Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Đối với Trần Cương Sách thì một đêm này trải qua thật khó khăn, sự mất mát hay nỗi đau đớn cứ lặp đi lặp lại trong giấc mộng của anh.
Đêm đó Nguyễn Sương cũng ngủ không được ngon giấc. Một lần nữa lại quay trở về nơi này, căn hộ nơi cô thường chạy đến sau giờ học. Ngôi nhà rộng lớn và trống trải, bố trí bên trong vẫn như ba năm trước, không có bất kỳ thay đổi nào. Giống như bức ảnh bị đóng băng trong máy ảnh, thời gian sẽ để lại vết tích, sẽ ố vàng và nhăn nheo nhưng tất cả bố cục và mọi cảnh trong đó sẽ không thay đổi chút nào.
Nói không vui là nói dối.
Nói không cảm động cũng là nói dối.
Cô không thể tự lừa mình dối người được nữa. Một số cảm xúc vốn bị đè nén sâu trong lòng họ giờ đây đã bộc phát tại nơi ghi lại tình yêu của họ. Cô ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, dưới ánh trăng sáng, những cảnh tượng trong quá khứ hiện ra trước mắt.
–
Anh thường xuyên đi tiệc xã giao về muộn, Nguyễn Sương sẽ đợi anh ở phòng khách.
Đến khi tỉnh dậy cô đã thấy anh đắp chăn cho cô rất nhẹ nhàng.
–
Ở Nam Thành trời mưa quanh năm, cô hay mặc váy nên than vãn: “Mưa sẽ làm ướt váy của em mất.”
Trần Cương Sách không nói gì mà trực tiếp bế cô từ trong xe vào đến nhà. Và chiếc quần lấm lem bùn và nước mà anh đang mặc đủ mua cho cô mười chiếc váy khác.
–
Cô nói, Trần Cương Sách, hôm nay trời rất đẹp, thích hợp để ngủ trưa. Sau đó Trần Cương Sách đẩy bữa tiệc xã giao ban trưa vào giờ khác rồi về ngủ trưa với cô. Mãi về sau cô mới biết chuyện này và cảm thấy rất áy náy nhưng anh vẫn thản nhiên nói: “Không phải vì em mà là vì anh muốn ở cạnh em.”
–
Cô nói, Trần Cương Sách, em rất chán ghét anh. Anh cười, nhưng biết làm sao được, anh thích em nhiều như vậy, em thấy anh thích em nhiều đến thế thì chán ghét một chút cũng phải.
–
Cô nói, Trần Cương Sách, trong giờ học em cứ luôn nghĩ đến anh, chuyện này thật không ổn chút nào. Anh nói, chỉ trong giờ học em mới nghĩ đến anh thôi sao? Anh đi làm nhớ em, không đi làm cũng nhớ em, lúc thức dậy nghĩ tới em và khi đi ngủ còn nhớ nhiều hơn.
Những lúc đó kiểu gì cô cũng không nhịn được mà mắng anh một câu là “dầu mỡ” nhưng nụ cười trên môi thì vẫn luôn trọn vẹn và hạnh phúc.
Rồi cô nghĩ đến ngày đó, ngày họ chia tay.
Rất nhiều thứ trên đời xảy đến đều có điềm báo. Ngay cả khi trời nhiều mây hay nắng vẫn có dự báo thời tiết.
Duy chỉ có mối quan hệ của họ, tình yêu đạt đến đỉnh cao sau đó rơi xuống đáy vực. Cuộc chia tay đột ngột của hai người trong ký ức của cô là những hồi ức không hề tốt đẹp.
Cô từng chắc chắn rằng nếu hai người yêu nhau nhưng không được phụ huynh chấp thuận thì mối quan hệ đó không cần thiết phải tiếp tục tồn tại.
Nhưng Trần Cương Sách lại nói: “Em coi tình yêu của anh là cái gì?”
“Em cứ vậy mà xem thường tình yêu của anh dành cho em à?”Dường như từ trước tới giờ cô vẫn luôn khoe khoang rằng mình yêu anh nhiều cho đến khi nghe anh nói câu này. Nguyễn Sương chợt nhận ra rằng trong mối tình này, cô kém rộng lượng và không có cảm giác an toàn hơn rất nhiều so với anh. Tình yêu đến cuối cùng là gì?
Là biết rõ có muôn vàn khó khăn nhưng vẫn cứ kiên định với suy nghĩ muốn yêu đối phương. Đó mới là tình yêu.
Nguyễn Sương có lẽ không phải coi thường tình yêu của Trần Cương Sách mà thứ cô coi thường là tình yêu của chính bản thân. Vừa gặp khó khăn là cô muốn bỏ cuộc.
