Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Sau khi cải biên cốt truyện cẩu huyết một cách cợt nhả xong, Quý Tư Âm nhìn chằm chằm cô bạn.
“Cậu thực sự không tò mò chút nào về người phụ nữ đó sao?”
Nụ cười trên khóe miệng Nguyễn Sương dần dần hạ xuống, cô nói: “Tò mò thì có tác dụng gì sao?”
Những gì Trần Cương Sách nói luôn luôn là những gì anh muốn nói.
Nguyễn Sương biết nếu cố gắng hỏi kỹ Trần Cương Sách vẫn sẽ nói ra sự thật nhưng rồi việc đó giải quyết được vấn đề gì sao? Cô không thích kiểu duỗi tay và đòi hỏi mọi thứ.
–
Nguyễn Sương luôn tỏ ra thờ ơ đối với người phụ nữ ngày hôm đó trước mặt Trần Cương Sách. Nhưng thật tình cờ là cô vẫn biết được danh tính của cô ta.
Lúc đó là giữa tháng 8, Chí Cảnh Đình mời Nguyễn Sương tới quán bar của anh ta ngồi. Họ trao đổi tin nhắn qua WeChat, nội dung cũng rất thú vị.
Anh ta nói: [Chị dâu, Trần Cương Sách đã ở bên cô cả ngày rồi. Anh em chúng tôi đã lâu không gặp được cậu ta, cô xem tối mai có rảnh không thì mang Trần Cương Sách tới đây chơi đi, đừng lo lắng, chúng tôi biết cô không ngửi được mùi thuốc lá nên cũng không hút thuốc.]
Nhìn thì như chủ đề là xoay quanh cô, nhưng trên thực tế nhân vật chính là Trần Cương Sách. Nguyễn Sương không phải người hẹp hòi hay so đo đến chuyện này. Hơn nữa bạn bè của anh cũng đã dành sự tôn trọng cho cô.
Đêm hôm sau Nguyễn Sương và Trần Cương Sách đến quán bar của Chí Cảnh Đình. Ban đầu cô nghĩ rằng trong phòng sẽ có mùi nước hoa nồng nặc xen lẫn mùi rượu, nhưng không ngờ thứ lấp đầy khoang mũi lại là mùi cam quýt và tuyết tùng dịu nhẹ. Cô cũng tưởng rằng trong phòng sẽ có rất đông người ngồi nhưng không ngờ trong đó chỉ có bốn người và có Chí Cảnh Đình. Tất cả đều đồng thanh gọi cô một tiếng “chị dâu”, khi quay đầu về phía Trần Cương Sách họ tức giận mắng anh: “Bây giờ cậu chẳng thèm quan tâm đ ến mặt mũi của các anh em nữa rồi. Có phải lần sau muốn mời cậu đi đâu đều phải hẹn với chị dâu trước không?”
Trần Cương Sách ngồi bên cạnh, đặt tay lên ghế sô pha mềm mại sau lưng cô. Cử chỉ này như ngầm tuyên bố chủ quyền. Anh mỉm cười như cơn gió xuân lướt qua: “Năm học mới sắp khai giảng, cô ấy phải chăm chỉ học tập, các cậu đừng dạy hư cô ấy.”
“Chị dâu vẫn đang đi học sao?” Chí Cảnh Đình hơi giật mình.
“Sinh viên tốt nghiệp Đại học Nam Kinh, cô ấy đang học cao học năm thứ ba,” Trần Cương Sách trả lời thay cho Nguyễn Sương, anh làm như vô ý mà nhếch khóe môi, “Sau khi khai giảng tôi còn không có cơ hội gặp cô ấy, các cậu nghĩ đến lượt các cậu à? Biến giùm.”
Mọi người nghe vậy thì cười mấy tiếng, nói đùa rằng sẽ xuống dưới lầu ký túc xá chặn cô, không phải có người nào đó cũng theo đuổi chị dâu như vậy sao?
—Mọi người trong nhóm của anh dường như đều biết rõ anh đã theo đuổi cô như thế nào.
