Trăng Gió Nơi Đây

chương 70

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Đá bào+Gió

Beta: Bảo Trân

Trần Cương Sách chắc chắn không đồng ý với việc rút lui. Anh đưa tay kéo chăn bông ra, Nguyễn Sương đang nằm trên giường, cố chấp nắm chặt chăn bông. Nhưng Trần Cương Sách vẫn thành công kéo được Nguyễn Sương ra khỏi chăn.

Đầu tóc cô rối bù, Trần Cương Sách vuốt lại mái tóc cho cô, cười thật sâu: “Đừng nói quá hai phút sẽ không cho rút lui, đã hơn hai tuần rồi, làm sao có thể rút về được nữa?”

“Em muốn rút lui.” Nguyễn Sương bị anh ôm chặt trong lòng, giãy giụa mấy lần, phát hiện mình không thể thoát ra được nên dứt khoát nằm trong vòng tay anh. Cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh, cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong cơn mơ màng buồn ngủ vẫn tranh luận với anh: “Kết hôn xong vẫn có thể ly hôn.”

“Ly hôn là sự đổ vỡ trong tình cảm. Tình cảm của chúng ta từng đổ vỡ sao?”

“Đổ vỡ rồi.” Nguyễn Sương mặt không biểu cảm nói.

Trần Cương Sách cười rất dịu dàng, cũng rất dung túng, ôn hòa dỗ dành: “Nếu vỡ rồi thì làm thế nào để sửa lại đây nhỉ?”

Dù cô có nói cái gì thì anh cũng không hề phản bác, giống như mọi điều cô nói đều đúng và anh chỉ có thể phụ hoạ theo. Giống như một quyền đấm vào lớp bông, lớp bông chạm vào êm ái và mềm mại. Giống như sự chân thành mà anh đối với cô.

Ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào hai người. Tia nắng mùa đông mỏng manh, lò sưởi trong phòng toả ra hơi ấm tựa như ngày xuân. Họ ở bên nhau, ôm nhau thật chặt giống như không cách nào có thể tách rời. Tình yêu trải dài như những chiếc lá mở rộng, tràn đầy sức sống.

Nguyễn Sương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đi đến kết luận: “Em không nên uống rượu.”

Đó là một đêm hỗn loạn và hoang đường, dù có làm thế nào cô cũng không thể đối mặt khi đã tỉnh táo. Cuối cùng chỉ đành bất lực thốt ra một câu – Em không nên uống rượu.

Trần Cương Sách cười: “Trước kia em cũng từng uống say sao?”

Nguyễn Sương nói: “Trong bữa tiệc tri ân hồi ở trường trung học em cũng đã say khướt.”

Trong lòng Trần Cương Sách có dự cảm không lành: “Sau đó em và Chu Hoài An say rượu làm loạn?”

Nguyễn Sương tỏ vẻ bất cần: “Anh lại ăn dấm à.”

Là giọng điệu khẳng định.

Quá khứ là một bãi mìn. Trần Cương Sách vốn tưởng rằng mình sẽ không quan tâm đến chuyện quá khứ của đối phương nhưng không ngờ rằng chỉ mới nghe thôi cũng khiến anh nổi cơn ghen.

Vẻ mặt anh bình tĩnh lại: “Đứng dậy.”

Nguyễn Sương lười biếng nói: “Bố em đã đến đón em về nhà.”

Trần Cương Sách vừa chuẩn bị đứng dậy, nghe thế lại ngồi trở về giường. Anh nhắm mắt lại, cười mơ hồ: “Thì ra là bố vợ đến đón em, tối hôm đó chắc em đã rất ồn ào?”

Sắc mặt anh thay đổi nhanh đến mức Nguyễn Sương mấy lần muốn cười lạnh một tiếng, vẻ trào phúng trên mặt cô lộ ra rõ ràng.

