Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhóm Lục Chỉ quay ngược lại, muốn tìm mấy người trong nhóm yêu thích trinh thám, lúc đi lại chỗ kia, lại không thấy mấy người đó đâu nữa, vết máu nguỵ trang trên mặt đất được lau chùi sạch sẽ như bọn họ thật sự chưa từng xuất hiện.
"Người đâu rồi?" Cửu gia khó hiểu hỏi.
"Chỉ Chỉ, đệ mới nói từ lúc chúng ta bước vào khu triển lãm đã bước vào ảo cảnh, vậy có phải mấy người kia cũng là ảo." Cao Triệt trầm ngâm nói.
Lục Chỉ chỉ nói, "Bọn họ có dấu hiệu sinh mệnh."
Hứa Bán Vân tán đồng với điều này, quả thật có sinh mệnh, còn có thể liên hệ với bên ngoài bằng di động, điểm này không giống ảo cảnh.
Phía trước có động tĩnh gì đó, Ninh Tước chỉ chỉ phía trước.
Nhóm người đi lên trước vài bước, bỗng nhiên nhìn thấy giám đốc phòng triển lãm vởi vẻ mặt hoảng loạn xoay tới xoay lui.
"Làm sao vậy?" Ninh Tước hỏi.
Biểu tình Cửu gia kỳ quái, vừa nhìn thấy ông ta liền nhớ tới cái tình huống án giết người không rõ thật giả vừa nãy, mà đây là một trong số hung thủ.
"Ui cha, không hay rồi, có người treo cổ trong khu triển lãm của chúng tôi rồi." Giám đốc khu triển lãm gấp đến độ dậm chân bùm bụp.
Nhóm người đi qua, quả nhiên thật sự nhìn thấy một bức tượng điêu khắc rất lớn, có một người treo cổ, đầu lưỡi thè ra, hình như đi đứt rồi.
"Hả? Đây không phải người ghi chép của cái nhóm yêu thích trinh thám lúc nãy sao?" Cửu gia kinh hô.
Lại nhìn sang mấy người còn lại, đúng là mấy đứa nhóc cái nhóm đó rồi.
"Sao lại thế này?" Lục Chỉ hỏi thanh niên áo lam.
Thanh niên áo lam và mấy thành viên khác xoay người lại nhìn thấy bọn họ, ánh mắt loé loé, lộ ra thần sắc kinh diễm.
Lục Chỉ hơi híp mắt, Ninh Tước cũng phát hiện có chỗ không đúng.
"Ánh mắt này sao giống lần đầu tiên nhìn thấy chúng ta vậy nè?" Hứa Bán Vân nói với Cao Triệt.
"Ánh mắt mấy người kiểu gì thế, chúng ta gặp nhau rồi mà." Cửu gia hỏi.
"Hả? Không có mà, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mấy anh á." Thanh niên áo lam lập tức xua tay phủ nhận, nhìn sang những người còn lại, "Các cậu gặp qua chưa?"
"Không a, người đẹp như vậy, tôi mà gặp nhất định phải chụp lại bô ảnh mới chịu." Các cô gái nói.
Cửu gia hít hà một hơi, "Chỉ Chỉ, sao lại thế này? Vừa nãy không phải còn nói chuyện cả buổi sao?"
"Đang có chuyện gì thế?" Lục Chỉ cũng không trả lời Cửu gia, mà hỏi tình huống trước mắt.
Thanh niên áo lam thấy Lục Chỉ hỏi hắn, nhìn cậu chằm chằm rồi nói, "Đây là thành viên của nhóm chúng tôi, chúng tôi mới vừa kết thúc livestream giả định một vụ án trinh thám, đang êm đang đẹp cậu ta lại thắt cổ ở đây."
"Còn không phải do cậu à, cậu mắng cậu ấy là đồ bỏ, còn nói muốn đá cậu ấy khỏi nhóm." Cô gái váy đỏ bất mãn nói.
"Hiện giờ lại thành trách tôi à, cậu ta vốn dĩ là đồ bỏ, cô xem di thư cậu ta viết đi, còn tự nhận mình vô dụng kìa, nói không có cách nào viết ra kịch bản hài lòng mọi người, lại còn hại người, chân chân thật thật làm hại người."
"Ý là gì?" Thanh niên áo vàng bắt được hai câu sau, "Hại ai?"
