*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6 người kể ra chuyện phát sinh, trên mặt lộ ra một loạt cảm xúc hoảng sợ cùng bi thương phức tạp đan xen.
"Lúc trước 7 người chúng tôi vô tình phát hiện sơn cốc này trên mạng, phong cảnh nơi này rất đẹp, chúng tôi liền quyết định đến đây du lịch, khiêu chiến những hoạt động cực hạn, nhưng chưa từng nghĩ sẽ đụng phải thần đàn."
"Lúc ấy có người đã cảnh báo chúng tôi rằng đừng đụng vào giống những người kia, nói đó là khinh nhờn thần linh, lúc ấy chúng tôi không nghe, tiếp tục ở lại nơi đó chụp ảnh, thấy người nọ cầm thương ra uy hiếp, chúng tôi mới giật mình hoảng sợ rời đi."
"Chúng tôi vốn tưởng rằng chỉ là dân bản xứ mê tín, cơ bản chẳng để trong lòng, nhưng không ngờ sau khi trở về, 1 tháng sau Mạnh Kỳ đã chết."
Nữ MC gật đầu, Mạnh Kỳ là tên người chết kia, cũng vì tử trạng của cậu ta quá kỳ quái, mới dẫn đến chuyện 6 người này mất tích, rồi đến nhiệm vụ lần này.
Thanh niên đeo kính đại diện 6 người kể lại câu chuyện, nhịn không được thấp giọng khóc nức nở, hiển nhiên rất khó tiếp thu chuyện đồng bạn chết, nhắc tới liền khó chịu trong lòng.
Thấy hắn không nói được, một cô gái vóc dáng cao trong 6 người đi lên vỗ vỗ vai hắn.
"Để tớ đi."
Hiển nhiên cô là trưởng nhóm và là trung tâm của 6 người, 5 người khác đều đứng xung quanh cô, tụ thành một chỗ.
"Mạnh Kỳ chết quá kỳ quái, cảnh sát không cách nào tra được nguyên nhân cái chết và hung thủ, 6 người chúng tôi trở thành đối tượng tình nghi, cũng may lúc ấy chúng tôi đều có bằng chứng ngoại phạm, rửa sạch hiềm nghi."
"Nhưng chúng tôi rất rõ dù chúng tôi không có chứng cứ ngoại phạm cũng tuyệt đối không phải hung thủ, chúng tôi chỉ là sinh viên, cơ bản không giết người kiểu đó được, càng không thể giết người rồi còn không để chút dấu vết vào như tự tạo ra mật thất rời đi, chúng tôi không có năng lực này."
"Quan trọng nhất chính là chúng tôi quý Mạnh Kỳ, cơ bản sẽ không giết cậu ấy."
Cô gái hiển nhiên rất bất mãn với chuyện bị coi là đối tượng tình nghi trước đó, vẫn còn oán khí.
Cô tức giận không phải vì bị xem là đối tượng tình nghi mà vì bị hoài nghi đã gi/ết chết bạn thân của mình.
Cô hít một hơi thật sâu, thoáng điều chỉnh lại cảm xúc.
"Sau đó chúng tôi nhớ tới chuyện đã từng đến đây, xâm nhập thần đàn, lúc trước người kia đã cảnh cáo chúng tôi rằng nếu chúng tôi vào thần đàn sẽ bị nguyền rủa, sẽ chịu giáo huấn, cả đám sẽ lần lượt chết hết."
"Vì thế chúng tôi nhanh chóng đặt vé máy bay đến nơi này một lần nữa, một là muốn tiếp xúc với nguyền rủa, hai là muốn thay Mạnh Kỳ tạ lỗi, hy vọng linh hồn cậu ấy không phải chịu ảnh hưởng của nguyền rủa, có thể an giấc ngàn thu."
Cô ấy nói tới đây, 5 người còn lại đều đỏ cả mắt.
Nữ MC nghĩ đến ý đồ trước đó của quỷ hồn, trong lúc nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Cậu ta một lòng muốn bạn bè cùng chôn cùng cậu ta, nhưng bạn bè cậu ta đều cảm thấy có lỗi với cậu ta, muốn cứu vãn sai lầm của bọn họ.
Nhưng MC biết, không phải mình chết không thể đồng cảm, rõ ràng 7 người cùng đi du lịch, lại chỉ có mình cậu ta chết, trong nhất thời không thể tiếp nhận được nên trở nên cực đoan, tuy rằng cô không đồng tình nhưng có thể thấu hiểu.
