Lạc Chi Dực vừa bước vào tiệm mì Hân Hân thì nhìn thấy một cảnh tượng thế này – Nhiễm Khải Minh đang bưng một bát mì lên bàn cho khách. Cô thoáng chốc sững sờ, trong lúc nhất thời còn cho rằng thời gian đang quay ngược trở lại, một lần nữa gặp lại cậu thiếu niên làm việc trong tiệm mì năm ấy.
Nhiễm Khải Minh thấy cô đến thì chỉ nở một nụ cười chứ không giải thích gì nhiều.
Lạc Chi Dực bước qua đó, đưa tay sờ tai anh, cũng không nói gì, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Sau mười một giờ không còn vị khách nào đến quán nữa, đã đến giờ nghỉ ngơi. Mẹ Lạc nấu ba tô mì bò nạm, làm bữa trưa cho ba người.
Lạc Chi Dực nhìn thấy tô của Nhiễm Khải Minh nhiều hơn mình một quả trứng ốp, lập tức hỏi mẹ: “Tại sao anh ấy có mà con lại không?”
Mẹ Lạc nói thẳng: “Bởi vì thằng bé nhỏ hơn con, nên chiếu cố nó thêm một chút.”
Lạc Chi Dực nghe xong cũng thấy có lý, cô nhìn về phía Nhiễm Khải Minh, nói: “Anh sắp trở thành bảo bối của nhà này rồi.”
Lời này không sai. Trong hai ngày Nhiễm Khải Minh bị bệnh, ba Lạc hơn năm giờ đã dậy, đi lên chợ tìm người bạn quen ở trang trại mua một ít xương lợn tươi ngon, hầm với đảng sâm và hoàng kỳ, hầm xong thì đặt trong bình giữ nhiệt. Ngoài canh, ba Lạc còn làm mấy món rau củ bổ dưỡng và cả món trứng hấp sữa. Mẹ Lạc còn mua hoa quả và bánh ngọt tẩm bổ cho con rể tương lai. Vì thế, Lạc Chi Dực nói đùa rằng Nhiễm Khải Minh ăn như người ở cữ vậy.
“Cám ơn chú dì.”Nhiễm Khải Minh đặt đũa xuống, trịnh trọng nói lời cảm ơn mẹ Lạc.
“Khách sáo như vậy làm gì?”Mẹ Lạc nở nụ cười, “Dì và chú Lạc là trưởng bối, người lớn phải chăm sóc tiểu bối là lẽ thường tình. Nghe lời dì, sau này nếu cháu tan tầm sớm thì cùng Đại Lạc qua nhà ăn cơm, cũng coi như giúp không khí trong nhà náo nhiệt hơn một chút.”
“Vâng ạ.”Nhiễm Khải Minh đồng ý rất nhanh gọn.
“Mẹ, anh ấy nấu ăn cũng rất giỏi, không thua kém gì ba đâu.”Lạc Chi Dực nhân cơ hội nói.
“Mẹ biết, tay nghề của Tiểu Nhiễm trước đây mẹ đã nếm qua một lần rồi, thật sự là không tồi. Nhưng người trẻ bình thường đi làm đã mệt muốn chết, về nhà còn phải nấu ăn dọn dẹp thì vất vả quá, không bằng cứ đến nhà chúng ta ăn ké, vừa tiết kiệm tiền vừa tiết kiệm thời gian.” Mẹ Lạc nói.
Nhiễm Khải Minh “Vâng”một tiếng, tỏ vẻ anh rất sẵn lòng đến ăn chực.
