Chương :
Mọi người thấy rõ người đứng sau Phong Thương Hải, đều lộ ra vẻ nghi hoặc khó tin.
"Không đúng, em gái ảnh đế chết trong tay bạn trai mà." Xích Tiêu Tử khó hiểu, chỉ chỉ người đang cười âm hiểm nọ.
"Nhưng đó rõ ràng là con gái!"
Hắn đã nói ra tiếng lòng của phần lớn người có mặt, người trước mặt rõ ràng là một cô bé nhỏ đáng yêu, sao lại thành bạn trai của em gái Sầm đế được.
Hơn nữa, cô bé chỉ mới tuổi, cho dù là nam, thì một thiếu nữ - tuổi cũng không điên rồ đến mức yêu đương với một cậu bé tuổi chứ.
Nhưng nụ cười trên mặt tiểu loli lại quá mức âm hiểm, làm mọi người nhịn không được phải lùi về sau một bước.
Tiểu loli bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, rồi lại mở mắt ra, mặt đầy vẻ vô tội, "Mấy anh nhìn em gì thế."
"Em là hung thủ?!" Sầm ảnh để thấy em gái thả tay xuống, lập tức truy hỏi.
"Không không không, em là con gái mà, sao có thể chứ." Tiểu loli chu môi lên, cặp mắt to tỏ vẻ vô tội, "Em không có!"
Lúc này Sầm ảnh đế lại không quá xúc động, hắn cau mày.
Hắn sẽ không bỏ qua hung thủ, nhưng hắn cũng nghi ngờ, một cô bẻ nhỏ sao lại là đối tượng yêu sớm của em gái hắn được.
Tiểu loli thấy mọi người còn hoài nghi mình, ôm mặt khóc lên.
Những người khác sôi nổi nghị luận, "Người chết tự mình chỉ chứng xác nhận hẳn là không sai nhưng một cô bé thì yêu đương kiểu gì."
"Ai biết có phải bé gái hay không, cậu xem, Lục đại sư đang nhìn con bé chằm chằm kia, còn sai sao."
"Này phải nói, Lục đại sư quá thần, ngài ấy nói nhất định đúng.
Thật không ngờ em gái ảnh đế lại luyến đồng a." Người nói chuyện nhìn linh hồn hư ảo, lộ ra ánh mắt khó hiểu xen lẫn ghét bỏ, làm liên luỵ đến cô bé nhỏ, nhìn chung vẫn khiến tâm tình bọn họ không vui.
"Đừng nói bậy!" Cũng không biết sao Sầm ảnh đế nghe thấy đoạn hội thoại của bọn họ, bỗng nhiên quay sang rống lớn với người đó, "Không phải bé gái, là nam, là nam sinh đã thành niên."
Hắn không nói lời dư thừa, ngực phập phập phồng phồng, hiển nhiên tức giận không nhỉ.
Mọi người rất nhanh hiểu chuyện, nhất định hắn đã cho nghiệm thi phát hiện điều gì rồi.
"Vậy, em gái anh chỉ ra là cô bé, nhưng đó là một bé gái, cho dù là cậu bé trai với tuổi này cũng không thể......" Trịnh Doanh Doanh không nói tiếp phần sau nhưng mọi người đến đây đều hiểu, đây cũng là nghi hoặc của Sầm ảnh đế, hắn nhìn chằm chằm tiểu loli nhưng lại không có nguyên nhân gây khó dễ cô bé.
Hắn ngẩng đầu nhìn linh hồn, "Cầm Cầm, Cầm Cầm, nói cho anh hai, là con bé kia sao?"
Linh hồn Cầm Cầm không có bất kỳ phản ứng nào.
"Đây chỉ là một phách của cô ấy, linh hồn không hoàn chỉnh giống như một cái xác không hồn, không có bất kỳ tư duy nào, nghe không hiểu lời anh." Lục Chỉ giải thích.
Sầm ảnh đế đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, lấy hết sức lực trong giọng nói mang theo tia khát cầu, "Lục đại sư, xin hỏi ngài, tôi phải làm thế nào Cầm Cầm mới nghe hiểu lời tôi."
Lục Chỉ hơi cúi đầu, duỗi tay làm một động tác, nhắm mắt lại, mặc niệm mấy câu Sầm ảnh đế hoàn toàn nghe không hiểu, giống như chú ngữ.
Sau đó, kỳ tích xuất hiện, cánh tay Cầm Cầm lại lần nữa nâng lên.
Lúc này, cô vẫn như cũ chỉ về phía tiểu loli.
Mọi người càng thêm chắc chắc, không sai, chính là cô bé này.
Sầm ảnh đế khó hiểu, "Nhưng mà, sao có thể, rõ ràng Cầm Cầm mang......"
Mọi người càng nghe càng kinh ngạc, đối diện với tình huống mâu thuẫn này càng đi sâu càng hoang mang.
"Em thật sự là con gái sao? MC nhịn không được hỏi.
"Đúng mà, chị có thể kiểm tra em." Tiểu loli nói xong, ôm mặt khóc lớn thất thanh, làm một số người làm cha mẹ không đành lòng.
Lục Chỉ bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
Xung quanh lập tức lặng phắt như tờ, chỉ còn tiếng khóc của tiểu loli, tất cả mọi người đều đồng điệu chờ Lục Chỉ lên tiếng.
Lục Chỉ nhìn tiểu loli, bỗng nhiên khẽ cười như đang nhìn một cô bé nhỏ đáng yêu.
"Muốn giả khóc cho thật thì miệng không nên cười đâu nhé."
Mọi người cả kinh, lập tức nhìn qua tiểu loli, thấy bàn tay cô bé che không hết gương mặt, nhưng vẫn lộ ra khoé miệng đang âm âm trắc trắc cong lên.
Một màn quỷ dị này làm mọi người nhịn không được hít hà một hơi.
"Cô bé này rốt cuộc là ai! Càng nhìn càng thấy khủng bố!" Có người nhịn không được chà xát cánh tay.
