Trăng Máu

chương 40

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chiếc lá bàng nhẹ nhàng rơi khỏi cành, những đợt gió mùa đông rét buốt thổi qua. Đêm nay là là nô en, người người đi lại tấp nập, ai cũng cười nói vui vẻ. Chỉ duy nhất một chàng trai trẻ luôn lặng trầm quan sát xung quanh với nụ cười nhạt trên môi. Vạt chiếc áo khoát parka đã sẩm màu xuất xứ từ Mĩ khẽ tung nhẹ, anh chậm bước đi và quán cà phê T&T cạnh bờ hồ đường Trần Hưng Đạo. Ở đây chẳng khác gì bên ngoài là mấy, mấy bản nhạc sập sình mở inh ỏi. Chàng trai tiến gần quầy rượu, đôi mắt chăm chú vào cặp đôi trẻ. Anh nói, cái giọng trầm ấm thật trái ngược với những biểu hiện và sắc thái trên gương mặt mình. Thật lạnh lùng và băng giá, khuôn mặt ấy chẳng mang chút sắc thái nào của sự sống.

"Cho một ly kiwi đặt biệt."

"Xin lỗi, chúng tôi ... Huy ..."

Người chủ quầy định đáp lại điều gì đấy nhưng vừa nhìn thấy chàng trai anh ta khựng lại. Nét mặt anh giản ra, hé nở một nụ cười tươi. Xoay về phía cô gái bên kia quầy anh gọi lớn, rồi rất nhanh chóng anh tiếp tục câu chuyện với vị khách vừa đến.

"Lâu quá không gặp vẫn khoẻ chứ? Sao biết chúng tôi ở đây hay vậy?"

"Đừng quên em là ai nhé? Hai người hạnh phúc quá nhỉ?"

Chàng trai nói, bờ mi cụp xuống che giấu đôi mắt xanh đang vẩn đục. Bảy năm đã qua, anh đợi chờ mòn mỏi nhưng vẫn chưa gặp lại Linh, người con gái anh yêu. Nô en đến anh chẳng biết đi đâu ngoài đến nơi này, nếu may mắn anh có thể gặp lại cô ở đây.

"Có chuyện gì vậy anh? Ủa, Huy ... lâu quá không gặp hen."

Vân đi đến vừa thấy chàng trai đã mừng rỡ hỏi dồn. Huy không trả lời, đôi mắt lơ đễnh tìm kiếm xung quanh với tia hi vọng mỏng manh. Nhận ra sự kì lạ khi chỉ mỗi chàng trai có mặt ở đây lúc này, Vũ hắng giọng hỏi.

"Linh đâu? Sao không thấy nó đi cùng cậu? Đang cãi nhau hả?"

Nghe anh trai Linh hỏi, nụ cười trên môi Vân tắt hẳn, ánh mắt dồn vào vào chàng trai. Sự biến đổi nét mặt cùng sự lặng trầm của anh làm họ chợt nhận ra chuyện gì đã xảy đến với Linh. Vân ngập ngừng nói, nước mắt đã bắt đầu ngưng đọng ở khoé mi.

"Linh ... Linh đi rồi sao?"

"Phải."

Huy gật nhẹ đầu đáp lại, môi hé nụ cười cay đắng mơ hồ nhớ về một hình bóng xưa. Vân ngồi gục xuống sàn mà khóc oà, dẫu biết trước chuyện này sẽ xảy ra nhưng cô vẫn thấy đau lòng. Những người khách của quán và cả hai chàng trai đều lặng trầm nhìn cô. Thật đau đớn khi không thể nhìn thấy em gái duy nhất của mình lần cuối cùng.

"Xin lỗi, em không có cách nào để giúp cô ấy cả."

"Không sao đâu ... Đây là số mệnh của nó không thể tránh được, làm sao tôi có thể trách cậu được."

Vũ nói, đi đến cúi người dìu Vân đứng dậy, xoa nhẹ vai cô anh nhìn chàng trai nói. Dòng người trong quán lúc này chẳng ai còn quan tâm đến chuyện đang xảy ra với cặp chủ quán trẻ tuổi nữa.

"Nô en vui vẻ nhé, xin lỗi em có việc đi trước."

Thấy Vân đã ngưng khóc, cũng đã mười một giờ, Huy mỉm cười nói. Đôi mắt xanh bỗng trở nên xa xăm nhưng rồi lại sáng lên tia hi vọng, chờ đợi. Anh thật sự rất nhớ Linh, cuộc hẹn bảy năm đã qua vài tháng nhưng cô vẫn chưa trở lại. Điều đó lại làm nổi lo sợ trong lòng anh ngày một tăng cao hơn. Nhưng rồi Vũ lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng trai.

"Ừ, nô en vui vẻ."

Huy nói rồi quay gót bước đi, những bước chân thật nặng nề. Nhìn theo dáng chàng trai xa dần và chìm giữa dòng người đông đúc, Vân lại một lần nữa gục mặt xuống bàn khóc. Khóc cho những nuối tiếc, khóc cho sự xa cách không lời từ biệt. Khách trong quán vắng dần, Vũ lo dọn dẹp còn Vân thì vẫn ngồi thẩn thờ. Và ...

"Ai làm con khóc nói bụt nghe nào." Một giọng noí quen thuộc bất ngờ vang lên bên ngoài quầy.Chàng trai ngừng tay xoay nhìn nói.

"Xin lỗi quán ... Linh ..."

Truyện Chữ Hay