Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Nhiệt độ ngày hôm đó rất nóng, Nguyễn Sương bất chấp cái nắng như thiêu đốt xuống tầng khách sạn để lấy chiếc điện thoại di động mà Trần Tụng Nghi gửi cho cô.
Trần Tụng Nghi hỏi cô: “Chị Sương Sương, chị dùng hai chiếc điện thoại di động luôn à?”
Nguyễn Sương quay người sang một bên, nốt ruồi trên mắt trái khẽ run lên phản chiếu dưới ánh sáng và bóng tối rời rạc.
“Đây không phải điện thoại của chị,” cô nói.
Trần Tụng Nghi kinh ngạc, cô ấy lúng túng gãi gãi đầu: “Nhưng chị biết mật khẩu của chiếc điện thoại này mà.”
Nguyễn Sương cười: “Đúng vậy, thế mà chị lại thật sự biết mật khẩu điện thoại di động của người khác. Màn hình điện thoại di động của anh ấy vẫn còn để hình của chị, em nói xem có thần kỳ không.”
Suy nghĩ hồi lâu, Trần Tụng Nghi hỏi cô: “Là điện thoại di động của bạn trai chị à? Chị Sương Sương, chị thật không có nghĩa khí gì cả, lén lút yêu đương mà không nói cho mọi người biết. Hơn nữa còn để quên điện thoại di động ở trong khách sạn.”
“Ngày nào chị cũng làm việc, lấy đâu ra thời gian để yêu đương?” Nguyễn Sương bình tĩnh nói: “Chiếc điện thoại này chị sẽ cầm đi, em muốn cùng chị về phòng làm việc hay quay lại trường quay đợi?”
Trần Tụng Nghi trợn mắt ngạc nhiên, Nguyễn Sương đã làm việc với cô gần một năm nên ngay lập tức đoán được cô ấy đang nghĩ gì: “Muốn nghỉ ngơi hả?”
Trần Tụng Nghi làm ra vẻ nịnh nọt: “Em đã bận rộn từ chín giờ sáng đến tận bây giờ là ba giờ chiều, vẫn chưa được nghỉ phút nào.”
Nguyễn Sương nói: “Vậy tan làm rồi nghỉ ngơi đi.”
Trần Tụng Nghi: “Cảm ơn chị Sương Sương, chị Sương Sương là tốt nhất.”
Công việc này của bọn họ thực tế không có thời gian làm việc cố định, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ công việc là có thể tan làm nghỉ ngơi bất cứ lúc nào. Tất nhiên không phải lúc nào họ cũng được tan làm sớm, hầu hết các thành viên trong đoàn làm phim sẽ không nghỉ ngơi cho đến tận đêm khuya.
Nguyễn Sương không phải kiểu bà chủ truyền thống tuân theo hệ thống chấm công và tẩy não nhân viên với câu nói “công ty là nhà”. Tính cách cô khá dễ chịu và chi tiền cũng rất hào phóng. Chính vì điều này nên khi cô nói muốn mở một studio thì đã có khá nhiều người từng hợp tác trong ngành đã đến tham gia.
Trần Tụng Nghi là một trong số đó.
Sau khi Trần Tụng Nghi chào Nguyễn Sương ra về, cô ấy đi đến bãi đậu xe ngầm. Trong bãi đậu xe có một chiếc ô tô quen thuộc, cô ấy chạy tới mở cửa rồi ngồi vào.
Có một người đàn ông đang ngồi ở ghế sau, cô ấy cũng không thèm nhìn, thậm chí còn hếch mũi: “Có người chỉ thích giả vờ, rõ ràng để ý muốn chết nhưng lại không chịu thừa nhận.”
“Em còn tự hỏi tại sao anh không bao giờ cho phép em ngó vào điện thoại cá nhân của anh. Hóa ra hình nền là ảnh của chị ấy còn mật khẩu điện thoại là sinh nhật của chị ấy. Em đã quen chị Miên Miên được hai năm nhưng còn không biết ngày sinh nhật của chị ấy là ngày nào, hôm nay mới được biết.”“Thật là kỳ lạ, tên Trần Tụng Nghi của em thì không thể sử dụng vào việc gì cả nhưng tên Nguyễn Sương của chị ấy lại dễ sử dụng như vậy, bất kỳ khách sạn hạng sang nào cũng có thể cho chị ấy thuê để sử dụng với mục đích thương mại? Tên của chị ấy trị giá bao nhiêu tiền thế? Hay nói đơn giản hơn là tên của chị ấy không có giá trị, mà giá trị là ở cái tên của anh, Trần Cương Sách.”