Thấy anh nghe lời như vậy, mẹ Lạc lại nói thêm vài câu: “Các con đã lựa chọn ở bên nhau thì phải nghiêm túc sống tử tế với nhau. Yêu đương ấy mà, lúc bắt đầu luôn ngọt ngào, sau một thời gian khuyết điểm của nhau sẽ bị phóng đại, xuất hiện nhiều chuyện vụn vặt phiền toái cũng là việc không thể tránh được. Nếu muốn chung sống cả đời với nhau, chỉ cần tình yêu mãnh liệt và những câu thề là chưa đủ, còn phải thấu hiểu và tin tưởng vào đối phương, có chuyện thì phải nói, có vấn đề thì cùng nhau giải quyết, như vậy tình cảm mới được lâu dài, bền chặt.”
Bà nói xong lại nở nụ cười, có lẽ cũng thấy mình có phần dông dài, bèn xua xua tay rồi nói: “Lời mẹ nói chỉ có thể coi như tài liệu tham khảo, không chắc đã đúng, các con tự tìm hiểu đi.”
Nhưng Nhiễm Khải Minh lại nói: “Cháu cảm thấy rất có lý, cháu sẽ học hỏi và làm theo.”
“Tiểu Nhiễm thật là hiểu chuyện.”Mẹ Lạc vui vẻ nhìn anh, sau đó lại không quên nhắc nhở cô con gái, “Đại Lạc, con lớn hơn thằng bé, có chuyện gì cũng nhường nhịn thằng bé một chút, biết chưa?”
“Biết rồi ạ.” Lạc Chi Dực nói, “Con sẽ chiều chuộng anh ấy, nhường nhịn anh ấy.”
“Không cần cô ấy nhường cháu, cháu và cô ấy là mối quan hệ bình đẳng ngang hàng, phải chăm sóc lẫn nhau.” Nhiễm Khải Minh nói.
Mẹ Lạc vui mừng nhìn bọn họ, nhất là khi nhìn thấy sự hạnh phúc dâng trào trong mắt con gái, bà cũng vui vẻ theo. Bà biết rõ, nhiều năm qua con gái chưa từng vui vẻ như vậy, mà niềm vui bây giờ là ai cho cô.
Ăn trưa xong, Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh tay trong tay đi ra khỏi tiệm mì, mưa rơi mấy ngày cuối cùng cũng tạnh, thời tiết ổn định, ánh nắng rực rỡ, tầm nhìn cũng rõ ràng. Màu xanh của cây cối bên đường giống như sắc xanh trong bức tranh màu nước, hơi thở trong lành của mưa và cây cỏ phảng phất trong không khí, những chiếc lá khẽ đung đưa trong gió, xung quanh đều là hơi thở nhẹ nhàng, khoan khoái.
“Em có muốn đi xem phim không?” Nhiễm Khải Minh đề nghị.Lạc Chi Dực lắc đầu từ chối.
“Vậy em muốn đi đâu? Anh sẽ đi cùng em.”
“Em cũng không biết, hay là chúng ta cứ đi dạo như thế này, tranh thủ hôm nay đẹp trời.” Lạc Chi Dực vui vẻ nói, không quên đưa tay lên lưng của anh kiểm tra, “Còn đau không?”
“Anh không thấy gì nữa rồi.” Nhiễm Khải Minh nói, “Đợi khi tháo chỉ, vết thương chắc cũng đã lành.”
“Anh tự tin vậy à?” Cô nghĩ may mà anh còn trẻ, khả năng hồi phục cũng mạnh hơn.
“Bởi vì mọi người đã chăm sóc anh rất tốt.”Anh nhìn cô bằng ánh mắt rất dịu dàng.
Mới ngày hôm qua cô còn đến chỗ của anh, nhúng khăn tay vào chậu nước ấm, nhẹ nhàng lau lưng cho anh, khéo léo tránh đi miệng vết thương chưa lành.
“Vậy thì anh thưởng cho em đi.” Lạc Chi Dực nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
Nhiễm Khải Minh ngay lập tức hiểu ý cô, anh hỏi: “Em lại muốn hôn nữa à?”
Anh phát hiện cô luôn nghĩ ra đủ mọi cách để được hôn, giống như một đứa trẻ đòi ăn sô cô la vậy, rất thích tiếp xúc da thịt với anh.
