lâm Nguyệt khẩn trương, ngược lại không nghe rõ anh nói gì, chỉ biết là anh đang nói chuyện. anh nói xong, Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên, gò má tái nhợt, mặt mũi thanh tú, trong ánh mắt thủy sắc hòa hợp, mang một chút ngây ngô. Chu Lẫm không biết làm sao, hóa ra anh nói nhiều như vậy cô đều không nghe vào.
“Che ô.”
Lần này Chu Lẫm chỉ nói hai chữ, sau đó khom người một cái liền ôm Lâm Nguyệt lên, một tay đỡ chân cô, ôm kiểu công chúa.
Lâm Nguyệt hoàn toàn choáng váng, ô cũng rơi xuống, nước mưa ào tới khiến cho cô không mở nổi mắt, chỉ có khuôn mặt ngày càng hồng, giống như một đóa hoa nhỏ mềm mại, run rẩy nở ra cánh hoa trong mưa. Chu Lẫm cúi đầu nhìn thấy một màn này, như gặp quỷ, cánh tay đột nhiên nhũn ra.
“cô giáo, của cô đây!” một nam một nữ đang khác thường, Phó Nam chạy chậm nhặt lấy ô bị gió thổi, dùng sức đưa cho cô giáo.
Lâm Nguyệt vội vàng nhận lấy, không dám ngẩng đầu, khó khăn giơ ô che kín hai người. không ít người đang chú ý tới bên này, Lâm Nguyệt thẹn thùng quay vào ngực Chu Lẫm, tận lực không làm lộ ra mặt mình. Chu Lẫm lại không chú ý việc này, kêu Phó Nam đuổi theo, sải bước đi ra ngoài.
Ngay gần trường học có một bệnh viện, dừng xe lại, Chu Lẫm vòng sang ghế sau, khom lưng không nóigì muốn ôm Lâm Nguyệt lên. Lâm Nguyệt nhìn vào bên trong bệnh viện, lại dịch vào phía trong, nhỏgiọng nói: “không phải quá đau, tôi, tôi tự đi được.” Trong đại sảnh toàn là người, dưới con mắt chằm chằm của họ bị Chu Lẫm ôm vào, cô rất xấu hổ.
Con ngươi Chu Lẫm sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: “Mặt mũi quan trọng hay là chân quan trọng?”
Lâm Nguyệt cúi đầu không lên tiếng.
Chu Lẫm mặt không cảm xúc bế người lên, đi vào đem Lâm Nguyệt đưa tới phòng chờ khám bệnh, bảo Phó Nam ngồi cạnh, anh đi xếp hàng đăng ký. Lâm Nguyệt ngồi trên ghế nhìn theo bóng dáng kia, trong mười mấy người xếp hàng, anh cao to nhất, thật khiến cho người khác yên tâm.
“cô giáo, cô còn đau không?” Phó Nam lo lắng hỏi.
Lâm Nguyệt thu hồi tầm mắt, kéo tay nhỏ của Phó Nam: “không đau nữa rồi, cảm ơn Nam Nam đãchăm sóc cô.”
Nếu không có Phó Nam, sẽ không có Chu Lẫm, cô hiện tại chắc là sẽ chịu đựng đau đớn lên tàu điện ngầm rồi.
Chu Lẫm đăng ký xong quay lại, ngồi ở bên cạnh Phó Nam, dựa vào phía sau nhắm mắt dưỡng thần, quần áo cả người đều ướt đều không ảnh hưởng tới anh. Lâm Nguyệt vốn định nói câu cảm ơn, đối diện với sườn mặt lạnh lùng của anh lại có chút ngại ngùng, Chu Lẫm giúp đỡ cô như vậy có thể ghét bỏ côphiền toái hay không?
Chu Lẫm có cảm giác bị người theo dõi, mở to mắt, thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô giáo tội nghiệp mà nhìn anh, ánh mắt giao nhau, cô vội chuyển đi, trên mặt hơi ửng đỏ, bên tai cũng hồng. Chu Lẫm nhíu mày, vừa nhìn mặt anh vừa đỏ mặt, rốt cuộc cô đang nghĩ gì?
“Chú Chu, cháu muốn đi vệ sinh.” Ngồi ở giữa hai người Phó Nam đột nhiên nói lên nhu cầu, vội vàng nhìn chú Chu.
Chu Lẫm liền cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa rồi nhìn anh có chút giống với bạn học nhỏ bây giờ.
Trách không được sẽ đỏ mặt.
Chu Lẫm sờ sờ mũi, đỡ lấy bả vai bạn học nhỏ, thầm ra hiệu cho Phó Nam.