Tiểu loli thấy bị vạch trần, thả tay xuống, tủm tỉm cười nhìn Lục Chỉ, "Chơi chẳng vui tí nào, lại bị ngươi nhìn ra rồi."
"Nhưng mà, ta thật sự là nữ nha." Tiểu loli làm nũng, lắc lắc cơ thể, vẻ mặt thiên chân vô tà, "Người ta cũng không thể làm người khác mang thai được đâu nha."
Mọi người càng nhìn tiểu loli càng thấy không thoải mái, nhưng lại không thể không đồng ý với lời cô bé, cô bé rõ ràng không có khả năng làm em gái ảnh đế mang thai.
"Ta biết." Lục Chỉ mỉm cười nói, "Ngươi đương nhiên là bé gái, nhưng cái trong ngực ngươi thì không phải nha."
Nụ cười trên mặt tiểu loli cứng đờ, mọi người nhìn đến con búp bê gỗ tinh xảo xinh đẹp trong ngực cô bé.
"Đệch, chuyện quái này là sao!" Phong Thương Hải kinh ngạc, nhìn sang Xích Tiêu Tử.
"Búp bê gỗ này có biến? Hoàn toàn không cảm nhận được a." Xích Tiêu Tử khó hiểu.
"Tôi chợt nhớ tới một chuyện." Phong Thương Hải nói khẽ với Xích Tiêu Tử, "Anh có nhớ lúc trước Lục đại sư có lau đáp án của Mộ Ly một lần không, sau đó chúng ta phân tích ra tới số , còn cảm thấy không thể, chỗ nào đủ cho sinh vật chứ.
"Hiện tại tính tính, trên người Vu Tư Điềm một cái, ảnh đế kia có một, chúng ta đều tính ra rồi, vậy cái còn lại đâu?" Xích Tiêu Tử khó hiểu.
"Hai cái kia thì không biết, nhưng tôi nghi ngờ một cái không có ý tốt chính là cái này......" Phong Thương Hải nhìn búp bê gỗ.
Nếu nói một bé gái không thể làm người khác mang thai thì một con búp bê gỗ càng là người si nói mộng.
"Lục đại sư, ngài nói con búp bê gỗ này vấn đề?" Sầm ảnh đế hỏi.
"Hung thủ chính là hắn, người em gái anh chỉ cũng là hắn." Lục Chỉ nói.
Sầm ảnh đế không dám tin, nhìn con búp bê nhỏ như đưa trẻ sơ sinh, "Nhưng đó là búp bê gỗ."
Lục Chỉ không trả lời hắn, nhìn về phía tiểu loli mỉm cười, "Ngươi muốn tiếp tục giả vờ hay là đợi ta động thủ đây."
"Hừ." Tiểu loli dậm dậm chân, "Chơi chẳng vui chút nào, nhưng mà." Cô bé cười tủm tỉm nhìn Lục Chỉ, "Chơi với ngươi rất vui, ta đặc biệt có hứng thú với ngươi."
Lục Chỉ cười tủm tỉm, "Ngươi quá yếu, ta không có hứng thú đâu."
Sắc mặt tiểu loli đột nhiên biến đổi, sắc mặt cô bé chớp mắt bỗng tái nhợt, tròng mắt toàn bộ trắng dã, người lại không chút sứt mẻ.
Trong lúc mọi người vốn đã kinh sợ tột cùng, con búp bê gỗ trong ngực cô bé còn mở mắt ra, mở cả miệng nói, "Ngươi nói ta yếu, đợi lát nữa ngươi sẽ phải hối hận."
"Ha ~" Lục Chỉ cười còn thiên chân vô tà hơn tiểu loli, "Thật chờ mong nha ~"
Thương Chân Tử hơi nheo mắt, "Lại là di hồn đại pháp?"
Lục Chỉ lắc đầu, "Khó hơn di hồn đại pháp nhiều."
Cậu lấy ra một lá bùa kẹp giữa hai ngón tay, cười tủm tỉm nhìn con búp bê gỗ.
"Được rồi, được rồi, không cần ngươi động thủ, tự ta ra." Búp bê gỗ bỗng nhiên nhảy từ trên người tiểu loli xuống.
Ngay chớp mắt hắn chạm đất, không biết vì sao mọi người cảm thấy trước mắt có hơi mơ hồ, sau đó lại tập trung nhìn vào, búp bê gỗ trước mặt đã biến thành một thiếu niên xinh đẹp, mà tiểu loli đã biến thành một con búp bê gỗ tinh xảo.
"Trời ơi!" Mọi người thét chói tai, ôm nhau cứng thành một đoàn, "Sao có thể!"
"Đây là!" Thương Chân Tử hoảng sợ thốt lên, lập tức bừng hiểu vì sao Lục Chỉ nói cái này khó hơn di hồn nhiều.
Nhóm người Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử vừa kinh ngạc vừa đề phòng, đặc biệt là Phong Thương Hải, mặt hắn biến thành trắng nhợt.
Chỉ có Lục Chỉ, Cao Triệt, Hứa Bán Vân, Mộ Ly và Ninh Tước là vẫn bình tĩnh như cũ.
Những người khác bình tĩnh vì năng lực bản thân mạnh, còn Ninh Tước lại vì được chứng kiến một màn mới lạ mà tò mò hưng phấn.
"Thương Hải, ngươi nhìn ra cái gì?" Xích Tiêu Tử thật sự không lý giải nổi, một con búp bê gỗ sao lại biến thành người, mà người sao lại biến thành búp bê.
Kết quả, Xích Tiêu Tử tập trung nhìn môi Phong Thương Hải run run nói không nên lời, chỉ có thể lẩm bẩm, "Không thể nào, không thể nào."
"Bé dễ thương, rốt cuộc sao lại thế này?" Ninh Tước khó hiểu, bọn họ sao lại bị doạ đến thế kia?
Lục Chỉ xoay người nhìn hắn, "Anh từng mơ rồi nhỉ, mơ là hiện thực sao?"
