Editor: Gió
Beta: Bảo Trân
—
Lưu Bạch cạn lời: “Cứ mở miệng là nhắc đến sếp của con, sao vậy, yêu thầm người ta à?”
Biểu cảm của Trần Tụng Nghi càng khoa trương hơn: “Sếp của con là nữ!”
Lưu Bạch lộ ra nụ cười xin lỗi: “Là nữ à, bác còn tưởng là đàn ông chứ.”
Trần Tụng Nghi liếc Trần Cương Sách một cái, cô giấu đi tâm tư của mình, thử thăm dò Lưu Bạch: “Chị ấy tốt bụng lắm, nếu như con mà là đàn ông chắc chắn sẽ yêu chị ấy nhưng tiếc con lại không phải. Hay là giới thiệu anh con cho chị ấy nhé, bác thấy sao ạ?”
“Đừng để anh con đi hại người ta.” Lưu Bạch còn không cả hỏi đối phương là người thế nào đã phản bác lại.
“Sao lại là hại được chứ? Bác gái, sao bác lại nghĩ xấu cho con trai mình vậy?”
“Bác sinh nó ra chẳng lẽ lại không biết sao? Anh con chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.”
“…”
Nghe vậy, Trần Cương Sách khẽ lên giọng: “Vừa đến đã nghe thấy mẹ nói xấu con rồi, được thật, không hổ là mẹ ruột của con.”
Trần Tụng Nghi làm bộ như vừa nhìn thấy anh, vui vẻ chào hỏi: “Anh, anh về rồi đấy à?”
Lưu Bạch bình tĩnh xem phim ngắn trên máy tính bảng, không nhìn anh lấy một cái, giọng nhàn nhạt: “Mẹ không ngờ chuyện nhỏ như vậy cũng khiến con phải về một chuyến.”
“Nếu mẹ muốn sửa nhà con có thể mua cho mẹ một căn biệt thự mới, nhưng căn nhà này không được.”
“Sao? Bởi vì nó có kí ức đặc biệt sao?”
Trần Cương Sách cười đầy ẩn ý, anh nhướng mày, trả lời không chút nghiêm túc nào: “Thực sự có đấy.”
Lưu Bạch đặt máy tính bảng xuống rồi đứng lên, ngẩng đầu nhìn con trai.
Bà đương nhiên không nhớ rằng bản thân mình cũng từng sợ hãi lo lắng thay cho con trai, thứ bà nhớ là: “Chỉ vì người phụ nữ đó? Ba năm trước mẹ đã không hiểu rồi, bình thường con chơi bời thế nào cũng đều được, ít nhất cũng có mức độ, sao lại đưa người phụ nữ ấy về nhà qua đêm?”
Trần Cương Sách ném chìa khoá lên bàn trà.Âm thanh sắc lạnh vang lên, Trần Tụng Nghi ngồi ở bên cạnh căng thẳng không thôi, không dám lên tiếng.
“Hôm nay mẹ đến đây là vì chuyện sửa lại nhà sao?” Trần Cương Sách hiểu rõ mục đích của Lưu Bạch.
Nếu đã bị nhìn thấu rồi, Lưu Bạch cũng không giấu nữa: “Tối qua mẹ đến bệnh viện thăm ông nội con.”
Trần Cương Sách không cảm xúc mà khen: “Ly hôn rồi vẫn đến thăm bố chồng cũ, mẹ hiếu thuận thật đấy.”
Lưu Bạch nói: “Ông nội con nói với mẹ rằng con định kết hôn với một người bình thường, con đừng nói với mẹ là người phụ nữ kia đấy.”
Trần Cương Sách cười nhạt, đôi mắt lạnh đi, trước ánh mắt chất vấn của Lưu Bạch, anh không hề lùi bước.
“Con kết hôn với cô ấy, mẹ không đồng ý sao?”
“Không đồng ý.” Lưu Bạch nói: “Tình yêu không có vật chất cũng chỉ là một đ ĩa cát mà thôi.”
“Con có tiền.”
“Vì vậy mẹ hoài nghi cô ta thích con là vì tiền.”
Trần Cương Sách không nhịn được mà vỗ tay: “Trước kia mẹ lấy bố con, chắc người khác cũng nói mẹ như vậy nhỉ?”
