Sau khi Trảm Hồn Sứ phá hủy phong ấn, tiêu diệt Qủy Tộc, một chuyện không ai ngờ được đã xảy ra.
Đó chính là, Địa Tinh xuất hiện ánh sáng.
Lúc đầu chỉ là ánh sáng mờ ảo chập chờn, nhưng ngay sau đó, dưới sự chứng kiến của toàn bộ người dân Địa Tinh, trên bầu trời âm u đã tắt ngấm ánh sáng hàng ngàn vạn năm của bọn họ, thế nhưng lại dần dần ngưng tụ thành một mặt trời nhỏ.
Thứ ánh sáng kì diệu ấy xuất hiện giống như một kì tích. Kì diệu đến mức khiến cho tất cả mọi người có mặt lúc đó đều bật khóc. Rõ ràng đây là điều mà người Địa Tinh mong chờ đã lâu, nhưng ngay giây phút này đây, chẳng ai có thể cười nổi.
Bọn họ đồng loạt nhìn lên bầu trời tràn đầy những vệt sáng chói mắt, dường như lại thấy được Trảm Hồn Sứ một thân Hắc Bào đầy vẻ uy nghiêm.
Địa Quân dẫn đầu quỳ xuống, kế tiếp là vô số những con dân khác của Địa Tinh. Tất cả đều thành kính cúi đầu, một tay chạm lên ngực trái, làm một quân lễ thật trang trọng. Cho đến hôm nay, đây là lần đầu tiên, bọn họ dùng hành động để nói lên lời cảm ơn sâu sắc của mình, đối với vị thần đã âm thầm bảo vệ Địa Tinh suốt cả vạn năm.
– Đại Nhân, ngài có thấy không? Địa Tinh hôm nay, mảnh đất mà ngài dày công bảo vệ, cũng đã được ánh sáng rạng rỡ của ngài chiếu rọi, trở thành một thế giới chân chính. Chúng ta hôm nay, có mặt ở đây, nguyện ý cúi đầu xưng thần, vì ngài phục vụ. Trước khi ngài trở về, chúng ta nhất định sẽ giữ vững ranh giới tam giới, tuân thủ tất cả quy tắc mà ngài đã định ra. Chỉ mong trong tương lai, ngài có thể quay lại nơi này. Địa Tinh cần ngài, mà tất cả con dân cũng cần ngài. Xin hãy để cho thần, Địa Quân vô dụng này, được dập đầu với ngài một lạy, gọi ngài một tiếng "Quân Chủ."
Sau khi Địa Quân vừa dứt lời, mọi người cũng đồng thanh tiếp lời, khí thế vang dội.
"Quân Chủ đại nhân, xin hãy trở về"
"Quân Chủ đại nhân, xin hãy trở về"
"Quân Chủ đại nhân, xin hãy trở về"
Trong lòng người dân Địa Tinh, Trảm Hồn Sứ không còn là một danh xưng, cũng không còn là đại diện của pháp tắc hà khắc. Mà hắn đã hoàn toàn trở thành thần, trở thành tín ngưỡng mà tất cả nguyện ý tôn thờ.
Ngài ấy là quân, chúng ta sẽ là thần.
Ngài ấy là tín ngưỡng, chúng ta sẽ là tín đồ trung thành nhất.
Dường như niềm tin yêu ấy, đã chạm đến cả trời xanh, rồi biến thành những ánh hào quang sáng chói.
Bầu trời nắng vàng rực rỡ, đột ngột đổ xuống một cơn mưa tuyết. Ai nấy kinh ngạc ngẩng đầu, bàn tay run rẩy bắt lấy những vật thể xinh đẹp mà bọn họ mới chỉ từng thấy qua trên Hải Tinh. Bông tuyết trắng muốt trong suốt, vừa chạm vào đã tan chảy thành những vệt nước lấp lánh.
-A, mọi người mau nhìn kìa.
Tiếng nói của một Địa Tinh Nhân khiến tất cả đều quay đầu nhìn xung quanh.
Trên mặt đất đầy đất đá cằn cỗi, mỗi một nơi bông tuyết vừa chạm vào rồi tan ra, đều nhú lên những ngọn cây xanh mướt. Chỉ trong nháy mắt, sắc xanh dồi dào của sự sống đã bao trùm lên toàn bộ Địa Tinh. Không khí xơ xác tiêu điều lập tức được thay thế bằng khung cảnh bừng bừng sức sống. Ngay cả làn gió lướt qua trên mặt đều mang theo hương hoa không tên.
Mà trên nền đất của "Đại Bất Kính Chi Địa", nơi đã phong ấn lệ quỷ ở sâu trong lòng đất suốt trăm ngàn năm qua, lại mọc lên một loại hoa kì lạ. Loài hoa này có hoa nhưng không có lá, cánh hoa màu ngân bạc lóe sáng, lại trong suốt như thủy tinh, chạm vào có cảm giác lạnh như băng nhưng hương thơm lại làm thanh mát lòng người. Cả một vùng đất rộng lớn, nhưng đều bị những bông hoa này bao phủ, khỏi cần nói cũng biết khung cảnh ấy làm rung động lòng người đến mức nào. Nhưng điều khiến tất cả mọi người rung động thật sự lại là một điều khác về chúng. Bởi lẽ, trên những bông hoa này thế mà lại mang theo khí tức cường đại của Trảm Hồn Sứ, làm cho chúng vừa có vẻ đẹp hoang dã gợi cảm, lại vừa có vẻ đẹp thánh khiết thần bí.