"Nhất định không phải hiện thực, như vậy là phi logic." Ninh Tước lập tức trả lời.
"Ảo thuật cũng như vậy, cũng không phải chân thật, mà là thông qua ám chỉ, tạo thành cảm giác ảnh hưởng tới thị giác và tâm lý con người." Lục Chỉ nhàn nhạt nói.
Ninh Tước gật đầu, hắn biết ảo thuật là giả, chỉ cần không tin sẽ không bị mắc mưu.
"Nhưng hắn ta biến ảo thuật này thành sự thật." Một câu này của Lục Chỉ như sấm sét giữa trời quang.
Một ít người không hiểu nguyên do càng cảm thấy sợ hãi.
"Ngươi! Là ngươi hại chết em gái ta!" Sầm ảnh đế tức giận run người.
Lục Chỉ ngăn hắn lại, "Đừng xúc động, hắn rất nguy hiểm, hiện tại những gì anh nhìn thấy, cho dù là những chuyện không thể xảy ra, hắn cũng có thể biến nó thành sự thật, giết anh, làm anh biến mất đều dễ như trở bàn tay."
Sầm ảnh đế cắn chặt hàm răng, "Tôi không sợ, chỉ cần có thể báo thù cho Cầm Cầm là đủ."
"Nhưng..." Lục Chỉ chớp mắt nhìn hắn, "Không cần thiết nha."
Không hiểu vì sao Sầm ảnh đế nhìn thấy khuôn mặt cậu, nghe cậu nói chuyện, tâm tình sẽ bình ổn hơn rất nhiều.
Hắn bắt được trọng điểm, kinh hỉ nói, "Ngài có thể......!"
Thương Chân Tử, Xích Tiêu Tử, đặc biệt là Phong Thương Hải nháy mắt quay đầu cái xoẹt qua nhìn Lục Chỉ.
"Ngài có thể giải trừ loại ảo thuật này?!" Phong Thương Hải khiếp sợ hô lên.
Hắn là phá huyễn sư, là dân phá giải ảo thuật chuyên nghiệp, hắn rõ hơn ai hết đây là tình huống không thể tưởng tượng thế nào.
Lục Chỉ mỉm cười gật đầu, "Tôi nói rồi, có tôi ở đây, không cần sợ." Lời cậu nói như có ma lực cường đại, tinh thần đám người Thương Chân Tử cũng ổn định hơn đôi chút.
Phong Thương Hải như ngây như dại, sau khi lấy lại tinh thần liền vọt tới trước mặt Lục Chỉ, "Lục đại sư, nếu ngài thật sự làm được, tôi muốn xin bái ngài làm sư phụ, đi theo hầu hạ bên ngài cả đời!"
Lục Chỉ ngẩn ra, xua xua tay, "Không cần đâu."
Thương Chân Tử vỗ vỗ vai hắn, chầm chậm nói, "Muốn bái sư? Cậu biết đến ta muốn hầu hạ còn chưa được hầu hạ không hả?"
Phong Thương Hải khựng lại, sắc mặt ảm đạm, đúng vậy, người như Lục đại sư sao sẽ thiếu đồ đệ, chỉ sợ dù trước sau trái phải góc chếch đều muốn hầu hạ, người ta cũng không nhận ấy chứ.
"Giải quyết chuyện này trước đã." Lục Chỉ nhìn thiếu niên.
"Có phải ngươi tự tin quá hay không." Thiếu niên lạnh lùng cười cười, "Cho dù là thần tiên chân chính cũng không phá được ảo thuật của ta, chỉ bằng mình ngươi?"
"Thử xem sao nha." Lục Chỉ cười hì hì.
"Được thôi." Thiếu niên cười cười, sau đó vươn một bàn tay, bỗng nhiên từng sợi tơ đỏ hư hư thật thật xuất hiện trên năm đầu ngón tay.
Mọi người tập trung nhìn vào, năm sợi tơ này kéo dài đến trần nhà.
Hắn ngẩng đầu, mọi người cũng cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tức khắc hít hà một hơi.
Những sợi tơ phủ kín trên trần nhà như mạng nhện, mà từng sợi tơ đều cắm xuống một nơi nào đó.
Mọi người hoảng sợ hạ mắt xuống, lập tức cứng đờ, ngừng thở một nhịp.
Mấy sợi tơ này không biết từ lúc nào, thế mà đều "hạ cánh" trên cổ mỗi người bọn họ, gắt gao quấn quanh, giống như chỉ cần kéo một cái sẽ lập tức cổ ơi ở lại đầu đi nhé.
Ngay cả trên cổ mấy người Lục Chỉ cũng bị tơ đỏ quấn vòng quanh.
"Ta chỉ cần động tay, tất cả các ngươi đều sẽ thành kị sĩ không đầu nha." Thiếu niên cười hắc hắc, "Bộ dáng sợ hãi của các ngươi thật xinh đẹp mà."
Hắn dùng một loại ánh mắt yêu thích điên cuồng nhìn Lục Chỉ, "Ta thật thích ngươi, yêu ngươi muốn chết, đa tạ ngươi cho ta nhiều thời gian như vậy, ta mới có thể hoàn thành trận thiên la địa võng này."
Lần đầu tiên mọi người được trải nghiệm cảm giác tử vong gần đến như vậy, một đám cứng đờ cổ, động cũng không dám động.
"Làm sao bây giờ." Ngay cả MC luôn trấn định cũng khóc lên, càng miễn bàn một số nhân viên công tác khác.
"Tôi không muốn chết, tôi không muốn mất đầu." Tiếng khóc hết đợt này đến đợt khác vang lên, làm không khí trong trường quay càng trở nên khẩn trương, càng ngày càng khiến người run sợ, "Cứu mạng! Cứu mạng!"
"Lục đại sư, cứu mạng!" Vu Tư Điềm chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Lục Chỉ.
"Xong rồi, trên cổ Lục đại sư cũng có, chuyến này xong rồi, mọi người đều xong rồi." Đạo diễn chương trình hết hy vọng khóc ròng.
