JaeJoong mở cửa phòng hát karaoke đánh ‘rầm’, một phòng cả nam lẫn nữ đang ồn ào nói chuyện đột nhiên trở nên yên tĩnh mất một lúc.
JaeJoong liếc một cái đã thấy YunHo đang ngồi ở một góc uống nước, rất hài lòng cong cong khoé môi, đi qua chỗ anh, ánh mắt quét một lượt, “Sao mọi người đi chơi lại không gọi tớ?”
“Thật xin lỗi, cư nhiên lại quên mất cậu.” Có người vội pha trò để không khí lại trở nên náo nhiệt. Phù, hồi nãy cậu ta xông vào hùng hổ như vậy khiến người ta giật mình, tưởng đây là sân vận động chắc?
JaeJoong đặt mông xuống bên cạnh YunHo, đẩy cô gái ngồi cạnh anh ra chỗ khác, rồi cầm lấy ly nước trên tay anh uống một hơi hết sạch, “Khát quá đi mất.”
Thành thật mà nói, đối với sự xuất hiện đột ngột của JaeJoong, YunHo một chút bất ngờ cũng không có. Không phải anh quá tự tin rằng cậu sẽ đến vì anh, mà đơn thuần chỉ là một loại cảm giác giống như chờ đợi cậu xuất hiện. Anh nghĩ, sự có mặt của JaeJoong có thể làm cuộc gặp mặt nhàm chán này thú vị hơn một chút.
JaeJoong vừa uống nước xong, đã có một cô gái tiến lại chỗ cậu, “JaeJoong oppa, oppa cũng đến sao?”
Đây là ai ấy nhỉ? JaeJoong nhìn nhìn một lúc, thấy cũng quen mắt nhưng không có ấn tượng gì.
“Số điện thoại oppa cho em lần trước không gọi được.” Cô gái rút di động ra.
Nhìn dãy số trên điện thoại, JaeJoong lập tức nhớ ra, hoá ra là nữ sinh mà lần trước cậu cho số di động của ChangMin. Vì thế JaeJoong không đỏ mặt cũng không thở gấp (ý nói nói dối nhưng vẫn thản nhiên được) nói, “À, gần đây điện thoại của anh bị hỏng, phải đem đi sửa, mấy ngày nữa mới lấy về.”
“Ra là thế.” Cô gái kia lại tin.
Thấy cô còn định nói gì nữa, JaeJoong vội vàng quay sang YunHo, “Chúng ta hát một bài đi.” rồi mặc kệ YunHo có đồng ý hay không, kéo anh lên bục, chọn bài hát.
“Chúng ta song ca nhé. Tớ hát giọng nam cậu hát giọng nữ.” JaeJoong đưa micro cho YunHo.
YunHo nhìn cậu, chậm rãi đưa tay cầm lấy mic, nói một câu, “Giọng nữ cậu hát.”
Cũng được, JaeJoong nghĩ nghĩ, dù sao cậu cũng hát được giọng kim (giọng cao của nữ).
Hát xong một bài, JaeJoong càng trở nên vui vẻ. Không ngờ YunHo hát giọng nam trầm lại tuyệt đến vậy. Nếu được anh dùng giọng nói đó thì thầm bên tai thì chắc là thích lắm!
“Cậu hát tốt quá! JaeJoong, lại đây chơi xúc xắc không?” Bạn học gọi JaeJoong.
“Có.” JaeJoong vốn ham chơi lập tức chạy qua.
“Thua bị phạt uống bia nhé.” Cậu bạn chỉ một đống chai bia để bên cạnh.
“Không vấn đề!” JaeJoong sảng khoái đáp.
Có điều vận khí hôm nay của cậu không được tốt, chơi một hồi đã phải uống đến sáu cốc bia lớn. Tuy rằng mặt vẫn không đổi sắc, nhưng tâm trạng bắt đầu hưng phấn đến mức không kiểm soát nổi.
“YunHo! Lại đây cùng uống nào! Sao lại ngồi một mình một chỗ vậy?” JaeJoong dứt khoát lôi YunHo qua.