Trần Cương Sách có hơi chột dạ sờ sờ mũi, nịnh nọt bế cô từ giường lên: “Tối qua không phải em mệt đến mức không đi nổi sao? Anh bế em đi tắm.”

Nguyễn Sương cũng lười không thèm vạch trần anh, mãn nguyện hưởng thụ sự đãi ngộ này.

Trần Cương Sách bóp kem đánh răng vào bàn chải điện, đưa lên ​​trước mặt cô: “Mở miệng ra.”

Trong gương, cô nhìn anh. Mái tóc anh loà xoà trước trán, lông mày rủ xuống lộ ra vẻ dịu dàng. Nguyễn Sương từng cho rằng anh sẽ mãi là một kẻ hành vi phóng túng, nhưng lúc này lại phát hiện ra anh cũng có khí chất của một người đàn ông chuẩn mực của gia đình. Trần Cương Sách đưa bàn chải đánh răng lên, hồi lâu không thấy cô mở miệng mới ngước mắt lên nhìn thì thấy cô đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.

“Trần Cương Sách.”

“Ừm?”

“Anh coi em là trẻ con sao?”

“Không phải em là bé con của anh à?” Anh rất thích gọi cô như vậy.

Nguyễn Sương lẩm bẩm: “Thật kinh dị.”

Trần Cương Sách lười phản bác lại cô, dù sao cô cũng thường xuyên nói về anh như vậy.

Gọi cô là bé con thì cô kêu kinh dị.

Gọi vợ thì kêu dầu mỡ.

Gọi cô là Miên Miên lại chê anh phiền.

Nói tóm lại, Nguyễn Sương không phải người dễ hầu hạ.

Nhưng tính tình anh rất tốt, anh có thể vui vẻ chấp nhận mọi việc. Thừa dịp cô đang mở miệng nói chuyện, Trần Cương Sách đưa bàn chải đánh răng vào miệng cô: “Đánh răng.”

Nguyễn Sương ngập ngừng định nói lại thôi, tức giận trừng mắt nhìn anh một hồi.

Trần Cương Sách tỏ ra vô tội, sau khi phục vụ cô đánh răng rửa mặt xong nói: “Mời em đánh răng là sai sao?”“Anh hãy thành thật nói đi.”

“Cái gì?”

“Anh cứ giục em đánh răng vì chê miệng em hôi đúng không?”

“…” Trần Cương Sách thật sự phục cô. Vừa mở mắt ra anh đã ôm lấy hôn cô rất lâu, đâu có vô duyên vô cớ mà ghét bỏ hơi thở có mùi của cô. Đuôi mắt anh cong lên chứa ý cười trêu chọc cô, “Dù sao thì tối qua trong miệng em cũng đã ăn thứ mà lẽ ra không nên ăn. Sau này chúng ta phải chú ý vệ sinh, ăn ít mấy món đó thôi.”

“…”

Quanh đi quẩn lại, vẫn bị anh vòng trở về vấn đề đó. Nguyễn Sương không ngờ anh sẽ tự bê đá đè xuống chân mình, cô bỏ anh lại rời khỏi phòng tắm.

Trần Cương Sách chậm rãi đi theo cô, miệng gọi: “Miên Miên——“

“Vợ—”

Nguyễn Sương quay đầu lại, hung dữ nhìn hắn một cái: “Đừng có gọi linh tinh.”

“Sao lại là gọi linh tinh? Tuần sau anh sẽ cùng em về nhà ra mắt bố mẹ em.”

“Chỉ là gặp phụ huynh thôi, cũng không phải lĩnh chứng.”

“Nhân tiện lấy trộm sổ hộ khẩu của em.” Anh không có chút liêm chính nào.

Nguyễn Sương muốn mắng anh, cô rất tức giận nhưng phần nhiều hơn là buồn cười, cố ý trêu anh: “Nhỡ đâu bố mẹ em không thích anh thì sao?”

Trần Cương Sách nói: “Nếu họ không thích anh thì chắc chắn là anh đã làm chưa tốt. Anh cố gắng sửa chữa không được sao?”

