Editor: Gió+Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Nguyễn Sương đã nói dối.
Hạng mục trọng điểm của phòng làm việc là một trong những nguyên nhân đó.
Còn nguyên nhân chính là do mấy ngày nay mẹ cứ ép cô đi xem mắt liên tục. Nguyễn Sương không nói thật với Trần Cương Sách, cô cũng không nói cho ai biết, bởi vì sợ mọi người hiểu lầm là… cô vội vàng muốn kết hôn?
Mấy ngày về nhà nghỉ Tết Đoan Ngọ, dù Nguyễn Sương không ra khỏi nhà nhưng hàng xóm bên cạnh đều biết cô đang ở nhà, liền kéo mẹ cô lại hỏi: “Miên Miên nhà bà có bạn trai chưa? Tuổi tác con bé cũng không còn nhỏ nữa, con bé Niếp Niếp nhà tôi nhỏ hơn con bà hai tuổi mà năm nay chuẩn bị kết hôn rồi đấy.”
“Miên Miên ở Nam Thành hẳn là có bạn trai rồi đúng không? Năm nay không thấy con bé về nhà nhiều.”
Có rất nhiều lời tương tự như vậy, mẹ Nguyễn Sương cũng truyền đạt từng chuyện một vào tai cô.
Rồi đoạn kết là: “Người bạn của mẹ có cậu con trai rất ngoan, rất ưu tú. Con có muốn gặp cậu ấy một chút không?”
Hoặc là: “Bạn học của bố con có một người cháu trai xuất thân trong gia đình làm kinh doanh, rất đẹp trai, bản thân cậu ấy lại là công chức, cao 1m8, điều kiện rất tốt.”
Cuối cùng vẫn kịch bản đó.
Ngay cả ông bà của Nguyễn Sương cũng không ngừng thúc giục cô. Có lẽ đây chính là văn hoá ở các bậc trưởng bối của Trung Quốc, lúc đi học thì dặn dò con cái không được yêu đương. Chờ đến khi đứa trẻ vừa tốt nghiệp lại bắt đầu thúc giục chuyện kết hôn.
Ở Nam Thành thì tuổi của Nguyễn Sương vẫn còn rất trẻ. Nhưng ở quê thì cô gần như là một trong những cô gái chưa lập gia đình cuối cùng sót lại. Nguyễn Sương cũng thỏa hiệp và chấp nhận những buổi xem mắt được gia đình sắp xếp ngay cả khi cô chỉ về nhà mấy ngày vì công việc.
Mẹ cô là giáo viên còn bố cô làm kinh doanh nhỏ nên về phương diện các mối quan hệ thì không cần phải bàn. Chỉ vài buổi xem mắt đầu tiên là còn ghi lại trong tâm trí của cô. Sau khi bố mẹ biết được chuyện cũng sợ hãi nên bây giờ những cuộc xem mắt thường là cảnh bố hoặc mẹ dùng bữa với bạn tốt, hai gia đình cùng ăn cơm, thuận tiện giới thiệu con cái với nhau. Gặp nhau nếu vừa ý, tiến tới tự nhiên là chuyện tốt còn nếu không hợp thì cũng không sao cả, nhân duyên vốn không nên cưỡng cầu.
Trên xe, bố mẹ Nguyễn đều ở đó. Họ nói chuyện chi tiết về học vấn, công việc, . của người đàn ông kia.
Nguyễn Sương nghe vào tai nhưng đầu lại nghĩ:
——Cô có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Trần Cương Sách không?
…
Trần Cương Sách đã đến bãi đậu xe ở tầng dưới, giữa đường anh nhớ ra mình quên mang một đồ nên quay lại lấy. Không ngờ lại được nghe tin tức này. Chu Tĩnh Dương chỉ là người không liên quan nên không cần thiết phải tra hỏi cậu ta, hơn nữa cậu ta có biết thì cũng sẽ không tiết lộ sự thật. Trần Cương Sách trở về phòng lấy đồ, lại lần nữa xuống thang máy lấy xe rồi hướng về phía nhà hàng.
Trong đầu anh nghĩ tới một vấn đề.
——Nguyễn Sương có cân nhắc đến cảm nhận của anh không?
Không có.
