Editor: Gió
Beta: Bảo Trân
—
Nguyễn Sương là một người vốn lạnh lùng, bình thường nếu chỉ quen biết nói chuyện với cô thì không thể nhìn thấu nội tâm cô được. Thế nhưng Trần Cương Sách đã thấy qua bộ dáng cô ở trên giường, yêu kiều và quyến rũ, cô sẽ chủ động cong eo, hơi th ở dốc khiến anh mê muội, cả người toát ra vẻ phong tình. Cũng vì vậy mà Nguyễn Sương khi xuống giường lại lạnh lùng khiến anh không biết phải làm sao. Quả thực Trần Cương Sách không có cách nào khác, anh đứng dậy rời khỏi ghế mát-xa, tiến đến gần cô hơn một bước.
Nguyễn Sương cảnh giác lùi lại hai bước, cô nói: “Tôi còn có công việc, nếu không có chuyện gì thì anh có thể đi trước.”
Trần Cương Sách nghiêm túc nhìn cô: “Không muốn gặp anh đến vậy sao?”
“Không phải không muốn mà là không cần thiết, Trần Cương Sách, tôi cho rằng chúng ta chia tay trong vui vẻ.”
“Ai chia tay vui vẻ với em?” Khung cảnh chia tay ba năm trước vẫn hiện lên rõ mồn một, dù cho đã ba năm trôi đi rồi, ánh mắt Trần Cương Sách hiện lên một tia hoang đường: “Chúng ta không hề chia tay trong hoà bình, là em đá anh.”
“Không phải anh cũng đồng ý rồi sao?”
“Đúng là anh đã đồng ý rồi.”
“Vậy không phải là được rồi hay sao?”
Trần Cương Sách nhìn bộ dáng cứng nhắc lạnh lùng của cô, thái độ như muốn vạch rõ ranh giới với anh. Mi mắt anh khẽ động, khóe miệng hơi cong lên, giọng không lạnh không nhạt: “Không chia tay thì có thể làm gì khác? Em hạ quyết tâm muốn rời đi, anh ép em ở lại có tác dụng không?”
“Vậy bây giờ anh lại muốn làm gì? Tôi không muốn quay lại với anh.”
“Chia tay rồi, ngay cả quyền được thích cũng bị cướp mất sao?” Trước giờ Trần Cương Sách luôn là người rất bình tĩnh bởi chuyện gì anh cũng dễ dàng đạt được, lần đầu tiên trong cuộc đời gặp được người mình không thể có được. Mặc dù bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng nụ cười trên gương mặt lại trầm lạnh, bình lặng giống như ngọn núi lửa đang say giấc, không biết sẽ phun trào lúc nào.
Nguyễn Sương lập tức nghẹn họng.
Trong lúc cô thất thần Trần Cương Sách đi đến trước mặt, ôm cô vào lòng. Nguyễn Sương không giãy dụa cũng không phản kháng, nhưng cũng không ôm lại anh. Cô giống như một cỗ máy không tình cảm mặc cho anh ôm mình thật chặt.
“Anh không yêu cầu em phải đồng ý bây giờ, anh chỉ muốn theo đuổi em mà thôi, dù sao thì hãy cứ thấy lòng anh rồi hẵng đưa ra quyết định.” Anh cúi đầu nhỏ giọng: “Nhé? Được không em? Miên Miên?”
Nguyễn Sương biết anh đã cúi đầu. Người như anh muốn có phụ nữ là một chuyện dễ như trở bàn tay, thậm chí anh còn không phải chủ động, chỉ cần khẽ ngoắc ngón tay là đã có người nhào đến. Nhưng ở trước mặt cô anh chưa bao giờ thể hiện điều ấy, từ trước đến nay hai người đều bình đẳng. Cô còn biết rằng khi nghe thấy lời này của anh, thậm chí khi thấy bóng lưng anh ở cửa công ty, tim cô đã đập thật nhanh.