Nguyễn Sương: “Lúc em bảo anh sửa, sao anh không sửa?”

Trần Cương Sách nhướng mày: “Nói cho anh biết em không hài lòng với anh ở điểm nào.”

Nguyễn Sương im lặng hồi lâu mới nói: “Anh…quá lề mề, mỗi tối phải giày vò tới hai ba tiếng, em rất mệt.”

Đang nói, giọng Nguyễn Sương dần dần thấp xuống. Sau đó cô bất giác nhận ra rằng, hình như Trần Cương Sách đối xử với cô không có điểm nào chê được. Dù là ba năm trước hay bây giờ là ba năm sau, anh vẫn luôn chiều chuộng dung túng cho cô.

Nghe vậy, nụ cười Trần Cương Sách như gió xuân thổi qua. Giọng điệu của anh gần như hưng phấn: “Xin lỗi, người đàn ông của em tuy đã gần ba mươi tuổi nhưng thể lực vẫn có thể sánh ngang với một thanh niên mười tám đôi mươi.”

“…”

“Vì thế em hãy tránh xa mấy “tiểu thịt tươi” trong phòng làm việc của em một chút.”

“…”

“Bọn họ không tốt bằng anh đâu.”

“…”

“Nghe thấy không?”

“…Anh đang ra lệnh cho em đấy à?” Nguyễn Sương ngước mắt lên nhìn anh, họ nhìn nhau vài giây.

Trần Cương Sách chịu thua: “Anh không có ra lệnh cho em.”

Nguyễn Sương: “Anh thế là đang ra lệnh cho em đấy.”

Anh nói: “Anh cầu xin bạn gái của anh, hi vọng cô ấy có thể yêu thương và kiên nhẫn với anh hơn một chút.”

Nguyễn Sương không nhịn được bật cười: “Em đối với anh còn chưa đủ kiên nhẫn sao?”

Trần Cương Sách nắm lấy tay cô, thở dài: “Em rất kiên nhẫn, nhưng Miên Miên à, anh luôn cảm thấy chưa đủ.”

“Còn chưa đủ.”

Anh vẫn muốn em yêu anh nhiều hơn một chút, yêu nhiều hơn một chút nữa, nhiều nhiều hơn nữa. Con người là loài động vật tham lam, lòng tham của Trần Cương Sách đối với Nguyễn Sương như vực thẳm không thể nhìn thấy đáy. Anh từng nghĩ rằng đời này sẽ không có quá nhiều ham muốn cho đến khi gặp được cô, mọi thứ về cô đều hình thành nên ngọn nguồn ham muốn trong anh. Đã bao lần anh tưởng rằng tình yêu của mình là thụ động nhưng cuối cùng phát hiện ra tình yêu của anh chỉ hướng về cô.

3.

Năm nay Tết Nguyên Đán rơi vào giữa tháng Hai. Phòng làm việc cho nhân viên nghỉ vào ngày đầu năm mới bởi vì mùa đông ở Nam Thành quá lạnh. Cái lạnh phương Nam là cái lạnh thấu xương, gió buốt như lưỡi dao xâm nhập vào tứ chi của con người, như muốn làm họ suy sụp. Điều kiện quay phim quá gian khổ, mọi người đã phàn nàn suốt nhiều ngày và hiệu quả công việc cũng ngày càng giảm sút với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Nguyễn Sương thấy thế nên dứt khoát cho họ nghỉ đông sớm.

Trần Bạc Văn – người đang quay một bộ phim ngắn ở xa, nhận xét về cô: “Một người sếp tốt.”

Nguyễn Sương biết trong lời đánh giá này có bao nhiêu ý trào phúng.

Nguyễn Sương bất đắc dĩ: “Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, mọi người kêu lạnh, tôi cũng thấy lạnh.”