Vẻ mặt Nguyễn Sương không thể tin được mà nhìn Trần Cương Sách. Anh cũng đang nhìn cô, giữa tiếng nhạc ầm ĩ huyên náo anh thản nhiên mỉm cười, thậm chí còn có vài phần say mê trong đó. Mà khi cô nhìn vào mắt anh, bóng tối chợt bao trùm trước mắt. Trong không gian mờ ảo dường như cảm thấy được tình yêu đang phảng phất chảy chậm qua đôi mắt anh, chảy qua nơi nào thì nơi đó đều chứa đựng dấu vết tình yêu anh dành cho cô.
Khi đó Nguyễn Sương cảm thấy dù ở đâu cũng có thể nhặt được bằng chứng chứng tỏ Trần Cương Sách yêu cô từ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống.
Trần Cương Sách sẵn sàng trở thành trò cười của đám bạn, bị họ chế giễu là “ngàn dặm truy thê” nhưng anh chỉ ôm Nguyễn Sương vào lòng và khẽ mỉm cười bên tai cô. Không phản bác gì như thể cô thật sự là vợ của anh vậy.
Năm người bọn họ vừa nói vừa cười, Nguyễn Sương trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện nhưng vẫn có cảm giác như người ngoài cuộc.
Nhạc trong phòng vẫn tiếp tục vang lên nhưng không ai hát. Sau vài câu chuyện cười trêu chọc nhau thì họ bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Con trai thứ nhà họ Chu đã trở lại, tân quan nhậm chức có ba việc phải làm, việc đầu tiên là thiêu sống anh cả cũng là Phó tổng Chu – người luôn không được mọi người công nhận. Tôi nghe nói tất cả các dự án mà anh ta đang thực hiện đều đã bị dừng lại. Các dự án trước đó cũng xảy ra vấn đề và cần không ít tiền để sửa chữa các lỗ hổng.”
“Tôi nghe nói trước đó Phó tổng Chu có tiếp cận cậu để vay tiền, cậu có đồng ý không?”
Nghe vậy Trần Cương Sách cười lạnh, mí mắt khép hờ, vẻ mặt có chút khinh thường.
Chí Cảnh Đình nhếch miệng cười: “Có thể đồng ý nổi sao? Không biết Phó tổng Chu đó đang nghĩ cái gì nữa, Trần Cương Sách không trả lời điện thoại của anh ta, anh ta bèn đi lối tắt là tìm tới ả đàn bà của ông bô cậu ta.”
“Tôi cũng nghe nói cô ta còn tìm được cả nơi ở hiện tại của cậu nhưng bị Nguyễn Sương chặn lại bên ngoài tiểu khu. Chị dâu thật sự rất dũng cảm.”“Lão già nhà cậu thật sự muốn cưới ả ta sao? Dựa theo tuổi tác của cô ta thì chỉ tương đương như chị cậu, sau này nếu kết hôn lại phải gọi một tiếng mẹ à.”
Người vừa nói tên là Diệp Hiến có cách phát âm giống tên của Bàng Tiện, lúc đùa cợt cũng rất giống Bàng Tiện, toàn nói mấy lời mất não. Ánh mắt Chí Cảnh Đình tối sầm, trừng mắt nhìn Diệp Hiến một cái. Diệp Hiến dù hậm hực nhưng cũng bất giác nhận ra trong phòng còn có mặt Nguyễn Sương nên lại gãi gãi đầu, cố gắng xoa dịu bầu không khí: “…Ở đây không có người ngoài.”
“Không có người ngoài nhưng tôi không thích chủ đề này.” Trần Cương Sách không thích nói những chuyện bẩn thỉu xấu xa như vậy trước mặt Nguyễn Sương. Cô nhóc này được gia đình bảo bọc rất tốt và vẫn còn là sinh viên, mấy câu chuyện bẩn thỉu trong các gia tộc sẽ làm ô uế lỗ tai cô.
Trong lòng Nguyễn Sương cảm xúc lẫn lộn, chung quy vẫn là không thể tỏ ra như không có gì được, rất hưởng thụ với câu anh nói “không có người ngoài ở đây”.
