Ngày hôm nay chính là buổi luyện tập với Học viện Lục Diệp.
“Lâu lắm không gặp, YunHo.” Người đi đầu học viện bên kia, có vẻ là học trưởng liền cùng YunHo chào hỏi.
“Hai cuối tuần trước không phải mới gặp sao?” YunHo một chút khách sáo cũng không thích.
“Thì cũng gần như vậy.” Người đó chỉ có thể ngượng ngùng cười.
Thật không ngờ, cái cậu đào hoa hôm qua gặp cũng tập Hapkido. JaeJoong đứng bên cảm khái, thế giới này đúng là quá nhỏ. Rồi ngó nghiêng nhìn ra phía sau cậu ta, quả nhiên cậu sinh viên đá bóng cũng có mặt, nhưng lại không mặc trang phục thi đấu, không lẽ cũng là khán giả giống mình sao?
“YunHo.” JunSu cúi đầu đến gần YunHo.
“Chào cậu.” YunHo đáp lại.
“Trận đấu sắp tới, cố lên!” JunSu ngẩng đầu nhìn anh.
“Cám ơn.”
“Này này JunSu, cậu là sinh viên trường mình cơ mà, sao lại cổ vũ cho YunHo?” YooChun cười kháng nghị.
JaeJoong cũng muốn kháng nghị, mặt cái cậu JunSu đó đỏ bừng là làm sao? Không phải cũng thích YunHo của cậu đi? Vì thế JaeJoong không nghĩ nhiều liền tiến lên trước.
“A?” YooChun ngạc nhiên một chút, nhưng rồi mỉm cười theo thói quen. “Hóa ra cậu cũng học trường này à?” Nhìn nhìn trang phục bình thường của JaeJoong, “Cậu cũng là thành viên CLB Hapkido?”
“Tôi…” JaeJoong vừa định mở miệng thì YunHo sợ cậu lại nói ra những điều khiến mọi người phải choáng nên giành nói trước, “Cậu ấy chỉ là tạp vụ thôi, không cần để ý, chúng ta bắt đầu luôn đi.”
‘Tạp vụ’ Kim JaeJoong bị người khác xem thường liền phẫn nộ đá nhẹ vào chân YunHo một cái tỏ vẻ bất mãn, sau đó đi đến một góc chờ xem trận đấu.
Thành viên của hai bên thi đấu trước, không có gì thú vị khiến JaeJoong ngáp liên tục. Biết làm sao được, trò hay bao giờ chả ở cuối cùng.
Vất vả đợi mãi, cuối cùng YunHo và YooChun cũng lên sàn thi đấu.
“Cố lên!” JunSu bên cạnh hét to, cũng không biết là cổ vũ cho ai nữa. Nhưng ánh mắt của cậu ta lại theo sát từng cử động của YunHo.
Hừ! Chưa bao giờ JaeJoong muốn YunHo thua như lúc này, cậu không muốn cái cậu JunSu kia nhìn đến dáng vẻ anh tuấn ngời ngời của YunHo khi chiến thắng, thôi anh cứ thua đi là tốt nhất.
“YooChun cố lên!” JaeJoong dùng hai bàn tay làm loa hô to, không quan tâm ánh mắt nhìn cậu đầy kỳ quái của đám sinh viên xung quanh.
“Này, cậu là sinh viên trường mình cơ mà!” Kim Young Woon kéo kéo tay cậu.
Thế thì làm sao? JaeJoong lườm cậu ta một cái, tiếp tục hô, “YooChun cố lên!”
YooChun vô cùng ngạc nhiên nhìn qua, mà ngay cả YunHo cũng không hiểu làm sao.
“Cậu nhanh như vậy liền chuyển qua thích cái tên công tử bột kia à?” Young Woon sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui mới nghĩ ra được lý do có khả năng nhất, nếu không sao JaeJoong lại quay ngược độ như vậy. “YunHo sẽ không thua đâu.”
“Ai bảo thế? Chuyện gì mà chả có ngộ nhỡ!” JaeJoong cãi, rồi quay đầu lại tiếp tục hô, “YooChun, tôi cổ vũ cho cậu! Cậu nhất định phải thắng!”
