Đối mặt với ánh mắt sắc bén như dao của Cửu gia, Ninh Tước cười cười.
"Không phải đã nói cho em rồi sao, tôi từng làm FBI mà." Ninh Tước lại ghé sát lại bên cạnh hắn, nhướng mày nhìn hắn, ngữ khí cười như không cười, lộ ra một tia ý vị không thể miêu tả, "Thật dễ quên à nha."
Cửu gia đảo mắt, mặt hơi hơi hồng, trừng hắn một cái, che giấu sự xấu hổ của mình.
"Ngươi nói ngươi là nhà tâm lý học, ta cho rằng ngươi chỉ phụ trách phân tích tâm lý thôi chứ."
"Sao lại không thể là đặc công? Tôi rất toàn diện đấy." Ninh Tước trêu đùa.
"Có cơ hội...!em có muốn thử không?"
Cửu gia không nghe ra thái độ ái muội của hắn, nghiêm túc hỏi lại, "Thử cái gì?"
"Thử xem......"Ánh mắt Ninh Tước như tia laser quét ngang quét dọc tỉ mỉ cẩn thận đánh giá khiến Cửu gia ngứa cả tay, "Còn nhìn nữa coi chừng ông móc mắt ra bây giờ."
"Ui cha, dữ quá hà." Ninh Tước thu hồi ánh mắt làm càn, cười nói, "Em hẳn là hiểu kỹ xảo cận chiến đúng không, là nhu đạo (Judo) nhỉ? Chúng ta tìm cơ hội nào đó luận bàn bữa nhé?"
"Nhu đạo?" Cửu gia trầm ngâm.
Hắn học Vịnh Xuân Quyền, Hapkido, Taekwondo, Muay thái, võ tự do, nhưng không học qua nhu đạo.
Hắn tà tà nhìn Ninh Tước, thấy hắn cười cười, đương nhiên không thể nói mình không biết nhu đạo, nhất định không thể để tên đó có cơ hội chế giễu mình.
Hắn muốn tìm một cơ hội lấy bạo chế bạo, hạ gục tên đó, khiến hắn không dám tiếp tục khiêu chiến trước mặt mình nữa.
Ninh Tước nếu biết vẻ trêu đùa của hắn trong mắt Cửu gia lại thành khiêu khích trắng trợn, chắc sẽ thấy dở khóc dở cười lắm đây.
"Được, thua thì em đừng có mà khóc đấy nhé."
Vì tôn nghiêm đàn ông, Cửu gia quyết đoán đồng ý, lại quên mất bản thân đến một chữ bẻ đôi về kỹ xảo của cái thể loại nhu đạo này cũng không biết, cũng không biết nếu có cao thủ cố tình dây dưa, hai chân vòng kẹp lại sẽ thân mật đến mức nào, đến lúc đó chỉ sợ có muốn dứt cũng dứt không ra.
Nghe thấy lời cảnh cáo của hắn, khoé miệng Ninh Tước hơi nhếch lên, ý vị thâm trường, "Vậy Cửu ca ca, "anh" nhẹ tay một chút nhé."
Hắn làm nũng làm Cửu gia hầm hè xoa tay, hận không thể lập tức đạp hắn từ trên tầng bay xuống.
"Bớt buồn nôn, nếu ngươi thua, từ đây cách ông đây xa một chút." Cửu gia hung hăng cảnh cáo, còn cố ý giơ nắm đấm lên thị uy.
Ninh Tước cười ha ha, "Vậy tôi thắng thì sao, Cửu ca ca muốn thưởng tôi gì nào?"
"Ngươi sẽ không thắng." Cửu gia lạnh lùng nỏi, "Bởi vì ta sẽ không thua."
Ninh Tước nhìn di động của Cửu gia tươi cười làm Cửu gia máu nóng xộc lên não.
"Nếu tôi thắng, về sau tôi sẽ gọi em là bảo bảo nhé, được không?"