“Uống đi! Tớ mời cậu! Cảm ơn cậu giúp tớ qua kỳ thi!” JaeJoong rót đầy bia cho anh.
YunHo không nói gì, cầm cốc bia ngửa đầu uống hết.
“Được lắm!” JaeJoong thấy YunHo uống có vẻ dễ dàng, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn chuốc say anh, liền không ngừng rót tiếp, “Tớ lại mời cậu một cốc nữa!”
YunHo lại uống.
JaeJoong lại rót đầy.
Đám bạn học cũng tụ lại xung quanh từ lúc nào không biết, ồn ào góp vui.
Bia tuy có nồng độ cồn thấp hơn rượu, nhưng uống nhiều cũng sẽ say. Không biết đã được bao nhiêu cốc rồi, nhưng bị các nữ sinh lo lắng ngăn cản, hai người rốt cuộc ngừng uống.
JaeJoong đứng lên, có chút choáng váng, quơ tay muốn níu lấy gì đó để đứng cho vững thì được một bàn tay giữ chặt lấy. Quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt vẫn rất tỉnh táo của YunHo.
Tửu lượng của người này sao tốt quá vậy? Không những không chuốc được anh say mà chính mình lại bị say, JaeJoong mơ màng nghĩ. Thế này thì làm sao có cơ hội nhìn YunHo rượu say làm loạn, hay say rồi nói thật chứ?
JaeJoong thuận đà nhào vào lòng YunHo, ôm chặt anh không buông, “Buồn ngủ quá đi..”
“Vậy chúng ta về.” YunHo đỡ lấy JaeJoong, nói với những người ở lại, “Mọi người tiếp tục chơi nhé, JaeJoong có chút không ổn, tôi đưa cậu ấy về.”
Có cậu mới không ổn ấy! JaeJoong rất muốn lên tiếng phản bác, đây là vấn đề thể diện có biết không? Uống thêm mấy chai nữa cũng không sao hết, chỉ là cậu buồn ngủ mà thôi.
YunHo hoàn toàn không quan tâm JaeJoong nghĩ gì, vẫn đỡ lấy cậu đi ra khỏi phòng hát.
“Này, đa số nữ sinh là vì cậu mà tới, cả buổi cũng chả thấy cậu để mắt đến ai, chưa gì đã bỏ đi vậy?” Ở cửa, có một nam sinh kéo tay YunHo, nói nhỏ.
“YunHo là của tôi!” JaeJoong trừng mắt nhìn cậu ta, sau đó chủ động lôi YunHo đi thẳng ra ngoài.
YunHo cũng không phản đối gì, chỉ nhún vai với người kia, mỉm cười đầy khó hiểu, “Như vậy các cậu được thêm cơ hội, không tốt hay sao?”
“Hai người họ là người yêu thật à?” Cậu bạn kinh ngạc nhìn YunHo đỡ lấy một JaeJoong đang chân nam đá chân chiêu dần đi xa.
……
Ra đến bên ngoài bị gió lạnh ùa vào mặt, khiến JaeJoong cũng tỉnh ra một chút.
“Sao? Đi gặp mặt vui chứ?” JaeJoong quay lại nhìn YunHo.
“Do thiếu người mà thôi.”
“Thiếu người sao không đến tìm tớ chứ? Tớ chưa từng tham gia gặp mặt mà!” JaeJoong bất mãn.
Đưa cậu đến để bị cậu giành hết sự chú ý của đám con gái đó hả? Người có đầu óc tuyệt nhiên sẽ không tìm cậu. Nghĩ thế nhưng YunHo không nói ra.
“Có điều nữ sinh trường này cũng thường thôi, không bằng nữ sinh trường cũ của tớ.” JaeJoong tiếp tục oán hận.
“….”
“Thế… cậu có nhìn vừa mắt cô nào không?” Mấy câu trước chỉ để rào đón cho câu trọng điểm này đây.
“Không có.” YunHo thẳng thắn nói.