Lưu Bạch cười lạnh: “Bố con chính là phế vật già trái non hột, ông ta cũng chỉ thích tiền của mà thôi, trên thực tế ông nội con cũng không cho ông ta quyền lực gì. Con và ông ta không giống nhau.”
“Con và chồng cũ của mẹ không giống nhau, cô ấy cũng không giống mẹ.” Trần Cương Sách nói, “Mẹ không cần phải lấy cuộc hôn nhân thất bại của mình ra để giáo dục con.”
“Cũng chính bởi hôn nhân vô cùng thất bại nên mẹ mới có thể dạy dỗ được con. Điều mẹ muốn dạy con là hãy sống với một người cùng thế giới của mình.”
“Quả thực cô ấy và con không cùng một thế giới.”
“Con thấy đó, con cũng biết…”
“Nhưng con bằng lòng đến thế giới của cô ấy, cũng bằng lòng để cô ấy bước vào thế giới của mình.” Hơi thở của Trần Cương Sách trầm xuống, giọng điệu chầm chậm nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
“Vì vậy con phải để bản thân chịu thiệt, hạ mình xuống để ở bên một người không xứng với con, phải không?” Lưu Bạch không tán đồng, “Gia tộc đầu tư bồi dưỡng con bao nhiêu năm như vậy không phải là để con đến với thế giới của người bình thường.”
“Con không giúp gì cho nhà họ Trần sao?” Trần Cương Sách hỏi ngược lại, “hai mươi ba tuổi con tốt nghiệp thạc sĩ rồi trực tiếp tiếp quản ngân hàng, trong khoảng thời gian đó đã mang đến bao nhiêu lợi nhuận, đầu tư rồi mang đến bao nhiêu lợi ích cho nhà họ Trần, con có thể để bộ phận tài chính đem sổ sách đến cho mẹ xem rõ.”
“Còn nữa, giữa con và cô ấy là bình đẳng, tình yêu không phân biệt cao thấp giàu nghèo.” Anh không nhịn được nữa.
Lưu Bạch: “Ôi trời ơi, con trai, mẹ không biết nên vui mừng hay kinh ngạc nữa, con lại nhắc đến ‘yêu’ sao. Con từng có bao nhiêu người phụ nữ chẳng lẽ mẹ không biết sao? Sao con còn dám nhắc đến tình yêu vậy, con với bố con giống hệt nhau.”
Dù nhắc đến đây rồi Trần Cương Sách cũng không có chút tức giận nào, anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, “Sau khi gặp được cô ấy con đã nhận ra được thế nào là yêu, không được sao?”
“Nghe đi…lúc bố con ly hôn cũng nói với mẹ như vậy đó.” Lưu Bạch bật cười, “Sau đó thì sao, tình yêu đích thực của ông ta lừa toàn bộ tiền của ông ta đi rồi.”
“Nói đi nói lại thì vẫn là vì tiền.” Trần Cương Sách thở dài, “Không phải trước kia mẹ kết hôn với ông ấy cũng là vì tiền sao?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy sao con phải kết hôn vì tiền?”
Lưu Bạch nghẹn họng, nhưng bà đã ở thương trường nhiều năm, đầu óc nhanh nhạy, lập tức đưa ra câu trả lời: “Vì tình yêu không chiến thắng được hiện thực cuộc sống. Các con tưởng các con yêu nhau, nhưng hiện thực cuộc sống lại quá khắc nghiệt, tình yêu không thắng được, nhưng sự phù hợp thì có thể.”
“Đối với con mà nói khó khăn lớn nhất chỉ có một…là mẹ đó.”
“…”
Lưu Bạch không còn gì để nói. Trước khi bà rời đi, sắc mặt đen xì.
Vẫn là Trần Tụng Nghi đưa bà đi, cô khuyên vài câu: “Tính tình anh trai không tốt, không phải bác không biết, hơn nữa lúc cãi nhau người ta thường hay nói mà không nghĩ, bác đừng để lòng.”
Bên ngoài trời vô cùng oi bức, tiếng ve rả rích, vốn tâm trạng Lưu Bạch không tốt nhưng đột nhiên lại bình tĩnh lại.