Không chịu nổi sự năn nỉ ỉ ôi của những người này, Trần Cương Sách đành kết thúc chủ đề bằng vài câu: “Ông nội tôi sắp cắt đứt quan hệ cha con với ông ta rồi, các cậu nghĩ xem ông ta sẽ kết hôn như thế nào? Nếu ông ta muốn kết hôn thì phải ra khỏi gia môn thôi.” Anh cười lạnh, “Ông ta cũng đã gần sáu mươi rồi, vì một người phụ nữ mà từ mặt cả gia tộc không phải là chuyện quá xấu hổ hay sao? Còn ả đàn bà kia liệu có còn theo ông ta nếu như ông ta không còn là người của Trần gia nữa hay không?”
Trong vòng tròn của bọn họ chuyện yêu đương nam nữ là điều hết sức bình thường và hầu hết trong số họ khi tiếp cận nhau đều đã có sự hiểu biết đầy đủ về đối phương. Như Bàng Tiện đã nói, cậu ta không cần tình yêu của những phụ nữ đó, chỉ cần họ vẫn cần tiền của cậu ta là được. Trong trò chơi tình yêu, bọn họ thích tận hưởng quá trình hơn là tiến trình yêu đương. Có lẽ trong mắt họ cô cũng không phải dạng ngây thơ trong sáng gì mà cũng là loại phụ nữ hám tiền trục lợi
Nguyễn Sương tục nhưng cái tục của cô là của một người phụ nữ hết sức bình thường, th ô tục đến cùng cực và chỉ muốn an phận rồi có một tình yêu tốt đẹp. Cô cũng không khác Quý Tư Âm – người mang bộ não tình yêu là mấy. Nhận ra điều này Nguyễn Sương cảm thấy khá tức ngực. Không có cách nào nhìn thẳng vào mấy người trong căn phòng này, cô tìm cớ nói đi vệ sinh.
Sau khi cô rời khỏi căn phòng, sắc mặt Trần Cương Sách trở nên lạnh lùng: “Từ sau ở trước mặt Nguyễn Sương, nhớ kín miệng lại.”
“Cậu nói kín miệng là có ý gì?”
“Cô ấy khác với những loại phụ nữ các cậu từng thấy trước đây,” Trần Cương Sách im lặng một lúc mới nói, “Cô ấy không muốn tiền của tôi.”
Nếu không quan tâm đ ến tiền thì còn quan tâm đ ến điều gì?
Vì anh, vì những điều tốt đẹp anh mang lại, vì tình yêu của anh.
Mọi người thoáng chốc im lặng. Nhạc trên màn hình LCD được phát đến bài hát cuối cùng nhưng không có ai hát nên nó rơi vào im lặng.
Mọi người đều có tham vọng và h@m muốn, đó cũng là bản chất vốn có của con người. Nhưng tình yêu thì khác. Không phải ai sinh ra cũng có khả năng yêu và không phải ai cũng khao khát tình yêu. Tình yêu trong nhận thức của bọn họ không phải là điều xa xỉ mà là điều viển vông.
Cô nói cô yêu tôi nhưng nếu tôi không một xu dính túi thì cô có còn yêu tôi nữa không?
Đối với những người xuất thân giàu có và địa vị cao như họ thì tình yêu là phải trả giá và chỉ những người môn đăng hộ đối mới được coi là tình yêu đích thực. Nếu địa vị không bình đẳng thì đó chính là tình yêu sai lầm và bọn họ cần phải quay lại đúng quỹ đạo ban đầu. Họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, có thể tiêu xài phung phí bao nhiêu tùy thích nhưng việc kết hôn phải được sự cho phép của gia tộc.
Lặng im một lúc, Chí Cảnh Đình hỏi một câu nghiêm túc: “Vậy cậu có ý định kết hôn với cô ấy không?”
Hầu như không có bất kỳ sự do dự nào, Trần Cương Sách nói: “Không.”
Anh nói từ không rất dễ dàng nhưng dường như ở cổ họng có một cái gai dày mọc bên trong phản lại anh.
Trong phòng, vài người uống rượu với vẻ mặt thản nhiên.