"Chúng tôi không ngờ tới nơi này lại gặp phải nhiều chuyện khủng bố như vậy." Cô gái nói, trong lòng sợ hãi nhìn bạn bè.
"Tớ nhìn thấy bóng đen, nhìn thấy quỷ, nhìn thấy nguyên đám bạn bè bị quỷ bắt đi."
"Tớ cũng vậy, tớ cũng thấy vậy, tớ thấy cậu bị bắt đi, tớ muốn cứu cậu nhưng bị quỷ đả thương!"
"Tớ cũng vậy!"
"Tớ cũng vậy!"
Mộ Ly nhìn Lục Chỉ, Lục Chỉ lắc lắc đầu, Mộ Ly hiểu, quyết định không nói cho mấy người này rằng bọn họ trúng ảo thuật, chỉ giết hại lẫn nhau.
Chân tướng quá tàn nhẫn, vẫn lên giữ lại phần tình cảm tốt đẹp này thì hơn.
"Các cậu đừng nói nữa."
Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử nghe Lục Chỉ nói, lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
6 người vẫn kinh hoàng như cũ, đuổi theo mấy người hỏi.
"Chúng tôi có phải thật sự trúng nguyền rủa không, chúng tôi còn có thể cứu sao?
"Không phải nguyền rủa, mọi người yên tâm đi." Phong Thương Hải trấn an.
"Không phải nguyền rủa? Vậy vì sao Mạnh Kỳ lại chết thảm như vậy?!" Cô gái vẫn chưa thể thoát khỏi sự bi thống này.
"Là tà thuật." Xích Tiêu Tử nói, "Làm các người nảy sinh ảo giác."
Phong Thương Hải gật đầu, nơi này rõ ràng có trận pháp ảo thuật.
"Ảo thuật? Ảo giác? Vậy sao Mạnh Kỳ lại chết?" Cô gái không hiểu.
"Tu luyện ảo thuật đến mức độ cao cấp có thể biến ảo giác thành chân thật." Mộ Ly nói.
"Cái gì? Còn có thể như vậy?" Cô gái không dám tin.
Nam sinh mang mắt kính càng thêm hoảng sợ.
"Là thật, người ngoài nghề như tôi cũng đã gặp qua, rất nhiều lần đều vô cùng nguy hiểm, nếu không phải có tiểu thần tiên, phỏng chừng tôi đã chết rồi." MC nói.
Nghe thấy tiểu thần tiên có thể phá giải, nam sinh mang mắt kính lập tức thả lỏng, cô bạn học cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng hai người vẫn không thể không cảm thấy khó chịu vì không ngăn được Mạnh Kỳ.
"Thảo nào cậu ấy chết kỳ quái như vậy." Nữ sinh khó chịu nói.
"Không phải nói là thần minh à? Vì sao lại là ảo thuật?" Nam sinh mang mắt kính không dám tin hỏi.
"Thần minh? Giết người thì thần minh cái gì." Mộ Ly khinh thường nói.
"Xem ra có người muốn làm thần minh." Phong Thương Hải nói.
"Hừ, tà ma ngoại đạo." Hàng Ma Xử trong tay Xích Tiêu Tử bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
"Thả cậu ta ra đi." Lục Chỉ nhìn Xích Tiêu Tử.
Xích Tiêu Tử gật đầu, thả quỷ hồn Mạnh Kỳ bắt trước đó ra.
"Mạnh Kỳ!"
6 người thấy cậu ta vừa mừng vừa sợ, muốn ôm cậu nhưng không chạm vào người cậu được, tức khắc khóc rống thất thanh.
Mạnh Kỳ cúi đầu, "Thật xin lỗi."
"Là chúng tớ có lỗi với cậu." Cô bạn học khóc ròng.
Tuy rằng cô cũng không biết vì sao muốn nói thật xin lỗi, nhưng nhìn thấy chỉ có mình cậu bạn chết, tóm lại trong lòng vẫn khó chịu không thôi.
Mạnh Kỳ càng áy náy hơn, nói không ra lời, không dám nói với bọn họ rằng cậu ta từng muốn bọn họ chôn cùng.
"Chuyện này, tuy rằng là các cậu xông lầm thần đàn của tà ma ngoại đạo khiến đối phương trả thù, nhưng cũng là bài học cho các cậu, không cần mạo hiểm bằng cả sinh mạng, đồng thời mang đến phiền toái cho người khác.
