Editor: Gió
Beta: Bảo Trân
—
Vừa nói xong xung quanh liền im lặng. Bố Nguyễn nghiêm túc nhìn cô, Nguyễn Sương nhìn sang mẹ mình, mẹ Nguyễn cười nhìn con gái đợi cô trả lời.
Dưới ánh mắt của bố mẹ, Nguyễn Sương mím môi khẽ lên tiếng: “…Bố, là dao cạo râu của bạn trai con.”
Mẹ Nguyễn sớm đã đoán được cười nhạt: “Bạn trai.”
Bố Nguyễn với vẻ mặt khó mà chấp nhận được, “Con yêu đương từ khi nào? Không phải đợt trước vừa về nhà đi xem mắt sao?”
“Bảy mươi chín ngày rồi ạ.” Đầu Nguyễn Sương đột nhiên hiện lên câu này, và cô cũng đã nói ra.
“…”
“…”
Sắc mặt của bố mẹ cô khá hoang mang, sau đó Nguyễn Sương mới nhận thức được mình vừa nói gì, đắn đo một lát nhưng vẫn giải thích: “Hôm nay là ngày thứ bảy mươi chín bọn con yêu nhau.”
Vừa nói xong liền cảm thấy biểu cảm của bố như sụp đổ, ông đau lòng không thôi: “Không chỉ yêu đương, còn đếm rõ từng ngày nữa. Miên Miên…”
Bố Nguyễn nghiêm túc: “Bố có một câu hỏi này, con phải thành thực trả lời.”
Nguyễn Sương lập tức căng thẳng: “Bố, câu hỏi gì ạ?”
“Bố và bạn trai con cùng rơi xuống nước, nếu chỉ có thể cứu được một người thì con sẽ cứu ai?”
“…”
“…”
‘Bộp’ một tiếng, ông bị vợ đánh một cái.
Ông ôm đầu, càng tủi thân hơn: “Vợ, sao em lại đánh anh.”
Mẹ Nguyễn trợn tròn mắt: “Miên Miên không cứu ai cả, anh nói xem sao anh kì cục vậy, lúc Miên Miên chưa yêu thì ngày ngày giục con tìm bạn trai rồi cưới, bây giờ con có bạn trai rồi thì anh lại hỏi vớ hỏi vẫn? Thế nào, nhất định muốn con từ bỏ bạn trai để chọn anh mới được sao?”
“Anh cũng không có bắt Miên Miên phải bỏ tên lăng nhăng đó.”
“Gì mà lăng nhăng? Đó là con rể tương lai của em.”
“Gì mà con rể tương lai? Em còn chưa gặp cậu ta, còn chương biết con người cậu ta thế nào đã đứng chung một thuyền rồi?”
“Người Miên Miên nhà em thích nhất định là một người đàn ông tốt.” Mẹ Nguyễn cười nhạt, “Con gái em chăm sóc dạy dỗ, từ nhỏ đã không cần người khác chọn đồ cho mình, con tự chọn tự phối đồ, bộ nào cũng đẹp cũng hợp.”
“Trước giờ em đều cảm thấy tự hào vì con gái, đương nhiên tin tưởng vào mắt nhìn của con rồi, bạn trai của con nhất định là một chàng trai tốt, ít nhất là đối tốt với con. Miên Miên, đúng không con?”
Mẹ Nguyễn là giáo viên Ngữ Văn cấp ba, vì vậy thời thanh xuân Nguyễn Sương thường luôn nghe được những lời như thế này.
“Mẹ cậu là giáo viên cấp ba à, vậy chắc bà ấy quản nghiêm lắm nhỉ?”
“Trời ơi có phải mẹ cậu truyền thống lắm không?”
“Trong mắt tôi, giáo viên dạy văn có tuổi ở cấp ba như Diệt Tuyệt Sư Thái vậy, thương cậu thật đấy, có một người mẹ đáng sợ như vậy.”
Nhưng trên thực tế, bầu không khí giáo dục trong gia đình cô rất thoáng và tự do, thoải mái. Thời thanh xuân mới lớn, thiếu nam thiếu nữ đều dễ rung động, bố mẹ Nguyễn nhìn ngoại hình của con gái mình đã biết ở trường nhất định có rất nhiều bạn khác giới thích con họ.Bố Nguyễn thầm thở dài: “Con gái không xinh thì lo, xinh thì cũng lo. Em nghĩ nếu con yêu sớm thì mình phải làm sao?”