“Không biết lớn nhỏ, còn dám gọi anh trống không là Trần Cương Sách?” Ánh mắt Trần Cương Sách lãnh đạm, cười nhạt.
“Anh,” Trần Tụng Nghi ngay lập tức đổi giọng, “Tình hình hiện tại của anh là thế nào vậy? Anh muốn theo đuổi lại chị Miên Miên sao?”
Trần Tụng Nghi cũng chỉ tình cờ biết được nhũ danh của Nguyễn Sương.
Sau khi cô ấy tốt nghiệp về nước, vì bố mẹ ở nước ngoài nên không thể kiểm soát cô, cả gia đình đẩy tới đẩy lui cuối cùng cô bị đẩy đến chỗ anh họ Trần Cương Sách. Trần Cương Sách không có thời gian quản, bảo cô tìm một căn hộ ưng ý rồi anh mua cho cô. Kết quả là không biết Trần Tụng Nghi đã nghe được tin tức từ đâu, “Em thích căn hộ có cây Catalpa của anh, em muốn ở chỗ đó.”
“Căn hộ đó nằm ở khu thắng cảnh cách xa trung tâm thành phố, em đi làm sẽ không tiện, mà cây Catalpa cũng đã nở hoa rồi, em sống ở đó làm gì nữa?”
“Em muốn ở đó, nơi anh dùng để giấu mỹ nhân của mình chắc chắn là một nơi rất tốt.”
Trần Cương Sách rất muốn mắng người nhưng cuối cùng chỉ thản nhiên cười để cô ấy qua đó. Đúng như anh nói, ngôi nhà nằm ở một khu thắng cảnh nhưng nơi gần nhất và nhiều người qua lại nhất lại là chùa Thiên Trúc. Mỗi ngày cô ấy phải dành ít nhất một tiếng trên đường để đến chỗ làm việc mà khi về nhà cũng chỉ có một mình nên càng cô đơn và nhàm chán. Vì vậy cô ấy cũng chỉ ở đó nửa tháng rồi lại chuyển đến trung tâm thành phố.
Hôm đó là Tết Trung Thu, Trần Tụng Nghi cùng Trần Cương Sách làm một bữa tối trang trọng tại ngôi nhà cũ của họ. Trần Tụng Nghi nhìn trăng tròn trên bầu trời, đột nhiên không muốn ở một mình nên bám lấy Trần Cương Sách.
Trần Cương Sách cũng không biết tại sao, có lẽ hồi nhỏ anh đã nhìn thấy quá nhiều ánh đèn neon nên bây giờ khi nhìn thấy bầu trời đêm có ánh trăng, anh lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Giống như người nào đó trong ký ức của anh, trong sáng, lạnh lùng như lớp sương mù trước ánh trăng.
Con người có lúc phải thành thật đối diện với cảm xúc của chính mình. Trần Cương Sách không có ý định trốn tránh, nghĩ đến Nguyễn Sương, anh liền lái xe trở về ngôi nhà nơi anh sống cùng cô. Nhân tiện cũng mang theo thứ vướng víu là Trần Tụng Nghi.
Trần Tụng Nghi nhàm chán nên dành cả đêm để chơi game đến tận khuya. Sau khi hết ván, cô cảm thấy đói bụng nên đi xuống lầu tìm đồ ăn, lại trông thấy Trần Cương Sách đang nằm trên chiếc ghế sô pha bên trong phòng khách. Cô rón rén bước tới, thấy Trần Cương Sách đang nhắm mắt ngủ say nên hơi kéo chăn đắp cho anh.
Ngay khi tấm chăn vừa đắp lên người, cơ thể của Trần Cương Sách đột nhiên chấn động. Bàn tay đang để sang một bên của anh đột nhiên giơ lên và nắm lấy tay Trần Tụng Nghi với một lực mạnh đến mức tưởng chừng như anh sắp bẻ gãy xương cô đến nơi.
“Miên Miên——”
Anh lẩm bẩm rồi dần tỉnh dậy. Sau khi mở mắt ra, nhìn rõ người trước mặt là Trần Tụng Nghi, vẻ thất vọng trong mắt anh phản chiếu dưới ánh trăng sáng, cô mơ hồ nhìn thấy có tia nước mắt lóe lên trong mắt anh, giống như một vùng nước tịch mịch.