Khung cảnh xảy ra chỉ trong nháy mắt này khiến cho tất cả người dân Địa Tinh đều kinh ngạc đến mức ngơ ngẩn. Nếu như nói ánh sáng là mơ ước của bọn họ, thì sự sống lại là đều mà bọn họ chưa bao giờ dám tưởng tượng tới. Địa Tinh của trăm ngàn năm qua, đều là một vùng đất cằn cỗi âm u, khắp nơi lộ ra tử khí, cho người ta cảm giác vừa nặng nề vừa nghẹt thở. Cũng chính vì vậy mà Địa Tinh Nhân muốn xâm chiếm Hải Tinh. Bởi lẽ bọn họ quá khát khao cảm giác được ánh nắng mặt trời ấm áp bao phủ trên người, được hít thở không khí trong lành đầy sức sống.
Vậy mà ngay lúc này đây, tất cả đều đến quá mức tự nhiên, lại giống như lẽ thường phải là như vậy. Người kia dù có rời đi, vẫn chưa từng bỏ quên bọn họ. Chỉ có ngài ấy, người đã sống với người dân Địa Tinh trăm ngàn năm, mới có thể hiểu được trái tim bọn họ mong ước điều gì. Nhưng càng nhận thức được điều ấy, trong lòng mỗi người lại càng nhức nhối đau đớn. Con người ấy bảo vệ hòa bình, ranh giới tam giới, đã từng là kẻ phản bội trong miệng Địa Tinh Nhân, là nguyên nhân khiến người dân Địa Tinh "bị giam cầm" ở nơi tăm tối. Bọn họ chưa bao giờ biết, ngài ấy đã thờ ơ đối mặt với những lời chỉ trích ấy như thế nào, lại dùng tâm trạng gì để hy sinh vì những kẻ không đáng như bọn họ?
Chưa có lúc nào, bọn họ hiểu được, sự hy sinh lặng lẽ âm thầm của ngài ấy lại cao thượng giống như lúc này. Một tấm lòng vì chúng sinh thiên hạ như thế, mấy ai có được?
oOo
Kể từ những ngày tháng sau đó, người dân Địa Tinh đều nỗ lực xây dựng lại cuộc sống của mình. Không còn chút gì oán hận, không còn chút gì oán trách trời đất. Thượng thiên lấy đi của họ ánh sáng và sự sống, lại ban tặng cho họ một Trảm Hồn Sứ. Như vậy thì còn có gì để không hài lòng nữa đây? Vì vậy mà khung cảnh phổ biến nhất ở dưới Địa Tinh bây giờ, chính là dáng vẻ bận rộn chân không chạm đất.
Tuy rằng dân số của Địa Tinh không khả quan lắm, nhưng thắng ở chỗ bọn họ có dị năng, một người phải bằng năm sáu người trên Hải Tinh cộng lại. Sau khi có màu xanh của sự sống, người dân Địa Tinh không muốn xây dựng nhà cửa giống như nhà đá nữa, bọn họ cử một số người lên Hải Tinh học tập cách xây dựng nhà cửa, trồng trọt, chăn nuôi, rồi về xây dựng lại quê hương của mình. Chí ít, bọn họ không muốn khi Quân Chủ đại nhân của bọn họ trở về sẽ bị mất mặt vì bọn họ không có mắt thẩm mỹ.
Mà vấn đề quan trọng là, chuyện xây dựng trường học đã được đăng lên Nhật Báo. Trước đây khi Quân Chủ đại nhân còn là Trảm Hồn Sứ, đã không ít lần đưa ra để nghị cho trẻ con Địa Tinh học tập. Nhưng lúc đó trong đầu bọn họ chỉ có dã tâm và sức mạnh, làm sao có thể thông qua đề nghị này?
Mà bây giờ Địa Tinh Nhân ai nấy đều biết, Quân Chủ đại nhân của bọn họ thế nhưng lại là giáo sư đại học trên Hải Tinh, học thức uyên bác, trên thông thiên văn dưới tường địa lí. Cho nên bọn họ lại lo lắng, nếu đại nhân trở về mà ghét bỏ bọn họ không có học thức thì phải làm sao bây giờ?
Thế cho nên là, Địa Quân đại nhân rất chi là hào phóng, dồn / kinh phí và tinh lực vào việc xây dựng trường học. Không chỉ phải có quang cảnh tốt, mà lại còn phải có cơ sở hiện đại, phong thủy tốt. Để sau này bọn họ mới có cơ hội mời Thẩm giáo sư đến dạy chứ! Dù sao thì Quân Chủ đại nhân tính ra phải là người của Địa Tinh bọn họ mới đúng, sao có thể dạy đám người của Hải Tinh được?
Và thế là sau khi xây dựng trường học thật hoành tráng, bố trí thật xa hoa, bọn họ mới chợt nhớ ra, đám người Địa Tinh đầu óc ngu si tứ chi phát triển như bọn họ làm gì có ai từng đi học qua chứ! Chẳng lẽ xây xong rồi để không, đợi đến khi đại nhân về rồi triển khai tiếp?
Nhưng mà rất may là, lo lắng của bọn họ rất nhanh đã được giải quyết. Bởi lẽ người của Cục điều tra đặc biệt đã đến đây rồi. Mà Cục trưởng Triệu dẫn đầu không Địa Tinh Nhân nào là không biết, ai bảo...
Y là Quân Chủ phu nhân của bọn họ chứ!
Chuyện này tam giới đều biết rồi! Bọn họ mà không biết thì không phải là lạc hậu quá sao, không khéo lại bị Yêu tộc và Á thú nhân cười cho thối mũi! – Tất cả người dân của Địa Tinh đồng thanh nói.
Sau đó...đi nghênh đón Quân Chủ phu nhân của bọn họ.