Ninh Tước nhìn Lục Chỉ, "Có thể là ám chỉ thi thể ông chủ lúc nãy hay không?"
"Có thể, chẳng lẽ thật sự là dùng ảo thuật giết người, sao làm được, viết kịch bản cái biến thành giết người luôn?" Cao Triệt nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, "Rốt cuộc là thủ pháp gì? Sao làm được."
Bọn họ ký thác mọi hy vọng lên Lục Chỉ, mà Lục Chỉ lại đang cau mày, trầm mặc không nói.
Mọi người hiểu được sự tình nghiêm trọng rồi đây.
"Phiền rồi."
Trong một khán phòng biểu diễn nghệ thuật nằm ngay giữa trung tâm triển lãm, một màn biểu diễn ảo thuật đang tiến hành.
Trên sân khấu, một người đàn ông đeo mặt nạ từ từ đảo qua khán phòng, có tới mấy trăm người ngồi dưới sân khấu, thật giống như có một giai điệu êm tai đang văng vẳng bên tai hắn, hắn hưởng thụ thưởng thức lắc lắc cổ.
"Hoan nghênh mọi người đến với buổi trình diễn ảo thuật của tôi." Âm thanh hắn vừa dứt, người bên dưới mặt đơ cứng vỗ tay, có người cầm điện thoại xem quảng cáo tuyên truyền, nhìn xem kế tiếp là màn ảo thuật gì, nhìn thấy chỉ có một màn ảo thuật, nhíu nhíu mày, có chút cảm thấy chuyến này công cốc rồi.
"Mọi người nhất định rất tò mò, vì sao buổi trình diễn ảo thuật của tôi lại chỉ có mỗi một màn đúng không, bởi vì một màn này đủ để các vị trải nghiệm cực hạn." Ảo thuật gia nói.
"Các vị biết không? Tất cả các vị đều có một đặc điểm."
Mọi người nghe hắn nói thì ngẩng đầu, tập trung nhìn hắn, có người trên mặt lộ rõ "Đặc điểm gì?"
"Các người đều là fans, tiểu mê đệ, hoặc là người sùng bái..." Ảo thuật gia nói xong, cười ha ha ha, "Tiểu thần tiên! Có phải hay không?"
Hắn vừa nói xong, dưới khán đài có phản ứng, một ít người chấu đầu ghé tai xác nhận, phát hiện đối phương thật sự cùng hệ, lập tức ôm chào hỏi, nhất thời bầu không khí hài hoà thân thiện giống như đại hội nhận người thân.
"Chẳng lẽ ảo thuật gia trên sân khấu cũng là...?"
"Tôi thấy giống lắm, nếu không vì sao tự nhiên mời toàn fans đến, mấy fans khác cũng vậy, giống chúng ta, đều nhận được email thư mời."
Ảo thuật gia cười cười, cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người.
"Màn trình diễn ảo thuật hôm nay của tôi có liên quan đến tiểu thần tiên." Ảo thuật gia nói, nếu mới vừa rồi còn tốp ba tốp năm người châu đầu nói chuyện, vậy một câu này đủ khiến mọi người ngưng thần nín thở.
"Tiểu thần tiên là thiên sư." Ảo thuật gia tiêu sái đi qua đi lại trên sân khấu, dáng người hắn thon dài, tư thế ưu nhã, nhìn rất đẹp mắt, "Thiên sư không cái gì không biết, trong đó xếp thứ nhất là ảo thuật.
Mọi người nhất định muốn hỏi, ảo thuật là gì đúng không? Giống với ma thuật sao?"
"Tôi có thể nói cho mọi người biết, ảo thuật và ma thuật không giống nhau, bất quá đều là thật thật giả giả.
Tôi là ma thuật gia vĩ đại nhất, tiểu thần tiên là ảo thuật sư hạng nhất, cho nên, hôm nay tôi muốn khiêu chiến cậu ta, để xem một đại sư ảo thuật hạng nhất như cậu ta có thể phá giải ma thuật được tôi tỉ mỉ thiết kế riêng cho cậu ta hay không."
Lời này nói ra khiến khán giả xôn xao.
"Khiêu chiến tiểu thần tiên? Hắn đang nói gì vậy? Hở? Sao lại ngóng trông thế này?"
"Dù sao cuối cùng nhất định tiểu thần tiên sẽ thắng thôi."