Vì tìm các cậu, không riêng gì cảnh sát Hoa Quốc mà cảnh sát Phân Lan, Long Tổ cùng các nhân viên phòng cháy chữa cháy đều được điều động, còn có những nhân viên cứu hộ đã bị thương vì các cậu." Lục Chỉ mở miệng nói, làm 6 người 1 quỷ hổ thẹn không dám ngẩng đầu.
"Thật xin lỗi, chúng tôi cũng không dám nữa." Cô gái dẫn đầu nói xin lỗi.
"Mặt khác, tôi không chỉ nói chuyện này, còn là muốn nhắc nhở một câu, thế giới này có rất nhiều người khác nhau, cũng có nhiều văn hoá khác nhau, cần tôn trọng văn hoá người khác nhiều hơn, không nên quá tuỳ hứng, tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính mình."
Lục Chỉ nhìn Mạnh Kỳ, tuy rằng không đành lòng, vẫn muốn cho cậu ta biết nguyên nhân cái chết, giúp bình ổn oán khí trong lòng cậu ta.
"Sở dĩ cậu chết là vì cậu là người đầu tiên bước vào thần đàn, hơn nữa còn phá huỷ đồ vật, nhục mạ đối phương, những tà thuật sư đó đã hạ ảo thuật với cậu trước khi cậu rời đi."
Mạnh Kỳ ngẩn ra, ôm mặt khóc rống lên.
Tuy rằng cậu khó chịu nhưng trong lòng lại dễ chịu hơn.
Một nửa trách nhiệm là do cậu, nói cho cùng vẫn tốt hơn vô duyên vô cớ bị chết oan.
Sáu người bạn vây quanh cậu ta an ủi Mạnh Kỳ.
"Cậu muốn đi thì nói tôi, tôi siêu độ cho cậu." Lục Chỉ nói, "Nể tình cậu không thương tổn bất kỳ ai."
Mạnh Kỳ lau lau nước mắt, ngẩng đầu khom lưng cúi chào Lục Chỉ.
Cảm ơn cậu siêu độ cho hắn, càng cảm ơn cậu giữ mặt mũi cho hắn, không trực tiếp nói ra ý đồ lúc trước của hắn.
Mạnh Kỳ nhất quyết chào tạm biệt các bạn.
"Thật xin lỗi, kỳ thật tớ có ghen ghét các cậu không chết." Mạnh Kỳ nói, "Nhưng hiện tại tớ vô cùng may mắn rằng tiểu thần tiên đã ngăn cản tớ, tớ đi rồi các cậu nhất định phải hạnh phúc."
Cô gái và nam sinh đeo kính không oán hận Mạnh Kỳ, cũng không trách cậu ta, rưng rưng nhìn theo cậu ta được siêu độ rời đi.
"Các người không tức giận chút nào sao?" Phong Thương Hải tò mò hỏi.
"Có hơi cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng người cũng chết rồi, tức giận có ích lợi gì, trong nhóm 7 người chỉ mình cậu ấy chết, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ thấy khó chịu, dù người chết này là ai, tôi cũng lựa chọn tha thứ." Cô gái nói.
"Tôi cũng vậy." Nam sinh mang mắt kính nói, những người khác ồn ào tán đồng.
"Có thể bắt được hung thủ sao?"
Thấy chuyện Mạnh Kỳ được giải quyết, Long Tổ cũng lại đây hỏi thăm nhóm này.
Phong Thương hải và Xích Tiêu Tử nhìn nhau một cái, Mộ Ly nói, "Tạm thời không thể, nơi này bị người lập trận pháp hòng vây khốn chúng ta, trận pháp quá mạnh, tôi không cảm giác được gì cả."
"Tôi cũng vậy." Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử lắc đầu.
"Bất kể thế nào,trước hết cần giải trừ trận pháp," Phong Thương Hải nói.
"Mấu chốt không phải pháp trận ban đầu, cái này chúng tôi có thể hoá giải." Mộ Ly khó khi tỏ ra nghiêm trọng, "Vấn đề lớn nhất là có tà thuật sư rất lợi hại vẫn luôn ác ý tăng thêm sức mạnh cho trận pháp, muốn chúng ta bị nhốt chết ở chỗ này."
"Vậy làm sao bây giờ?!" 6 người vừa nghe liền hoảng sợ.