Thích, nhưng phải đẩy xa. Sau khi đẩy anh ra cô lại lưu luyến cái ôm từ anh. Trái tim và lý trí đấu tranh nhau, trái tim bảo phải thành thật đối mặt với tình cảm của mình, mà lý trí lại khuyên rời xa mối quan hệ không có kết cục này. Là con người vốn đã mâu thuẫn hay là vì bản tính lòng tham nên cô mới mâu thuẫn đến vậy?
Thời học thạc sĩ cô thường tranh biện về chủ nghĩa duy tâm và duy vật, vậy mà giờ đây cô nhận ra mình lại rơi vào trong đó. Rốt cuộc là duy vật hay duy tâm đây?
Khó có thể dùng một lời nói hết được.
Nguyễn Sương dựa vào vòng ôm lưu luyến của anh, giọng vô cùng thờ ơ, “Có rất nhiều người muốn theo đuổi tôi, nếu xếp theo thứ tự thì không biết anh ở số mấy trăm rồi.”Trần Cương Sách giống như đang chiều chuộng cô bạn gái nhỏ được chiều hư của mình, “Bạn trai cũ không có đặc quyền gì sao?”
Nguyễn Sương cười lạnh: “Nếu nói như anh thì Chu Hoài An là mối tình đầu của tôi, có phải anh ta nên được xếp ở vị trí đầu tiên?”
Trần Cương Sách lập tức nghẹn học. Tranh luận với một người chuyên viết kịch bản tình yêu không phải là hành động sáng suốt.
Nguyễn Sương đẩy anh ra. Đó là một loại cảm giác khó có thể hình dung, mặc dù diễn ra đúng như những gì cô suy nghĩ trong đầu nhưng cảm xúc trong tim lại không có lấy một chút chân thực, mà chỉ có buồn đau.
Cô cố gắng chống lại nỗi buồn ấy, nói ra từng chữ một, “Trần Cương Sách, ba năm nay anh đã duy trì khoảng cách với tôi thế nào thì sau này hãy cứ tiếp tục làm vậy, không được sao?”
Giống như việc cô không phản ứng lại trước sự theo đuổi của những người khác. Đối diện với lời thỉnh cầu đầy xa cách của cô, Trần Cương Sách cũng không chút do dự, anh mỉm cười: “Không được.”
“Miên Miên, nếu anh có thể khống chế được bản thân, để mình cách xa em thì anh đã không xuất hiện trước mặt em.”
Trước khi rời đi anh khẽ xoa đầu cô, động tác vừa thân mật lại dịu dàng, giống như đang dỗ dành cô người yêu vừa ngang ngược lại ương bướng của mình.
Anh khẽ nói: “Em có biết ba năm qua anh khó khăn như thế nào không? Anh sống đến ba mươi rồi nhưng chưa từng có ba năm nào trôi qua khó khăn đến vậy.”
–
Sau khi Trần Cương Sách rời đi.
Nguyễn Sương cũng không ở lại phòng nghỉ lâu, sau khi đẩy cửa ra, thấy ánh mắt hóng chuyện từ xhung quanh ngó đến. Mọi người thấy cô đi ra lập tức quay đầu lại, giả bộ đang bận công việc, gõ phím liên lục, tiếng bàn phím vang lên không ngừng. Cô lạnh lùng đi vào phòng làm việc của mình.
Mùi bún ốc nồng nặng bị hương hoa dần át đi, cô như ngửi thấy hương hoa sơn chi phảng phất trong không khí. Không biết Trần Bạc Văn đã chạy đi đâu rồi, Nguyễn Sương cũng không để ý. Cô mở máy tính lên, coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục làm việc.
Nhưng cô không biết rằng ở bên kia bức tường, trong nhóm chat không có hai sếp, mọi người đang bàn tán xôn xao.
[Vừa rồi có cảm giác thật ấy, không nói đến việc siêu cấp đẹp trai thì anh ấy chỉ đứng đó thôi, cởi áo khoác tây trang ra bên trong là sơ mi trắng cùng quần âu, ôi mẹ tôi ơi, sức tấn công nặng nề.]