Từ bỏ Trần Cương Sách là việc cô đã từng làm trước đây. Cô đã thành công từ bỏ anh và sau đó dành ba năm để chứng minh rằng không cách nào từ bỏ việc thích anh. Cổ họng Nguyễn Sương trở nên chua chát, trong lòng cũng đau xót giống như toàn thân bị ngâm trong nước chanh.
Cô thu hồi suy nghĩ, thấy Trần Cương Sách từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng. Đây là lần đầu tiên cô đường đường chính chính tỏ tình nghiêm túc như vậy, dù biết anh sẽ không từ chối nhưng không hiểu sao đáy lòng vẫn có một nỗi lo sợ bất an.
“Trần Cương Sách…” Cô chọc chọc vào cánh tay mà anh đang chống bên cạnh mình, giọng khô khốc.
Một giây sau, Trần Cương Sách nắm chặt tay cô nói: “Anh giống một kẻ rất thất bại nhỉ.”
Nguyễn Sương càng thêm bối rối, ánh mắt mờ mịt.
Trần Cương Sách cười đến điên cuồng, đôi mắt đào hoa ánh lên trong bóng tối mang theo sự quyến rũ mê hoặc, “Lời thổ lộ nên để cho đàn ông làm.”
Nguyễn Sương mấp máy môi: “Tối qua anh cũng đã thổ lộ với em rồi.”
“Đó là lời nói lúc say rượu, không chính thức.”
“Sao đột nhiên anh lại khách sáo như vậy? Lần trước lúc chúng ta bắt đầu mối quan hệ, em không thấy anh khách sáo chút nào.”
“Bởi vì lúc đó còn chưa chính thức cho nên chia tay cũng không rõ ràng.” Trần Cương Sách hơi nhướng mày, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Nguyễn Sương vô tình cười một tiếng, sau đó cẩn thận thu lại.
“Hơn nữa anh biết lúc ấy em và anh đến với nhau em mới chỉ là một cô bé, đường đời vẫn còn suôn sẻ, chưa gặp phải bất kỳ trở ngại nào trong cuộc đời.”
Nguyễn Sương khó hiểu nhìn anh chằm chằm.
Nụ cười nơi khóe mắt Trần Cương Sách không còn vui tươi như trước nữa, khi nói chuyện làm ăn cả người anh toát ra khí chất kiêu ngạo và uy quyền, giờ đây nghiêm túc nhưng nụ cười trên mặt cũng rất chân thành.
“Cho nên nếu ở bên anh là việc đòi hỏi em phải đấu tranh với cả thế giới thì quả thật anh là kẻ quá thất bại.”
Nghe những lời yêu thương đầy thẳng thắn của anh đã chán rồi, giờ đột nhiên thấy anh nói ra mấy lời tỏ bày đầy mơ hồ như vậy làm Nguyễn Sương có chút khó thích ứng nổi.
Cô im lặng vài giây rồi nói: “Thật ra anh và em không quá xứng đôi, anh hiểu mà.”
Trần Cương Sách dùng vẻ mặt vô lại: “Hiểu với biết cái gì? Anh không hiểu.”
“Anh đã rất vất vả, mặt dày mày dạn, không còn biết xấu hổ mới theo đuổi lại được bạn gái cũ tới bước này.”
“Em có chỗ nào không xứng chứ?”
“…” Khóe miệng Nguyễn Sương giật giật, “Anh đang kiêu ngạo đấy à?”
“Anh không kiêu ngạo, anh chỉ đang nghĩ xem là ai đã nghĩ ra cụm từ “mất mà tìm lại được”, thật tuyệt vời.
Trò chuyện hồi lâu, anh gần như quên mất là mình đang ngồi xổm. Sau đó anh đứng dậy, ngồi trên ghế sô pha với thân phận đã thay đổi, anh không còn phải thu liễm như trước nữa—— đợt trước anh thậm chí còn không có tư cách ngồi cùng ghế sô pha với cô. Bây giờ địa vị của anh đã được thăng cấp, anh đã trở thành bạn trai của cô, sau khi đã ngồi trên ghế sô pha anh bế ngang người cô đặt lên đùi mình. Nguyễn Sương hơi giãy dụa rồi mới ngồi xuống.
“Anh quỳ một lúc lâu, chân đau quá.” Giọng nói lười biếng của anh vang lên bên tai nghe rất ngứa đòn.
Nhưng Nguyễn Sương chỉ cảm thấy đau lòng cho anh: “Nếu chân anh đau thì thả em xuống.”
“Đừng nhúc nhích, để từ từ cho bớt tê.” Anh giữ lấy eo cô, vòng tay ôm cô vào lòng.