Bà bảo: “Anh con không có nói mà không nghĩ, con nói lại với nó rằng, nếu cả thế giới chỉ có bác là khó khăn duy nhất của anh con, thì bác sẽ không làm khó nữa. Nhưng phiền nó hãy nhận thức rõ được sự thật, dễ qua được cửa của bác nhưng những ánh mắt đánh giá của mọi người xung quanh thì sao?”
Trần Tụng Nghi rụt cổ lại, giống như những lời nói ấy hướng đến cô vậy.
Cô ấp úng: “…Nhưng nếu họ thực sự vì yêu mà kết hôn thì sao ạ?”
Lưu Bạch vuốt tóc Trần Tụng Nghi, ánh mắt hiền từ, dịu dàng nói: “Nhất Nhất, những người xuất thân như bọn con có thể cảm thấy tiền không quan trọng, đó là vì bọn con đã được tận hưởng quyền lợi do người nhà mang lại. Mà đó đều là những thứ người bình thường không thể nào có được.”
Trần Tụng Nghi khó có thể phản bác lại vì lời bà nói quả thực không sai. Nhưng: “Anh Cương Sách không biết đạo lý này sao?”
“…Thằng bé…”
“Anh ấy chắc chắn đã nghĩ đến rồi, vì vậy mới xác định muốn kết hôn với chị ấy.”
“…”
“Bác gái, không thể phủ nhận hôn nhân của bác rất tệ, nhưng con tin bác và bác trai nhất định là vì yêu mới kết hôn. Bác không thể vì kết cục mà phủ định mọi thứ, thậm chí phủ định cả anh ấy được.” Giọng Trần Tụng Nghi rất nhẹ, bị tiếng ve nhấn chìm, bị tiếng lá che đi, “Con cảm thấy khó khăn lắm anh ấy mới xác định được đây là tình yêu, chúng ta là người nhà, nên ủng hộ anh ấy mới đúng.”
Trầm mặc một hồi lâu.
Lưu Bạch liếc cô một cái, bật cười: “Bác biết ngay là con đến nói giúp thằng bé mà.”
Trần Tụng Nghi cười ngại ngùng: “Rõ vậy sao ạ?”
Lưu Bạch cười: “Rất rõ.”
Trần Tụng Nghi khoác tay bà, làm nũng: “Bác, bác đừng làm khó anh Cương Sách nữa được không?”
Lưu Bạch vỗ vào lòng bàn tay cô rồi bóp chặt, lời nói sâu xa: “Bác nói rồi, nếu chỉ có bác là khó khăn duy nhất thì bác sẽ không ngăn cản thằng bé nữa.”
Trần Tụng Nghi ôm Lưu Bạch: “Cảm ơn bác gái.”
Lưu Bạch: “Bác không có nói gì cả.”
Sự nhún nhường của bà chỉ đến đây mà thôi.
Trần Tụng Nghi mở cửa xe cho bà, miệng cô vốn ngọt ngào, dỗ Lưu Bạch cười vui lên. Sau khi Lưu Bạch rời đi, Trần Tụng Nghi mới quay lại ngôi nhà lạnh lẽo.
Cô chạy nhảy đến trước mặt Trần Cương Sách, vô cùng tự hào: “Em đã khuyên bác gái xong rồi, phải thưởng cho em!”
Trần Cương Sách cười lạnh: “Căn nhà bây giờ em đang ở có đứng tên anh, thẻ ngày thường em chi tiêu cũng là thẻ của anh, bây giờ còn dám mặt dày đòi thưởng?”
“Em mặt dày cũng là học từ anh cả.” Trần Tụng Nghi khẳng khái nói.
“…”
“Đúng rồi.” Trần Tụng Nghi tò mò, ánh mắt trở nên ái muội, “Tối qua chị Miên Miên tan làm xong là đi cùng anh, hai người đã ở bên nhau rồi à? Anh, tối qua cả đêm anh không về nhà đó.”
Giọng Trần Cương Sách vô cùng lười biếng, khoé miệng bất giác cong lên: “Không ở bên nhau.”
Trần Tụng Nghi nhìn anh một lát, sau đó dùng giọng điệu ghét bỏ mà nói: “Mặt anh dày thật đấy, em thấy khó khăn duy nhất của anh không phải là bác gái mà là chị Nguyễn Sương…Chị ấy không đồng ý thì còn khó khăn hơn muôn vàn khó khăn khác.”