Ánh mắt Cửu gia thoáng đông đá, bừng tỉnh hiểu được, "Ngươi nghe lén điện thoại của ta!"
Gừa: Ba của Cửu gia gọi Cửu gia là "Bảo", t chuyển thành "Cục cưng" cho nó thuần Việt, còn Ninh Tước muốn gọi Cửu gia là "Bảo bảo", t muốn để nguyên nghe cho nó tình thú.
He he he!!!
Ninh Tước nhún vai, cười nói, "Tôi nói tôi vừa lúc đi qua nghe được, em sẽ không tin đúng không."
"Ngươi nói đi." Cửu gia hất cằm, lạnh lùng nhìn hắn.
"Tôi chỉ nghe thấy mỗi câu này thôi." Ninh Tước lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, chỉ là thật sự bất đắc dĩ hay đang làm bộ thì chẳng ai biết.
Cửu gia không để ý hắn, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, "Ngươi đã biết bí mật của ta."
Ninh Tước cười, "Bí mật gì?"
Cửu gia híp mắt, "Người biết được cách ba ta gọi ta đều phải chết." Hắn cường điệu nhấn mạnh nửa câu sau, còn cố ý bổ sung, "Ngoại trừ Chỉ Chỉ, em ấy gọi thế nào cũng được."
Ninh Tước hít sâu một hơi, "Nghiêm trọng như vậy?"
Nam Thừa Phong và Lục Chỉ vẫn còn kéo cưa lừa xẻ, cuối cùng vẫn là trợ lý Thân kéo bác sĩ tới mới kết thúc một màn rối rắm này.
Bác sĩ Lâm là bác sĩ riêng chuyên dụng của Nam Thừa Phong.
Hắn vốn tưởng mắt Nam Thừa Phong bị dính sa tế, còn cảm thấy kỳ quái vì Nam Thừa Phong có bao giờ ăn cay đâu, sao lại dính thứ này được.
Kết quả vừa tới lại thấy, vấn đề thì ra là ngón tay người yêu bé nhỏ của Nam Thừa Phong dính cay bị dây lên khoé mắt, chút chuyện xíu xiu này mà làm trời làm đất hối hả lôi hắn từ cách hơn nửa đế đô lại đây.
Tuy rằng vị người yêu bé nhỏ này quả thật đáng yêu, đến người không hảo loại hình đáng yêu như hắn cũng không thể không cảm khái một câu thật sự xinh đẹp, khiến người ta yêu thích không thôi.
Nhưng mà......
Bác sĩ Lâm hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc, "Nam tổng à, ngài có biết tôi là bác sĩ nội tốt nhất thế giới không hả, tốt nghiệp tiến sĩ hạng nhất đại học HF, biết bao bệnh viện trả lương cao ngất trời cũng không mời được, có mười mấy bệnh viện tư nhân cao cấp......"
"Phí khám bệnh tại nhà vạn." Nam Thừa Phong cắt ngang lời hắn.
( vạn = hơn tỷ VND, t xỉuuuuuuu!!!!!!)
Bác sĩ Lâm im bặt, nở nụ cười tiêu chuẩn nói, "Nam tổng, sau này có việc cứ tìm tôi, tôi nhất định cúc cung tận tuỵ dốc lòng dốc sức vì ngài......"
Nam Thừa Phong xua xua tay, lười nghe hắn dài dòng văn tự, chỉ chuyên tâm nhỏ thuốc mắt cho Lục Chỉ, hành động cẩn thận từng ly từng tí, giống như Lục Chỉ là búp bê sứ, mạnh quá không được nhẹ quá cũng không xong.
Bác sĩ Lâm và trợ lý Thân đứng nhìn tấm tắc cảm thán.