Nữ MC và đạo diễn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn không thể bình tĩnh như cũ.
Phong Thương Hải gật đầu, "Năng lực người này rất mạnh, sao tôi cảm thấy thủ pháp này có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra là ai."
"Có thể làm được, nhất định không đơn giản." Xích Tiêu Tử nói.
Mộ Ly nhìn về Lục Chỉ vẫn luôn không biểu tình.
"Lục đại sư biết là ai?"
"Ừ." Lục Chỉ gật đầu, "Phí Lạc Nhân."
"Cái gì? Phí Lạc Nhân! Thế mà là hắn!" Phong Thương Hải kinh hãi.
Mộ Ly và Xích Tiêu Tử hiển nhiên cũng nghe qua tên hắn, mặt càng thêm vẻ đề phòng.
"Người kia là ai?" Nữ MC thấy sắc mặt bọn họ khó coi, biết đại sự không ổn, vội vàng hỏi.
"Có thể nói là tà thuật sư lợi hại nhất, đặc biệt am hiểu bày trận." Phong Thương Hải nói.
"Rất nhiều năm trước tôi đã gặp hắn một lần, hắn dùng 1 cái trận pháp huỷ hoại cổng một đại phái phong thuỷ." Khi hắn những lời này, tay này ôm lấy tay kia, tựa hồ cơ thể cảm thấy lạnh.
Nhiệt độ trong sơn cốc rất mát mẻ, nhưng tuyệt đối không rét lạnh, có thể thấy được cỗ hàn ý này của hắn là đến từ trong lòng.
"Lợi hại như vậy?" Nữ MC kinh hãi.
"Đúng vậy, hắn bị bộ ngành đặc thù của các quốc gia liên hợp truy nã đến nay vẫn không biết trốn ở đâu, Long Tổ chúng tôi cũng vẫn luôn muốn bắt hắn." Thành viên Long Tổ nghe thấy tên này, toàn bộ tiến vào trạng thái đề phòng.
"Quả nhiên tà thuật sư không phải thứ gì tốt." MC vừa nghe, tức khắc oán giận một câu.
"Không phải nói tà thuật sư đều dựa vào phương thức tà ma ngoại đạo tu luyện sao, sao có thể tốt được." Đạo diễn cũng phun một câu.
Mộ Ly nghe thấy lời này nhăn mày.
Phong Thương Hải cũng trầm mặc, ngay cả Xích Tiêu Tử chuyên hận đời cũng không nói thêm nhiều, chỉ nhìn Lục Chỉ.
Trải qua chuyện ở rạp chiếu phim lần trước, Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử nhìn ra được Lục Chỉ hiểu tà thuật, hơn nữa còn rất lợi hại.
Hai người rất kinh ngạc, lại không có như Mộ Ly trực tiếp đi hỏi.
Hai người luôn có chút kính sợ không rõ với Lục Chỉ.
Bọn họ khiếp sợ một phong thuỷ sư năng lực cường hãn như vậy vì sao lại biết tà thuật, lại không dám hỏi vì sao Lục Chỉ biết tà thuật, tu luyện tà thuật như thế nào, sợ kết quả sẽ đánh tan hình ảnh thần tượng thần thánh trong lòng bọn họ, tình nguyện tiếp tục giả ngu.
Lúc này Mộ Ly cũng không nói gì, chương trình vẫn đang quay, cái từ tà thuật này quá mẫn cảm, hắn không muốn mang đến phiền toái cho thần tượng của mình, thông minh ngậm miệng không nói.
"Thật ra trận pháp này của Phí Lạc Nhân rất khó giải quyết." Mộ Ly rất ít để ý cái gì, lúc này tự nhiên cường điệu khó khăn, có thể thấy được hắn hoàn toàn không có niềm tin.
"Hắn giống mèo bắt chuột, cố ý dùng một tầng lại một tầng lưới trêu đùa chúng ta." Ngữ khí Mộ Ly nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ trần thuật tình trạng trước mắt.
Phong Thương Hải vừa tức vừa bực, "Hừ, quả nhiên là tà ma ngoại đạo."
Xích Tiêu Tử cũng rất tức giận, nhưng hắn càng quan tâm làm sao để bọn họ đột phá vòng vây trùng trùng thoát khỏi rừng rậm này.
Nói cho cùng, không thể cứu người ra thì bọn họ phải đi vào, nhưng người xem livestream thì đi vào kiểu gì, cách làm như vậy không phù hợp với thân phận hội viên danh dự Hiệp hội Phong thuỷ.