Đột nhiên có người đẩy cửa căn phòng ra và nói với vẻ khó xử và hối lỗi: “…Ông chủ, bạn của anh bị người ra ném ly rượu vào.”
Chí Cảnh Đình lơ đãng hỏi: “Bạn nào?”
“Ừm, là người bạn mà anh Trần đưa tới.”
Động tác uống rượu của Trần Cương Sách dừng lại ngay lập tức, anh đứng dậy đi ra ngoài.
“Cô ấy ở đâu?”
“Tôi sẽ đưa anh qua đó.”
Có hàng chục căn phòng riêng và hành lang tối tăm quanh co, nơi Nguyễn Sương xảy ra chuyện nằm gần nhà vệ sinh. Khung cảnh hỗn loạn, nhiều nhân viên đang lôi người đàn ông say rượu làm càn ra. Bồn rửa công cộng nằm giữa nhà vệ sinh dành cho nam và nữ, tại đó có một bức tường rỗng ngăn cách hai phòng. Hai nhân viên đứng cạnh Nguyễn Sương lo lắng cầm khăn lông giúp cô lau quần áo.
Trần Cương Sách cau mày, đẩy đám người sang một bên rồi đi thẳng về phía Nguyễn Sương. Một nửa bờ vai của Nguyễn Sương đã bị rượu thấm ướt. Cô đang mặc một chiếc váy liền không tay, từ trên xuống dưới đều có vết rượu rõ ràng. Váy này không dễ tẩy nên Nguyễn Sương chỉ rửa sạch vết rượu trên người, ấn nửa người chìm vào bồn rửa, cố sức mà cúi xuống xả nước. Từ khóe mắt đột nhiên có một bóng người qua gương, cô nhìn sang đụng phải Trần Cương Sách đang cau mày.
Trần Cương Sách lấy khăn khô từ nhân viên đưa cho cô, lau khô đôi tay đã được rửa sạch bằng nước của Nguyễn Sương: “Em mới rời xa anh có mấy phút sao đã trở nên hỗn loạn như vậy?”
Sự dịu dàng trong giọng điệu của anh hoàn toàn khác với vẻ tuyệt tình khi nói từ “không” trong căn phòng.
Nguyễn Sương bất đắc dĩ đứng bên cạnh: “Em gặp phải một gã say rượu.”
Kẻ say rượu kia vẫn đang làm ầm ĩ. Khi Trần Cương Sách che chở Nguyễn Sương và đi ngang qua hắn, dường như hắn ta bị k1ch thích và hét lên “chị dâu”.
Chí Cảnh Đình khoan thai đi tới, nhìn thấy bộ dạng của kẻ gây rối thì cảm thấy rất đau đầu mà xin lỗi Nguyễn Sương: “Xin lỗi chị dâu, đã làm bẩn quần áo của cô rồi.”
Nguyễn Sương cũng không để ý lắm, “Không sao đâu, quần áo bẩn thì về giặt sạch là được.”
Sau đó Chí Cảnh Đình đi xử lý tên say rượu kia, đá hắn một cước: “Chu Tĩnh Dương, nếu cậu lại gây chuyện tôi sẽ gọi Chu Hoài An đến đưa cậu đi.”
“Chu Hoài An? Anh tôi à?” Chu Tĩnh Dương ngơ ngác hỏi với ánh mắt đờ đẫn.
“Cậu đã uống bao nhiêu rồi?” Chí Cảnh Đình nhịn không được nói: “Tôi sẽ gọi Chu Hoài An tới đưa cậu đi, ngày nào cậu cũng làm loạn.”
“Anh ơi, nói đi, nói với anh ấy đi…” Chu Tĩnh Dương lắp bắp, vừa nói vừa nhắm mắt lại, cả người mất trọng tâm ngã xuống đất.
Áo quần Nguyễn Sương bị bẩn hết nên Trần Cương Sách cũng không có ý định ở lại nữa, cùng cô về nhà.
Nguyễn Sương nói: “Khó khăn lắm anh mới ra ngoài được một chuyến, anh ở lại với bạn bè thêm một lúc đi, em có thể tự mình về nhà.”