[Từ nay về sau nam chính vàng của tôi có hình tượng cụ thể rồi.]
[Nhưng cũng không ổn lắm, cậu bảo chị Sương phải làm sao đây?]
[Ngốc, chị Sương giúp nữ chính vàng của tôi có hình tượng cụ thể luôn.]
[Đỉnh.]
[Đỉnh quá đỉnh.]
Phòng nghỉ không khép kín hoàn toàn, giữa bức tường có một tấm kính ngăn lại. Bọn họ không thể nhìn rõ được diện mạo nhưng kể cả có không rõ thì cũng đủ nâng cao trí tưởng tượng của mọi người.
[Tôi cảm thấy người đàn ông này khác với những người theo đuổi khác của chị Sương, mấy người nghĩ sao?]
[+1]
[+1]
Sau những tin [+1] liên tiếp, mọi người bắt đầu đồn đoán về thân phận của Trần Cương Sách.
[Đáng chết, đúng góc khuất, có phải vừa rồi hai người họ ôm nhau không!!!]
[Tôi ghét kiểu thiết kế của phòng nghỉ, phòng nghỉ phải trong suốt hoàn toàn chứ! Tôi chỉ thấy anh ấy đứng lên đi về phía chị Sương. Tôi nghĩ hai người họ không ôm, chắc hôn luôn rồi!]
[Phòng làm việc play sao? Tôi thích, kịch bản của tôi mà có thêm tình tiết này thì tràn ngập cảm xúc.]
[Xin đừng dùng kinh nghiệm của cậu để viết kịch bản, à, thì ra tôi cũng có kinh nghiệm tương tự, được rồi cậu cứ viết đi.]
[Nhưng tôi thấy hình như hai người họ không có hôn, tôi thấy người đàn ông ấy rời đi trước mà.]
[Đương nhiên là không thể cùng đi ra rồi, chị Sương cần thời gian để bình tĩnh lại.]
[Nhưng nhìn chị Sương không giống vừa mới hôn xong lắm, hình như là cãi nhau.]
[Sao cậu biết họ không có vừa cãi nhau vừa hôn?]
[…Sunny, tại sao cậu hay dùng mấy từ thô bạo vậy?]
Trần Tụng Nghi đang ngồi trước màn hình máy tính, cô khá chột dạ nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, đường hoàng nói: [Chẳng lẽ các cậu không có suy nghĩ này sao? Làm ơn, lần đầu tôi thấy chị Sương dẫn đàn ông vào phòng làm việc, mà vừa nhìn hai người đã có cảm giác ăn ý ngầm rồi.]
[Ôi, có ăn ý hay không thì cũng khó nói, tôi chỉ muốn biết là lúc họp chị Sương vô tình vén tóc tên, trên cổ có dấu hôn, không lẽ chỉ có mình tôi thấy sao?]
Trần Tụng Nghi lập tức sáng mắt lên: [Dấu hôn? Dấu hôn gì?]
Trừ người kia ra thì không ai để ý đến cả, trong nhóm càng bùng nổ hơn.
[Mọi người không phát hiện ra dấu hôn á, ôi trời ơi, tôi rất nghi người để lại dấu hôn với người ban nãy đến là một.]
Trần Tụng Nghi không tham gia thảo luận trong nhóm, cô lấy điện thoại ra, vì biết gửi qua Wechat cho anh sẽ không được trả lời, vì vậy cô nhắn qua tin nhắn điện thoại.
Trần Tụng Nghi: [Có phải tối qua anh đến tìm chị Miên Miên không?]
Trần Cương Sách trả lời rất nhanh: [Ừm.]
Trần Tụng Nghi hít một hơi lạnh: [Tối qua hai người ở cùng nhau?]
Sau đó Trần Cương Sách không trả lời nữa.
Khả năng cao là ngủ rồi. Nhưng thái độ của Trần Cương Sách không giống như ngủ rồi mà quên đi hận thù lắm. Chẳng lẽ là ngủ xong, Nguyễn Sương đá Trần Cương Sách xuống giường sao?