"Không thể ngồi chờ chết, nghĩ cách thử xem." Xích Tiêu Tử nói, cầm lấy pháp khí của mình bắt đầu thử phá trận.
Phong Thương Hải gật đầu, nhìn Mộ Ly, "Tuy rằng tôi cũng không thích anh, nhưng chúng ta ngoại trừ là đối thủ, cũng đã hợp tác với nhau lâu vậy rồi, liên thủ nhé? Tôi không muốn bị nhốt chết ở chỗ này."
"Được." Mộ Ly từ trước đến nay quyết đoán cũng hoàn toàn không để bụng lời Phong Thương Hải.
Ba người hợp lực bắt đầu phá trận.
Lục Chỉ cười cười, nụ cười kia tựa như phụ mẫu nhìn con trẻ trưởng thành.
"Tầng thứ nhất, phá!" Xích Tiêu Tử kích động, trước khi tham gia chương trình này, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được một ngày hắn có thể phá giải trận pháp tà thuật mạnh như vậy.
Quả nhiên, lựa chọn tham gia chương trình trước đó của hắn là đúng.
Cảm ơn tiểu thần tiên, đều nhờ ngài ấy chỉ giáo hắn, giúp hắn có thể tiến bộ đến nước này.
"Ổn định!" Phong Thương Hải nói, hắn cũng không nghĩ tới trong lúc mình còn sống lại có thể phá giải trận pháp tà thuật của Phí Lạc Nhân, nhưng hắn biết khó khăn còn ở phía sau, hiện tại không phải thời điểm vui mừng.
So giữa hai người, Mộ Ly chuyên chú hơn, một lòng chỉ suy nghĩ đến lời dạy của Lục đại sư, dùng để phá giải trận pháp tà thuật.
"Tầng thứ hai, phá!" Xích Tiêu Tử kinh ngạc nói.
Lúc này ngay cả Phong Thương Hải cũng nhịn không được khẽ run tay.
"Tầng thứ ba, phá!" Xích Tiêu Tử kinh hãi, nhưng ý cười nơi khoé miệng ngày càng sâu.
Phong Thương Hải cố gắng ngưng thần nín thở, trong lòng lại giao động mãnh liệt.
"Không nghĩ tới, các ngươi lại có thể phá đến nơi này, ta đánh giá cao hắn, lại xem thường các ngươi."
"Ai đang nói chuyện?" Nữ MC nghe thấy âm thanh xa lạ, kinh ngạc hỏi.
"Ta là Phí Lạc Nhân."
"Chính là tà ma ngoại đạo kia?" Đạo diễn nhỏ tiếng hỏi thầm.
"Đúng vậy, tà ma ngoại đạo, nhưng tà ma ngoại đạo lại thế nào, cường giả chiến thắng, kẻ yếu bị đào thải, ai quản thiện ác."
"Lời này của ngươi sai rồi!" Xích Tiêu Tử chỉ trích.
"Trước kia ta cũng từng mơ hồ thiện ác, thiếu chút nữa lầm đường lạc lối, nhưng hiện tại ta biết ngươi sai rồi!"
"Ta sai rồi? Ngoại trừ hắn, ai có tư cách nói ta sai?" Phí Lạc Nhân cười ha hả, "Tiểu thần tiên, sao người không nói lời nào."
Nam Thừa Phong nheo mắt, đi lại gần Lục Chỉ, bị cậu dùng động tác tay ngăn cản, vì thế dừng lại.
"Ngươi không nói lời nào, không muốn thấy ta?" Phí Lạc Nhân nói có chút oán niệm, "Một khi đã như vậy, ta chỉ có thể bức ngươi thấy ta." Sau khi hắn dứt lời, không đợi người khác hiểu được ẩn ý trong lời hắn.
Mộ Ly, Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử bỗng nhiên biến sắc.
"Sao lại thế này?!" Xích Tiêu Tử nói, "Trận pháp được sửa chữa!"
"Không tốt, hắn ta khởi động trận pháp kép, chúng tôi không thể phá trận, phá nữa sẽ càng lún càng sâu." Phong Thương Hải ôm ngực.
Phí Lạc Nhân quả nhiên lợi hại, hắn không phục lại không thể không từ bỏ.
Mộ Ly cũng thu tay, rũ rũ mắt, lắc lắc đầu.
