"Chỉ có thể tạm thời từ bỏ." Người đi tới lắc đầu, ngữ khí u trầm lại ngập tràn tiếc nuối.
Người mặc đường trang không khỏi uể oải nói, "Vậy chẳng phải kiếm củi năm đốt giờ! Hơn nữa......" Hắn khó khi lộ ra vẻ sợ hãi, "Người đó sẽ trách chúng ta."
"Không còn cách nào khác!" Người đi tới trừng mắt, nổi trận lôi đình, "Đây không phải là chuyện tốt các ngươi làm sao! Đã nói không cần chọc, lại còn không biết trời cao đất rộng!"
Một câu mắng đến mức hai người đến một âm thanh cũng không dám để thoát khỏi cổ họng.
"Thôi......" Ông ta thở dài một hơi, phiền muộn nói, "Ta sẽ nói rõ ràng với "hắn", tin rằng "hắn" có thể thấu hiểu."
Người mặc đường trang hơi hơi nhăn mày, trong mắt rõ ràng lộ ra vẻ hoài nghi.
"Tất cả chúng ta không có ai là sạch sẽ, kiếm củi năm đốt một giờ còn hơn mất sạch tu vi, mất luôn tính mạng." Ngữ khí người đó sầu não.
Người mặc đường trang và người áo đen hai mặt nhìn nhau, tuy rằng không phục nhưng cũng hiểu rõ lời ông ấy nói chính xác bao nhiêu, không dám có bất kỳ dị nghị nào.
"Ta nói cho các ngươi biết." Ông hít sâu một hơi, dùng ngữ khí thận trọng nhất cả đời nói: "Chúng ta không chỉ phải rời đi, còn phải xoá sạch mọi dấu vết ở nơi này, có phải đào ba thước đất cũng phải xoá cho bằng sạch, cậu ta có thể từ thi khôi của ngươi tra được ra nơi này, ngươi nên tự hiểu năng lực người này cao thâm nhường nào!"
Người áo đen hơi hoảng sợ, người mặc đường trang cũng không thể bình tĩnh.
"Chuyện này......"
"Đừng dong dài nữa, đi nhanh thôi, việc cảnh sát tra được mấy thi thể kia chỉ là vấn đề thời gian, nếu các ngươi không chọc đến hắn, cảnh sát sẽ không bao giờ tra được thân phận chúng ta, hiện giờ......"
Ông ta chỉ người áo đen, "Con đã bại lộ."
Ông ta lại chỉ người mặc áo đen, "Chúng ta còn ẩn được, mang "hắn" theo, chúng ta cần đi ngay lập tức!"
"Vâng." Hai người không dám lại do dự.
Người áo đen chống đỡ thân thể bị thương đứng lên, thu dọn đồ đạc của mình, người mặc đường trang cũng cho thủ hạ nhanh chóng đi thu dọn.
Người cầm chuỗi hạt hít sâu một hơi, đi đến giữa phù văn trận pháp, nhắm mắt lại.
Trên đỉnh đầu ông ta dần dần toả ra một ít sương mù màu đen, người áo đen thấy thế vừa kinh ngạc vừa khổ sở lại vừa tiếc hận.
Sau một lúc lâu, cơ thể người cầm chuỗi ngọc bỗng nhiên ngã về phía trước, phun ra một ngụm máu đen, hai mắt cũng trở nên hơi vẩn đục.
"Sư phụ!" Người áo đen vội vàng chạy lại nâng ông ta lên.
"Dấu vết nơi này tuy rằng đã dọn sạch, nhưng lấy năng lực của người nọ nói không chừng vẫn có thể phát hiện manh mối, chúng ta trốn đi, nhanh chuyển đến một nơi thật xa, trốn đến nơi thích hợp làm sinh môn cho chúng ta, trốn qua một đoạn thời gian, nói không chừng có thể né qua kiếp này."
"Sư phụ, đều do con sai." Người áo đen đấm ngực dậm chân, hối hận đến mức hai mắt đỏ hồng, "Con chỉ muốn phân ưu cho sư phụ, hấp thu thêm tu vi của mấy phong thuỷ sư, luyện được thêm ít tinh khí con người, cho "hắn"......"