…
Thực ra không phải là Nguyễn Sương không cân nhắc tới cảm nhận của Trần Cương Sách. Nhưng cô không khỏi nhớ tới có lần đã gặp mẹ của Trần Cương Sách ở một nhà hàng, bà ấy nói gần đây Trần Cương Sách có đi coi mắt nhưng mọi chuyện không suôn sẻ. Nhưng dù mọi chuyện có tồi tệ thế nào đi chăng nữa anh vẫn phải đi xem mắt. Con đường nhân sinh của họ, vốn là các gia tộc dựa dẫm vào nhau để đi lên. Dù sẽ có điểm giao nhau nhưng chuyện của hai người họ là của riêng họ và duyên phận với nhân sinh giữa họ là không có can hệ gì.
Lúc cô gần đến nhà hàng thì điện thoại reo lên. Cô mở khóa điện thoại, bất ngờ nhưng vẫn trong dự liệu. Người mà cô cài chế độ không làm phiền đã gửi một tin nhắn.
Trần Cương Sách: [Em tan làm rồi à?]
Nguyễn Sương: [Ừm.]
Trần Cương Sách: [Tối nay ăn gì?]Nguyễn Sương: [Không biết, tôi ăn cùng gia đình.]
Trần Cương Sách: [Tay nghề của mẹ vợ cũ có phải rất tốt không? Có cơ hội anh muốn thử một chút.]
Nguyễn Sương: [Ăn ở bên ngoài.]
Trần Cương Sách: [Anh cũng đi ăn ở bên ngoài.]
Nguyễn Sương: [Vậy chúc anh dùng bữa vui vẻ.]
Trần Cương Sách: [Em cũng vậy.]
Ban đêm, ánh đèn neon của thành phố nhấp nháy. Màn hình điện thoại tối lại vì không có tin nhắn nào gửi tới nữa. Ánh sáng lập lòe chiếu vào Nguyễn Sương, cảm xúc trên mặt cô rất khó phân biệt.
Bố mẹ cô ngồi ở ghế trước đột nhiên nói: “Miên Miên, quả thật bố mẹ cảm thấy, con tìm bạn trai ở Nam Thành cũng không vấn đề gì.”
“Bố mẹ không muốn con về với bố mẹ sao?” Cô nhìn từng khung cảnh thành phố. Nhìn chung khung cảnh của các thành phố đều tương tự nhau, những tòa nhà cao tầng xa hoa, đám đông náo nhiệt và những cặp đôi tay trong tay dạo bước trên đường.
“Tất nhiên là bố mẹ hy vọng con quay về nhưng nếu con tìm được bạn trai ở ngoài thành phố, bố mẹ cũng sẽ không phản đối.”
“Con không thích ở lại Nam Thành,” Nguyễn Sương nói thật. Cô đã ở thành phố đó sáu năm, tốc độ của đô thị quá nhanh khiến cô không dám nghỉ ngơi thư giãn dù chỉ một ngày “Hơn nữa ở đó con cũng không có bạn bè.”
“Không phải Quý Tư Âm ở đó sao?”
“Cô ấy đã kết hôn nên chúng con ít khi gặp mặt hơn trước.” Nguyễn Sương nói. “Quan trọng là bố mẹ không ở bên đó.”
“Con bao nhiêu tuổi rồi? Còn muốn bố mẹ ở bên chăm lo sao?”
“Trước đây không phải hai người đều khuyên con không nên tìm người ở tỉnh khác à.” Nguyễn Sương nhớ tới, cười trêu bố mẹ.
“Còn không phải là vì nhiều năm như vậy con vẫn không muốn tìm bạn trai hay sao, chúng ta cũng không dám yêu cầu nhiều nữa, chỉ nghĩ là hiện tại con có thể tìm một người đối tốt với con là được.”
Trước đây, bố mẹ cô có rất nhiều yêu cầu như: người địa phương, có bằng cử nhân, gia cảnh khá, vóc người cao ráo, hiếu thảo, ưu tiên công chức nhà nước, ổn định, đáng tin cậy.
Mặc dù rất ít cuộc xem mắt mà bố mẹ tìm cho cô đáp ứng được những yêu cầu này. Nhưng sau này họ đã rút ra được những kinh nghiệm xương máu nên người thân, bạn bè giới thiệu ai thì họ cũng đều gật đầu đồng ý. Sau đó, những người mà bố mẹ cô giới thiệu đều khá giống với những tiêu chuẩn họ yêu cầu. Thời gian dần trôi qua, Nguyễn Sương vẫn chưa tìm được bạn trai nên điều kiện của bọn họ cũng dần dần được nới lỏng.
Ngay cả “người ngoài tỉnh” cũng có thể chấp nhận được, chỉ cần đối tốt với cô là được.
Nhưng ở mức độ nào mới được coi là tốt với cô?