"Đừng hoảng hốt." Lục Chỉ nhắc nhở.
"Lục đại sư, không được, không thể phá nữa, trận pháp của hắn quá mạnh." Xích Tiêu Tử khổ sở nói.
"Đừng sợ." Lục Chỉ nói, "Các anh tiếp tục, tôi giúp các anh."
Xích Tiêu Tử ngẩn ra, không kịp phản ứng, Mộ Ly đã dẫn đầu hành động, Phong Thương Hải theo sát sau đó, Xích Tiêu Tử nhanh chóng đuổi kịp.
"Không cần hoảng loạn, không cần sợ hãi, lớn mật mà làm." Lục Chỉ nói, lập tức làm mọi người tin tưởng.
"Nghe khẩu lệnh của tôi."
"Vâng!" Xích Tiêu Tử, Phong Thương Hải và Mộ Ly lập tức nghe lệnh.
Nhóm người tổ chương trình đứng bên chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét xung quanh, núi rừng chấn động.
Nhưng rất nhanh, nhanh đến mức bọn họ chưa kịp tự hỏi, động tĩnh xung quanh bỗng nhiên ngừng lại toàn bộ, yên tĩnh đến bình lặng.
"Phá!?!" Xích Tiêu Tử khiếp sợ nói.
"Phá!" Phong Thương Hải kích động không thôi, không hổ là Lục đại sư, thật không hổ là Lục đại sư!
Mộ Ly khẽ mỉm cười.
"Ngươi!" Âm thanh Phí Lạc Nhân lúc này hiển nhiên đã yếu đi rất nhiều.
"Ta tu luyện lâu như vậy mà vẫn không thể vây khốn được ngươi." Phí Lạc Nhân bực mình nhưng bởi vì trận pháp của hắn bị phá, hiệu quả còn lại cũng dần dần biến mất, âm thanh của hắn càng ngày càng nhỏ.
Lục Chỉ lạnh lùng cắt ngang hắn, "Đứng đánh chủ ý lên người yêu ta, nếu không, ta cho ngươi chết cũng không biết chết như thế nào!" Dám chạm đến nghịch lân của cậu phải gánh chịu đại giới!
"Hừ!" Phí Lạc Nhân hiển nhiên tức không nhẹ, "Người yêu? Người yêu!" Buồn cười!"
Giọng hắn căng đến cực hạn, "Lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy!"
Lục Chỉ lười biếng nói, "Trước nay ta không dựa vào may mắn, là thực lực."
Phí Lạc Nhân muốn nói gì đó nhưng bị cậu chọc giận, một câu cũng không nói nên lời, hung hăng bỏ đi.
"Trận pháp phá? Có phải nguy cơ giải trừ rồi không?" MC cẩn thận hỏi.
Phong Thương Hải cười cười, "Đúng vậy, trận pháp bị phá rồi, người nọ đã bỏ đi."
"Chúng tôi được cứu rồi?!" 6 người kích động.
"Được cứu rồi." Xích Tiêu Tử cũng thật vui mừng.
Mộ Ly cũng cười, cuối cùng đạo diễn cũng yên tâm.
Livestream gần kết thúc, đạo diễn dặn dò MC chào kết thúc, quán quân sẽ được công bố vào cuối kỳ.
"Chúng tôi có thể quay về rồi sao?" 6 người hỏi.
"Tôi mới vừa liên hệ cảnh sát địa phương, nơi này địa hình phức tạp, hiện tại đã đêm khuya, ra khỏi sơn cốc lúc này quá mức nguy hiểm, không có phương tiện di chuyển, chỉ sợ phải ở chỗ này một đêm." Đạo diễn nói.
"Bất quá mọi người yên tâm, chúng tôi không chắc chương trình sẽ quay trong bao lâu nên đã mang theo lều trại và đồ dùng, chúng ta có thể dùng chung."
"Vậy là tốt rồi." 6 người thấy có nhiều người như vậy, đỡ sợ hãi không ít.
"Tôi còn hơi sợ." MC nghĩ nghĩ, vẫn đi đến bên cạnh Lục Chỉ hỏi thầm, "Hắn thật sự đi rồi sao?"
"Vậy để tôi bố trí một trận pháp bảo hộ đơn giản đi." Lục Chỉ cười cười.
"Vậy thật tốt quá." Nữ MC nhẹ nhàng thở ra, cười nói, "Tôi yên tâm rồi."
