Cánh hoa giấy nhẹ nhàng rơi, những cánh bướm dang cánh lượn lờ bay, mùi hương phấn thoảng thơm ngát. Cô bé gái khoác chiếc áo lông màu đỏ trên người, mắt nhìn lơ đểnh, miệng nở một nụ cười mỉm. Tuy cô chỉ mới mười một, mười hai tuổi nhưng cái vẻ kiêu sa, sắc sảo lại làm cô trở nên chững chạc hơn. Cậu bé ngồi cạnh có vẻ chỉ lớn hơn một, hai tuổi nhưng ai ngờ được rằng cậu đã một trăm hai ba tuổi.
Cả hai lặng lẽ ngồi cạnh nhau ngắm cánh hoa giấy rơi rồi bất chợt cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Cô không nói gì, không thể hiện bất cứ cảm xúc nào trên mặt cũng chẳng rút tay lại.
Rồi có một lần trao vào tay cô gái cây dao găm sắc nhọn, trên dao khắc hình phượng hoàng. Đó chính là hình tượng thiêng liêng tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng. Là mốc nối tình yêu cho một khát máu thuần chủng và một phù thuỷ. Cô đã nhận, đã dùng dao cứa ngón tay mình để máu thấm vào là lời thề trọn kiếp bên nhau đã được đấng tôi cao chứng kiến và ban phúc. Anh là kẻ khát máu, anh là bất tử nhưng cô thì không, cô là một phù tuổi, mà phù thuỷ thì nhiều nhất là sống ba trăm năm tuổi. Nhưng với hai người điều đó đâu còn quan trọng, họ yêu nhau và họ chỉ biết bên nhau khi còn có thể, đâu ai biết ngày mai sẽ ra sao.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, anh trao lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, mùi hương phấn bung toả từ cô làm anh mê đấm. Cả thế giới như chỉ còn tồn tại hai con người ấy, ngọt ngào ấy lại khiến người ta ghen tị mà có lòng hại. Không, không thể nói là vì tình yêu đó mà phải nói là một âm mưu trả thù bị tình yêu đó vướng víu nên tìm cách phá hoại.
Đêm trăng rằm tháng bảy năm ấy, cái đêm mà cánh cửa thông giữa người và yêu ma mở toát ấy, hai cuộc thảm sát đã xảy ra.
Đàn ma quái, yêu tinh tràn vào ngôi biệt thự lớn cũ kĩ ở cuối đường Lê Quí Đôn. Chúng như đàn chim vỡ tổ, chúng gặp ai giết náy, không cần biết là trẻ em hay người già. Sự tàn nhẫn đến ghê tỡm. Một đứa bé trai chống trả không khoan nhường, máu, nhớt dãi của chúng dính đầy vào người cậu. Nhưng rồi tất cả người trong ngôi nhà ấy đều chết chỉ còn mỗi cậu. Quá mệt mỏi cậu buông thõng người để mặt chúng muốn làm gì thì làm, cậu chỉ việc nhắm mắt lại và chờ đợi. Nhưng rất lâu sau đó cậu không có cảm giác đau, tiếng bọn thú gầm gừ không ngừng vang và mỗi lúc càng to hơn, và im bặt hết. Cậu mở mắt ra và thấy một cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi đứng nhìn cậu, cả người đẫm máu và nhớt. Bằng cái giọng cao ngạo cậu ta nói, vẻ mặt bất cần.
"Đấu với chúng dù có chết cũng phải đấu đến cùng chứ."
"Cậu là ai?"
"Tôi tên Huy, còn cậu."
"Khang."
Lớn lên trong một gia tộc lớn, cậu được rèn luyện sự lạnh lùng, vô cảm. Những người như cậu không có máu cũng chẳng có nước mắt. Dưới ánh trăng cậu thề nguyện sẽ mãi là trung thành với người đã cứu cậu. Huy đưa tay về phía Khang, cậu nắm lấy bàn tay ấy đứng vực dậy và rời khỏi đó với Huy.
oo
Nhìn chầm người chú vừa ra tay với ba mẹ mình, cô bé gái khuôn mặt lạnh lùng. Sự sợ hãi không thể đánh lùi vẻ cao ngạo, sắc sảo được dậy bảo từ ngày cô biết suy nghĩ. Cô điềm nhiên nhìn ông và chờ đợi điều tồi tệ nhất đến với mình, ở bên góc tủ Vũ khóc nghẹn, chỉ biết ngồi đó nhìn em gái đối mặt với nguy hiểm. Cây đũa trong tay chạm nhẹ giữa trán Linh, cô đỗ gục xuống nền nhà lạnh lẽo, mái tóc vốn màu bạch kim bỗng đen nhánh. Lũ bướm chập chờn trong ngôi biệt thự ven biển rơi tự xuống đất, đó là biểu tượng sức mạnh của cô. Tất cả quyền năng của cô đã bị người đàn ông phong ấn. Nhìn cô cháu gái ông bế xốc lên đặt xuống giường, trừng nhìn Vũ rồi bước đi rời khỏi đó và mất hút trong màn đêm tối.
oo
Khang đã từng thấy Linh, đã biết Huy yêu cô nhưng lại không biết đó là Hồng tiểu thư, là người đã cùng thề nguyền với anh. Nhưng giờ đây khi đối diện với cô, nỗi đau đến vặn lòng, bao nhiêu nỗi nhớ dâng trào nghẹn lại khi nhớ đến Huy. Hai người là bạn thân, nhưng trớ trêu thay lại yêu cùng một cô gái. Phải chăng anh nên để kí ức về cô chìm trong quên lãng và chúc phúc cho họ? Sau lúc lâu lặng trầm cô gái lên tiếng, cái giọng yếu ớt như bị gió cào xước.
"Sao anh biết em ở đây?"
"Anh đến tìm Huy."
Anh cười nhạt, gương mặt khắc khổ làm Linh phải mủi lòng. Trái tim cô đã không thuộc về anh nữa rồi và cô cảm thấy mình có lỗi. Cả hai lặng trầm một lúc thật lâu, anh mới lên tiếng, giọng trầm lắng.
"Họ nói em đã chết."
Linh im lặng, khuôn mặt trùn xuống hiện nét đau thương, chua xót. Thật mỉa mai, thật tội nghiệp khi kẻ ra tay với cô là người chú cô một lòng kính trọng và yêu mến chính là người đã ra tay với cô. Sự im lặng ấy làm anh hiểu ra rằng anh vừa hỏi một chuyện không nên hỏi. Chợt một tiếng thốt gọi đầy sốt sắn làm hai người xoay nhìn.
"Linh."
Huy lao nhanh đến ôm chầm lấy cô, mọi mệt mỏi chán trường đều xoa tan. Anh oà sướng khi được gặp lại cô, được ôm cô vào lòng, lắng nghe hơi thở của cô, những lời bật thốt từ đôi môi nhỏ bé ấy.
Linh lặng im trong vòng tay, hai mắt nhắm nghiền, mặt đanh lại trở nên lạnh lùng vô cảm, đôi mắt bật mở và chuyển sang màu trắng dã. Ánh trăng nhuộm đỏ soi lối cho lũ bướm lượn lờ khắp nơi xung quanh cô. Mùi hương phấn từ người cô lan tỏa thơm đến ngào ngạt pha chút mùi tanh của máu.