Trần Tụng Nghi tin rằng Nguyễn Sương có thể làm ra được việc như vậy, nếu vậy anh trai cô thảm quá đi mất. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô thấy anh mình thảm đến vậy, thảm thương…đến mức cô muốn ngẩng đầu lên trời cười haha. Chị Sương đỉnh quá trời ơi.
–
Trong lúc trò chuyện thời gian cũng trôi qua thật nhanh. Rất nhanh đã đến giờ tan làm, mọi người thu dọn đồ đạc đi đến nhà hàng.
Vốn Nguyễn Sương không muốn đi nhưng Trần Bạc Văn đến tìm cô: “Đừng làm việc nữa, đi ăn cùng mọi người đi.”
Đã qua nửa tiếng đồng hồ nhưng nội dung văn bản cô gõ vẫn dừng lại ở trang đầu tiên. Cô nhìn ra sắc trời đang tối dần, những đám mây phiếm hồng dần bị màn đêm nuốt chửng, cô mím môi đột nhiên nghĩ: “Nếu tôi nghỉ Đoan Ngọ sớm, cậu thấy sao?”
Trần Bạc Văn giật mình: “Chị định đi đâu à?”
Nguyễn Sương nói: “Còn đi đâu được, về nhà.”
Nghe vậy Trần Bạc Văn liền trêu chọc: “Chỉ hồi tiểu học tôi mới về tìm bố mẹ khi gặp chuyện uất ức, không ngờ chị đến độ tuổi này rồi, bị bắt nạt vẫn về nhà mách bố mẹ…À không đúng, tôi thấy chị không phải là người bị bắt nạt, lúc Trần Cương Sách vừa rời đi có chửi bậy một câu khá khó nghe.”
“Cậu gặp anh ấy à?”
“Yên tâm, tôi không nhìn thấy anh ấy, tôi trốn ở cầu thang ăn bún ốc.”
“…” Nguyễn Sương cạn lời, nhớ lại lời vừa rồi của anh ta, “Cái gì là ‘Đến độ tuổi này của tôi’ chứ?”
“Chị gái tôi bằng tuổi chị, con chị ấy đều đã gọi tôi là cậu rồi.” Trần Bạc Văn nói, “Chị cũng đến tuổi làm mẹ rồi, sao cứ giống mấy cô gái nhỏ mới lớn vậy?”
“Cô gái nhỏ không phải chỉ tuổi tác mà là một loại tính cách.” Nguyễn Sương không hề nghĩ được rằng hôm nay cô lại tranh biện với hai người cùng họ Trần, cô lập tức mặt nặng mày nhẹ, “Cậu với mấy người họ Trần chẳng khác gì nhau cả, nói không hiểu.”
Trần Bạc Văn vui vẻ, “Lần đầu tiên tôi thấy chị nổi cáu đấy.”
Nguyễn Sương lạnh lùng lườm cậu ta một cái. Cô thu dọn đồ đạc, cầm chìa khoá xe lên, chuẩn bị lái xe về nhà.
Trần Bạc Văn đứng nguyên tại chỗ, gọi cô lại: “Chị có biết lúc rời đi Trần Cương Sách nói gì không?”
Lý trí bảo cô đừng dừng lại, nhưng tâm hồn cô lại hướng về phía Trần Cương Sách. Nguyễn Sương xoay lưng lại với Trần Bạc Văn, hỏi: “Nói gì?”
Trần Bạc Văn ngẫm nghĩ rồi thuật lại từng chữ một.
Giọng điệu cũng vô cùng sốt ruột, nghiến răng nghiến lợi: “Số hoa nhận được cũng đủ mở tiệm hoa rồi, rốt cuộc có bao nhiêu người theo đuổi cô ấy vậy, mẹ nó mình xếp số bao nhiêu đây?”
Đôi môi Nguyễn Sương khẽ động, bờ môi đỏ hồng, không kiểm soát được niềm vui trong lòng mà cong môi lên.