Hắn chưa nói xong đã bị cắt ngang, "Thôi, việc đã đến nước này, không có thời gian nhiều lời, nhanh đi thôi."
"Vâng." Người áo đen ra sức nâng ông dậy, hai người nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong nhà, thấy người mặc đường trang mang vẻ mặt hoảng sợ chạy về phía hai người.
"Không thấy hắn!"
Thần sắc người cầm chuỗi ngọc đại kinh: "Chẳng lẽ nó! Xong rồi......"
"Chuyện này làm sao bây giờ sư phụ!" Người áo đen vội vàng hỏi, "Hắn chính là người......"
"Nhanh chạy đi, nhanh, nhanh!" Người cầm chuỗi ngọc cho dù hành động vẫn không tiện như cũ vẫn bước nhanh đi khỏi căn nhà cổ, ngồi lên xe.
"Đã dọn sạch sẽ?" Người cầm chuỗi ngọc thở dài hỏi người mặc đường trang.
"Vâng, ngoại trừ cậu ấy, con trai ngài, đã biến mất không thấy đâu." Người mặt đường trang lộ vẻ mặt không cam lòng cùng khủng hoảng, "Thật không đi tìm cậu ấy sao ạ? Hiện tại cậu ấy còn chưa thành hình, nếu bị đối phương bắt được......"
"Nếu bị bắt chỉ có thể trách số mệnh nó." Hốc mắt ông phiếm hồng, cảm giác thật sự rất mệt mỏi, mệt mỏi y như đã mất ngủ nguyên mấy tháng trời.
"Đại sư, tôi có thể để lại một vài người đi tìm cậu ấy." Người mặc đường trang thấy ông khổ sở, vội vàng nói.
"Thôi." Ông nặng nề ai thán, "Ta không thể vì con trai mình mà mạo hiểm tu vi cùng mạng của các ngươi."
Người mặc đường trang mím môi, đáy mắt người áo đen hiện lên sự cảm động sâu sắc.
"Lại nói, nó hiện tại có phải là người hay không đều còn chưa biết, duyên phụ tử của ta và nó......" Ông không nói nữa, thế nhưng lại chảy nước mắt khóc.
Người mặc đường trang hoảng hốt, người áo đen vội vàng nói, "Sư phụ, sư phụ!"
"Đều do con không tốt, đều tại con!" Hốc mắt người áo đen đỏ bừng, "Sư phụ, con sai rồi, về sau người nói gì con cũng đều nghe người!"
"Đại sư, chúng tôi không dám nữa." Người mặc đường trang cũng nhanh chóng nói.
"Không phải tại các ngươi." Người cầm chuỗi ngọc lắc lắc đầu, chỉ cúi mặt lau nước mắt.
Nhưng ông ta càng làm vậy càng khiến người áo đen và người mặc đường trang khẩn trương, không ngừng bày tỏ lòng trung thành, lại không chú ý tới dươi động tác lau nước mắt của ông ta, hai mắt ẩn chứa nụ cười âm hiểm.
"Được, ta không sao, chúng ta đi thôi." Ông lại ngẩng đầu lên, chỉ còn sầu bị, ác ý gì đó bay sạch bạch không còn một mống.
Người mặc đường trang cùng người áo đen thấy thế, bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng nhẹ nhàng thở ra.
Người áo đen nhắm mắt tiếp tục dưỡng thương, người mặc đường trang ngồi ghế trước nhìn ra ngoài cửa sổ, ở thời điểm không ai phát hiện, trên mặt hai người hiện lên vẻ tính kế trong giây lát.
Một loạt xe nhanh chóng rời khỏi căn nhà cổ, một trận gió cuốn qua xoá sạch mọi tung tích, giống như đã từng có người ở, lại cũng giống như vẫn luôn quạnh hiu.
Bọn họ rời đi không bao lâu, một chiếc trực thăng đáp xuống trên khu đất trống ngoài căn nhà cổ.
Nam Thừa Phong bước từ trên trực thăng xuống, sau đó vươn tay, trực tiếp ôm Lục Chỉ xuống.