Sẵn sàng về định cư ở quê vì cô.
Cô nghĩ, nhất định phải làm ở mức độ này.
…
Sau khi gửi tin nhắn, Trần Cương Sách ném điện thoại vào bảng điều khiển trung tâm của ô tô. Anh giật giật khóe miệng, thậm chí không thể gượng được một nụ cười cứng ngắc.
Buổi tiệc xã giao tối nay đặc biệt quan trọng. Họ của Trần Cương Sách là “Trần”, từ trước tới nay anh luôn làm việc cho Trần gia nên những mối quan hệ mà anh sử dụng về cơ bản đều có liên quan đến Trần gia. Đây là lần đầu tiên anh sử dụng đến vòng quan hệ của mẹ mình.
Lưu Bạch biết được chuyện này liền gọi điện cho anh. Sau cuộc cãi vã ngày hôm đó, họ không liên lạc với nhau nữa. Có lẽ Lưu Bạch không ngờ rằng con trai mình lại có thể mặt dày như vậy, sau khi cãi nhau với bà rồi vẫn có thể lợi dụng quan hệ của bà như không có chuyện gì xảy ra.
“Lão Lý nói, con mời ông ta đi ăn tối, sao đột nhiên vô duyên vô cớ lại muốn mời ông ta dùng cơm vậy?” Trong đầu Lưu Bạch hiện lên một khả năng nào đó, nó khá khó tin, thậm chí là đáng sợ cho nên bà không dám hỏi thẳng.
Trần Cương Sách nói: “Con dự định mua một mảnh đất.”
Lưu Bạch: “Đất ở Nam Thành không đủ cho con mua sao?”
Trần Cương Sách: “Sau này con muốn về đây làm việc.”
Khi dự cảm trở thành hiện thực, Lưu Bạch hít một hơi thật sâu, mồ hôi sau gáy chảy ròng ròng: “Người phụ nữ đó ở đâu?”
Nụ cười của Trần Cương Sách vẫn ôn hòa và lạnh lùng: “Mẹ, mẹ đừng gọi con dâu tương lai của mẹ là ‘người phụ nữ đó’, nghe không hay, con không thích.”
Lưu Bạch: “Cương Sách, trước đây mẹ chưa từng hỏi qua về đời tư của con là bởi vì mẹ biết con là người lý trí và bình tĩnh, có thể phân biệt được cái gì là quan trọng và không quan trọng. Nhưng bây giờ mẹ chỉ muốn nói – con có cần làm đến mức này không?”
Trần Cương Sách hơi cong khóe môi, nụ cười trên mặt tựa như gió xuân lướt qua. Anh nói: “Mẹ, đến mức này là mức nào?”
…
Dưới ánh đèn lấp lánh, khu thương mại CBD của thành phố có một nhà hàng hải sản cao cấp nổi tiếng. Ở vị trí bên cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy các khu mua sắm xung quanh, đối diện đường là toà nhà ngân hàng, bên cạnh là toà của công ty cổ phiếu chứng khoán, thành phố này nổi tiếng bởi những khu tài chính như vậy.
Nguyễn Sương không thể ngờ được khi bước vào nhà hàng này, người đầu tiên cô nhìn thấy sẽ lại là Trần Cương Sách.
Lúc bố mẹ đỗ xe, đúng lúc cũng gặp một nhà ba người của đối tượng xem mắt. Dưới sự giới thiệu của bố mẹ, Nguyễn Sương và người kia lần lượt gật đầu chào đối phương, sau đó cùng rời mắt đi.
Sáu người bắt thang máy lên lầu. Cửa thang máy mở ra, rẽ một đường là đến sảnh tiếp đón của nhà hàng.
Nhân viên cung kính nói: “Xin chào quý khách.”
Tiếng chào đón vang lên, Nguyễn Sương ngẩng đầu, lọt vào ánh mắt không phải là nhà hàng với cách trang hoàng bắt mắt, mà là Trần Cương Sách. Bộ đồ vest trên người anh thẳng thớm, vẻ mặt lười biếng nhưng lại toát ra sự cao quý xa cách.
Tiếp tân đối chiếu thông tin đặt bàn cho anh xong, ra hiệu cho nhân viên dẫn anh đi: “Phòng bao số ba.”
Trần Cương Sách xoay người, cũng bất ngờ khi nhìn thấy Nguyễn Sương đứng đó. Bên cạnh cô có bốn người trung niên và một người đàn ông trạc tuổi cô. Hình ảnh đó, không cần phải nói cũng nhìn ra được họ đến đây làm gì. Dưới ánh đèn hoa lệ lấp lánh, sắc mặt của Nguyễn Sương trắng bệch, cô lặng im đứng đó không hợp với sự náo nhiệt bên cạnh.