Cô vừa dứt lời liền cảm giác được thực vật xung quanh đã xảy ra biến hoá vi diệu, cô cũng nhớ không ra trạng thái trước đó của những hoa cỏ cây cối đó là gì.
Tuy rằng cô không phải trong giới phong thuỷ, nhưng lúc này cũng cảm nhận được chấn động sâu sắc.
"Bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều." Đạo diễn nói, "Không có cảm giác nguy hiểm thật sự quá tốt."
Đạo diễn vui vẻ sắp xếp vấn đề nghỉ ngơi của mọi người.
Xích Tiêu Tử lau pháp khí, định nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Phong Thương Hải.
"Đi ra đây chút."
"Chuyện gì?" Xích Tiêu Tử xốc lều trại lên hỏi.
"Lục đại sư tìm chúng ta." Phong Thương Hải nói.
"Ừ." Xích Tiểu Tử không hai lời, lập tức ngưng việc trên tay, đi ra ngoài.
"Có chuyện gì?" Xích Tiểu Tử hỏi.
"Không biết, Lục đại sư nói ánh trăng nơi này thật đẹp, kêu chúng ta đi cùng ngài ấy một chút." Phong Thương Hải nói tới đây, khoé miệng hơi hơi nhếch lên.
"Ngắm trăng?" Xích Tiêu Tử kinh ngạc, "Đã 12 giờ tối, ngăm trăng gì chứ?"
Sắc mặt Phong Thương Hải ngưng trọng, "Lục đại sư tìm chúng ta nhất định có ẩn ý, cho dù không có, đi với ngài ấy một chút cũng là vinh hạnh."
"Nói cũng dúng, đi theo Lục đại sư có thể học được không ít kiến thức." Xích Tiêu Tử nở nụ cười.
"Đi thôi." Phong Thương Hải nói, "Bất quá, ánh trăng đem nay quả thật xinh đẹp."
Trong lúc tất cả mọi người cho rằng nguy cơ đã được giải trừ, trong mật thất sơn cốc bên kia, một bóng người đi ra từ mật thất ngầm.
"Chúc mừng chưởng môn đại công cáo thành!" Môn đồ kích động nói.
Đã qua 12 giờ đêm, Phí Lạc Nhân thật sự bám trụ tiểu thần tiên giúp Cổ Thập Tử, để ông ta tu luyện thành công!
"Ừ." Cổ Thập Tử gật đầu, nội tâm cũng đang kiềm chế sự kích động.
Rốt cuộc ông ta cũng thành công, rốt cuộc cũng không cần trốn tránh khắp nơi.
Từ nay về sau, ông ta là tà thuật sư mạnh nhất, không ai có thể ngăn cản ông ta, ông ta cũng không cần sợ hãi bất kỳ kẻ nào.
Cổ Thập Tử cảm nhận được tu vi cuồn cuộn trong cơ thể, hấp thụ được từ địa sát nơi này, kích động.
Vấn đề địa sát nơi này vì sao hình thành, vì sao cuồn cuộn không ngừng, chuyện này ông ta cũng không rõ lắm, ông ta chỉ biết địa sát nơi này đều bị ông ta hấp thụ, ông ta đồng thời trói định cùng địa sát, biến nơi này thành suối nguồn sinh mệnh của ông ta.
Chỉ cần nơi này còn tồn tại, sát khí vẫn luôn tồn tại, tu vi ông ta cũng sẽ theo đó cuồn cuộn không ngừng.
Ông ta đã tiêu tốn mười mấy năm thời gian tìm kiếm nơi địa sát thuần nhất mạnh nhất nồng đậm nhất, đây cũng nguyên nhân ông ta tiêu tốn nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy nhưng vẫn kiên trì tu luyện.
Giống như người cần ăn cơm, ông ta cần cách một khoảng thời gian sẽ trở về hấp thụ sát khí, nhưng so với nơi này, không tà thuật cường đại nào có thể thay thế.
Cổ Thập Tử cảm nhận được giao động, ông ta nhắm mắt lại, cảm giác được tiểu thần tiên đang đi lại gần chỗ ông ta, mở mắt ra cười lạnh một tiếng.
"Tiểu thần tiên à tiển thần tiên, ta không đi tìm ngươi, ngươi lại tự đi tìm chết." Cổ Thập Tử mới vừa tu luyện thành công, đang muốn thử xem, "Vậy ta đây liền bày thiên la địa võng chờ ngươi chui đầu vào lưới."
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!.