Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Nguyễn Sương không thích việc yêu đương hay các mối quan hệ của mình liên lụy tới quá nhiều người.
Giống như lúc này, giữa thanh thiên bạch nhật Chu Tĩnh Dương gọi cô là “chị dâu” như muốn nhắc nhở cô về việc cô và Chu Hoài An từng yêu nhau như thế nào trong quá khứ. Anh yêu cô nhiều tới mức ngay cả khi họ đã chia tay được gần ba năm thì em trai của anh vẫn thân mật mà coi cô như chị dâu ——bạn gái của Chu Hoài An. Như thể họ chưa từng chia tay.
Nguyễn Sương: “Thật trùng hợp, cậu đến đây có việc à?”
Chu Tĩnh Dương: “Tôi tới đón bạn đi ăn tối, công ty của bạn tôi ở đây.”
Nguyễn Sương liếc nhìn điện thoại trong tay.
Chu Tĩnh Dương chú ý tới nên hỏi: “Chị dâu — à không, chị Miên Miên, chị đang đợi ai à?”
Nguyễn Sương thẳng thắn nói: “Tôi đang đợi bạn trai.”
Sắc mặt của Chu Tĩnh Dương trong nháy mắt đang từ vui vẻ trở nên u ám: “Chị có bạn trai rồi à?”
Nguyễn Sương khẽ ừ một tiếng, gió thổi qua khiến mái tóc đang xõa của cô tung bay trong gió, trông xinh đẹp lạ thường. Cô không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện ngày xưa với Chu Tĩnh Dương vì mối liên hệ duy nhất giữa họ là Chu Hoài An. Trước giờ Nguyễn Sương vẫn tin rằng họ chia tay trong hoà bình, bạn trai cũ và người thân, bạn bè của anh ấy cũng nên biến mất trong thế giới của cô. Cho dù Chu Tĩnh Dương thật sự tốt với cô thì sao? Yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng.
Bộ dạng thất thần của chàng trai trẻ có vẻ ngoài xuất chúng khiến người nhìn cũng phải cảm thấy tan nát cõi lòng.
Nguyễn Sương dời ánh mắt khỏi cậu ta, vừa ngẩng lên đã vô tình chạm phải một ánh mắt đang nheo lại như đang cười nhưng lại không phải cười. Trần Cương Sách nhếch khóe miệng giống như đang xem một bộ phim truyền hình tình cảm giữa nam nữ chính, trông anh đang vô cùng hứng thú. Nhưng Nguyễn Sương luôn có cảm giác anh đang coi cảnh tượng này như một trò đùa. Có lẽ trong mắt bọn họ, ai cũng chê cười đối phương.
Cô giấu anh chuyện cô và Chu Tĩnh Dương có quen biết nhau. Vẻ mặt của anh vẫn như thường lệ nhưng Nguyễn Sương lại cảm thấy choáng váng không thể giải thích được. Cô hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác chột dạ và hoảng loạn trong lồ ng ngực, đưa tay ra quơ quơ về phía anh.
Chu Tĩnh Dương nhìn theo ánh mắt của cô, bốn mắt họ nhìn nhau, ánh mắt cậu ta ngạc nhiên: “…Anh Cương Sách?”
“Chị Miên Miên, chị và anh Cương Sách?”
“Anh ấy là bạn trai của tôi.” Nguyễn Sương bình tĩnh nói: “Nếu hai người đã biết nhau rồi thì tôi cũng không cần giới thiệu nữa.”
“Sao chị lại ở cùng anh ấy?”
“Bởi vì tôi thích anh ấy.” Nguyễn Sương mỉm cười, hàng lông mày nở rộ niềm vui trong tình yêu mới, “Tôi còn phải hẹn hò với anh ấy nên không nói chuyện với cậu nữa, khi nào có thời gian lại nói chuyện.”
Trần Cương Sách vẫn đứng ở cửa ghế lái, một tay anh tùy ý gác lên cửa xe, mấy nút áo sơ mi trắng chưa cài và cà vạt buông lỏng trên ngực, cả người toát ra vẻ lười biếng ngang ngược. Nhìn thấy Nguyễn Sương đi về phía mình, Trần Cương Sách bước tới đi vòng qua đầu xe, đi tới cửa ghế phụ mở cửa ra.