Nguyễn Sương tưởng rằng ít nhất anh sẽ nhìn cô mà cười trào phúng, nhưng anh lại không, anh giống như một người lạ vô tình lướt qua cô, không hề dừng lại, chỉ nhìn qua rồi thu lại ánh mắt. Anh rời đi rồi, biến mất khỏi tầm mắt của cô.
“Miên Miên…” Mẹ Nguyễn hỏi, “Con ngây ra làm gì vậy?”
Nguyễn Sương bình tĩnh lại, ngón tay đâm vào lòng bàn tay, mỉm cười: “Không có gì ạ.”
Cô đi cùng bố mẹ vào phòng bao, chỗ ngồi như được sắp xếp trước, cô và đối tượng xem mắt ngồi cạnh nhau. Suốt buổi cô rất phối hợp, rất khéo léo, rất lịch sự. Hỏi gì đáp nấy, miệng khẽ mỉm cười. Nhưng trên thực thế, chỉ có bản thân biết linh hồn cô đã sớm bay về nơi nào rồi.
Dưới gầm bàn, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Cương Sách. Mấy chục phím gõ, nhưng cô lại không biết nhắn gì.
…Sao anh lại ở đây?
Giống như đang chất vấn.
…Tôi đến xem mắt.
Cho dù cô là một người lạnh lùng hơn nữa cũng cảm thấy câu này sẽ gây quá mức. Nhưng cô có thể làm gì đây, trước giờ giữa hai người chưa từng nói đến chuyện tương lai. Suy nghĩ thật lâu, Nguyễn Sương gõ vài chữ gửi cho anh.
[Có thể nói chuyện không?]
Khoảng hai mươi phút sau Trần Cương Sách mới trả lời: [Đi ra đây.]
Nguyễn Sương cất điện thoại lại, mượn cớ đi vệ sinh rồi rời khỏi phòng bao.
Trần Cương Sách đứng ở cuối hành lang, ánh đèn trầm chiếu lên người anh, giống như bóng tối chuẩn bị nuốt lấy bóng hình anh vậy. Đến gần rồi Nguyễn Sương mới nhìn thấy khóe môi anh khẽ cong lên như cười như không, ngón tay anh cũng kẹp một điếu thuốc.
Đầu thuốc lá đỏ lên, Trần Cương Sách hít sâu một hơi. Làn khói khẽ lượn lờ, khiến đôi mắt anh như nhuốm một lớp lạnh lẽo.
Nguyễn Sương không biết mở lời thế nào cho tốt nên nói: “Sao lại hút thuốc vậy?”
Nguyễn Sương biết anh có hút. Nhưng khi hai người ở bên nhau anh chưa từng hút trước mặt cô dù chỉ một lần, trên người anh cũng không có mùi thuốc, khi người xung quanh hỏi anh chỉ đáp một câu, “Cổ họng không khoẻ, cai rồi.”
“Muốn hút thôi.” Anh liếc cô một cái, “Em muốn hút không?”
Cô lắc đầu.
“Cai rồi à?”
“…”
Nguyễn Sương ngây ra, gương mặt hoảng hốt.
Ánh mắt Trần Cương Sách trầm mặc, hút hết hơi này đến hơi khác, cho đến hơi cuối cùng anh hít thật mạnh. Sau đó đưa tay kéo Nguyễn Sương vào lòng, hôn sâu lên môi cô, truyền hơi thở của mình đến khoang miệng cô. Nguyễn Sương mở miệng giãy dụa muốn đẩy ra nhưng anh lại đưa tay giữ lấy gáy cô, tuy không dùng lực nhưng lại khiến cô không thể rời đi. Anh hút thuốc vị trầm, mùi thuốc khá dịu giống như mang theo hương trầm, vị vừa thơm lại ngọt. Nhưng Nguyễn Sương cảm nhận được môi lưỡi giao nhau thật nóng bỏng, cô bị hôn gần như không thở được, khoang miệng dần có mùi máu tanh.