“…”
Im lặng một lúc.
Thời gian ở đây dường như bị đóng băng.
Nếu cuộc đời giống như một bộ phim thì tốt, nó sẽ ghi lại quá khứ đã mất của bọn họ cùng với hiện tại và tương lai mà họ hằng mong ước ở mọi lúc mọi nơi. Họ cũng có thể nhấn nút tạm dừng bất cứ lúc nào và nhìn thấy hai người âu yếm ôm nhau từ một góc nhìn khác.
Nếu như có thể thì anh muốn nói với tất cả mọi người rằng em là người yêu của anh.
Không biết đã qua bao lâu.
Hơi thở ẩm ướt phả vào bên tai cô, giọng nói trầm thấp và chậm rãi của Trần Cương Sách cất lên: “Đại khái anh biết em đang lo lắng điều gì, sợ hãi cái gì. Quả thật sau khi chúng ta chia tay, anh thường xuyên nghĩ có chỗ nào bản thân làm chưa đủ tốt hay không mà để em nói lời chia tay với anh nhưng anh chưa từng nghĩ đến nguyên nhân là như này.”
Hơi thở của anh phả vào tai cô giống như một nụ hôn ướt át hôn l3n cần cổ cô. Nguyễn Sương rụt cổ lại theo phản xạ, cô cụp mắt xuống, vẻ mặt không nhìn rõ được cảm xúc trong đó.
“Việc anh không hề nghĩ tới nguyên nhân này, em có biết tại sao không?”
“Em không biết.” Giọng điệu của cô không tốt lắm.
“Giờ em đang tức giận sao? Tính tình của em bây giờ không tốt như vậy à?” Trần Cương Sách cười trêu chọc cô.
“Tính tình của em trước giờ chưa bao giờ tốt.” Giọng điệu của Nguyễn Sương càng lạnh lùng hơn.
“Không sao, tính tình anh trước giờ luôn rất tốt.” Thái độ chấp thuận mọi mệnh lệnh của Trần Cương Sách khiến cô không thể bắt bẻ được gì.
“…”
“Anh thực sự rất xin lỗi, Miên Miên, để em vào thế khó rồi.”
“……Cái gì cơ?”
Tại sao đột nhiên anh lại nói xin lỗi nữa vậy?
Nguyễn Sương ngước mắt lên nhìn anh.
Trần Cương Sách cúi đầu xuống, trán áp trán, tiếng nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu dỗ dành cưng chiều mà cô vẫn luôn quen thuộc, “Đáng lẽ anh nên nói cho em biết từ sớm rằng khi ở bên anh, những thứ ngoài lề em không cần phải bận tâm đ ến. Bởi vì anh cũng không phải người tốt cho lắm.”
Sau khi gặp được Nguyễn Sương, Trần Cương Sách thường xuyên hối hận vì đã từng có những mối quan hệ nam nữ mập mờ không rõ ràng trước đó. Nếu có thể, anh cũng rất hy vọng mối tình đầu của anh chính là cô. Tuy nhiên sự thật bày ra trước mắt chúng ta, không ai có cơ hội quay lại lần nữa.
“Cho nên em chỉ cần yêu anh, những vấn đề khác cứ để anh giải quyết.” Trần Cương Sách chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt sâu thăm thẳm, “Ở bên anh, để em cảm thấy có bất kỳ điều gì không vui cũng là vấn đề do anh. Anh không quá hiểu về tâm tư phụ nữ, cho nên có đôi khi anh hy vọng em có thể nói trực tiếp cho anh biết về lý do em có chuyện không hài lòng hay ai đó khiến em không vui.”
“Anh sẽ lo mọi việc. Em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, nhận lấy tình yêu của anh là được.”
Giống như trước đây, ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh anh, ngoan ngoãn yêu anh và được anh yêu thương là đủ.
Anh rất giỏi trong việc dỗ dành người khác, Nguyễn Sương mím môi không nói gì. Anh hôn lên môi cô, một cái chạm nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
“Sau này nếu có chuyện gì phải nói cho anh biết, được không em?”
Cô không nói gì nhưng Trần Cương Sách vẫn hôn cô hết lần này đến lần khác, trong nụ hôn không có bất kỳ h@m muốn d*c vọng nào, chỉ đơn thuần là hôn lên khóe môi cô như chiếc lông vũ quét qua.
Cuối cùng, Nguyễn Sương vẫn không kìm được cảm xúc, không khống chế được tư thế của mình nữa, cô đẩy anh ra, cười lớn: “Biết rồi, biết rồi, đừng hôn nữa, ngứa quá.”
“Vậy thì không hôn nữa.” Trần Cương Sách rút lui.