Trần Bạc Văn nói: “Tôi thậm chí còn không có ngày nghỉ, chị Sương Sương à.”

Nguyễn Sương chớp mắt: “Quay xong bộ này không phải cậu sẽ được nghỉ ngơi sao?”

Khóe miệng Trần Bạc Văn nhếch lên một nụ cười lạnh: “Còn nửa tháng nữa mới quay xong.”

Nguyễn Sương nói: “Lúc đó cũng là giữa tháng Giêng, cậu nhìn những công ty khác xem, có công ty nào nghỉ sớm như công ty chúng ta không?”

Trần Bạc Văn vừa nói vừa thở ra một hơi khí lạnh, ngày đông lạnh lẽo, giọng nói anh đều bị cái lạnh bao trùm: “Tôi không có ý trách móc chị nhưng nói thế nào đây nhỉ… mặc dù tôi luôn nói chị cứ sắp xếp cho tôi nhiều việc, nhưng ít nhất khi tôi bận rộn sẽ không có thời gian nghĩ linh tinh.”

“Lúc rảnh rỗi tôi cũng không biết nên làm gì,” cậu ta cười, cảm xúc không bộc lộ ra, giọng điệu đầy vẻ chán nản và bất lực, “… Tôi cứ luôn nghĩ đến cô ấy.”

Cảm xúc giống như cơn mưa lạnh đang rơi ngoài kia, cả thế giới chìm trong bầu không khí âm u và lạnh lẽo. Nguyễn Sương đứng trong văn phòng, nghiêng người nhìn xuống. Công viên sáng tạo đìu hiu, nước mưa như cuốn trôi tất cả. Những vết bẩn trên bề mặt có thể bị mưa rào gió mạnh gột rửa nhưng sự mục nát ẩn sâu bên trong thì khó mà chữa lành được. Nếu cô và Trần Cương Sách không quay lại với nhau, cô vẫn có thể đứng ở góc độ của người cấp trên mà nói chuyện với Trần Bạc Văn.

Khuyên cậu ta đừng cố níu lấy quá khứ.

Khuyên cậu ta đừng mãi mắc kẹt ở trong hồi ức.

Khuyên cậu ra hãy nhìn về phía trước.

Bản thân Nguyễn Sương cũng từng sống cuộc đời của một người thường xuyên nhìn lại quá khứ, bề ngoài thì rộng lượng nhưng thực chất lại cứ luôn mắc kẹt trong mối tình cũ không thể thoát ra được. Tình cảm là thứ khó nói nhất. Bạn không thể giải thích rõ lý do tại sao mình thích đối phương, càng không thể giải thích tại sao chỉ là một đoạn tình cảm, một mối quan hệ yêu đương bình thường, lại khiến bản thân khắc cốt ghi tâm đến vậy?

Nếu như tình cảm giống như bài thi thời cấp ba thì tốt, sẽ có người nói cho bạn biết đáp án chính xác là gì, nói cho bạn từng bước giải. Giáo viên cũng sẽ bảo nếu không giải được câu này thì bỏ qua, chúng ta làm câu tiếp theo. Không yêu được người này nữa thì thôi, chúng ta đi yêu người khác. Thế giới này có nhiều người như vậy, sao chúng ta có thể không yêu nổi ai khác được?

Điện thoại truyền đến âm thanh khe khẽ.

Giọng Nguyễn Sương dịu dàng hơn rất nhiều: “Có cần tôi cùng cậu đi khám bác sĩ tâm lý không?”

Trần Bạc Văn bảo: “Vẫn đang khám, nhưng hình như không có tác dụng gì cả.”

Nguyễn Sương cảm thấy khó khăn.

“Yên tâm đi,” Anh cười lên, trông càng bình tĩnh hơn thường ngày, “Tôi sẽ không tự sát nữa, vì một người phụ nữ vô lương tâm mà hành hạ cơ thể mình, không đáng.”