Sau khi cửa đóng lại, Trần Cương Sách nhướng mày nhìn Chu Tĩnh Dương: “Có thời gian lại nói chuyện.”Chu Tĩnh Dương nhếch khóe miệng lên cười gượng: “Anh Cương Sách, tạm biệt.”
Xe khởi động, qua gương chiếu hậu vẫn thấy Chu Tĩnh Dương đứng bất động nhìn chằm chằm về phía xe của Trần Cương Sách. Khi rẽ vào giao lộ, bóng dáng cậu ta qua gương chiếu hậu cũng rời khỏi tầm mắt Trần Cương Sách.
Giọng nói không rõ cảm xúc của Trần Cương Sách vang lên: “Giải thích đi.”
Nguyễn Sương nói: “Em trai của bạn trai cũ của em.”
Trần Cương Sách: “Vậy sao lúc trước ở quán bar lại giả vờ như không quen biết nhau?”
Lời nói Nguyễn Sương có phần trống rỗng và lạnh lẽo: “Bọn em đã chia tay rồi. Bạn trai cũ của em giờ là người xa lạ thì đương nhiên em của anh ấy cũng là người xa lạ.”
Nghe vậy, Trần Cương Sách quay đầu nhìn cô thật sâu.
Cùng lúc đó Nguyễn Sương cũng nhìn anh, ngũ quan dịu dàng phóng khoáng nhưng vẻ mặt vô cảm khiến người ta có cảm giác lạnh lùng xa cách, đây không phải là kiêu ngạo mà là không thèm quan tâm. Đôi mắt cô luôn hờ hững giống như những ngọn núi tuyết quanh năm đóng băng. Chỉ khi yêu và ở bên anh thì trong mắt cô mới thấy ngọn lửa rực sáng.
Nguyễn Sương suy nghĩ hồi lâu, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới nói: “Khoảng thời gian sau khi chia tay với anh ấy rất khó khăn nên em không muốn nhắc đến và cũng không muốn đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến anh ấy.”
Khóe môi Trần Cương Sách hơi cong lên, bình tĩnh nói: “Thì ra là vậy.”
Nguyễn Sương ừm một tiếng: “Chính là như vậy.”
Cô nói: “Em cũng chưa từng nghe anh nhắc tới bạn gái cũ.”
Trần Cương Sách cười thầm khi nghe điều này. Phải lịch sự lắm mới có thể coi những người phụ nữ đó là bạn gái cũ. Người phụ nữ nào có thể có được đãi ngộ như cô? Anh đích thân lái xe, đón đưa rồi còn để cô làm bà chủ nhà.
“Nhưng tốt hơn hết vẫn là không nhắc đến bạn gái cũ của anh.” Nguyễn Sương có tính chiếm hữu rất cao, “Em sợ nghe được chuyện tình yêu nhau đến chết đi sống lại của hai người rồi bị dấm chua làm cho ngạt chết mất.”
“Nếu muốn một tình yêu chết đi sống lại, chỉ có thể trở thành người yêu cũ sao?” Trần Cương Sách nói về quá khứ một cách nhẹ nhàng.
Vì nếu coi tình yêu như sự sống và cái chết thì khi chia tay cũng là sinh ly tử biệt. Người thật sự yêu thì sẽ không muốn chia tay, xét cho cùng thì sự chia ly nào cũng không phải là tình yêu.
Chiếc xe chạy tiếp và dừng lại ở một nhà hàng gần rạp chiếu phim. Nhà hàng này là nhà hàng Black Pearl nổi tiếng trong thành phố, tọa lạc ở một vị trí đẹp, Trần Cương Sách đã đặt phòng riêng từ sớm. Khung cảnh nhà hàng bố trí theo không gian hơi tối và trang nhã, trong sân có vài cây tre xanh mướt. Dưới màn đêm đen, những ngọn đèn sàn màu trắng nhấp nháy tạo thêm cảm giác yên bình và có phần cô quạnh.
Nguyễn Sương ngồi đối diện với cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, Trần Cương Sách ngồi bên cạnh gắp đồ ăn cho cô như thường lệ rồi hỏi cô có hợp khẩu vị hay không. Vẫn chu đáo như mọi khi.