“…Anh xin lỗi.” Trần Cương Sách buông cô ấy ra, chống người ngồi dậy khỏi sô pha. Anh hơi khom người cúi đầu, khuôn mặt chìm trong bóng tối, hồi lâu sau giọng nói khàn khàn mới cất lên: “Đã muộn rồi, sao em còn chưa ngủ?”
Đó là lần duy nhất Trần Tụng Nghi thấy Trần Cương Sách bị mất kiểm soát về mặt cảm xúc. Cô không bỏ qua chuyện này như anh mong muốn mà hỏi: “Miên Miên, đó có phải là chị Nguyễn Sương không?”
Trần Cương Sách không có ý tránh né, nói: “Nhũ danh của cô ấy.”
Trần Tụng Nghi hỏi anh: “Anh vẫn còn thích chị ấy đúng không?”
Cái được và mất trong giấc mơ càng khiến d*c vọng mãnh liệt của anh sụp đổ.
Sau khi bình tĩnh lại, anh cười nói: “Chỉ có trẻ con mới thích thôi.”
Trần Tụng Nghi: “Em không phải trẻ con.”
Nhưng về trải nghiệm yêu đương thì cô ấy hoàn toàn là một tờ giấy trắng, quan điểm và cách nhìn nhận về tình yêu cũng rất đơn giản.
“Vậy người trưởng thành hay nói về cái gì?”
“Nói về h@m muốn.” Cảm xúc trong mắt Trần Cương Sách rất rõ ràng. Phần h@m muốn này không liên quan gì đến tình yêu thể xác, mà là – “Bất cứ điều gì em muốn, anh sẽ cho em.”
Cô muốn tự do và anh đã cho cô tự do.
Giống như bây giờ, tất cả những gì cô muốn là ký hợp đồng với khách sạn để quay phim quảng cáo. Nói chung các khách sạn sẽ nhân cơ hội yêu cầu thêm một vài điểm cho phí ký kết mà Trần Cương Sách lại không ngại làm người trung gian để trả một số tiền chênh lệch không nhỏ cho bên khách sạn. Anh luôn cảm thấy mình nợ Nguyễn Sương bởi trong thời gian ở bên nhau, cô chưa bao giờ đòi hỏi thứ gì đắt giá ở anh.
Thật sự không có sao?
Đối với anh mà nói, tiền là thứ đắt giá nhất ư?
Đó là thời gian, là sự quan tâm, là sự đồng hành, là sự tự nguyện đưa đón cô và là sự sẵn lòng đi đi lại lại một tiếng hàng ngày để về nhà được ở bên cô. Thực ra anh không hề có khái niệm về nhà, nhưng từ sau khi gặp cô anh đã gọi nơi cô ở là nhà. Tình cảm của anh dành cho Nguyễn Sương trước sau như một, cô muốn thứ gì, anh sẽ cho cô thứ đó.
Về việc có theo đuổi lại cô hay không——
Trần Cương Sách thản nhiên nói: “Ngược lại anh thấy em mở miệng là có thể gọi cô ấy một tiếng chị Miên Miên rất thuận miệng.”
Trần Tụng Nghi khẽ hừ một tiếng: “Em không dám gọi như vậy trước mặt chị ấy đâu, sợ chị ấy biết em là em họ của anh.”
Trần Cương Sách cong môi.
Trần Tụng Nghi biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ nhưng không thể hỏi ra được điều gì nên cô ấy đổi câu hỏi: “Anh cố tình để điện thoại rơi trong khách sạn à?”
“Không,” Trần Cương Sách lắc đầu, “Anh cũng không ngờ điện thoại lại rơi ở khách sạn nơi bọn em đang quay phim.”
Cảm giác như số phận đang âm thầm quấy phá mỗi khi anh gặp cô.
“Anh nói xem, chị Miên Miên liệu có liên lạc với anh để trả lại điện thoại không hay là chị ấy sẽ chuyển phát nó đến ngân hàng của anh?”
“Cái sau.” Trần Cương Sách nói.
“Anh có vẻ khá chắc chắn nhỉ.”
“Ừm, dù sao thì cô ấy vẫn luôn là người máu lạnh.”