“Cậu ấy không có vô lương tâm.” Dù sao thì cũng là bạn thân, Nguyễn Sương không thể không bênh bạn mình, “Cậu ấy…cũng là bất đắc dĩ.”

“Tôi biết, không liên quan đến cô ấy, là gia đình cô ấy chê tôi nghèo.” Ánh đèn trong phim trường sáng chói nhưng trong mắt anh lúc này chỉ còn màn đêm, anh không nói với ai về chuyện đã qua, có lẽ là do hôm nay cảm xúc ập đến, yết hầu anh cuộn lại, “Lần đầu tiên tôi kiếm được một trăm vạn, tôi có nói với cô ấy rằng sau này sẽ mãi đối với cô ấy thật tốt. Nhưng cô ấy lại cười nói, cô ấy thấy bây giờ tôi đã rất tốt với cô ấy rồi.”

“Nhưng tôi luôn thấy không đủ, tôi muốn đợi đến khi kiếm được một nghìn vạn rồi sẽ mua một căn nhà ở Nam Thành. Nhưng khi tôi có được số tiền ấy thì phát hiện chồng sắp cưới của cô ấy có rất nhiều nhà ở đây, căn nào cũng không dưới một nghìn vạn. Sự cố gắng và hy sinh của tôi, trong thế giới của họ đều không đáng để nhắc đến.”

“Nguyễn Sương.” Anh nói: “Chị viết kịch bản hay thật, nam nữ chính thân phận chênh lệch lại có thể phá vỡ ngăn cách giữa hai thế giới mà yêu nhau. Tôi đã quay nhiều bộ phim như vậy, cũng cho rằng kịch bản của chị quá mức cẩu huyết, nếu không vì kiếm tiền tôi sẽ không bao giờ đóng phim.”

“Nhưng tôi lại thật ngưỡng bộ nam nữ chính trong kịch bản ấy, ngưỡng mộ nam chính tôi diễn.”

“…”

“…”

Tiếng mưa lộp độp bên ngoài cửa sổ truyền đến bên tai.

Không biết đã khóc bao lâu, giọng Trần Bạc Văn khàn khàn: “Dù cho thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn rất ngưỡng mộ chị, thật đấy.”

Nguyễn Sương hỏi: “Ngưỡng mộ tôi và Trần Cương Sách sao?”

Trần Bạc Văn khẽ ‘ừm’ một tiếng, “Anh ta khá tốt.”

“Có gì tốt chứ?” Nguyễn Sương nhàn nhạt nói, “Giữa tôi và anh ấy, dù cho có ở bên ai, dù cho có kết hôn với ai thì gia đình cũng sẽ vẫn phản đối đấy thôi? Anh ấy chỉ làm việc mình nên làm, tôi cũng vậy.”

Nguyễn Sương không vì những việc Trần Cương Sách làm mà cảm động, bởi chính Trần Cương Sách cũng không cần cô phải cảm động. Cảm động không phải là yêu, trong tình yêu không nên có sự cảm động. Nhưng những lời này nói ra không khỏi có chút lạnh lùng.

Nguyễn Sương nhẹ giọng nói: “Rồi có một ngày cậu sẽ hiểu, người thực sự yêu cậu sẽ không khoe khoang những thứ mình hy sinh cho đối phương.”

Trong mắt của người đang yêu đó không phải là hy sinh, mà là những điều họ muốn và nên làm.

Trần Bạc Văn thở dài một tiếng: “Rốt cuộc tại sao chị có thể bình tĩnh được đến vậy? Tôi chưa thấy chị không tỉnh táo bao giờ.”

Bầu không khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nguyễn Sương cong môi: “Thực ra tôi cảm thấy mình khá không tỉnh táo, chỉ là tôi cảm thấy so với yêu người khác, tôi càng nên yêu bản thân mình hơn.”

Yêu người khác đương nhiên rất quan trọng, nhưng nhất định phải nhớ rằng, người mình yêu nhất phải là bản thân mình.