Thiếu niên đắc ý nhìn Lục Chỉ, hắn muốn nhìn thấy Lục Chỉ sợ hãi, lại thấy Lục Chỉ vẫn mỉm cười như cũ, vẻ mặt tươi cười của hắn dần dần lạnh lại.
"Xem ngươi quật cường đến khi nào."
"A." Lục Chỉ cười khẽ một tiếng, bộ dáng tựa như rất vui vẻ, chớp chớp cặp mắt to, "Cũng cảm ơn người đã cho ta thời gian nha.".
Chương :
Mọi người giống như rối gỗ bị hắn giật dây, vận mệnh đều nắm trong lòng bàn tay hắn, giống như búp bê gỗ tiểu loli đang nằm im trong ngực hắn.
Thiếu niên nghe Lục Chỉ nói, nụ cười dần dần tắt lịm, "Ngươi có ý gì?"
Lục Chỉ mỉm cười, ngón tay hơi động đậy. Cậu vừa cử động, thiếu niên lập tức ra tay kéo sợi tơ. "Đây là ngươi tự tìm!"
Sợi tơ kia đột nhiên căng ra, thậm chí không cho những người ở đó thời gian kịp thét chói tai, mấy cái đầu người đã liên tiếp rơi bụp bụp bụp trong trường quay.
Thiếu niên nhìn chằm chằm Lục Chỉ, "Ngươi không nên khiêu khích ta."
Thần sắc Lục Chỉ bất biến giữa dòng đời vạn biến.
"Còn không phục à? Bọn họ chết hết rồi, người cuối cùng chính là ngươi." Ngón tay thiếu niên lại động, lại có đầu người bị sợi tơ kéo đứt, thi thể không đầu càng ngày càng nhiều.
"Ngươi là một đối thủ khá thú vị, nhưng ta ghét nhất là người không thể chinh phục, sự bình tĩnh của ngươi là lý do ta giết sạch bọn họ." Thiếu niên có cười có giận, ánh mắt nhìn về phía Lục Chỉ càng ngày càng điên cuồng, lại tiếp tục kéo sợi tơ. Mấy cái đầu liên tiếp rơi xuống, thậm chí mấy người như Thương Chân Tử cũng đã chết, chỉ còn lại một mình Lục Chỉ.
"Ngươi thật máu lạnh, đã nhiều người chết như vậy mà ngươi vẫn còn thờ ơ, bọn họ lại còn sùng bái ngươi như vậy, chậc chậc chậc, thật không đáng." Thiếu niên vừa nói vừa đi lại gần Lục Chỉ, ánh mắt khoá chặt trên người cậu, "Cuối cùng, đến lượt ngươi rồi."
"Chiếc đầu của ngươi là chiếc đầu xinh đẹp nhất." Thiếu niên duỗi tay vuốt ve mặt Lục Chỉ, "Chờ tháo nó xuống, ta nhất định sẽ mang về trưng trong nhà từ từ thưởng thức."
Lục Chỉ vẫn như cũ mỉm cười.
Ánh mắt thiếu niên lập tức âm trầm, "Mặc dù không thể nhìn thấy ngươi sợ hãi, nhưng có thể cất giữ sự mỹ lệ của ngươi, vậy cũng đủ rồi."
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, thế nhưng bỗng có vài phần do dự. Đột nhiên, hắn nổi khùng lên, khoé mắt như muốn nứt ra vì trừng Lục Chỉ. "Vì sao! Vì sao mày không sợ tao! Thủ pháp giết người của tao đầy tính nghệ thuật như vậy, vì sao lại không nhận được sự tán thưởng của mày!"
Thiếu niên nhịn không được nữa, bùng nổ, vì sao hắn đã tiêu tốn tâm tư, cố ý tìm đến tận đây, thiết lập kế hoạch lâu như vậy, bày ra trận thiên la địa võng, chỉ vì thời khắc chơi đùa với cậu một hồi này, vậy mà cậu ta một chút cũng không cảm kích! Bỗng nhiên, thiếu niên cảm thấy không đúng, đôi mắt Lục Chỉ rất dại, ảm đạm không có tử khí. Hắn dựa sát vào, tròng mắt đột nhiên sáng lên.
Thiếu niên nhíu mày, nhìn cậu đang nở nụ cười.
"Chơi một mình vui vậy à?"
Thiếu niên hơi giật mình, ngẩng đầu lên, bỗng nhiên phát hiện tất cả sợi tơ trên tay đều biến mất. Xung quanh nào có mống thi thể không đầu nào, mọi người đều hoàn hảo như cũ không chút sứt mẻ, tất cả đang dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
Thiếu niên híp mắt lại, rất nhanh hiểu ra, "Mày! Mày dùng ảo thuật với tao!" Cánh mũi hắn phình lên phập xuống, thế mà có người phá được ảo thuật của hắn, lại còn kéo ngược hắn vào ảo cảnh. Chưa từng có ai, chưa từng có ai có thể kéo được hắn vào ảo cảnh!
"Mày!" Ánh mắt hắn âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm Lục Chỉ.
Lục Chỉ hơi mỉm cười, "Ngươi cho rằng ảo thuật của các ngươi rất đỉnh? Nói cho các ngươi biết, ta mới là đại sư giới ảo thuật!"
Cậu vừa nói vừa chống nạnh, lại còn nhìn về phía Cao Triệt và Hứa Bán Vân, dáng vẻ ngập tràn "Sư huynh, thấy đệ lợi hại không." Cao Triệt bị cậu chọc cười, giơ cho cậu một ngón tay cái.
Hứa Bán Vân khựng người, rồi lập tức nhào qua ôm chầm lấy cậu, "Quả nhiên, Chỉ Chỉ của chúng ta lợi hại nhất, đáng yêu nhất!"
Phong Thương Hải, Thương Chân Tử, đến cả Mộ Ly cũng mất đi vẻ ổn trọng, trong chớp mắt không biết nên biểu đạt sự khiếp sợ của mình như thế nào.