Thân là giáo viên ngữ văn cấp ba nhưng tư tưởng của mẹ Nguyễn lại rất thoáng: “Từ yêu sớm này vốn đã có ý nghĩa không tốt, tình yêu thời thiếu niên là trong sáng đơn thuần nhất. Em thấy nếu Miên Miên có yêu cũng tốt, không yêu cũng tốt, đều là thứ đời người trải qua mà.”
“Đời người không cần phải trải qua nhiều chuyện như vậy.”
“Trải qua nhiều chuyện rồi khi nghĩ lại mới cảm thấy thật phong phú rực rỡ.”
Mẹ Nguyễn không cổ hủ chút nào, người cổ hủ là chồng bà. Cho dù bây giờ Nguyễn Sương đã hai mươi bảy rồi, bố Nguyễn vẫn có cảm giác cô là thiếu nữ mười bảy bị nam thanh niên hư hỏng lừa gạt tình cảm.
Mẹ Nguyễn nói xong nhìn sang chồng: “Được rồi, để dao cạo râu lại chỗ cũ đi.”
Bố Nguyễn không tình nguyện: “Anh ném nó đi nhé.”
Mẹ Nguyễn: “Ném xong lần sau cậu ấy đến lại đem cái mới không phải là xong chuyện sao?”
Bố Nguyễn lẩm bẩm: “Anh ném cậu ta đi luôn.”
Mẹ Nguyễn quát: “Nguyễn Chấn Hải!”
Kêu cả họ lẫn tên, doạ bố Nguyễn không dám nói thêm một lời.
Mẹ Nguyễn Sương cao một mét năm mươi lăm, bố cô cao một mét tám, chênh lệch chiều cao khá nhiều nhưng mẹ cô chưa từng phải ngẩng đầu nhìn ông, đa phần bà đều chống nạnh quát. Bố cô không chỉ cuồng con gái, mà còn cuồng vợ. Sau khi ông đặt dao cạo râu vào chỗ cũ, lần mần một hồi mới đi ra.
Trong phòng khách không biết từ lúc nào lại hình thành một hình tam giác. Bố Nguyễn, mẹ Nguyễn, Nguyễn Sương, ba người ngồi ở ba phía.
Nguyễn Sương ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Đúng lúc bố mẹ đều ở Nam Thành, hay là mọi người cùng ăn một bữa nhé?”
Vừa nói xong bố Nguyễn lập tức phản đối: “Không được.”
Nguyễn Sương ngập ngừng: “Bố, bố không đồng ý cho con yêu sao?”
“Không phải.” Bố Nguyễn rất tức giận, “Con không nói sớm, bố không mang áo vest đến.”
“…”
“Bố phải xuất hiện một cách trịnh trọng.”
“…”
Nguyễn Sương nhìn mẹ.
Mẹ Nguyễn cười dịu dàng: “Hai đứa mới ở bên nhau vài tháng, không cần phải vội ra mắt.”
Nguyễn Sương rót cho mẹ ly nước, do dự một lát mới nói: “Thực ra trước kia con với anh ấy từng ở bên nhau một thời gian.”
Mẹ Nguyễn kinh ngạc: “Từ khi nào vậy?”
“Hồi học thạc sĩ ạ.”
“Thì ra là như vậy.” Bà hỏi: “Là học sinh trường con sao?”
“Không ạ, anh ấy hơn con hai tuổi.” Nguyễn Sương giải thích, “Bạn chung giới thiệu ạ.”
“Ừm, quen biết bình thường, người con thích chắc không tồi, con cũng rất yêu cậu ấy nên mới quay lại.”
“…”
“Cậu ấy làm gì? Cơ chế à, hay nhân viên văn phòng?”
Nguyễn Sương nói ra hai chữ ngân hàng.
Mẹ Nguyễn ngạc nhiên: “Làm ở ngân hàng à, vậy cũng không tồi, nhưng nếu là ngân hàng tư nhân liệu có phải không được ổn định lắm không?”
Nguyễn Sương khó khăn mở miệng nói: “…Đây là ngân hàng nhà anh ấy, bây giờ anh ấy là chủ tịch ngân hàng.”
Nghe vậy, bố mẹ Nguyễn cùng nhìn nhau.
Bố Nguyễn lắc đầu: “Cậu ấy chỉ hơn con hai tuổi sao? Không phải hai mươi chứ?”
“…” Nguyễn Sương khẽ nhếch mi, giọng bình tĩnh mang theo chút bất đắc dĩ, “Anh ấy chỉ lớn hơn con hai tuổi thật mà, em gái anh ấy là trợ lý của con, đẹp trai cao ráo, không có hói tóc.”