Bác sĩ Lâm tuy là bác sĩ nhưng anh tuấn bất phàm, dáng người săn chắc, nếu chỉ nhìn ngoại hình thì không hề có chút khí chất văn nhân của bác sĩ tí nào, càng giống dân bộ đội đặc chủng lục quân dã chiến chuyên xông pha nơi hiểm nguy, ngày thường trầm ổn, gặp thời điểm mấu chốt lại hung mãnh khí phách.
"Anh cũng thật là, rõ ràng muốn nhìn thử người Nam tổng thích là kiểu gì, còn làm như anh bị o ép dữ lắm." Trợ lý Thân đưa bác sĩ Lâm ra cửa, thuận tay duỗi tay bóp mông hắn một cái.
"Đừng sờ loạn, sếp em cùng vợ bé nhỏ của hắn còn thù lù đó kia, người đọc sách văn nhã như em sao lại còn lưu manh hơn tên lưu manh là tôi vậy." Bác sĩ Lâm vừa cười vừa tức, trừng mắt liếc trợ lý Thân một cái.
"Tôi kiếm được bao nhiêu tiền còn không phải để em cung dưỡng đám mô hình đó à? Gần đây lại mua một lố mới đúng không? Biên lai tôi nhận được rồi nhé, vừa lúc lấy số tiền lần này đi thanh toán luôn."
Trợ lý Thân hài lòng cong môi, "Đó là tiền anh à? Này là tiền Nam tổng thì có."
"Giống nhau cả thôi." Bác sĩ Lâm cười cười, ngăn cản bàn tay không an phận của hắn, "Về nhà, về nhà đi, đang bên ngoài mà, sách, bình thường Nam tổng các em quản cấp dưới kiểu gì vậy, mặc kệ cấp dưới dở trò lưu manh, hiên ngang sờ soạng đàn ông đàng hoàng vậy à?"
"Nam tổng giờ làm gì có tâm trí quản em, một lòng một dạ đều trên người tiểu thần tiên rồi."
Trợ lý Thân không thuận theo, không buông tha, bóp bóp bắp tay rắn chắn của hắn mấy cái mới chịu bỏ qua, bác sĩ Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Trợ lý Thân là đàn em đại học của hắn, nhỏ hơn hắn khoá, mới vừa vào học đã bị hắn nhắm trúng.
Lúc trước cho rằng mình nhìn trúng một học bá ưu tú ôn tồn lễ độ, văn nhã cấm dục, không thích đùa giỡn, kết quả sau khi bắt được về mới phát hiện vợ mình thế mà lại còn lưu manh hơn cả mình, thường xuyên chọc hắn quắn quíu cả lên nhưng lại chẳng có biện pháp đối phó gì.
"Ui cha.
Lâm Lâm." Ninh Tước đang lo làm sao để thoát khỏi Cửu gia đang đằng đằng sát khí, thấy sau cửa xuất hiện hai hình bóng quen thuộc, cười cười với Cửu gia, nhanh chân chạy trốn.
"Học trưởng." Bác sĩ Lâm vẫy vẫy tay cười.
"Gặp rồi?" Ninh Tước vừa thấy vẻ mặt bác sĩ Lâm liền nhìn ra, "Cảm thấy thế nào?"
Bác sĩ Lâm hít sâu một hơi, giơ ngón cái, thật lòng thật dạ cảm thán một câu, "Trời đất tạo thành đôi giai ngẫu."
Ninh Tước trừng hắn một cái, ngón tay cái chỉ chỉ hướng Nam Thừa Phong, "Người ta còn đang vội vội vàng vàng hầu hạ tổ tông đâu, không rảnh nghe tâng bốc của cậu đâu."
Bác sĩ Lâm nhìn Nam Thừa Phong, cười nhạo một tiếng, "Thiên hạ kỳ quan, xem thế đủ rồi, không ngờ học trưởng Nam lại có một mặt cô vợ nhỏ như vậy, đây mà là Nam tổng sao? Ha ha."
Ninh Tước cười cười, "Chứ còn gì nữa."