Trong đáy mắt Nguyễn Sương hiện lên một tia ảm đạm. Chỉ trong hai giây tiếp theo, anh lại hôn cô. Khác với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rồi, nụ hôn lúc này mang đầy sự mạnh mẽ tiến công. Đầu tiên, anh ngậm lấy môi cô mà m út, sau đó dùng lưỡi tách đôi môi cô ra, đầu lưỡi cạy mở môi và răng vươn vào bên trong quét sạch lấy hơi thở trong khoang miệng cô.
“Hương bưởi.” Đầu lưỡi anh hơi rút lui rồi li3m đôi môi ẩm ướt đầy đặn của cô.
Sáng nay khi Nguyễn Sương đánh răng cô đã mở hộp kem đánh răng mới có hương bưởi trong phòng khách. Kể cả sau khi đã súc miệng sạch sẽ, hương vị của bưởi vẫn đọng lại trong miệng.
Lông mi cô rung lên, bắt gặp ánh mắt của anh. Anh bẩm sinh đã có một đôi mắt tình tứ, mí mắt rũ xuống sau khi say rượu đêm qua còn mang đến một cảm giác mị hoặc và mê đắm khó mà giải thích được. Mà quả thực trong đôi mắt anh có sự khao khát tr@n trụi hết sức rõ ràng cùng cảm giác về d*c vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Hôn cô giống như nếm một món ăn ngon, sau khi thưởng thức, anh kết luận: “Thật ngọt, Miên Miên của anh.”
Mặt Nguyễn Sương lập tức nóng lên, cô vô cùng xấu hổ mở miệng giải thích mùi vị đó là từ kem đánh răng nhưng khi môi vừa mấp máy được một giây thì lưỡi của Trần Cương Sách đã tìm đúng thời cơ tiến vào trong khoang miệng cô lần nữa, m út lấy môi và hút lấy hơi thở bên trong. Hương vị bưởi trong miệng cô dần dần nhạt đi, Nguyễn Sương dần cảm thấy choáng váng vì bị hôn lâu, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên nhanh chóng.
Có lẽ là do thời tiết quá nóng, lúc này là khoảng hai giờ chiều – thời điểm nóng nhất trong ngày. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn khiến hơi lạnh của điều hòa cũng giảm bớt công hiệu.
Hai người hôn nhau đến cuối cùng toàn thân ướt đẫm như vừa mới tắm trong nước. Hô hấp của Nguyễn Sương chưa thể bình phục, ngực phập phồng. Trái lại thì Trần Cương Sách đã mồ hôi đầy mặt, tóc phủ xuống dính vào trán nhưng không thấy anh tỏ ra khó chịu chút nào. Cũng không có cảm giác ướt át như vừa tắm xong chỉ là anh vẫn không ngừng đổ mồ hôi, th ở dốc và toàn thân toát ra mùi hormone nam nồng đậm. Rất…gợi cảm và rất…
Khêu gợi.
Nguyễn Sương không hề có chút phản kháng nào đối với anh, lần đầu tiên gặp anh đã bị ma xui quỷ khiến mà động lòng. Chưa kể đến bộ dạng bây giờ của anh khiến tim cô dao động tới mức khó mà hình dung được.
Một từ thích hợp nhất để miêu tả là “đầy mê hoặc.”
Khó khăn lắm cô mới rút lui được khỏi cái nhìn của anh rồi cố điều chỉnh hơi thở, nói với giọng nghiêm túc nhất có thể: “Em cảm thấy tình yêu của chúng ta lần này chắc chắn sẽ khác với lần trước.”
Anh dựa nửa người vào lưng ghế, ánh mắt vui tươi, khóe miệng cong lên vẻ thích thú: “Em thấy có gì khác?”
Nguyễn Sương nói: “Trước đây tốc độ của chúng ta nhanh quá, hôn nhau rồi mới xác nhận mối quan hệ còn lần này tiến triển chậm hơn một chút.”
Trần Cương Sách gần như có thể đoán được cô muốn nói gì.
Ý bảo anh đừng hôn cô nữa.
Ý bảo anh giữ một khoảng cách với cô.
Anh cười gằn, ánh mắt ngả ngớn, giọng điệu ung dung không hề nghiêm túc nói: “Lúc không yêu đương không chỉ có thể ôm, hôn, li3m, cắn mà còn được sờ s0ạng khắp người em mấy lần. Lúc yêu rồi lại phải giữ khoảng cách là sao.”
“…”
Trần Cương Sách nhéo cằm Nguyễn Sương một cái, ép cô nhìn vào mắt anh để cô có thể thấy rõ sự giận dữ trong đó, “Có phải em cảm thấy bạn trai của em rất dễ bắt nạt đúng không?”