"Đó là đương nhiên, nhưng ma thuật khiêu chiến ảo thuật, thật sự rất tò mò."
"Oa, tiểu thần tiên đoán mệnh coi phong thuỷ đã lợi hại như vậy, thế mà còn là ảo thuật sư hạng nhất, hôm nay mới nghe lần đầu tiên đó, phải quay lại mới được, thật là càng ngày càng sùng bái cậu ấy mà."
Ảo thuật gia quét mắt qua nhìn khán giả, dưới sự tập trung của mọi người, kéo tấm màn lộ ra một loạt màn hình thật lớn, mỗi cái đều có thể thấy rõ ràng.
Mọi người nhìn hình ảnh trên màn hình, không khỏi phát ra mấy tiếng kêu nhỏ.
"A? Đây không phải hành lang phòngtriển lãm nghệ thuật chúng ta đi qua trước đó à? Quay cái này làm gì?" Mỗi người bọn họ đều từng đi vào phòng triển lãm này, vòng qua hành lang, cuối hành lang chính là khán phòng của buổi biểu diễn ảo thuật hôm nay.
Ảo thuật gia đã mở miệng, "Mọi người không biết nhỉ, kỳ thật hôm nay tôi còn mời tới một người nữa."
"Đó chính là tiểu thần tiên!"
"Cái gì!" Dưới sân khấu xôn xao một mảnh, mọi người kích động nhìn xung quanh, "Tiểu thần tiên ở đâu? Ở nơi nào?"
Lạc Phỉ nhìn sang cô bạn thân Bạch Điềm, "Ủa là sao? Chúng ta vào nhầm hiện trường tà giáo à? Tiểu thần tiên là idol nào? Ảo thuật gia đang nói cái gì vậy? Những người này lại kích động cái gì thế? Sao bé hem hiểu chi hết trơn ri nè."
"Tớ cứ cảm thấy như đang truyền giáo Cthulhu ấy." Bạch Điềm sờ sờ cằm, cảm giác cứ sao sao không tốt cho lắm.
"Tớ đã nói là đừng đi khu triển lãm nghệ thuật rồi mà, cậu xem cậu tới để nuôi dưỡng tâm hồn nghệ thuật, kết quả cuối cùng thì sao, lại tới cái nơi quỷ ma khỉ gió nào không." Lạc Phỉ bất mãn bực tức nói một câu.
"Nghệ thuật là linh hồn của nhân loại, linh hồn của cậu quá hủ bại, cần nuôi dưỡng chăm sóc." Bạch Điềm vui vẻ hớn hở nói.
Thấy những người khác đều kêu tiểu thần tiên, cô cũng gia nhập dàn fan chart, "Tiểu thần tiên! Tiểu thần tiên!"
"Kệ xác cậu." Lạc Phỉ lấy di động ra bắt đầu selfie hoặc chụp xung quanh.
Ảo thuật đứng trên sân khấu, mỉm cười nhìn bọn họ hò hét cái tên hắn hận thấu tâm can.
Nhưng thật ra lại giống như cuồng bị ngược, hắn càng hận, càng nghe thấy bọn họ lớn tiếng hô, hắn lại càng hưng phấn.
Bởi vì như vậy, chờ tới thời điểm thần tượng bọn họ thất bại, bọn họ sẽ càng thất vọng, càng phẫn nộ, càng khó coi! Thật ra giống như đang tích tụ năng lượng chờ bung một đòn trí mạng, hắn có đủ kiên nhẫn.
"Tiểu thần tiên ở đâu? Mọi người nhìn lên đây nào." Ảo thuật gia chỉ cái màn hình thứ nhất.
"Đây là nơi mọi người vừa đi qua, mọi người tận mất nhìn thấy tất cả đều trống rỗng, đúng không?"
Ảo thuật gia mỉm cười, "Nhưng ở đây, tôi đã bố trí một màn biểu diễn ma thuật long trọng chào đón cậu ta, nếu cậu ta có thể đi đến nơi này, như vậy cậu ta thắng, tôi thua."
"Nếu cậu ta không thoát khỏi được thế giới ma thuật tôi tạo ra, vậy cậu ta thua."
Mọi người sửng sốt, không nghĩ tới phương thức thi đấu lại là như vậy.
"Mới sẽ không thua!"
"Đúng vậy! Tiểu thần tiên là lợi hại nhất!"