Lạc Chi Dực gật đầu, cô không đợi được nữa nên nhanh chóng ghé vào má anh hôn một cái. Sau khi cô hôn xong, Nhiễm Khải Minh lần lượt hôn lên trán và má cô, và để đáp lại anh, cô lại hôn ngược trả lại.
Quả thật không dừng lại được.
Hai người hôn nhau qua lại như đang chơi trò chơi, cho đến khi bên cạnh họ vang lên một giọng nói: “Đừng nhìn chằm chằm người khác hôn nhau.”
Lúc này hai người mới tỉnh táo lại, phát hiện một cậu bé cầm máy thổi bong bóng đang đứng cách đó không xa nhìn họ chằm chằm, còn mẹ cậu bé thì đang cố kéo tay cậu.
“Mẹ ơi, sao họ hôn nhau hoài vậy?” Cậu bé hỏi người mẹ.
“Bởi vì họ yêu nhau.” Người mẹ kiên nhẫn giải thích, “Hôn là một cách thể hiện tình yêu.”
“Vậy tại sao bố và mẹ không hôn nhau?” Cậu bé lại hỏi.
“Làm sao con biết chúng ta không hôn nhau? Ba mẹ hôn khi con đang ngủ.” Người mẹ lại giải thích.
“Thế thì tại sao họ lại hôn nhau trên đường?” Cậu bé lại hỏi tiếp.
“Bởi vì họ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, khi yêu nhau say đắm, con người ta sẽ vui vẻ và cũng muốn chia sẻ hạnh phúc của bản thân đến cho mọi người.” Người mẹ nắm tay con trai bước về phía trước, “Chúng ta chỉ nên liếc mắt một cái là được rồi, con nhìn mãi sẽ làm phiền người ta.”
Sau khi nghe mẹ giải thích, cậu bé không còn tò mò nữa, sự chú ý lại quay về máy thổi bong bóng trên tay, ấn một cái, miệng chú khủng long nhỏ đã phun ra những quả bong bóng nhiều màu sắc, lần lượt bay lên trời.
Lạc Chi Dực nhìn những bong bóng lấp lánh và chói mắt đang bay về phía cành cây, không khỏi khen ngợi một câu: “Người mẹ này thật tuyệt vời, nói đến nỗi em cũng thấy xấu hổ.”
“Đi thôi.” Nhiễm Khải Minh nắm tay cô bước nhanh về phía trước.
“Tại sao?” Lạc Chi Dực nhận thấy biểu hiện của anh có phần khác thường, cô liền đoán, “Anh không phải đang xấu hổ đấy chứ?”
“Có gì mà anh phải xấu hổ?”
“Tai anh hơi đỏ đấy.” Cô chỉ ra sự thay đổi của Nhiễm Khải Minh.
“Thế à? Tại trời nóng thôi.”
“Thật sao? Bây giờ lại đỏ hơn rồi. A, em phát hiện tai anh thật thú vị nha, cứ đỏ mãi thôi.” Cô đột nhiên cao giọng, “Chắc chắn là do anh ngại vì bị em hôn trước mặt trẻ con đúng không?”
“Không phải.”Anh phủ nhận.
“Em đoán thế.” Cô kiên trì với suy nghĩ của mình.
“Không phải.” Anh nhất quyết phủ nhận.
“Chắc chắn là như vậy.” Cô không cho anh phủ nhận.
Mắt liếc thấy có hai người già đang đi dạo, Lạc Chi Dực lại đột nhiên cúi người hôn anh lần nữa, anh sững sờ một lúc, theo thói quen muốn hôn trả, không ngờ bên tai nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người kia “Này, cái cây này đã bảy mươi tuổi rồi.”, “Cũng tương đương với tuổi chúng ta”, anh sững người, đứng thẳng như cây cổ thụ kia, chờ ông bà đi qua.