“Mấy cô gái đó còn không đẹp bằng tớ nữa..” Đối với dung mạo của mình, JaeJoong vô cùng tự tin, hay nói là tự kỷ cũng được.
YunHo không nói gì, tuy sự thật đúng là thế, nhưng đàn ông con trai ai lại xem như đó là chuyện đáng tự hào chứ?
“Về trường đi.”
“Mà tớ bảo này, cậu uống từng đấy bia mà không có cảm giác gì à? Không phải cậu tắm rượu mà lớn đấy chứ?” Tửu lượng của JaeJoong cũng xem như khá, thế mà lại thua YunHo, có chút không phục.
“Bia không tính như rượu.” YunHo nhẹ nhàng nói. Hồi trước ở nhà anh thường xuyên uống rượu ngoại, đối với anh rượu chẳng qua là thứ cồn pha với nước mà thôi.
Bia đã uống không lại rồi, rượu đảm bảo càng không thể uống thắng. Xem ra ý định dùng rượu dụ dỗ YunHo không thể thực hiện được rồi. JaeJoong đầy nuối tiếc phát hiện ra đạo cụ vô cùng quan trọng trong các tiểu thuyết ngôn tình - rượu - lần này lại không thể phát huy tác dụng của nó.
Qua ngày hôm sau, JaeJoong đứng ở đầu cầu thang chặn đường cậu sinh viên tổ chức cuộc gặp mặt hôm qua.
“Có chuyện gì thế?” Cậu ta bất an nhìn JaeJoong.
“Nhớ kỹ nhé!” JaeJoong áp sát cậu ta vào tường, tay tóm cằm cậu ta, vẻ rất chi là du côn, nói, “Lần sau tổ chức gặp mặt mà muốn đưa YunHo đi phải báo với tôi trước, nghe rõ chưa?”
“Vì sao?” Cậu sinh viên cố thu hết can đảm hỏi.
“Không vì sao hết!” JaeJoong nheo mắt, “Nghe theo là được rồi, biết chưa hả?” Nói rồi bắt đầu bẻ khớp ngón tay rắc rắc.
“Được rồi!” Cậu sinh viên vội hét lên. Một mặt tự nhủ với bản thân, mình không sợ cậu ta, tuyệt đối không sợ; một đằng lại không thể không cảm thấy, khuôn mặt thanh tú kia làm sao lại gây cảm giác áp bách lớn như thế chứ?
“Tốt lắm.” JaeJoong vừa lòng, bước lui lại tha cho cậu ta.
Haha.. đã lâu không trình diễn màn bắt nạt kẻ yếu này, cảm giác sảng khoái thật! JaeJoong ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời cao trong, xanh ngắt không một gợn mây, thời tiết tốt thế này nên làm gì mới thích nhỉ? Cứ ở trong trường thì quá nhàm chán, mà chiều cũng chỉ có giờ tự học thôi.
Hắc hắc! Quyết định rồi! Ra ngoài đi uống trà chiều.
Mục tiêu vẫn là tiệm ăn nhỏ gần trường quen thuộc.
Lúc đi ngang qua sân bóng, JaeJoong cố ý nhìn quanh một chút xem có JunSu không..
…không ngờ cậu ta ở đó thật.
JaeJoong lại nhìn quanh một vòng xem có YooChun không…
…không có.
Đang do dự có nên cứ thế mà đi tiếp không, thì JunSu đi tới, “JaeJoong!”
“Trùng hợp quá nhỉ!” JaeJoong đành phải lên tiếng chào hỏi.
“Cậu định ra ngoài à? Một mình?”
“Ừ. YooChun không có đây sao?”
“Ừ, chiều nay cậu ấy có tiết học.”
“Ah…”
......
......
Sự im lặng đầy ngượng ngùng.
Đúng là mình với cậu ta không có chuyện gì để nói thật. JaeJoong nghĩ nghĩ, thôi đi tiếp vậy.
“Cậu…” JunSu đột nhiên mở miệng, “Cậu có thời gian không?”
“Có chuyện gì à?”
“Chúng ta nói chuyện một lát nhé?”