Phó Nam ngây thơ nhìn chú Chu liếc mắt về phía cô giáo, không hiểu hỏi: “Chú Chu, chú nhìn cô giáo làm gì?”
Chu Lẫm:…
Lâm Nguyệt nghi hoặc nhìn lại.
Chu Lẫm đành phải nói rõ: “cô có đi hay không?”
Lâm Nguyệt mờ mịt hơi hiểu ra, là Chu Lẫm muốn cô đi giúp Phó Nam? Bệnh viện lớn như vậy, Phó Nam tự chạy loạn thì không được.
“Được.” Lâm Nguyệt thử đứng lên, kết quả không biết có phải do cả đường đều được Chu Lẫm ôm mà đùi phải càng yếu ớt, vừa dẫm chân xuống đã đau.
Chu Lẫm nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô.
Người đàn ông cao lớn, người phụ nữ lại nhỏ xinh, trong phòng chờ khám không biết ai huýt sáo mộttiếng, còn có người cười thiện ý, Lâm Nguyệt thậm chí nghe thấy có bà lão vui vẻ nói: “Xem vợ chồng son này, thật ân ái.”
Mặt Lâm Nguyệt không ngừng đỏ bừng, cả người đều nóng, Chu Lẫm biết da mặt cô mỏng, gọi bạn học nhỏ đi. Lâm Nguyệt choáng váng, cúi đầu bắt lấy bả vai của anh, hình dáng bắp thịt đặc biệt cứng rắn rõ ràng, cô lập tức buông lỏng, chỉ nắm lấy một lớp áo: “Chuyện này, anh giúp Phó Nam đi thôi.” mộtngười đưa Phó Nam đến nơi, cần gì phải ôm cô đi thêm trói buộc.
Chu Lẫm kỳ quái: “cô không đi?” Có thể nhịn sao?
Cuối cùng Lâm Nguyệt nghe ra chỗ không đúng, chẳng lẽ Chu Lẫm cho rằng cô muốn đi phòng vệ sinh?
Khuôn mặt đỏ bừng, Lâm Nguyệt kiên định lắc đầu: “Tôi, vừa rồi tôi tưởng anh muốn tôi đưa Phó Nam đi.”
Chu Lẫm:….
Quay người lại đặt cô giáo nhỏ xuống, cầm tay Phó Nam liền đi.
Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đang nhìn cô, liền lấy ra di động giả vờ có chuyện cần làm, mở tin nhắn, nhìn thấy tin nhắn anh thông báo sẽ tới đón người kia, Lâm Nguyệt nghĩ nghĩ, gõ chữ: “Hôm nay làm phiền anh rồi.”
Chu Lẫm vừa đưa bạn học nhỏ vào phòng vệ sinh, anh đứng chờ bên ngoài, nhận được tin nhắn khách khí của cô, Chu Lẫm cười nhẹ, gõ chữ “không phiền”, lại xóa đi gõ cái khác: “Tôi là cảnh sát, nên vì nhân dân phục vụ.”
Lâm Nguyệt bật cười, lần đầu tiên phát hiện Chu Lẫm cũng có một mặt hài hước.
Kế tiếp Chu Lẫm lại ôm cô đi chụp x-quang, tưởng tượng đến câu “Vì nhân dân phục vụ” của anh, Lâm Nguyệt cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.
Sau khi xem kết quả ảnh chụp, Lâm Nguyệt không bị gãy xương, bác sĩ dặn dò cô tĩnh dưỡng hai ngày cho tốt, trong hai ngày này cố gắng giảm bớt hoạt động.
Trở lại xe, không khí nhẹ nhàng hơn, Lâm Nguyệt hỏi Phó Nam có đói bụng không.
Phó Nam gật đầu.
“Mua cơm về.” Chu Lẫm nói.
Đầu bếp Lâm Nguyệt bị bệnh thì chỉ có thể như vậy, đi tới một nhà hàng Chu Lẫm xuống xe đi vào mua, lúc trở ra hai tay đều xách đồ, đặt ở ghế trước, Lâm Nguyệt không biết anh mua những gì. Xe chạy tới dưới lầu tiểu khu, Chu Lẫm nhìn hai hộp cơm phía trước, quyết định cõng Lâm Nguyệt, không cầm.
Ở bệnh viện đã ôm qua nhiều lần, Lâm Nguyệt không lại làm ra vẻ nữa, nghe lời bò tới trên lưng anh.
Chu Lẫm bước lên trên, sai bảo bạn học nhỏ: “Đưa hộp cơm cho cô giáo cháu.”
Phó Nam không nỡ làm cô giáo mệt nhọc, ra vẻ tiểu nam tử hán nói: “Cháu xách!”
Chu Lẫm trừng mắt: “Cháu cầm nổi? Rơi thì đừng kêu.”