Hắn còn cẩn thận tỉ mỉ bổ sung một câu, "Nhắc nhở hữu nghị, giờ còn chưa bắt được người đâu đấy."
Mắt bác sĩ Lâm mở lớn, hứng thú bừng bừng, "Ấy chà chà, thế mà còn chưa theo đuổi được à, học trưởng Nam mà cũng có ngày này sao?"
Nhớ tới trước đây, bất kể có dám hay không dám theo đuổi, người ái mộ hắn ước chừng xếp hàng được tận mấy vòng quanh trường bọn họ ấy chứ.
Trước kia Nam Thừa Phong chuyên quấy rầy người khác yêu đương, làm hắn oán hận chất chứa bấy lâu nay, hiện tại nhất định phải tận dụng cơ hội chơi hắn một phen mới được.
"Ha ha, tư tưởng lớn gặp nhau." Ninh Tước cười, nhìn Nam Thừa Phong, ánh mắt nồng đậm vẻ hí hửng khi thấy người gặp hoạ.
Lục Chỉ chú ý tới cảnh ba người đang vui đùa, tò mò hỏi Nam Thừa Phong, "Bọn họ quen nhau à? Bác sĩ Lâm có chút không giống bác sĩ, anh ta từng làm bộ đội đặc chủng à?"
"Đúng vậy." Nam Thừa Phong giúp cậu nhỏ thuốc, lại cẩn thận dùng khăn tay lau phần thuốc chảy ra nơi khoé mắt cho cậu, "Chỉ Chỉ quả nhiên lợi hại, cái gì cũng biết."
"Tên lưu manh kia và trợ lý Thân là một đôi, đều là đàn em của Ninh Tước, cũng là đàn em của tôi."
"Thì ra trợ lý Thân là đàn em của anh à?" Lục Chỉ ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy." Nam Thừa Phong gật đầu, ánh mắt nhìn cậu ôn nhu như nước, "Chúng tôi học cùng trường, cậu ta là chủ tịch hội học sinh khoá sau tôi, cho nên quen biết."
Hắn thấy Lục Chỉ nhìn chằm chằm Ninh Tước như đang suy tính gì đó, "Làm sao vậy?"
Hắn không thích cậu nhìn chằm chằm người đàn ông khác, bất quá hắn sẽ cực lực khắc chế lòng ghen tuông của mình, hắn phải làm một người bạn trai thiện lương thấu hiểu ôn nhu chăm sóc đối tượng, tuyệt đối sẽ không vô cớ gây rối làm Lục Chỉ không vui.
"Tôi cảm thấy Ninh Tước không phải người bình thường, nhà anh ta chỉ đơn giản là hào môn vậy thôi sao?"
"Vẫn là Chỉ Chỉ giỏi nhất, cái gì cũng biết." Nam Thừa Phong nói câu không quên thổi phồng Lục Chỉ một câu, "Bối cảnh nhà cậu ta quả thật không đơn giản."
Tác giả có lời muốn nói: Thấy có người đề cập vấn đề công thụ của Cửu gia, ta không xác định thuộc tính công thụ của cặp này, theo ý ta cả Cửu gia và Ninh Tước đều rất mạnh, cho nên có thể khẳng định đôi này không viết chuyện giường chiếu, chỉ mang giả thiết hoan hỉ oan gia.
CP chính sẽ có ám chỉ giường chiếu, Nam tổng đại tổng công là không thể nghi ngờ, có thể mờ mờ một tí, nhưng nhất định không thể kỹ càng tỉ mỉ, không qua nổi thẩm tra đâu.
Còn những CP khác sẽ xuất hiện dưới tình huống hỗ trợ CP chính, sẽ không chiếm quá nhiều suất diễn.
Tuy rằng ta viết chuyện hàng ngày còn khá lảm nhảm, nhưng sẽ cố gắng khống chế lại.
CP truyện chắc chắn đều ngọt ngọt ngọt, không cần lo lắng ~.