“Cậu là kẻ phản bội!” Kim Young Woon đẩy JaeJoong một chút.
JaeJoong ngay tức khắc phản kích, hai người ở ngay bên cạnh sàn đấu bắt đầu vật nhau.
Khoé mắt YunHo trông thấy cảnh tượng đó, sự chú ý phút chốc bị phân tán. Nhưng cao thủ so chiêu thì một giây phân tâm cũng là tối kỵ, YooChun chớp thời cơ đá trúng sườn YunHo, giành chiến thắng.
JaeJoong nhanh chóng liếc nhìn JunSu một cái, thấy thần thái trong mắt cậu ta ảm đạm hẳn, liền vô cùng vui mừng, sự bi thương của tình địch chính là niềm vui của cậu.
“Làm tốt lắm, YooChun!” JaeJoong là người thứ nhất tiến lên vỗ tay hoan hô, dáng vẻ thân thiết kia nếu người không biết chuyện mà nhìn vào đảm bảo nghĩ hai người này là bạn thân của nhau.
“Cám ơn!” Tuy không rõ vì sao hôm nay cậu này lại nhiệt tình như vậy, YooChun ngay cả tên cậu ấy còn không biết, nhưng vẫn rất lịch sự nói lời cảm ơn.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn mừng nào.” JaeJoong cũng không giải thích gì thêm, khoác vai YooChun đi ra ngoài, thái độ cực kỳ tự nhiên.
YunHo thấy vẻ thân mật của cậu và YooChun, trong lòng không hiểu vì sao cảm thấy có chút buồn phiền, đối với thái độ quay ngược độ của JaeJoong anh có chút không thể thích ứng.
JunSu đi đến bên YunHo, “Chúng ta đã lâu không gặp, hay là buổi tối cùng nhau ăn cơm đi?”
“Tôi…” YunHo vừa định mở miệng, đã thấy JaeJoong kéo YooChun quay về.
Vốn là JaeJoong đi được mấy bước mới chợt nhớ ra đã bỏ lại YunHo cùng tình địch nên vội vàng chạy về, một tay ôm lấy YunHo nói, “Cùng đi ăn đi, tuy rằng cậu thua nhưng mà không sao, thi đấu có thắng có bại là chuyện bình thường, thất bại là mẹ thành công, không cần nản lòng đâu. Đi thôi đi thôi~” Nói xong lại mạnh mẽ đem người lôi đi.
Cứ như vậy, bốn người cùng nhau ngồi quanh một cái bàn chờ cơm được đưa lên. Mặc dù JaeJoong có chút không vừa lòng vì JunSu cũng đi theo, nhưng cậu vốn không xem cậu ta vào mắt, hơn nữa cũng không thấy JunSu làm gì quá đáng nên không thèm so đo nữa.
Bởi vì YunHo vẻ mặt lạnh lùng không mở miệng, mà JunSu có vẻ cũng không thích nói chuyện, nên kết quả là chỉ có JaeJoong và YooChun nói chuyện trên trời dưới biển từ Bắc chí Nam, còn hai người kia chỉ im lặng ăn.
“Hoá ra là cậu và YunHo hồi nhỏ cùng học Hapkido nên quen nhau sao? Thế thì chắc là quen biết lâu lắm rồi nhỉ, hồi bé YunHo có lạnh lùng như thế này không?” JaeJoong hưng phấn nhìn YooChun, hoàn toàn không đem ‘đương sự’ đang ngồi đó để vào mắt.
“Cũng giống giống như vậy, YunHo không thích giao tiếp nhiều lắm. Nhưng rất nhiều nữ sinh thích vẻ ‘cool’ này của cậu ấy.” YooChun cười.
“Cool cái đầu í!” JaeJoong khinh thường nói, căn bản quên mất chính mình lúc trước cũng vì vẻ cool của YunHo mà bị tình yêu sét đánh. “Giả vờ cool để khiến người khác chú ý, cách này đã out date (lạc hậu) rồi biết chưa?” Vừa cười thật rạng rỡ vừa chỉ tay vào chính mình, “Mốt hiện nay chính là loại con trai đầy sức sống giống ánh mặt trời như tôi đây!”