"Mày! Không thể nào!" Thiếu niên hét lớn lên một tiếng, đôi mắt trầm xuống, bỗng nhiên vung tay, một luồng khói đen đột nhiên xuất hiện.
"Không tốt! Hắn muốn chạy trốn!" Thương Chân Tử phản ứng lại.
"Không thể để hắn chạy!" Sầm ảnh đế hô lên, muốn chạy lại.
Lục Chỉ lại không có bất kỳ phản ứng gì, chờ làn sương đen kia tan đi, mọi người nhìn lên sân khấu, thấy thiếu niên kia vậy mà đang bị giam trong một cái lồng màu trắng.
Lục Chỉ đi đến trước mặt hắn, vóc dáng không cao bằng người nhưng khí thế lại m, "Ngươi cho rằng mình các ngươi có thể biến ảo thuật thành thật à, ta không cần bày trận vẫn có thể làm được."
"Mày!" Thiếu niên vừa kinh hoảng vừa tức giận.
Lục Chỉ vừa nói vừa dùng ngón tay gõ gõ mặt, dáng vẻ chọc tức hắn "Ngươi thật mất mặt nha." Sắc mặt thiếu niên tức đến trắng bệch, đôi mắt trừng lớn thiếu điều bung ra, bị cậu chọc tức một chữ cũng không thốt ra được, nghẹn cứng nơi cổ họng.
"Tên tép riu nhà ngươi mà cũng dám mạnh miếng nói thần tiên chân chính cũng vô dụng, nay được thể nghiệm cái gì gọi là thần tiên chân chính rồi nhỉ." Xích Tiểu Tử chỉ thẳng mặt thiếu niên mà mắng.
Phong Thương Hải nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Lục Chỉ càng lúc càng sáng trưng, hắn lôi kéo Xích Tiêu Tử, "Cả đời này tôi quyết chuyên tâm làm tiểu mê đệ của Lục đại sư, ngài ấy quả thật là phá huyễn sư cấp bậc tông sư!"
"Không, ngài ấy là toàn năng." Mộ Ly vẫn luôn trầm mặc thế nhưng giờ lại mở miệng đáp lại hắn. Phong Thương Hải ngẩn ra, nhiệt huyết trong ngực lại càng bành trướng, vẻ sùng kính trong ánh mắt càng thêm nồng nhiệt.
"Không cần lo lắng." Lục Chỉ nhìn sang Sầm ảnh đế nói, "Tôi giúp anh bắt hung thủ lại rồi."
"Thế gian này đều đã có sắp đặt, cha ngươi vì để tìm người đến gây chuyện với ta mà lấy đi một phách của em gái Sầm ảnh đế, lại không nghĩ tới tên thủ phạm là ngươi cũng sẽ tìm đến ta gây sự, vừa hay còn bị bắt lại."
Thiếu niên vừa nghe, sắc mặt càng trắng vì tức giận, tức giận đến mức mắng luôn cha mình, "Đúng là xen vào chuyện người khác."
Sầm ảnh đế hít một hơi thật sâu, đi đến trước mặt thiếu niên, "Là ngươi hại chết em gái ta."
Thiếu niên lạnh lùng cười, "Ngươi bắt được ta cũng vô dụng, ta không phải con người, pháp luật nhân gian các ngươi không quản được ta."
Ngón tay Sầm ảnh đế siết chặt thành quyền, đột nhiên phóng đến đấm hắn, ngón tay lại xuyên thẳng qua mặt hắn.
"Đã nói ta không phải người, hư hư thật thật, thân thể của ta không hạn chế được ta." Thiếu niên khinh thường cười cười.
Mọi người thấy thế hơi kinh hãi. Thương Chân Tử nhíu mày, "Sư phụ, hắn hẳn là hồn thể chưa sinh ra đã chết được người dùng máu nuôi lớn nhiều năm, tu luyện thành nhân cương nửa người nửa quỷ."
Lục Chỉ gật đầu, "Đúng vậy."
"Thuật pháp này rất khó luyện, hơn nữa hắn còn tu ra được tinh khí, còn có thể làm người mang thai, thật không thể tưởng tượng nổi." Thương Chân Tử nói.
"Cái thai kia cũng là tử thai."
Lời của Lục Chỉ làm Sầm ảnh đế tức giận đến run người.
"Nếu tôi đoán không sai, có phải anh từng tặng cho em gái anh một con búp bê gỗ không?" Lục Chỉ nhìn Sầm ảnh đế.
"Vâng, đúng vậy." Sầm ảnh đế nói xong, bừng tỉnh, "Chẳng lẽ là!"
"Ừ, chính là hắn, hẳn là hắn không tu được thân thể tốt, muốn tự luyện một nhân cương, cho nên dụ dỗ em gái anh mang thai, sau đó muốn lấy hồn phách tử thai ra, rút cạn máu em gái anh để nuôi nấng, muốn nuôi đứa nhỏ thành một nhân cương khác, mặc hắn sử dụng." Lục Chỉ nhìn thiếu niên, ánh mắt vô cùng lạnh băng.
Cao Triệt cười lạnh nói, "Tiểu quỷ luyện tiểu quỷ, tà thuật thất truyền lâu như vậy mà cũng còn người dùng."
"Ba trò xiếc không lên nổi mặt bàn." Hứa Bán Vân khinh thường để ý.
Sắc mặt thiếu niên ngày càng trầm, hắn ghét nhất người khác khinh thường hắn, hắn hy vọng thấy được tất cả mọi người đều sùng bái hắn, giống như sùng bái Lục Chỉ vậy.
"Vậy... tử thai kia bị luyện thành tiểu quỷ sao?" Sầm ảnh đế hỏi, tuy rằng nó là con của thằng khốn này, nhưng cũng là con của em gái hắn.
Lục Chỉ xoay người nhìn hắn, "Không có, đứa nhỏ kia chưa thành hình, còn chưa có hồn thể, do hắn nóng vội nên không thành công."