“Đẹp trai đến mức nào, có đẹp trai bằng bố thời trẻ không?” Điều bố Nguyễn chú ý đến thật lạ.
“…”
“…”
Lệch chủ đề mất rồi, bố mẹ cô hỏi qua một lượt xong cũng không hỏi thêm nữa. Cuối cùng chỉ dặn cô phải yêu nghiêm túc, hai trái tim chân thành cùng đập mới là yêu thương nhau. Đương nhiên cũng không thể thiếu chuyên mục tự khoe của bố cô.
“Giống như bố và mẹ con mới là chân ái, con chính là kết tinh của tình yêu ấy.”
Sau đó lập tức bị mẹ cô gõ vào đầu.
Rất nhanh đã đến trưa, hai người dậy sớm lái xe đến nên khá mệt, bình thường cũng có thói quen ngủ trưa, vì vậy sau khi nói chuyện xong lập tức đi ngủ.
Nguyễn Sương cũng về phòng. Chuyện đầu tiên sau khi về phòng là cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Trần Cương Sách.
Nguyễn Sương: [Em nói chuyện của anh với bố mẹ em rồi.]
Trần Cương Sách trả lời rất nhanh: [Chuyện gì của anh?]
Anh cố tình giả bộ như không biết chuyện gì, Nguyễn Sương nói thẳng: [Chuyện chúng ta hẹn hò.]
Trần Cương Sách: [Họ có phản ứng thế nào?]
Nguyễn Sương thành thật: [Họ nghĩ bạn trai em có thể không chỉ lớn hơn em hai tuổi, khả năng cao là lớn hơn hai mươi tuổi.]
Trần Cương Sách: […]
Trần Cương Sách: [Hôm nào anh phải thanh minh một chút.]
Nguyễn Sương: [Qua một khoảng thời gian nữa đi.]
Trần Cương Sách: [Bố mẹ em định ở lại Nam Thành bao lâu?]
Nguyễn Sương: […Bố em không định gặp anh.]
Cuộc trò chuyện rơi vào trầm mặc một hồi lâu.
Trần Cương Sách hỏi: [Ông ấy không thích anh sao, anh có điều gì khiến ông ấy không hài lòng à?]
Nguyễn Sương nhắm mắt lại một lát, sau khi mở mắt ra có hơi do dự: [Ông ấy không mang bộ vest đẹp nhất đến nên từ chối gặp anh.]
–
Từ sau khi bố mẹ Nguyễn Sương đến Nam Thành, Nguyễn Sương và Trần Cương Sách vẫn chưa gặp mặt nhau. Mỗi ngày Nguyễn Sương không chỉ bận rộn công việc, bận xong còn đi dạo phố với bố mẹ. Mặc dù bố mẹ không cần cô đi cùng nhưng cô biết, từ sâu trong lòng họ vẫn mong có con gái ở bên, dù sao thì hai người cũng từ xa đến tận đây cũng là vì nhớ cô rồi.
Bố mẹ cô ở lại Nam Thành bốn ngày. Ngày cuối cùng, Nguyễn Sương xin nghỉ nửa ngày để đi xem phim, ăn cơm với bố mẹ. Ăn cơm xong hai người lái xe ra về.
Nguyễn Sương không về chung vì bố mẹ nói: “Bố mẹ cũng phải về đi làm, không có thời gian ở bên con. Năm nay mẹ dạy khối 12 nên hôm nào cũng bận. Bố con hôm nào cũng chạy từ công trường đến cửa hàng, con về nhà cũng không có ai, chi bằng ở lại đây đi.”
Cho dù phòng làm việc có nghỉ nhưng vì Nguyễn Sương là sếp nên vẫn có rất nhiều việc cần xử lý, vậy nên cô không về cùng bố mẹ.
Mẹ Nguyễn kéo tay cô qua, dặn dò: “Nhớ mỗi ngày phải ăn cơm đúng giờ, đừng có bận công việc mà quên mất ăn cơm, không có gì quan trọng bằng sức khoẻ cả, con nhớ chưa?”
Nguyễn Sương nói: “Con biết rồi, bố mẹ đi đường cẩn thận, về đến nhà nhớ nói với con một tiếng.”
Mẹ Nguyễn cười: “Ừm, vậy bố mẹ đi trước đây, con cũng về đi.”
Nguyễn Sương nhìn chiếc xe rời đi xong mới xoay người lên lầu.
Căn nhà được bày biện đầy đủ nội thất cũng chỉ là một căn nhà trống trải, khác hoàn toàn với khi bố mẹ còn ở đây. Nghĩ đến đây hốc mắt cô lại nóng lên. Đột nhiên Nguyễn Sương nhìn thấy trên bàn có một túi mua sắm, bên trên còn có một bức thư, Nguyễn Sương mở ra.