“Haha, không phải cậu cũng bị YunHo thu hút vì thế à?” YooChun chỉ một câu nói đúng tim đen của JaeJoong.
JaeJoong nhất thời nghẹn lời. “A… cái đó thì…” Vòng vo một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ liếc YunHo một cái, “Ừ… thì đúng vậy.”
“Thực ra YunHo là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, đối với bạn bè cũng rất tốt, ai nhờ gì cậu ấy cũng giúp cả.”
“Đối tốt với bạn bè à?” JaeJoong nhìn nhìn YunHo, “Nhưng mà tôi không muốn làm bạn của cậu ấy.”
“Hả?” YooChun có chút không hiểu, cậu tưởng JaeJoong là bạn của YunHo mà.
“Haha, tôi đang theo đuổi để YunHo làm bạn trai của tôi!” JaeJoong rốt cuộc cũng có cơ hội công khai ý định của mình với YunHo ngay trước mặt JunSu, cho nên rất vui sướng, giống như thổ lộ trước sẽ nắm chắc phần thắng vậy.
“Khụ… khụ…” YooChun và JunSu đang uống nước, vì câu nói trên mà giật mình phát sặc. Hết cơn ho rồi hai người nhìn về phía YunHo, nhưng có vẻ anh không định giải thích, dáng vẻ lãnh đạm như chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình
“Cậu đang đùa đúng không?” JunSu không tin.
“Không phải đùa, tôi rất nghiêm túc.” JaeJoong từ trước đến nay chưa từng kiêng dè vấn đề này, lúc nào cũng có thể công khai rằng cậu thích YunHo.
“Tớ nghe nói trận đấu lần trước có người tỏ tình với cậu, bây giờ JaeJoong lại…” YooChun vỗ vỗ vai YunHo, “Gần đây số đào hoa của cậu vượng thật.”
“Người đó cũng chính là tôi.” JaeJoong nói rõ.
Đúng là dũng cảm thật! YooChun có chút kinh ngạc, nhìn nhìn hai người.
JaeJoong vẫn không để ý, tiếp tục nói, “Về sau mong được giúp đỡ nha, hì hì.”
Đương sự không tỏ thái độ gì, người ngoài cũng không tiện nói lời ủng hộ, huống chi đây là tình yêu cùng giới. Nhìn YunHo không biết anh đang nghĩ gì, người vốn linh hoạt như YooChun lần đầu tiên trong đời gặp phải tình thế không biết phải mở lời làm sao.
Cứ thế trong bầu không khí kỳ lạ, bốn người cũng dùng xong bữa tối.
Ăn xong, JaeJoong lấy ra một tấm thẻ giảm giá, “Cùng đi hát karaoke đi.”
YunHo từ chối, “Tôi phải về.”
JunSu cũng lắc đầu, “Chiều mai tớ có bài kiểm tra, phải về học bài.”
“Tôi cũng…” YooChun còn chưa nói xong, JaeJoong đã tóm lấy tay cậu. “Hai người chúng ta đi cũng được, có thẻ ưu đãi không dùng thì lãng phí lắm.”
“Tôi không…” YooChun nghĩ hai người còn chưa thân quen đến mức đi hát karaoke cùng nhau nên định từ chối. Nhưng kể từ khi bạn tốt ChangMin đi xuất ngoại đến giờ đã gần một tháng JaeJoong không được hát, khát vọng đối với cái micro là vô cùng lớn nên cậu rất muốn đi. YunHo thì cậu không có khả năng bắt anh đi cùng, mà cũng không dám; tình địch JunSu thì đương nhiên không ở trong danh sách mời, cho nên cuối cùng chỉ còn lại YooChun.
“Đi thôi đi thôi, tôi mời! Không lẽ sợ tôi ăn thịt cậu à?” JaeJoong không cho YooChun cơ hội từ chối.
Còn YooChun nghĩ, đi hát một lúc cũng chẳng sao, còn có thể vì JunSu tìm hiểu JaeJoong một chút, nên cũng đồng ý.