Sầm ảnh đế nghe vậy, thở dài nhẹ nhõm, hắn không muốn thấy đứa con của em gái bị tên khốn này lợi dụng.
"Đều tại mày! Đều tại mày!" Thiếu niên phẫn hận nhìn Lục Chỉ chằm chằm, "Nếu không phải tại mày, sao tao phải lấy tử thai kia ra sớm, dẫn đến tu luyện thất bại!"
Thương Chân Tử khó hiểu, "Sư phụ, chuyện này là sao?"
Lục Chỉ hơi cong miệng, "Muốn trách thì trách sư đệ Mục Tam cũng ngươi a, ai biểu hắn không không đi gây chuyện làm gì."
Thương Chân Tử lập tức hiểu ra, người này có quan hệ với Mục Tam. "Chẳng lẽ, hắn chính cái kia chạy thoát khỏi căn nhà cổ đó?"
Lục Chỉ gật đầu.
Thương Chân Tử cười lạnh, "Chưa tìm ngươi, tự ngươi lại tự tìm đến cửa."
"Vậy người Sầm ảnh đế gặp kia là ai?" Xích Tiêu Tử tò mò nhìn Sầm ảnh đế.
"Tôi không biết, người đó trông thật bình thường, ban đêm phe phẩy lục lạc, giơ lá cờ đoán mệnh, đột nhiên đi ngang qua gõ cửa nhà tôi, nói là phát hiện tà khí nên cố ý lại nhìn một cái." Sầm ảnh đế cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ người nọ, nhưng vắt nát óc cũng không nhớ được nét nào đặc trưung.
"Không cần nghĩ nữa, ông ta dùng thuật pháp, anh không nhớ ra hình dáng ông ta đâu." Lục Chỉ xoay người nhìn thiếu niên, " Nếu ta đoán không sai, đó hẳn là cha ngươi nhỉ."
Thiếu niên siết chặt nắm tay, "Hừ, mày có đoán đúng cũng vô dụng, tao không biết ông ấy ở đâu."
Lục Chỉ nhín vai, "Cũng chẳng để ý mấy."
Thiếu niên tức giận, khoé mắt muốn nứt ra.
"Hiện giờ làm sao đây? Chúng ta không có cách nào bắt người này đến đồn cảnh sát được." Phong Thương Hải nói ra nghi hoặc của đa số người, tên này không phải người không phải quỷ, đưa đến cảnh sát cũng không nhận.
"Nhân gian có cảnh sát quản lý trật tự, kỳ thật thế giới quỷ hồn cũng có, bằng không cũng sẽ không có phong thuỷ sư tồn tại." Lục Chỉ nói, "Chỉ là, người này không thuộc người cũng không thuộc quỷ, phong thuỷ sư bình thường chỉ có thể tiêu diệt quỷ hồn, tuyệt không thể giết người, giết người là phá hỏng quy củ."
Thiếu niên cười lạnh, hắn chính là dựa điểm này mới vô pháp vô thiên du tẩu khắp nơi, bởi vì không ai có thể ra tay với hắn.
"Nhưng có một ngươi có thể nha." Lục Chỉ tủm tỉm cười, "Nhà hắn từ thời tổ tiên đã có đặc quyền giết chết bất kỳ loại tà ma ngoại đạo nào."
Thương Chân Tử vội hỏi, "Ai?"
Đám người Phong Thương Hải cũng cảm thấy mới lạ.
Lục Chỉ xoay người, cười cười, "Đúng không, hậu nhân Mộ Sơn Phái, Mộ Ly."
Mộ Ly cung kính chắp tay với Lục Chỉ, cam chịu tiết lộ thân phận.
"Mộ Sơn Phái?!" Phong Thương Hải kinh hô.
"Thảo nào Lục đại sư nhìn trúng hắn, thế mà là hậu nhân Mộ Sơn Phái." Xích Tiêu Tử nói, "Tôi còn cho rằng tôi là thầy trừ tà duy nhất ở đây, tôi thật là......"
Trên mặt thiếu niên rốt cuộc xuất hiện vẻ hoảng sợ, hắn trừng mắt nhìn Mộ Ly, "Không thể nào, không thể nào, Mộ Sơn Phái đã tuyệt tích."
"Học trộm tuyệt học môn phái chúng ta, còn đổi thành tà thuật hại người, ta hôm nay sẽ thay trời hành đạo tiêu diệt ngươi." Mộ Ly lạnh lùng nói, lại lần nữa rút kiếm khỏi vỏ.
"Không! Không cần!" Thiếu niên hoảng sợ thét chói tai, Mộ Ly không chút thương hại, đâm thẳng kiếm ngay ngực hắn.
"A ——!" Tiếng thét chói tai ngập tràn toàn bộ trường quay, mọi người bị chấn động nhưng không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy kẻ ác tất có báo ứng.
Thiếu niên trước khi chết còn nhìn chằm chằm Lục Chỉ, "Ta không phục."
Hắn nói xong, cả người hoá thành khói, vẫn bị lồng trắng giam giữ bao trùm. Mộ Ly lấy ra một lá bùa, bật lửa bỏ vào đám khói, thần kỳ thế mà tất cả đều biến mất, bao gồm cả thiếu niên, cả búp bê gỗ, phảng phất như tất cả đều chưa từng tồn tại.
Bên kia, trong một toà địa cung, một người cầm chuỗi ngọc đột nhiên đau ngực, phun ra một bụm máu.
"Con của ta! Con của ta!"
"Sư phụ!" Người mặc áo đen lập tức đi lên đỡ lấy ông, "Sư đệ, đệ ấy... đã xảy ra chuyện gì?"
Người cầm chuỗi ngọc lệ rơi đầy mặt, "Nó đã chết, đã chết."
"Sao có thể! Trên đời này không có ai có thể giết được đệ ấy." Người mặc áo đen không dám tin.
Người cầm chuỗi ngọc lắc đầu, "Không biết, không biết......"