Trần Cương Sách: “Không có việc gì, bọn anh nói chuyện cũng gần xong rồi, về nhà thôi.”
Không thèm chào tạm biệt, anh dẫn Nguyễn Sương trực tiếp rời đi. Cái nóng mùa hè lên đến đỉnh điểm vào tháng 8, trong nhà máy lạnh bật mạnh, ngoài trời nắng nóng sôi sục. Sự chênh lệch nhiệt độ khiến Nguyễn Sương hắt xì khi ra khỏi quán bar. Ngoài ra, chiếc váy dính cồn và ướt đẫm còn bám vào cơ thể khiến cô cảm thấy chỗ nào trên người mình lúc này cũng khó chịu.
Về đến nhà, cô lập tức lên lầu tắm rửa, không lâu sau Trần Cương Sách cũng chen vào phòng tắm. Hôm nay tâm tình Nguyễn Sương không quá tốt, cô dựa vào tường, hơi nước bốc lên như sương mù dày đặc, hai má hiện lên vệt ửng đỏ dị thường. Vòi hoa sen trên đầu tiếp tục xả nước, hơi nước nóng bao trùm lấy, cô cảm giác như mình vừa rơi xuống biển sâu, suýt chết đuối.
Trần Cương Sách ôm lấy cơ thể đã xụi lơ của cô: “Em không thích tư thế này sao?”
Nguyễn Sương nằm trong lòng anh, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng: “Anh chậm một chút, hình như em có hơi choáng váng.”
Vì thế Trần Cương Sách càng dịu dàng hơn, vén mái tóc đang xõa của cô ra sau lưng, cúi đầu hôn lên vùng xương b ướm mảnh khảnh.
Tóc cô đen nhánh khiến làn da vốn đã trắng lại càng trắng trẻo hơn. Trần Cương Sách lật cô lại để họ đối mặt nhau. Đôi mắt anh cụp xuống rơi vào hai trái đào đang phập phồng của cô, anh nhìn đến đỏ mắt. Sự hoang dã từ trong xương cốt của một người đàn ông lại dâng trào, động tác anh di chuyển rất chậm nhưng độ sâu lại chưa từng có, như thể muốn xuyên qua cô.
Cuối cùng, anh tắm rửa sạch sẽ cho cô, thay quần áo ngủ rồi bế cô trở lại giường. Ánh trăng như nước rơi trên khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh còn cho rằng đó là vì sự k1ch tình ban nãy của cô vẫn chưa tan hết. Kết quả ngủ chưa được bao lâu thì bị người trong ngực đánh thức.
Cơ thể Nguyễn Sương rất nóng, Trần Cương Sách nghiêng người bật đèn lên: “Sương Sương?”
Anh đặt mu bàn tay lên trán cô, nhiệt độ trên trán cao đến mức anh không cần nhiệt kế cũng có thể kết luận rõ ràng rằng cô đang bị sốt cao.
–
Nguyễn Sương không có cảm giác bản thân bị sốt mà chỉ như đang rơi vào mộng cảnh. Trong giấc mơ, cô bị mưa làm ướt sũng. Trước mắt có bóng dáng một người càng ngày càng đi xa, bên cạnh cô là một chiếc ô bị gió thổi bay. Gió lớn, mưa lạnh, lạnh như chạm vào xích sắt. Trên con đường bốn bề vắng vẻ trông cô chật vật, hốc hác và cô đơn. Sau đó nhìn thấy có ai đó mở ô chạy về phía cô. Là mẹ đến đón cô về nhà.
“Mẹ……”
“Mẹ……”
Trần Cương Sách đang nằm trên sô pha trong phòng ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng Nguyễn Sương nói mớ vội vàng đứng dậy đi tới.
Người cô đầy mồ hôi, mu bàn tay phải đặt bên ngoài chăn được nối với một ống truyền dịch. Đột nhiên năm ngón tay cô siết chặt, những đường gân xanh trên mu bàn tay giãn ra, các khớp xương rõ ràng, có một tơ máu đỏ nhạt từ ống truyền chảy ngược lại. Nguyễn Sương bị đau mà tỉnh lại. Giây đầu tiên mở mắt ra, trông cô vẫn có chút mơ màng.
