Editor: Yang Hy.
Ôn Đông Lâm tỉnh dậy vì thấy ngưa ngứa ở bụng, anh mở to mắt nhìn Ôn Kỳ Du loay hoay với ngón trỏ trên chiếc cúc áo ngủ của mình.
Ôn Kỳ Du nằm tựa vào ngực Ôn Đông Lâm nên anh không nhìn thấy được nét mặt của cậu, nhưng anh có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Ôn Kỳ Du lúc này đang rất bình tĩnh.
Ôn Đông Lâm đột nhiên nắm lấy tay Ôn Kỳ Du, rõ ràng là cậu có ngạc nhiên nhưng lại không rút tay về, ngược lại còn hướng về phía trước mà đan tay vào tay anh, sau đó thì ngửa đầu nhìn về phía anh.
"Em đang làm gì đó?" Ôn Đông Lâm hỏi.
"Không làm gì cả." Giọng nói của Ôn Kỳ Du còn nhẹ nhàng hơn cả bình thường.
"Xạo sự, rõ ràng em đang nghịch cúc áo của anh."
"À, em đang nghịch cúc áo của anh đó."
Ôn Đông Lâm buông tay cậu ra, "Vậy em nghịch tiếp đi."
Ôn Kỳ Du không nhúc nhích, khoảng chừng ba bốn giây sau cậu thoát ra khỏi vòng tay của Ôn Đông Lâm rồi vùi mặt vào ngực anh, hôn lên chiếc cúc thứ ba của anh.
Cách một lớp vải cotton nên cảm giác hôn không được mạnh lắm, điều mà Ôn Đông Lâm cảm nhận được nhiều hơn là sự đụng chạm mềm mại và hơi thở ấm áp đều đến từ Ôn Kỳ Du.
Ôn Đông Lâm lùi ra, rõ ràng cảm giác ngưa ngứa đã khiến anh vô thức rụt người lại, anh nhanh chóng gọi tên Ôn Kỳ Du.
Ôn Kỳ Du dừng động tác lại rồi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ôn Đông Lâm bật cười khe khẽ, anh hỏi: "Kỳ Du à, sao em có thể vừa len len dụ dỗ anh vừa nhìn anh với ánh mắt ngây thơ vậy hả?"
Trong mắt Ôn Kỳ Du lóe lên một chút ngạc nhiên, "Em có lén dụ dỗ anh đâu."
Ôn Đông Lâm nâng tay trái lên chạm vào tóc Ôn Kỳ Du, anh nghiêng người tới gần bên mặt Ôn Kỳ Du rồi nói với giọng điệu chắc nịch: "Em có."
Ôn Đông Lâm biết Ôn Kỳ Du đang chờ mình hôn ẻm, anh tiến tới hôn lên mắt Ôn Kỳ Du.
"Sao em lại nghĩ đến việc gửi email rù quến cho anh vậy?"
"Đấy không phải là email rù quến mà!" Hiếm khi Ôn Kỳ Du có giọng điệu mạnh mẽ như vậy, cậu thoát ra khỏi vòng tay của Ôn Đông Lâm và ngồi dậy.
Ôn Đông Lâm cũng ngồi lên theo rồi nói: "Không phải sao? Có mấy bức thư bị cho vào thùng rác, anh đi nhặt ra đó."
Ôn Kỳ Du lộ ra vẻ ngượng ngùng và bối rối, cậu trả lời: "Nhưng em chỉ gửi những gì mình muốn nói thôi mà."
Ôn Đông Lâm cảm giác như trái tim mình có một thoáng lơ lửng, anh phát hiện ra lúc vui mừng quá mức thì cũng sẽ trở nên bồn chồn.
"Em không biết anh sẽ nhìn thấy nó." Ôn Kỳ Du bổ sung thêm một câu.
Ôn Đông Lâm biết sự rụt rè và táo bạo của Ôn Kỳ Du, cậu bày tỏ tình yêu của mình không chút kiêng dè, sau đó lại gửi chúng đến một địa chỉ sẽ không bao giờ có lời phản hồi.
Bởi vậy Ôn Đông Lâm tin rằng rất nhiều chuyện đều do ông trời quyết định, vào một buổi chiều hết sức bình thường, chắc gặp thời nên anh tốn cả nửa tiếng đồng hồ mới đăng nhập thành công vào một hộp thư bị bỏ phế rồi phát hiện ra gần trăm email tỏ tình, từ những nhớ nhung lúc đầu dần chuyển thành yêu, theo thời gian trôi qua càng ngày càng bày tỏ thẳng thừng hơn.
Anh đã chắp vá được ba chữ Ôn Kỳ Du từ vô số những mảnh vỡ.
Ôn Đông Lâm đặt tay lên má Ôn Kỳ Du, nhận ra sự căng thẳng lập lóe trong đôi mắt cậu, anh chậm rãi mở lời: "Ngay cả khi anh không nhận được email," ngón trỏ của anh quét qua mí mắt Ôn Kỳ Du, "Từ giây đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của em, anh đã biết em yêu anh rồi."
Updated - 25/12/23