Bỗng nhiên, ông ta ngẩng đầu hô lên, "Chẳng lẽ là, Mộ Sơn Phái?!"
"Mộ Sơn Phái còn có hậu nhân?" Người mặc áo đen cũng cảm thấy kinh dị, nhưng rất nhanh hắn cảm thấy không đúng.
"Sư phụ, Mộ Sơn Phái chỉ biết hàng yêu phục ma, nhưng sư đệ am hiểu nhất là ảo thuật, bọn họ hẳn không phá giải được ảo thuật của đệ ấy."
Người cầm chuỗi ngọc bỗng nhiên hung hăng liếc trừng hắn một cái, lại lập tức thu hồi tầm mắt, "Lại là hắn, lại là hắn."
Người mặc áo đen rất nhanh hiểu được, "Là Lục đại sư kia!"
Hắn thấy sư phụ gật đầu, lắc lắc đầu thở dài, "Có lẽ sư đệ không phục hắn quấy rầy đệ ấy tu luyện mới đi tìm hắn gây chuyện, kết quả......."
Hắn không nhịn được thở dài một hơi, "Vị Lục đại sư này thật sự quá mạnh, quá cường đại, quá khủng bố!"
"Hiện tại có nói gì cũng trễ rồi, con của ta." Người cầm chuỗi ngọc che mặt khóc rống không thôi.
Người mặc áo đen trấn an ông vài câu, thấy khuyên không được, chỉ có thể đứng dậy đi châm trà cho ông. Sau khi hắn rời khỏi phòng, nhìn người mặc đường trang đứng ngoài cửa, hai người nhìn nhau cười, đều hiểu được suy nghĩ trong mắt nhau.
Đáng!
"Cảm ơn, cảm ơn!" Sầm ảnh đế nắm chặt vòng tay khom lưng cúi người với Lục Chỉ và Mộ Ly, "Đa tạ hai vị giúp em gái tôi báo thù."
"Không có gì." Lục Chỉ vội nói, Mộ Ly cũng vẫy vẫy tay.
"Dựa theo lời hứa của tôi, tôi sẽ chuyển hết tài sản cho hai vị." Sầm ảnh đế nghiêm túc nói. Tiền không có còn có thể kiếm lại, không thể nào quan trọng bằng mối thù của em gái hắn. Tâm nguyện hắn đã thành, hẳn phải thực hiện đúng hứa hẹn.
"Không, không, không cần." Lục Chỉ vội vàng nói, "Anh cho Mộ Ly đi."
"Tôi không cần." Mộ Ly cũng nói.
Sầm ảnh đế hơi ngạc nhiên, nôn nóng hỏi, "Vì sao?"
"Không cần." Lục Chỉ và Mộ Ly trăm miệng một lời.
Cao Triệt và Hứa Bán Văn cười cười, chút tài sản này, đúng là không đủ lọt mắt Chỉ Chỉ nhà bọn họ. Nhưng còn Mộ Ly, điều kiện cậu ta hình như không có dư dả gì lắm. Hai người cẩn thận liếc nhìn quan sát đánh giá, sau khi nhìn rõ tính tình Mộ Ly, ánh mắt nhìn hắn không khỏi xem trọng vài phần, càng yên tâm hơn với việc hắn đi theo Lục Chỉ.
"Nhưng đây là tâm ý của tôi, bằng không, tôi không biết nên báo đáp hai vị thế nào." Sầm ảnh đế nghiêm túc nói, nghiêm túc không biết phải làm sao.
"Làm việc tốt." Lục Chỉ nói, "Làm nhiều việc thiện, trợ giúp người cần trợ giúp."
"Đúng, nghe Lục đại sư, chăm làm việc tốt." Mộ Ly gật đầu, cũng chỉ Lục Chỉ mới làm hắn nói nhiều thêm đôi câu, Lục Chỉ nói cái gì, hắn phụ hoạ cái đó.
Trịnh Doanh Doanh thấy thế cảm khái không thôi, tính tình quật cường của Mộ Ly cuối cùng cũng gặp được người chế phục. Nhưng người tốt như Lục đại sư, Trịnh Doanh Doanh đỏ mặt, cô cũng rất muốn ngoan ngoãn phục tùng đi theo sau cậu ~
"Không được, không được. Hai vị nhất định phải nhận!" Sầm ảnh đế kiên quyết không thôi, hắn coi nặng nhất lời hứa hẹn, đã nói là làm, đây cũng là nguyên nhân danh tiếng trong giới giải trí của hắn vẫn luôn rất ưu tú.
Lục Chỉ bị hắn quấn lấy, không còn cách nào chỉ có thể nói lái sang chuyện khác. "Em gái anh bị lấy đi một phách, khi chuyển sinh sẽ có ảnh hưởng, mặc dù có thể sinh ra đời, nhưng cũng vì thiếu một phách mà bị ngốc." Lục Chỉ lắc lắc đầu, khó chịu nói, "Người nọ cũng là nhìn trúng anh không hiểu phong thuỷ nên mới dám làm vậy, thật là độc ác."
Sầm ảnh đế nháy mắt tái mét mặt mày, vừa tức vừa giận, "Vậy, vậy, vậy làm sao bây giờ!"
"Không có gì." Cao Triệt cười cười, "Gặp được Chỉ Chỉ, sợ gì chứ."
Sẩm ảnh đế lập tức kích động nhìn Lục Chỉ, "Lục đại sư, Lục đại sư."
"Ừ Ừ, chỉ cần anh hứa không ép tôi nhận tài sản của anh, tặng số tài sản đó cho Mộ Ly, làm nhiều việc tốt, có cơ hội thì giúp nhiều người."
Lục Chỉ đã có tiền, có nhiều đến mức chính cậu cũng không biết mình có bao nhiêu tiền, đừng nói là người nhà hay các sư huynh không có gì cứ thích nhét tiền cho cậu, chỉ nói chi phí ăn mặc của cậu đều được Nam Thừa Phong bao thầu, tiền nhiều cơ bản tiêu không hết, hoàn toàn không cần người khác lại dệt hoa trên gấm, không bằng cầm đi làm từ thiện, làm việc tốt, giúp người giúp đời.