“…Trần Cương Sách?”
Giọng cô khô khốc và khàn.
Trần Cương Sách nhẹ nhàng cười: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Anh đỡ cô nửa ngồi dậy rồi rót cho cô một ly nước ấm: “Em có biết em đang bị sốt không?”
Cổ họng Nguyễn Sương đau nhức, uống nước cũng như nuốt phải cát mịn, mỗi lần nuốt xuống là mỗi lần dây thanh quản bị kéo căng ra, đau đớn vô cùng.
Cô hỏi: “…em bị sốt sao?”
“Ừm, em bị say nắng.”
Cô yếu ớt nói: “Cứ hè đến là em dễ bị sốt và say nắng. Em đến đây ở cùng anh, tưởng rằng năm nay có thể tránh được.”
Trần Cương Sách dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước trên khóe môi cô. Anh hơi cụp mắt xuống, nụ cười trong mắt ôn nhu như muốn cùng cô lập khế ước cùng nhau già đi. Anh nói: “Vậy sau này mỗi khi hè đến anh sẽ ở bên cạnh em. Lỡ em ngủ một mình bị sốt cao lúc nửa đêm thì phải làm sao?”
Cô mỉm cười ấm áp nói: “Mùa hè thường rất dài, anh không định đi làm sao?”
Trần Cương Sách nói: “Em quan trọng hơn nhiều so với việc kiếm tiền.”
Mặc dù đã nghe anh nói rất nhiều lời âu yếm nhưng Nguyễn Sương vẫn không sinh ra kháng thể nào mà thay vào đó còn cảm thấy nghiện. Cô uống nước thành từng ngụm nhỏ. Trần Cương Sách hỏi cô có muốn uống nữa không, cô bối rối lắc đầu và hỏi anh: “Trần Cương Sách, vừa rồi có phải em lại nói mớ không?”
N
hững âm thanh gọi “mẹ” đó mơ hồ như đang khóc.
Trần Cương Sách thấp giọng hỏi: “Em nhớ nhà sao?”
Nguyễn Sương nheo mắt lại, hơi nhíu mày trông rất tội nghiệp.
“Em đã không về nhà bốn tháng rồi.”
“Đợi em khỏi ốm anh đưa em về nhà.”
“Ừm.” Hai má cô vẫn đỏ bừng một cách kì lạ nhưng đôi mắt lại lấp lánh xinh đẹp, “Xin lỗi đã làm phiền anh, bạn trai.”
“Không có gì phiền cả, dù sao cũng chỉ là đưa cô dâu về nhà bố mẹ đẻ.” Trần Cương Sách luôn có thể nhanh chóng chuyển đổi giữa nghiêm túc và không nghiêm túc, còn anh thì liên tục thay đổi giọng điệu: “Mẹ em có thích vàng bạc không? Anh sẽ đặt người làm vài món mang đến tặng bà ấy coi như quà gặp mặt.”
Nguyễn Sương ở bên anh lâu như vậy nhưng vẫn chưa học được thói mặt dày của anh. Cô lúng túng đẩy anh ra: “…Anh thật phiền phức.”
“Quả thực tặng vàng thì có hơi th ô tục, vậy anh mua mấy sợi dây chuyền vàng thì sao?”
“Im miệng, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”
“Cho anh nói thêm một lời nữa.”
“Anh nói đi.”
“Mẹ vợ thật sự không thích vàng sao?”
“…Trần Cương Sách, anh phiền chết mất.”
Trong lúc bọn họ trêu chọc cười nói, Trần Cương Sách để cô nằm trong lòng, mí mắt cô dần dần tối khép lại, tựa như một đứa trẻ đang được dỗ dành. Trần Cương Sách nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói: “Anh xem em truyền hết chai truyền dịch, yên tâm ngủ đi.”
Trong khi nói hơi thở của anh rất ấm áp, phả vào mặt cô. Nguyễn Sương từ từ chìm vào giấc ngủ trong sự yên tĩnh ấm áp này.