…
Miên Miên.
Sau khi bố con biết tin con có người yêu, thực ra đã mấy hôm rồi không ngủ ngon. Ông ấy lo lắng con bị người ta lừa gạt, nhất là do gia cảnh đối phương tốt như vậy. Chắc chắn cậu ấy có điều kiện gặp gỡ và tiếp xúc với rất nhiều cô gái, cũng đối diện với rất nhiều cám dỗ.
Nhưng mẹ cảm thấy người đàn ông Miên Miên của mẹ thích nhất định vô cùng ưu tú. Người đàn ông ưu tú tất nhiên sẽ phải đối diện với nhiều cám dỗ. Đời người không sợ gặp phải cám dỗ, chỉ sợ không thể kiên trì được lòng mình.
Mẹ thường nói với học sinh của mình rằng, hi vọng các em có thể nghiêm túc với tình yêu, mà không phải thấy người khác yêu nhau bản thân cũng cảm thấy ngưỡng mộ mà yêu theo phong trào. Xuất phát điểm của tình yêu không phải là hùa theo, mà là nếu như bỏ lỡ mất người ấy sẽ cảm thấy nuối tiếc, vì vậy phải có được người ấy, nói với người ấy rằng tình yêu của mình nhiều đến nhường nào.
Tình yêu rất đơn thuần, cũng rất tươi đẹp. Yêu nhau là điều đẹp đẽ đáng quý.
Đời người dài như vậy, không ai trong chúng ta có thể chắc chắn rằng tình yêu này có thể đi được cùng nhau đến bao xa.
Mẹ và bố yêu nhau gần ba mươi năm, trong thời gian ấy xảy ra vô số tranh chấp, nhưng mỗi lần mâu thuẫn xong bố mẹ đều sẽ nghĩ cách phải giải quyết vấn đề ra sao mà không phải đỏ mặt tía tai đổ lỗi cho nhau.
Miên Miên, mẹ luôn yên tâm về con, bởi vì con luôn xuất sắc ưu tú hơn nhiều so với tưởng tượng của mẹ. Con chín chắn trưởng thành, bình tĩnh, biết bản thân mình muốn và không muốn gì. Nhưng mẹ muốn nói với con rằng tình yêu không được quá lạnh lùng, tình yêu không phải là thứ có thể đem ra so đo lợi và hại, mà là sự rung động nơi trái tim.
Mẹ rất vui vì con đã yêu, rất vui vì trên thế giới này có thêm một người yêu con. Mặc dù bố mẹ thường luôn nói ra yêu cầu của mình với bạn trai tương lai của con, nhưng trên thực tế bố mẹ chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là cậu ấy có thể thật lòng yêu con. Đương nhiên con cũng cần phải yêu cậu ấy, nhưng trên thế giới này, người con yêu nhất nhất định phải là bản thân mình.
Hình như không còn gì khác để nói nữa, vậy thì hy vọng bạn nhỏ của mẹ có thể mãi vui vẻ hạnh phúc.
Mẹ yêu con.
Bố cũng yêu con.
…
Toàn bộ nội dung đều do mẹ cô viết tay, dòng cuối ‘Bố cũng yêu con’ là nét chữ của bố cô. Nguyễn Sương trầm mặc một hồi lâu, trái tim đập thật mạnh, khó có thể bình tĩnh được. Cô chậm rãi cúi đầu, bên ngoài ánh mặt trời dần ngả xuống, ánh nắng dịu dàng chiếu lên người. Tấm thư trên tay đột nhiên rơi xuống đất, Nguyễn Sương nhặt lên, nhìn thấy đằng sau bức thư còn có một dòng chữ.
[Con gái ở ngoài nhớ phải bảo vệ bản thân, Miên Miên, nhớ phải làm biện pháp phòng tránh, bố mẹ không muốn nghe tin con có em bé khi chưa kết hôn.]
Nguyễn Sương chớp mắt, đầu óc hỗn độn, cô hoang mang mở chiếc túi trên bàn ra, lọt vào mắt là các loại bao cao su. Thậm chí còn có size siêu lớn, cũng có size nhỏ. Nhất thời Nguyễn Sương không biết nói gì.
Bố mẹ cô…cũng thật chu đáo.
Thanh minh chuyện Trần Cương Sách lớn hơn cô hai tuổi rất đơn giản nhưng thanh minh chuyện Trần Cương Sách dùng size siêu lớn này, quả thực Nguyễn Sương cảm thấy bất lực.