Họ ăn tối rồi đi xem phim như đã hẹn từ trước.
–
Phim điện ảnh hôm nay là một bộ phim tình cảm thích hợp cho các cặp tình nhân xem. Trần Cương Sách vẫn xem phim nửa vời, không phải ngày lễ hay cuối tuần nhưng anh vẫn đặt rạp VIP để tiện “động tay động chân” với Nguyễn Sương.
Bởi vì đang ở nơi công cộng nên Nguyễn Sương không dám manh động, cô đè tay Trần Cương Sách đang ở trên ngực: “Đừng nháo.”
“Chúng ta không thể chỉ xem bọn họ chạm vào nhau được.” Ánh mắt Trần Cương Sách đầy vẻ ngả ngớn.
Màn hình lớn trong rạp chiếu phim mờ ảo lóe lên ánh sáng lập loè, nam nữ chính trong phim đang khám phá cơ thể nhau, âm thanh xung quanh vang vọng trong không gian rộng lớn. Tiếng quần áo loạt xoạt và tiếng th ở dốc ngày càng dồn dập. Trần Cương Sách đẩy tay cô ra, lần mò vào trong cổ áo cô.
Nguyễn Sương đỏ bừng mặt, chợt thấy có gì đó không bình thường: “…Phim này sao có thể vượt qua kiểm duyệt được?”
Đầu tiên anh hơi sửng sốt rồi không nhịn được mà bật cười. Cơn tình triều cứ như vậy mà rút đi.
Ý định của anh chỉ là trêu chọc cô chứ không có ý định làm gì lớn ở nơi công cộng. Chỉ là khó tránh khỏi thấy buồn cười, “Anh bảo em xem trong phim nhân vật chính đang làm gì, em chú ý cái gì vậy?”
Nguyễn Sương mỉm cười dựa lưng vào chiếc ghế mềm mại, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Buổi tối khi trở về nhà, Trần Cương Sách hoàn thành xong việc còn dang dở ở rạp chiếu phim. Anh ngồi lên ghế massage ôm cô vào lòng. Chiếc váy trắng dài giống như lớp bọt sóng che đi chỗ đang gi@o hợp giữa hai người họ. Đôi chân thon dài trắng nõn của cô quấn quanh eo anh, sự mềm mại vòng quanh cơ bắp săn chắc. Căn phòng không có ánh sáng giống như một vùng biển sâu vô tận, nước biển từ bốn phương tám hướng tràn ra quấn lấy làn da và điều hòa hơi thở của cô, nó vừa khó khăn vừa sung sướng, có cảm giác như muốn đắm chìm trong đó.
Khoảng mười hai giờ đêm, Trần Cương Sách bế Nguyễn Sương đi tắm xong thì đặt cô lên giường, cô quá mệt mỏi mà nhắm mắt lại ngủ thiếp đi trong lúc tắm. Mỗi lần ngồi trên, ai đó đều trao quyền điều khiển cho cô nhưng sau khi chuyển động được vài lần cô lại khẽ nức nở mà nói rằng mình không còn sức nữa. Như vậy mà còn cười nhạo anh là ông già.
Trần Cương Sách đang định đi xuống lầu lấy nước thì điện thoại ban nãy bị đánh rơi xuống đất lại rung, anh nhặt lên. Là Chí Cảnh Đình gọi tới. Trần Cương Sách vừa đi xuống lầu vừa nói chuyện điện thoại với anh ta.
Chí Cảnh Đình hỏi: “Tới uống một ly chứ?”
Trần Cương Sách vốn định từ chối nhưng chưa kịp mở miệng lại đổi ý: “Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến.”
Chí Cảnh Đình giật mình: “Sao hôm nay cậu lại chịu ra ngoài vậy?”
Trần Cương Sách cũng lười để ý tới anh ta mà trực tiếp cúp điện thoại.
Ban đêm đường khá vắng, thứ duy nhất cản trở anh là đèn giao thông. Đèn giao thông ngày hôm nay lại cực kỳ nhân từ, anh luôn gặp đèn xanh suốt chặng đường. Khi đến quán của Chí Cảnh Đình, anh được nhân viên cho biết ông chủ vẫn đang có tiệc xã giao. Trần Cương Sách tìm một phòng trống ngồi đợi.