Lạc Chi Dực lại nhân cơ hội hôn lên mặt anh một cái, sau đó cười nhạo anh: “Tai anh càng ngày càng đỏ. Nếu anh không tin, em sẽ chụp ảnh cho anh xem.”
Cô định lấy điện thoại ra, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay.
“Đừng chụp.”Anh siết chặt cổ tay cô, thấp giọng thì thầm, “Nhịp tim hơi nhanh, để anh bình ổn lại.”
Lạc Chi Dực nhìn Nhiễm Khải Minh, nhận thấy ánh mắt anh dịu dàng như hồ nước trong suốt, dưới ánh nắng vàng, hồ nước càng trở nên rực rỡ, khiến cô gần như không thể thoát ra.
Ngay khi cô đang say sưa ngắm nhìn, anh đã vươn tay ôm cô vào lòng, ghé vào tai cô hỏi: “Đùa giỡn đủ chưa? Vui lắm phải không?”
Cô nở nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu trong lòng anh.
“Chúng ta sẽ luôn như hiện tại, được không?”Anh hỏi cô.
“Được.” Lạc Chi Dực lập tức trả lời anh, “Cũng giống như vợ chồng già vừa rồi, già rồi cùng nhau đi dạo, ngắm nhìn thanh niên hôn nhau trên đường, thật lãng mạn.”
“Nói rồi đấy nhé.”Giọng nói của anh chôn vùi trong tóc cô, chậm rãi và trịnh trọng.
–
Trưa thứ Hai, sau khi phỏng vấn hai người trẻ tuổi đến xin việc tại Lửa Gầm, Lạc Chi Dực chuẩn bị ra ngoài ăn trưa. Vừa bước ra khỏi cửa văn phòng, cô đột nhiên nhìn thấy một người đang dựa vào tường, đứng yên như một bức tượng. Cô giật mình, tiến lại gần, hóa ra là Hiểu Nhược đã lâu không gặp.
“Quản lý Lạc.” Hiểu Nhược ngước đôi mắt sưng húp lên, giọng nói có phần khàn khàn.
“Hiểu Nhược? Cô đến tìm tôi à?” Lạc Chi Dực thấy Hiểu Nhược không ổn lắm nên hạ giọng, “Có chuyện gì vào trong rồi nói.”
Hiểu Nhược gật đầu, sau đó đi theo quản lý Lạc vào phòng làm việc, ngồi trên ghế sô pha phía trước bàn.
Lạc Chi Dực nhận ra dù Hiểu Nhược đã trang điểm, nhưng đôi mắt và má của cô ấy vẫn sưng húp rất rõ, như thể cô ấy vừa mới khóc, hoặc cũng có thể đã mấy ngày rồi cô ấy không được ngủ ngon. Cô rót một cốc nước ấm cho Hiểu Nhược, đặt vào tay cô ấy.
Hai tay Hiểu Nhược cầm chiếc cốc giấy, cúi đầu lẩm bẩm vài câu, Lạc Chi Dực nghe không rõ, cô kiên nhẫn hỏi lại: “Hiểu Nhược, cô muốn nói gì với tôi?”
“Quản lý Lạc, tôi không biết tìm cô để nói chuyện này có phù hợp hay không.” Giọng nói của Hiểu Nhược bỗng biến thành tiếng khóc, cảm xúc dồn dập trào ra, mắt cô ấy ươn ướt, thậm chí không thể nói thành lời, chỉ biết khóc, bàn tay đang cầm cốc giấy cũng run rẩy.
Lạc Chi Dực chậm rãi vỗ lưng cô ấy, vẫn nhẹ nhàng nói: “Mặc dù tôi không biết cô đã gặp phải chuyện gì, nhưng nếu cô tin tưởng tôi, có thể nói cho tôi biết.”