“Trần Bạc Văn.” Cô gọi anh.

“Hả?”

“Cậu có xem dự báo thời tiết không?”

“Gì vậy?”

“Nam Thành đã mưa 16 ngày liên tiếp, nhưng ngày mai trời sẽ nắng.”

“…”

Mây đen nhất định sẽ tan đi, đời người không thể cứ là ngày mưa u ám mãi, sớm muộn cũng sẽ được chào đón ngày nắng lên.

Yên tĩnh một lát, Trần Bạc Văn nói: “Mượn lời chúc của chị, chị Sương.”

Nguyễn Sương cười: “Cậu vẫn còn trẻ, tôi tin rằng cậu có thể.”

Trần Bạc Văn nói: “So với những người trẻ trong phòng làm việc, tôi bị coi là có tuổi rồi.”

Nguyễn Sương nhíu mày: “Sao hai người cứ thích so sánh với mấy em trai trong phòng làm việc thế?”

“Hai người?” Trần Bạc Văn để ý đến hai chữ này, “Chị đừng có mở miệng là nhắc đến Trần Cương Sách được không?”

“Hả, có sao? Vậy à? Được rồi, tôi không có cố ý.” Giọng Nguyễn Sương vô cùng mềm mại ngọt ngào.

Trần Bạc Văn và cô quen nhau nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy cô hạnh phúc như vậy bao giờ, cách điện thoại cũng cảm nhận được cô là một người phụ nữ hạnh phúc.

“Cúp đây, ghét nhất mấy đôi yêu nhau, chị Sương, tôi vẫn thích bộ dáng vô dục vô cầu trước kia của chị hơn! Quá mức cuốn hút.”

“Được rồi, im miệng đi.”

Ở đầu dây bên kia, Trần Bạc Văn cười không ngừng.

Sau đó hai người lại nói thêm vài câu rồi mới cúp máy.

Sau khi cúp máy, Nguyễn Sương đưa tay lên xoa mắt. Ưu điểm lớn nhất của việc sống chung với Trần Cương Sách đó chính là mỗi ngày anh sẽ đưa đón cô, bữa tối bữa sáng cũng do anh phụ trách, lúc cô lười không muốn đi bộ anh cũng không chút do dự mà bế hoặc cõng cô. Nhưng nhược điểm rất rõ ràng…

Nguyễn Sương chưa được ngủ một giấc tử tế bao giờ. Ngày nghỉ có thể ngủ đến tự nhiên dậy, nhưng ngày đi làm sẽ thiếu ngủ nghiêm trọng. Vì để không ảnh hưởng đến công việc, Nguyễn Sương xuống lầu định đi mua ly cà phê. Thang máy đến tầng tám thì dừng lại.

Nguyễn Sương ngẩng đầu lên, bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mặt.

“….Dì ạ.”

Là Lưu Bạch.

Lúc Lưu Bạch thấy Nguyễn Sương cũng vô cùng kinh ngạc, bà đi vào thang máy, “Tan làm rồi sao?”

“Chưa ạ, con xuống mua chút đồ uống.”

Lưu Bạch gật đầu, sau đó cũng không nói gì nữa.

Thang máy đi đến tầng một, Lưu Bạch đi ra trước, Nguyễn Sương đi ở phía sau bà.

Đi được vài bước, Lưu Bạch đột nhiên dừng lại: “Mấy ngày nữa có phải con và Trần Cương Sách về nhà ông nội không?”

Nguyễn Sương gật đầu, sau đó thấy Lưu Bạch lấy một hộp đồ trang sức từ trong túi xách ra.

Bà đưa cho cô: “Đây là chiếc lắc tay lúc dì kết hôn bà nội Cương Sách đã cho dì, bình thường dì hay phải đến công trường sợ làm vỡ mất nên không hay đeo mấy. Chiếc lắc tay bằng ngọc này thật ra cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, con không cần phải quá để trong lòng, cho rằng là vật gia truyền gì đó, nhiều nhất cũng chỉ là…mẹ chồng hài lòng về người con dâu này nên tặng nó cho con dâu. Bây giờ dì tặng con, nếu con thích thì hãy đeo nó, không thích thì cứ để lại trong ngăn kéo cũng không sao.”

