Đại Lương nước Ngụy.
Thành trì thành Đại Lương y theo địa thế mà xây, diện tích kéo dài mấy chục dặm, thành quách tương liên, thành cao tường dày. Mà hộ thành cùng cửa khuyết mới được tu bổ lại lần nữa càng như muốn tuyên cáo với thiên hạ rằng: Đại Lương nước Ngụy phòng thủ vô cùng kiên cố.
cửa khuyết: cái cổng hai tầng, làm hai cái đài ngoài cửa, trên làm cái lầu, ở giữa bỏ trống để làm lối đi gọi là khuyết, cho nên gọi cửa to là khuyết.
Nơi đây từng là thành quách phồn hoa nhất thiên hạ. Từ sau khi Huệ vương dời đô, nước Ngụy mặc dù không còn cảnh phồn thịnh như xưa nhưng dẫu sao khí độ hãy còn, huống chi hôm nay trong thành Đại Lương còn có một vị Ngụy công tử nổi danh thiên hạ — Vô Kỵ.
Chỉ một mình hắn đã chiếm hơn phân nửa phong thái tài hoa của nước Ngụy, khiến cho anh hùng thiên hạ chạy theo như vịt.
Phía đông thành Đại Lương cách Đông môn chỉ hai dặm có một trạch viện tĩnh mịch cổ xưa. Tối nay nơi đây giăng đèn kết hoa, nô bộc ra vào tất bật, khách khứa đông đúc, thật là một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Chừng mười con ngựa từ phía Bắc đi tới, con ở giữa toàn thân đen như mực bốn vó trắng như tuyết, chính là ngựa Ô Truy trân quý. Nam tử áo xanh ngồi trên lưng ngựa mũ cao đai rộng, mày kiếm môi mỏng, ý cười nhẹ nhàng để lộ một vẻ phong lưu kín đáo. Những người theo phía sau đều vận quần áo màu đen, nhìn vào trang phục đoán chừng là người nước Triệu. Một người trong đó thân hình cao lớn dũng mãnh hơn người, thúc ngựa đến bên cạnh nam tử, thấp giọng nói: “Công tử…”
Nam tử dẫn đầu quay lại hơi trừng mắt liếc gã tùy tùng một cái, gã lập tức sửa miệng nói to: “Thiếu tướng quân.”
“Thiếu tướng quân, người xem…”
Nam tử dẫn đầu nhìn phủ đệ trước mặt, chỉ thấy một cỗ xe sáu ngựa kéo đang dừng trước cổng trạch viện, mấy thị nữ đang đỡ một nữ tử y phục màu hồng nhạt đi vào phủ, tuy rằng chỉ thấy bóng lưng nhưng nhìn tư thái yểu điệu, dáng đi đoan trang đó cũng biết đấy là một danh môn giai lệ. Trong trong ngoài ngoài trạch viện bị vây quanh bởi ba tầng người, ai nấy đều trang nghiêm cung kính mà tập trung xem lễ ở phía trong.
Gã tùy tùng nói: “Lộ trình chúng ta kéo dài, công chúa nước Hàn đã được nghênh đón đến phủ Tín Lăng quân, lễ thân nghinh cũng sắp kết thúc …Đi chúc mừng lại tới chậm, chốc nữa thiếu tướng quân hãy thỉnh tội với người ta.”
lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về
“Sao lại trách ta?” Nam tử dẫn đầu cười nói, “Tín Lăng quân xưa nay nổi danh tài đức, sao có thể vì chút chuyện này mà trách tội?” Mấy người tùy tùng phía sau nghe lời hắn nói đều bày một bộ không cho là đúng, một người khác nói: “Thiếu tướng quân thay mặt Triệu vương đến chúc mừng, sao có thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa?”
“Ngụy vương hám lợi vô năng, đêm qua thiếu tướng quân lại cùng Nguỵ vương trò chuyện vui vẻ; Tín Lăng quân nhân nghĩa danh chấn thiên hạ, hơn nữa đây còn là đại lễ tân hôn của người ta, tướng quân lại cố ý đến trễ…” Tên tùy tùng dũng mãnh vừa rồi cũng oán giận nói.
Nam tử dẫn đầu nghe vậy cười to: “Tốt, tốt, các ngươi đều nói đúng. Là ta sai, nếu Tín Lăng quân muốn trách tội, ta sẽ chịu tất.”
Hắn đang muốn thúc ngựa đi nhanh, bỗng gã tùy tùng đưa tay chỉ chỉ sang hướng bên: “Thiếu tướng quân, người nhìn bên kia xem.”
Nam tử dẫn đầu theo ngón tay hắn nhìn lại thì thấy một người đang đứng một mình ở góc tường đối diện, lặng lẽ nhìn vào trạch viện, trên người chỉ khoác một kiện áo choàng màu xanh mỏng manh. Mũ trùm áo choàng che kín diện mạo, chỉ thấy dưới chân lộ ra một đôi tú hài (giày thêu) màu trắng cho thấy là một nữ tử.
Nàng đứng tách rời đám đông, tựa hồ muốn biết động tĩnh trong phủ, nhưng lại không cùng mọi người vây xem; trong bóng đêm nàng che kín khuôn mặt đứng tựa vào góc tường có vẻ vô cùng cổ quái, thảo nào khiến gã tùy tùng chú ý.
Nam tử dẫn đầu quan sát nàng từ trên xuống dưới, đợi đến khi nhìn thấy đôi hài của nàng, chất vải không phải sa cũng chẳng phải lụa. Tâm hắn khẽ động, hơi trầm ngâm một lúc rồi gọi tên gã người hầu: “Triệu Yên.”
“Dạ, thiếu tướng quân.”