Hành lang bỗng có tiếng bước chân, Trần Cương Sách rời khỏi môi cô nhưng không buông cô ra. Anh ôm eo cô, kéo cô vào phòng vệ sinh ở bên cạnh. Nhà hàng với chi phí cho mỗi người lên đến bốn con số, phòng vệ sinh rộng rãi sạch sẽ, hương thơm thoang thoảng phủ khắp căn phòng. Phòng vệ sinh không phân nam nữ, bên trong có một khu rửa tay. Cô bị anh đặt lên bồn rửa tay, hơi thở gấp gáp, suy nghĩ hỗn loạn.
Nguyễn Sương nhìn anh: “Sao anh biết tôi có hút thuốc?”
Trần Cương Sách lười biếng dựa vào cửa, “Lần đầu tiên đến Nam Thành đón em trở về, trùng hợp thế nào lần đó lại thấy em giành thuốc của người khác trong phòng vệ sinh, lần này anh cho em điếu thuốc của anh.”
“…” Nguyễn Sương ngây người nhìn anh, gương mặt cô hiếm khi lại có vẻ không biết phải làm sao như vậy.
Cô không hiểu tại sao anh phải giả vờ như không biết, ở bên cạnh cô nhiều ngày đêm như vậy cũng chưa từng để lộ chuyện này.
Mà điều cô biết là ngày hôm đó cô đột nhiên rời đi, Trần Cương Sách đã điên cuồng tra tìm camera giám sát trong nhà Quý Tư Âm thế nào. Thấy cô là người cuối cùng rời khỏi phòng vệ sinh, anh ghi nhớ tất cả những người đi ra trước cô, cho người dọa một trận, mấy người đó liền ngoan ngoãn nói ra chuyện đã xảy ra. Việc lớn như vậy nhưng Nguyễn Sương lại không biết gì cả.
Trần Cương Sách không đuổi theo cũng không gửi tin nhắn hỏi cô, nhưng sao có thể rời đi được. Anh chỉ ngồi đó nghĩ tới nghĩ lui rồi nghĩ đến cô. Càng nhớ cô càng cảm thấy bản thân mình thật thú vị, rồi lại càng nhớ cô. Nó lặp đi lặp lại thành vòng tuần hoàn. Nhưng có thú vị đến thế nào đi chăng nữa cũng không bằng hôm nay…
Trần Cương Sách đi qua, chai chân chống vào bồn rửa, nửa người nghiêng về Nguyễn Sương. Ánh đèn trong phòng vệ sinh tối mờ, Nguyễn Sương bị bóng người anh phủ lên. Cô tiến thoái lưỡng nan, đưa tay đẩy anh ra theo phản xạ. Trần Cương Sách cười, hơi thở nóng bỏng phả lên gò má cô.
“Miên Miên, chuyện liên quan đến em anh điều biết rõ.” Anh đưa tay khẽ nắm lấy bàn tay đang đặt lên ngực mình của cô, hơi dùng sức đẩy tay qua sau lưng cô, một tay anh nắm lấy hai tay cô. Anh dùng một tay dịu dàng còn lại vuốt má cô, khiến cô không thể rời mắt đi.
Anh cười không quan tâm, “Anh cũng biết tối nay em đến xem mắt, nhưng không sao cả, không sao cả, bảo bối.”
Nguyễn Sương hít sâu một hơi.
Lập tức nghe thấy anh nói tiếp: “Anh nhìn thấy người đàn ông đó rồi, cũng chỉ là một tên mọt sách thôi, em và anh ta không hợp nhau đâu.”
Nguyễn Sương mím môi, mặc dù cô không có chút cảm giác nào với đối tượng xem mắt nhưng vẫn cứng miệng: “Sao anh biết không hợp chứ?”
“Kiểu mọt sách như anh ta, ngay cả việc dỗ cho bạn gái vui cũng không biết, sao có thể hầu hạ em thoải mái trên giường được chứ?”
Không biết từ lúc nào Nguyễn Sương đã bị trói chặt trong lòng anh, bầu không khí xung quanh đều là mùi hương của anh. Trần Cương Sách khẽ hôn lên vành tai cô, hơi thở phả lên, mỗi câu mỗi chữ đều thật rõ ràng.
Yết hầu anh khẽ cuộn, giọng trầm mặc, “Chỉ có anh mới biết phải làm sao để em cao trào được.”
Bên tai có tiếng ma sát nhẹ nhàng, Nguyễn Sương không nhịn được mà co người lại, nhắc anh: “Đây là phòng vệ sinh.”
Trần Cương Sách cười, giọng nói trầm thấp cuốn hút vô cùng: “Không phải anh đã nói rồi sao, con người anh ấy à, ranh giới đạo đức rất thấp.”
“Vì vậy lát nữa em nhớ kêu bé thôi.”