“Anh mới là kẻ máu lạnh——!” Trần Tụng Nghi đứng về phía Nguyễn Sương. Trần Tụng Nghi đã làm việc với Nguyễn Sương được hai năm và rất ngưỡng mộ năng lực cá nhân của Nguyễn Sương, gần như coi cô như một thần tượng. Cô ấy không chấp nhận ai nói xấu Nguyễn Sương ngay cả khi người đó là anh họ đối xử tốt nhất với cô trong Trần gia.
“Chị Miên Miên là người rất tốt.”
“Bởi vì cô ấy thích em.”
Trần Cương Sách đã sớm lĩnh hội được điều này từ lâu rồi. Khi cô thích một ai đó, cô có thể hái sao cho họ còn một khi đã không thích thì sẽ coi người ta không khác gì cỏ rác.
“Vậy không phải chị ấy sẽ yêu ai yêu cả đường đi rồi nhân tiện cũng thích anh trai một chút sao?” Trần Tụng Nghi đáng thương nói.
Trần Cương Sách không chịu được ánh mắt thương cảm của cô ấy, cười nói: “Không khác biệt lắm, anh cũng không muốn cô ấy thích nhiều.”
Trần Tụng Nghi dạy kèm: “Diễn.”
“Diễn gần chết.”
“Đồ đàn ông thích diễn.”
“…”
“…”
Trần Tụng Nghi tiếp tục huyên thuyên không ngừng ở trong xe nhưng Trần Cương Sách đã quen từ lâu, không phản ứng với bất cứ điều gì cô ấy nói. Không biết anh quá lười để phản bác hay là không thể phản bác được.
Chiếc xe tiến về phía trước, hướng về khu dân cư nơi Trần Tụng Nghi sinh sống. Bảo vệ ở cổng nhận ra là xe của Trần Cương Sách đã lập tức nâng thanh chắn lên, chiếc xe lái về phía gara ngầm trên một con đường thông thoáng.
Cùng lúc đó, ở một góc khác của thành phố, trong một gara ngầm dưới lòng đất. Xe của Nguyễn Sương đã đậu ở bãi đỗ xe không biết được bao lâu, cô ngồi trong xe không nhúc nhích. Dây an toàn thắt chặt quanh xương đòn và ngực, nhịp tim và hơi thở của cô tựa như bị bóp nghẹt. Vẻ mặt của cô vẫn lạnh lùng và bình tĩnh.
Không biết qua bao lâu, cô nhấc điện thoại trên bảng điều khiển trung tâm, màn hình điện thoại sáng lên qua đầu ngón tay. Cô thậm chí không cần nhập vân tay mà điện thoại đã mở khoá bằng nhận diện khuôn mặt. Trong lòng cô lúc này như có một khoảng trống, vô số cảm xúc ùa vào.
Khi ở cùng Trần Cương Sách, Nguyễn Sương chưa bao giờ xem điện thoại di động của anh. Điều này không liên quan gì đến sự tin tưởng mà chỉ đơn giản là cô cảm thấy rằng việc lấy điện thoại của anh để kiểm tra những cuộc trò chuyện riêng tư với người khác là điều hết sức vô nghĩa. Nếu anh thật sự có người khác ở bên ngoài thì có nhiều cách để che giấu cô. Hơn nữa, nếu cô muốn một mối quan hệ có thể tiếp tục lâu dài thì phải giả vờ như không biết gì cả.
Trên thực tế, chiếc điện thoại này không phải chiếc anh dùng cách đây ba năm nhưng khi thay điện thoại và truyền dữ liệu đồng bộ, nó có thể mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt y như mở một chiếc điện thoại mới.
Nguyễn Sương biết hành động của cô bây giờ như một con mèo đang rình trộm nhưng khi nhấp vào WeChat cô đã cố gắng hết sức để thuyết phục bản thân. Cô chỉ xem danh bạ WeChat của anh và không đọc bất kỳ tin nhắn nào khác. Cô chỉ xem qua và không trả lời bất kỳ tin nhắn nào. Sau đó cô thấy người liên lạc được ghim lên đầu chính là cô, ghi chú vẫn là cách anh đặt biệt danh cho cô trước đây – Miên Miên.
Hơn thế, cô cũng phát hiện ra rằng ngoại trừ cô, tin nhắn của tất cả những tài khoản khác đều là Không làm phiền. Lòng bàn tay đang nắm chặt điện thoại của Nguyễn Sương run lên, lỗ hổng trong lòng dường như càng lúc càng lớn hơn, rất nhiều thứ đổ vào, cũng có rất nhiều thứ phun trào ra ngoài, làm thế nào cũng không chặn lại được.