Một lúc sau Chí Cảnh Đình mới đến, anh ta không hề có ý thức là mình đến muộn, bắt chéo chân tỏ vẻ khoe khoang.
“Cậu có biết ai đang ngồi ở phòng bên cạnh không?”
Trần Cương Sách đi đến bên cửa sổ, mở ra, gió đêm mơ hồ mang theo mưa lạnh thổi bay đi phần nào cảm giác bức bối ngột ngạt trong lòng.
“Không biết.”
“Con trai thứ hai của Chu gia, Chu Hoài An.”
Trần Cương Sách khẽ cau mày nhưng không trả lời.
Chí Cảnh Đình nghĩ thầm rồi nói tiếp: “Cậu ta đưa vợ sắp cưới đến đây, không biết cậu có từng gặp vợ sắp cưới của cậu ta chưa? Cô ta là công chúa nhỏ của Tạ gia ở phía bắc. Hầu hết con cháu của Tạ gia trong thế hệ của cô ta đều là đàn ông nên sự ra đời của cô ta như Nữ Oa vậy, trên dưới Tạ gia đều hết lòng cưng chiều cô ta như một cô công chúa.”
Trần Cương Sách nói: “Nói điểm mấu chốt đi.”
“Điểm mấu chốt là,” Chí Cảnh Đình khẽ nhướng mày, “Cô công chúa nhỏ của Tạ gia càng nhìn tôi càng thấy quen mắt. Tôi thấy cô ta rất giống một người, cậu có biết cô ta trông giống ai không?”
“Ai?”
“Nguyễn Sương nhà cậu.”
“…”
“Còn một điểm quan trọng nữa, cũng là điểm quan trọng nhất, cậu có muốn nghe không?” Chí Cảnh Đình châm một điếu thuốc, làn khói xanh xám bay lượn khiến giọng nói càng thêm kiêu ngạo, “Cậu gọi tôi một tiếng anh, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Trần Cương Sách hạ mi mắt, cười khẽ nói: “Chuyện giữa Nguyễn Sương và Chu Hoài An chứ gì.”
Chí Cảnh Đình sửng sốt: “Cậu đã biết?”
Trần Cương Sách bật cười nhưng nụ cười này không có trong đáy mắt.
Chí Cảnh Đình: “Nói chính xác thì bọn họ là mối tình đầu của nhau, cậu có biết sức sát thương của mối tình đầu không?”
Trần Cương Sách khó hiểu: “Không biết, có thể giế t chết bao nhiêu người vậy?”
Chí Cảnh Đình nghẹn lời, im lặng: “Từ nay trở đi tất cả những người tôi yêu đều sẽ có gì đó giống anh, thế này còn chưa đủ sát thương sao?”
Trần Cương Sách không nóng không lạnh: “Tôi giống Chu Hoài An chỗ nào? Nói thử xem.”
“Hai người các người không có điểm gì chung ngoại trừ giới tính. Chu Hoài An có danh tiếng tốt, ôn hòa tao nhã. Còn cậu thì sao? Nổi danh tiếng xấu đồn xa, hào hoa ph óng đãng.”
“…”
“Nhưng vị hôn thê của Chu Hoài An trông giống bạn gái của cậu.” Chí Cảnh Đình chậm rãi nói: “Điều này chẳng phải là cậu ta vẫn chưa buông bỏ được Nguyễn Sương sao?”
“…”
“Hơn nữa tôi còn nghe nói Chu Hoài An và Nguyễn Sương chia tay trong tình huống khá là bối rối.”
Trần Cương Sách thậm chí còn đang nghi ngờ rằng Chí Cảnh Đình cài đặt giám sát anh ta. Nhưng giây tiếp theo sự nghi ngờ bị lật đổ bởi vì Chí Cảnh Đình biết được nhiều hơn Trần Cương Sách tưởng tượng.
Chí Cảnh Đình nói: “Chu Hoài An thậm chí còn quỳ xuống trước mặt Nguyễn Sương nhưng Nguyễn Sương vẫn không chịu nhượng bộ, nhất quyết muốn chia tay.”
“Nhìn vào quả là khó mà đoán được, cô bạn gái nhỏ của cậu khá tàn nhẫn đấy.”