"Không cần." Mộ Ly nhìn Lục Chỉ, "Lục đại sư, tôi là diễn viên, tự tôi có thể kiếm tiền."
Lục Chỉ cười cười, "Vậy anh cùng thương lượng với Sầm ảnh đế đi."
Mộ Ly nghiêm túc nhìn Sầm ảnh đế, "Không cần."
Dựa theo địa vị trong giới giải trí, Mộ Ly đến tư cách nói chuyện với Sầm ảnh đế cũng không có, nhưng lúc này ngược lại là Sầm ảnh đế đi theo hắn cầu hắn nhận lấy tạ lễ, làm Vu Tư Điềm - một thành viên giới giải trí - phải trợn mắt há hốc mồm.
Sầm ảnh đế hết cách, "Vậy......" Đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp một người từ chối tiền dâng tận mặt, hắn lại càng cảm phục.
"Cái này để sau lại nói đi." Lục Chỉ sợ hắn tiếp tục dây dưa, nhanh chóng ngăn cản, cậu duỗi tay bấm ngón tay một chút, "A, ra rồi."
Ánh mắt Sầm ảnh đế sáng ngời, cung kính gật đầu, "Vâng, Lục đại sư."
"Tôi nãy giờ vẫn luôn tìm hồn phách em gái anh mà chưa được, giờ mới tính ra." Lục Chỉ nói, "Em gái anh chết vì thủ đoạn khác thường, duyên với người thân vẫn chưa đứt, còn sẽ đầu thai lại thành em gái anh, chỉ là khi cô ấy sinh ra vì thiếu một phách mà bị si ngốc, anh phải giữ bình pha lê thật kỹ, đến lúc đó để một phách này trở về lại trong thân thể là ổn."
"Thật vậy!" Sầm ảnh đế vui sướng không thôi, cầm bình pha lê trong tay, nắm chặt không chịu buông tay.
"Ừ, cô ấy cảm thấy các người bị thua thiệt nhiều quá, còn sẽ đầu thai lại vào nhà các người, hiếu thuận với ba mẹ anh." Lục Chỉ trả lời khẳng định.
"Đa tạ, đa tạ!" Sầm ảnh đế kích động, khoé mắt ướt đẫm, đưa tay muốn ôm lấy Lục Chỉ, kết quả thân thể vừa động, đã bị Ninh Tước, Cao Triệt ngăn cản, Hứa Bán Vân thì ôm chặt lấy Lục Chỉ, một bộ "Dám ôm Chỉ Chỉ nhà ta, ta cắn chết ngươi."
Sầm ảnh đế ngẩn ra, vội nói, "Xin lỗi, là tôi quá kích động."
Hắn nhìn Lục Chỉ, đôi mắt sáng như đèn pha, yêu thích và sùng bái ngập tràn không từ nào có thể diễn tả được. Nhưng ai ở đây mà không vậy chứ.
"Được, sự việc đã giải quyết." Lục Chỉ duỗi duỗi người, nói với Hứa Bán Vân, "Hôm nay mới vào cửa đệ đã thấy hắn bày trận, nếu không phải nhiều người quá, sợ người vô tội bị thương, đệ đã sớm bắt hắn rồi."
"Ừ ừ, Chỉ Chỉ của chúng ta lợi hại nhất. Chỉ Chỉ hôm nay vất vả rồi, để sư huynh bóp tay cho đệ nào." Hứa Bán Vân hai mắt sáng rực ôm Lục Chỉ, cọ tới cọ lui.
"Sư huynh tốt nhất." Lục Chỉ đã quen bị các sư huynh bám dính, chỉ nãi thanh nãi khí đáp lại một câu, kéo Hứa Bán Vân đi về phía trước.
Cáo Triệt nhìn hai người với ánh mắt nhìn vợ yêu quá mức cưng chiều con trai, cũng đi theo. Ninh Tước sờ sờ cằm, nhìn ba người suy nghĩ gì đó, lấy điện thoại ra gọi điện, "Người anh em, chừng nào cậu tới đây? Mau tới diễn kịch cho tôi xem nào."
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, đạo diễn cùng MC hai mặt ngây ngốc nhìn nhau.
"Trường quay này của chúng ta thật là......" Đạo diễn cứng họng hết chỗ nói, một cái chương trình nho nhỏ, lại hấp dẫn nhiều yêu ma quỷ quái như vậy. Hắn phục, quá phục, siêu cấp phục.
"Đạo diễn, không nói dối ngài, chương trình này đúng là rèn luyện tâm trí định lực con người mà." MC nói, "Nếu không phải có Lục đại sư, tôi thấy phỏng chừng chúng ta có cái mạng cũng không đủ nhét kẽ răng cho đám tà ma ngoại đạo này."
"Ai nói không phải đâu chứ, trách không được giám đốc đài nhất quyết chết sống cũng phải thỉnh cho bằng được Lục đại sư đến trấn tràng, đúng là tầm nhìn xa rộng." Đạo diễn vẫn còn thấy sợ hãi.
"Đúng vậy, Lục đại sư thật sự khiến trong lòng kiên định không ít." MC nói, "Đạo diễn, chương trình còn quay không? Còn hai ba phân đoạn nữa lận."
"Quay, trước nghĩ ngơi nửa tiếng đã, nhớ hỏi rõ Lục đại sư một chút, hỏi hiện tại chúng ta được đi ra ngoài chưa." Đạo diễn chỉ đạo, bỗng nhiên nhăn mày, "A, tôi nhớ tới một chuyện."
MC vội hỏi, "Chuyện gì?"
"Mộ Ly nói bên khách mời có tổng cộng sinh vật, đã xuất hiện , vậy còn ở đâu?"
MC lạnh sống lưng, nuốt nuốt nước miếng, quay qua nhìn vị khách mời.