“Ta bận chút việc, ngươi thay ta vào tặng lễ. Xong việc, ta sẽ trở lại tìm ngươi…”
“Thiếu tướng quân, làm thế rất không thích hợp, quá thất lễ…” Triệu Yên lộ vẻ mặt khó xử.
Nam tử dẫn đầu không thèm để ý, xoay người xuống ngựa, lại quay đầu tỉ mỉ dặn dò: “Nhớ kỹ, bây giờ ta là Triệu…”
Hắn ngẩng đầu nhìn trạch viện trước mặt, cười nói: “Triệu…Gọi ta Triệu Tử Phục là được rồi. Triệu Tử Phục, lang quan của Triệu vương, các ngươi vào tặng lễ chớ có nói sai.” Nói xong liền đi về phía nữ tử kia.
Mấy gã tùy tùng phía sau chẳng biết xảy ra chuyện gì nên tò mò vây lại xem, Triệu Yên nhìn Triệu Tử Phục rồi quay lại nhìn mọi người cười khổ, nói: “Xem ra nhìn trúng cô nương này rồi. Haizzz, tính khí phong lưu này của thiếu tướng quân chúng ta, thật không giống với lão tướng quân năm đó…”
Ngựa Ô Truy chậm rãi đi theo chủ nhân tiến đến gần góc tường. Người ngựa còn chưa tới đến nơi thì một lão giả tuổi chừng sáu mươi, râu tóc bạc phơ đã từ trong trạch viện vội vội vàng vàng đi ra. Trong tay lão ôm một kiện áo lông trắng muốt, bước nhanh đến trước mặt nàng kia, nói: “Cô nương, cô nương, công tử phân phó…”
Lão đưa chiếc áo trong tay về phía nàng: “Công tử thỉnh cô nương nhận lấy vật này, cần phải bảo trọng thân thể.”
Nhưng nàng ta không hề có phản ứng gì, chỉ cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc áo trong tay lão giả rồi lại nhìn vào trạch viện, hồi lâu vẫn không lên tiếng. Lão giả cũng rất kiên nhẫn, không hề hối thúc, chỉ một mực cung kính nâng chiếc áo chờ nàng.
Nàng khẽ thở dài một hơi, không nhận chiếc áo, cũng không để ý tới lão giả, xoay người rời đi. Mặt lão giả lộ vẻ khổ sở, gọi to: “Cô nương, thỉnh nhận lấy vật này…” Nhưng nàng làm như không nghe thấy, chỉ nhẹ nhàng đi về phía đông.
Triệu Tử Phục nhìn một màn này, tiến lên ngăn cản ông lão, cười nói: “Lão trượng, ta giúp ông đưa cho nàng.” Nói xong liền đưa tay nhận lấy cái áo. Lão giả sửng sốt, đang định từ chối, nhưng thấy hắn phong thái tuấn tú phi phàm, nụ cười thân thiết, bên người là con ngựa quý to lớn đẹp đẽ, tự nhiên không có lý do gì mà khiến người ta sinh ra cảm giác tín nhiệm. Nghĩ hắn ắt không phải hạng tham tài vật của người khác, lại nói đây là nội thành Đại Lương, ai dám to gan cướp đoạt vật của Tín Lăng quân, bởi vậy liền đưa cái áo cho hắn.
Vừa chạm vào áo lông trắng, Triệu Tử Phục lập tức cảm thấy trên tay ấm áp, nhìn kỹ lại, không khỏi âm thầm lấy làm kinh hãi. Hắn từ nhỏ sống trong sang quý, kiến thức rộng rãi, vật phú quý với hắn mà nói đều là tầm thường. Nhưng chiếc áo lông trắng này không chút tạp chất, ngoài mát trong ấm, hẳn là dùng da chồn tuyết chế thành.
Chồn tuyết sống trên ngọn Kỳ Liên phía Tây Bắc, muốn bắt được vô cùng gian nan, lại vì nơi đây thuộc đất Hung Nô nên ở Trung nguyên càng hiếm có. Đến hắn cũng chỉ mới thấy qua một vòng cổ tuyết hồ ở chỗ Triệu vương. Để có chừng này da lông chồn tuyết chế thành một kiện áo lông, không biết phải hao phí bao nhiêu tâm lực.
Nếu lấy khả năng của chủ nhân trạch viện này là Tín Lăng quân, thủ hạ môn khách thần thông quảng đại, muốn chế một kiện áo lông này dĩ nhiên không phải việc khó. Nhưng nghe xong khẩu khí của lão giả, hắn vẫn không đoán được lai lịch thân phận của nữ tử kia là ai mà có thể khiến Tín Lăng quân vào ngày đại hôn của mình, sai lão gia nô đem áo lông chồn tuyết trân quý đưa tặng.
Tín Lăng quân mặc dù hào hiệp, nhưng thế này có phải hơi quá?
Triệu Tử Phục giục ngựa Ô Truy, ngựa này tự hiểu được tâm ý người mà cất vó phi nhanh, chỉ chốc lát đã đuổi kịp nữ tử kia, nàng đang đi dưới ánh trăng. Hắn giục ngựa chắn trước mặt nàng, nhảy xuống ngựa, nhẹ giọng nói: “Vị cô nương này…”
Nàng mờ mịt như không nghe thấy, vẫn cúi thấp đầu. Triệu tử Phục lại nhẹ giọng giục: “Cô nương…”
Lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, ánh trăng chiếu vào mặt nàng, soi thấy nàng chẳng qua chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, mày như xuân sơn, đôi mắt sáng ngời xán lạn như sao đêm.
Rõ ràng không có hương mi vu, hắn lại tựa như nhìn thấy một lưỡi trăng non.