Hiểu Nhược khóc rất dữ dội, gần như trút ra toàn bộ cảm xúc, cô ấy khóc một hồi lâu mới dừng lại, sau đó nhấp một ngụm nước ấm rồi mới mở miệng: “Quản lý Lạc, có lẽ cô cũng đoán được quan hệ giữa tôi và quản đốc Mậu.”
Lạc Chi Dực không trả lời.
“Tôi là tình nhân của anh ta, tôi thật sự là người không biết xấu hổ.” Hiểu Nhược cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống che gần hết khuôn mặt, “Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại đi đến bước này. Ban đầu tôi đã từ chối anh ta. Thật sự, tôi không có cảm giác gì với anh ta, thậm chí tôi còn thấy anh ta rất sến súa. Nhưng mỗi đêm anh ta đều nhắn cho tôi rất nhiều tin nhắn, nói những lời ngon tiếng ngọt, nói anh ta vừa gặp đã yêu tôi, cũng biết rằng điều kiện sống của tôi không tốt lắm, muốn giúp tôi nhiều hơn nữa, để tôi có thể sống dễ dàng hơn một chút.”
Hiểu Nhược cúi đầu, thẳng thắn thú nhận tội lỗi của mình: “Anh ta nói rằng có thể giới thiệu tôi với công ty của bạn thân anh ta, làm lễ tân trước rồi sau đó sẽ chuyển đến phòng kinh doanh. Anh ta nói phòng kinh doanh ở đó lương rất tốt, làm việc ba năm là có thể trả góp mua nhà. Tôi càng nghe anh ta nói càng rung động, bắt đầu trò chuyện sâu hơn với anh ta về việc này, cũng ngại từ chối lời hẹn của anh ta … Không lâu sau đó, anh ta cho tôi một ít trang sức mà vợ không dùng nữa, tôi cũng nhận.”
“Hiện tại cô đã phát hiện mình bị lừa?” Lạc Chi Dực hỏi.
“Ban đầu tôi không hoàn toàn tin tưởng anh ta, chỉ muốn anh ta giới thiệu cho tôi vào công ty của bạn anh ta thuận lợi, sau đó sẽ đi bước nào tính bước đó. Tôi rất muốn có một công việc tử tế, để bố mẹ yên tâm và người thân tự hào về tôi, còn vì để không bị coi thường nữa. Nhưng anh ta cứ trì hoãn, viện nhiều lý do và mãi cũng không có chút tiến triển nào. Có lẽ vì muốn dỗ tôi nên anh ta bảo tôi đừng thuê nhà nữa, vào ở một căn nhà đứng tên anh ta. Nhưng tôi thực sự không biết rằng vợ anh ta có chìa khóa của căn nhà đó, tuần trước, đột nhiên cô ấy đến và bắt gặp tôi. Cô ấy suýt ngất xỉu và tôi cũng sợ chết khiếp.” Hiểu Nhược vừa nói đến đây vừa khóc dữ dội, tay run rẩy, nước trong cốc giấy cũng vì thế mà rớt ra ngoài, sau khi đã ổn định tâm trí, cô ấy tiếp tục nói, “Cô ấy là một người phụ nữ tốt, không đánh đập cũng không mắng tôi, chỉ lập tức gọi quản đốc Mậu đến. Sau khi anh ta đến thì bị cô ấy tát mấy cái vào mặt, trực tiếp quỳ xuống, ôm lấy chân vợ và khóc thảm thiết, thậm chí anh ta còn khóc lợi hại hơn tôi, phải nói là tê tâm liệt phế. Anh ta cầu xin sự tha thứ, nói do mình nhất thời hồ đồ, vì quá thông cảm với tôi nên mới bị tôi lừa, còn nói sao anh ta có thể thực sự có tình cảm với một người phụ nữ như tôi. Lúc đó tôi vô cùng xấu hổ, vô cùng chán ghét bản thân, cảm thấy mình thối tha như rác rưởi.”