Phó Nam bĩu môi, thật cẩn thận đem hai hộp cơm lần lượt đưa cho cô giáo. Lâm Nguyệt ghé vào trênvai Chu Lẫm, hai tay tận lực tách ra, không để cho hộp cơm đụng vào Chu Lẫm, nhưng như vậy cô chỉ có thể dính sát vào sau lưng Chu Lẫm mới có thể duy trì cân bằng. Quần áo hai người đều đã khô, nhưng cô hơi mẫn cảm, Lâm Nguyệt không được tự nhiên thẳng người lên, định đổi thành một tay xách đồ, một tay chống vào bả vai Chu Lẫm.
Chu Lẫm hơi khom người, chờ cô vụng về chuyển người.
Cuối cùng Lâm Nguyệt từ bỏ, Chu Lẫm mua quá nhiều một tay cô xách không nổi.
“Xong chưa?” cô không động nữa, Chu Lẫm chậm rãi hỏi.
Lâm Nguyệt mím môi.
Chu Lẫm bảo Phó Nam đi lên trước, anh cõng Lâm Nguyệt theo sau, cũng không khác đi trên đất bằng là mấy, đang bò lên tầng, liền cảm giác được trên lưng có cái gì đó mềm mại cọ tới cọ lui làm anh bốc hỏa, bàn tay nắm chặt chân cô càng ngày càng nóng. Lực chú ý của Lâm Nguyệt đều ở phía trên, cánh tay mỏi, cổ cũng mỏi, bờ vai anh dày rộng ở ngay trước mắt, khiến người khác muốn ghé đầu vào nghỉ ngơi.
Bò đến tầng ba, Chu Lẫm hô hấp vững vàng, Lâm Nguyệt lại bắt đầu thở dốc, một tiếng lại một tiếng sau cổ của Chu Lẫm, giống như mặt trời nhỏ mê người. Thân thể mềm mại, hô hấp thở dốc, áp lực ấm áp, ba cái cùng kích thích, trán Chu Lẫm cũng toát mồ hôi, từng viên lớn lăn xuống.
Có thứ gì tán loạn trên người cả hai, từ chỗ cô bên này lại đến chỗ đó của anh, lại mãnh liệt phản hồi lại lần nữa.
Ngày mưa ẩm ướt oi bức, cầu thang tiểu khu cũ nhỏ hẹp, người đàn ông không rên tiếng nào mà đi, côgái đỏ mặt nhắm chặt mắt, tóc dài rơi xuống, một sợi cọ vào trên cổ căng chặt của anh.
“Chú Chu, chú ra nhiều mồ hôi quá.” Phó Nam chạy một hơi lên năm tầng, đứng ở trên nhìn xuống, giật mình nói. Trước kia chú Chu khiêng nó bò năm tầng rất nhẹ nhàng, đều không ra mồ hôi, có phải là do cô giáo quá nặng không?
Cổ họng Chu Lẫm lên xuống, giọng nói hơi khàn: “Mở cửa.”
Phó Nam ngoan ngoãn giơ lên chìa khóa vặn mở khóa cửa.
Chu Lẫm cõng Lâm Nguyệt vào phòng ăn trước, Lâm Nguyệt ăn ý đặt đồ lên bàn ăn.
“Ăn cơm trước hay thay quần áo trước?” Chu Lẫm cúi đầu hỏi.
Lâm Nguyệt cũng không dám nhìn anh: “Hai người ăn trước đi, tôi về phòng đã, để tôi xuống đây đi.”
Chu Lẫm ừ một tiếng lại cõng người tới trước phòng ngủ chính, hạ thấp gối đặt cô xuống.
Lâm Nguyệt giống như chạy trốn vội đẩy ra cửa phòng nhanh chóng đóng lại.
Trước ngực sau lưng Chu Lẫm đều ướt đẫm, nhìn cửa phòng ngủ chính, anh lau qua cổ, đi vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh.
Trong nháy mắt trong phòng khách chỉ còn một mình Phó Nam ngơ ngác đứng bên bàn ăn.
Qua một phút đồng hồ, Phó Nam đi tới gõ cửa: “Chú Chu, chúng ta cùng tắm đi.” Nó cũng là đứa bé thích sạch sẽ.
Bên trong cánh cửa, nước lạnh xối xả nện xuống tấm lưng rắn chắc của anh, một tay Chu Lẫm chống lên tường, một tay chuyển động bên dưới, hô hấp thô nặng.
Học sinh tiểu học?
Hừ, lúc này cho dù là thiên vương lão tử đập cửa, cũng phải chờ anh xong việc rồi nói!
P/s: Muốn chọn một emo cười gian đoạn này mà sao không hiện được