Đột nhiên nhận được sự yêu thương Nguyễn Sương có hơi lo lắng: “…Dì…”

“Con cầm đi.” Lưu Bạch để vào tay Nguyễn Sương.

Một chiếc lắc ngọc không nặng lắm nhưng Nguyễn Sương lại cảm thấy thật nặng nề.

Cô nhìn Lưu Bạch: “Con cảm ơn dì.”

Lưu Bạch vẫy tay, “Có gì mà cảm ơn chứ, sau này đều là người một nhà cả.”

Nguyễn Sương cầm chiếc hộp trong tay, lần đầu trong cuộc đời cô cảm thấy mình ăn nói kém.

“Đúng rồi, thực ra ông nội là một người rất hòa đồng, các cô chú bác cũng vậy. Chỉ có bố Cương Sách là không ra gì, chắc sẽ nói mấy lời khó nghe con đừng để bụng, dù sao người làm chủ trong nhà cũng không phải là ông ta mà là Cương Sách.” Lưu Bạch dặn dò, “Nếu bố Cương Sách làm con không vui thì con cứ nói với dì, dì cho ông ta một trận.”

Nguyễn Sương ngây người: “Dạ?”

Lưu Bạch nhún vai, “Ông ta rất thiếu đánh.”

Ở ngoài đại sảnh có chiếc xe thương vụ dừng lại, cuối cùng đỗ trước mặt Lưu Bạch, trước khi lên xe bà nở nụ cười dịu dàng nhìn Nguyễn Sương: “Thực ra dì rất thích và đánh giá cao con, Nguyễn Sương.”

Cho dù biết ý đồ của Trần Tụng Nghi khi ngày nào cũng cho bà xem những video ngắn kia là muốn cho Lưu Bạch biết Nguyễn Sương ưu tú đến nhường nào. Mà trước kia Lưu Bạch có cái nhìn phiến diện về Nguyễn Sương, nhưng càng về sau càng hiểu ra được một điều, cô gái nhỏ xuất thân bình thường này quả thực rất xuất sắc. Ngoài việc hoàn cảnh gia đình bình thường thì không có gì để chê cả. Bà từng tự thuyết phục bản thân, nhưng cuối cùng người thuyết phục thành công lại là sự kiên định của Trần Cương Sách.

Lưu Bạch là một người khá thực tế, bà đã trả qua nhiều chuyện, tình yêu đối với bà mà nói cũng chỉ là cỏ rác. So với tình yêu thì bà càng công nhận quyền lực và địa vị hơn, bởi vì chỉ có hai thứ này là sẽ không phản bội lại bà.

Bà cũng từng nghĩ rằng người như con trai bà, dù sao những năm qua anh luôn ăn chơi lông bông, nhưng sau đó tất cả đã thay đổi. Lưu Bạch nhìn bộ dáng của Trần Cương Sách vì tình yêu mà không màng đến bản thân, cũng sẽ nghĩ đến bản thân mình trong quá khứ. Con người cũng chỉ có một đời, nhất định sẽ vì tình yêu mà dũng cảm một lần.

Lưu Bạch chậm rãi nói: “Nguyễn Sương, sau này phiền con hãy yêu thương con trai dì nhé.”

Cửa xe chậm rãi đóng lại, trong xe Lưu Bạch mỉm cười, ánh mắt như bị trời mưa nhuộm lấy có hơi ươn ướt. Dì là một người mẹ không đạt tiêu chuẩn, nhưng dì ích kỉ mà mong rằng con sẽ là một người vợ tốt, có thể ở bên và yêu thương con trai dì cả đời này.

Truyện Chữ Hay