"Cảm ơn." Lục Chỉ phản ứng lại, trên mặt nổi lên một tầng ửng hồng, cúi đầu không dám nhìn hắn.
"Khách khí với tôi làm gì." Nam Thừa Phong ôn nhu nói.
Cửu gia ở phía sau liếc mắt xem thường, Ninh Tước cười cười, "Nếu không, tôi cũng ôm em xuống nhé."
Cửu gia lạnh lùng liếc hắn một cái, "Biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Có phải muốn chết không?"
"Chết trong tay em sao?" Ninh Tước nhướng mắt, cảm giác mị hoặc mười phần, "Cam tâm tình nguyện."
Cửu gia hơi hơi mỉm cười, từng câu từng chữ lạnh nhạt đến cực điểm, "Tưởng bở, cho ngươi chết trong miệng cá mập."
Ninh Tước sửng sốt, không có phản ứng.
Cửu gia hơi câu khoé miệng, thế nào? Bị doạ rồi à.
"Ai nha." Ninh Tước bỗng nhiên ôm đầu một cái, lại ôm ngực ngã lên người Cửu gia, "Cửu gia, em doạ tôi rồi, phải chịu trách nhiệm đấy nhé."
"Ta xem ngươi đúng là muốn tìm chết!" Cửu gia hít sâu một hơi, đột nhiên đẩy hắn ra, lại phát hiện hắn y chang con bạch tuộc, có thế nào cũng không gỡ ra được.
Lục Chỉ nghe thấy âm thanh làm nũng của Ninh Tước, sợ tới mức thiếu chút nữa trẹo cả chân ngã, lập tức được Nam Thừa Phong ôm chặt lấy.
Nam Thừa Phong rốt cuộc dời được tầm mắt mãi dán chặt trên người Lục Chỉ, nhìn sang Ninh Tước cùng Cửu gia, rồi thu hồi tầm mắt, không lộ ra tí bất bình thường nào, gật đầu với bọn họ, lạnh nhạt tặng thêm biểu tình "hai người cứ tiếp tục", làm Cửu gia đang tức giận lại càng thêm nổi trận lôi đình.
Cảm giác được độ ấm trong ngực Nam Thừa Phong, tim Lục Chỉ lại lần nữa đập binh binh binh, thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, hơi hơi đẩy hắn ra, làm Nam Thừa Phong khẩn trương không thôi.
"Làm sao vậy? Sức tôi mạnh quá à, làm đau em sao?" Rõ ràng là vấn đề của bản thân cậu, hắn lại làm như đó là lỗi của hắn, Lục Chỉ càng thêm không có biện pháp đối phó với hắn, "Không, không."
"Đường nơi này không dễ đi, tôi dìu em nhé, miễn cho lại bị giống khi nãy." Nam Thừa Phong quan tâm nói.
Nam Thừa Phong chú ý đến sắc mặt của cậu khi nãy, hơi nhăn mày, thần sắc phức tạp.
Thương Chân Tử cùng giám đốc đài truyền hình và cảnh sát cũng đã đi xuống.
"Ây da, may mà có Nam tổng mới có thể tới nhanh đến vậy." Cảnh sát bước nhanh đi lên trước hỏi, "Đại sư, nếu người đã rời đi, hiện giờ chúng ta làm gì đây ạ?"
Đối mặt với năng lực tính toán không chút sai số của Lục Chỉ, một câu Thương Chân Tử cũng không nói nên lời, chỉ có thể nghe theo cùng sùng bái, "Đúng vậy sư phụ, ngài nói tạm thời bọn họ sẽ không xuất hiện, lại còn bày trận pháp cố ý xoá sạch dấu vết lưu lại, giờ chúng ta tới đây thì nhìn được cái gì đâu ạ?"
Lục Chỉ cười cười, "Người nọ tốn hơn nửa tu vi cùng tinh khí để xoá sạch dấu vết, lại cố ý để lại một con cá lọt lưới, chúng ta đến xem rốt cuộc bọn họ muốn diễn trò gì ấy mà ~".