“Để bày tỏ sự hối hận của mình, anh ta liền đoạn tuyệt với tôi ngay trước mặt vợ. Nói rằng tôi và anh ta chỉ là quan hệ lợi ích, bảo tôi đừng nghĩ đến điều gì khác. Anh ta còn nói vì là một người đàn ông nên sẽ đền bù cho tôi một khoản tiền, cũng coi như trả giá cho những sai lầm của mình. Nhưng sau đó anh ta không đưa tiền cho tôi, thậm chí còn chặn thông tin liên lạc của tôi.” Hiểu Nhược buồn bã nói, “Tôi coi như đã hiểu, anh ta chỉ coi tôi như một món đồ chơi, chơi được ngày nào hay ngày đó, anh ta quả thật là một tên khốn ích kỷ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ.”
Nghe Hiểu Nhược kể xong đầu đuôi câu chuyện, Lạc Chi Dực liền nhớ ra một việc, lập tức hỏi Hiểu Nhược, “Đúng rồi, chuyện Trình Nhiên bị oan uổng lần trước có phải do anh ta sai cô làm không?” Đúng như dự đoán, Hiểu Nhược không phủ nhận điều đó.
Một lúc sau, cô ấy ngại ngùng nói: “Chuyện đó là tôi cũng bị động thôi. Chính anh ta đã nói rằng muốn cho Trình Nhiên biết điều, anh ta nói cái loại thanh niên đê tiện như cậu ấy cần phải được dạy dỗ. Anh ta muốn tôi buộc tội Trình Nhiên sàm sỡ sau khi say rượu, còn trải đường trước bằng cách hối lộ Khâu Miễn, muốn chúng tôi cùng nhau đổ oan cho cậu ấy. Trừ lần đó ra, trước đây anh ta cũng tiêu tiền tìm mấy người giả vờ sau rượu đến cửa đánh Trình Nhiên một trận, đánh xong liền bỏ chạy. Anh ta luôn rất tự hào về những thủ đoạn nhỏ nhặt này.”
Lạc Chi Dực sững sờ, Hiểu Nhược giương mắt liếc cô một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu cắn rứt lương tâm nói: “Tôi biết mình đã sai rồi, tôi tình nguyện đứng ra xin lỗi Trình Nhiên. Cậu ấy thật sự là người tốt, trước đây cậu ấy đã từng đứng ra bênh vực cho tôi, vậy mà tôi lại đối xử với cậu ấy như vậy, chẳng trách bây giờ tôi đã bị quả báo.”
“Vậy hôm nay cô đến tìm tôi là hy vọng tôi giúp đỡ chuyện gì?” Lạc Chi Dực hỏi cô ấy.
Hiểu Nhược lắc đầu, chậm rãi lấy tay che mặt, nước mắt nhanh chóng trào qua kẽ ngón tay, cô ấy vừa khóc vừa nói: “Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy phải tìm người nói ra những chuyện này, nếu không sẽ thấy rất ngột ngạt. Tôi nghĩ cô sẽ hiểu cho tôi, bởi vì cô cũng là phụ nữ, hơn nữa trước đây cô đã nhìn ra anh ta là người như thế nào…”
Nghe tiếng khóc của Hiểu Nhược, Lạc Chi Dực thương cô ấy bất hạnh, lại bực cô ấy không biết cố gắng, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi nghĩ hôm nay cô chọn đến gặp tôi vì cô biết rõ rằng quản đốc Mậu đã đi tham dự triển lãm ẩm thực hai ngày ở nơi khác, hiện tại không có ở đây.”
Hiểu Nhược từ chối cho ý kiến, cô ấy chỉ khóc.
“Cô nghỉ ngơi một lát rồi về đi, chuyện này tôi biết rồi sẽ không bỏ qua.” Lạc Chi Dực nghiêm túc nói, “Nhưng cô cũng đừng quên, cô còn nợ Trình Nhiên một lời xin lỗi.”
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/tran-quy/chuong-46