Ảo thuật gia mỉm cười, ánh mắt lại điên cuồng, "Chúng ta cứ rửa mắt mong chờ đi."
Mọi người ở đây hò hét, khung cảnh trong màn hình thứ nhất vốn trống rỗng bỗng xuất hiện vài người.
"Hả? Biến ra người sống luôn? Sao biến ra được vậy?" Bạch Điềm rướn rướn cổ nhìn màn hình.
"Hình chiếu chứ gì, kỹ thuật này xưa như Trái Đất rồi." Lạc Phỉ ngẩng đầu nhìn lên, lại tiếp tục cúi đầu tô màu.
"Nhưng, hình chiếu này kia có thể nói chuyện với nhau được à?" Bạch Điềm mặt "anh da đen hỏi chấm."
"Nói chuyện?" Lạc Phỉ ngẩng đầu, hai mắt lập tức sáng hơn đèn pha, "Ui chao, mấy anh đẹp trai luôn, đã con mắt quá đi."
"Ừ ừ, đúng vậy, tớ thích người vóc dáng nhỏ nhắn nhất kia kìa, đáng yêu cực."
"Tớ lại thích người cao cao kia cơ, tà mị cực! Anh bên cạnh ảnh cũng bén á, đẹp vãi.
U là chời, lại nhìn hai anh khác đi, mặt thiệt á hả? Quá mỹ mạo, quá đẹp, bình ô xi của mị mô, ui, nhất định là mỹ nhan có giấy chứng nhận di sản thế giới." Lạc Phỉ bụm mặt, hai mắt lấp lánh.
Bạch Điềm giơ ngón tay cái, nghiêm túc khích lệ, "Cậu đu idol Hàn mà cũng biết khen ghê hì."
Người đàn ông bên cạnh thấy tiểu thần tiên xuất hiện liền kích động, nghe thấy hai cô nói chuyện, cạn lời liếc nhìn hai cô nàng một cái, trọng điểm của mấy cô bay xa thật...
"Đây là thế giới thứ nhất." Ảo thuật gia nhàn nhã nắm tay nói, "Các người xem, cậu ta không phá giải được, cậu ta cho rằng đó là thật a? Ha ha ha, tiểu thần tiên ơi là tiểu thần tiên, ngươi nhìn không ra ma thuật tầng thứ nhất của ta thì cũng đừng hòng nhìn thấu được mấy tầng sau."
Lời hắn nói làm khán giả dưới sân khấu bất mãn.
"Có gì đặc biệt hơn người! Nhìn không ra thì màn sau nhất định sẽ nhìn ra!"
"Ngu xuẩn." Ảo thuật gia lắc lắc ngón tay, các người cứ tiếp tục xem đi, hắn chỉ cái màn hình thứ hai, "Thế giới tầng thứ hai, biết thế giới này từ đâu tới không?"
Mọi người không tự chủ bị cuốn theo nhịp điệu của ảo thuật gia.
"Là xuất phát từ thế giới thứ nhất." Ảo thuật gia rất hài lòng với tác phẩm của mình, "Sau khi cậu ta tiếp tục với thế giới thứ nhất, không phá giải được sẽ tiến vào thế giới thứ hai, trong thế giới thứ hai không phá giải được sẽ tiến vào thế giới thứ ba, sau đó là thứ tư, thứ năm."
"Tựa như một thân cây mọc ra phân nhánh, phân nhánh rồi lại phân cành, mỗi một thế giới đều kéo dài thành một thế giới nhỏ khác, một tầng lại sâu hơn một tầng, một tầng lại xa rời hiện thực hơn một tầng, mãi đến khi bị vây chết bên trong."
Ảo thuật gia đắc ý nhảy xoay vòng trên sân khấu.
Nhìn màn hình thứ hai, lúc này Lục Chỉ trên màn hình đang đốt lá bùa, sau khi cậu đốt lá bùa, mọi người nhẹ nhàng thở ra.
"Tớ nói mà, nhất định là được!"
"Tiểu thần tiên uy vũ!"
"Ha ha ha ha." Ảo thuật gia nở nụ cười, "Không tồi, mới tới thế giới thứ hai đã phát hiện không đúng, nhưng mà." Hắn cười nói, "Tôi đã nghiên cứu tiểu thần tiên rất lâu, nghiên cứu những thuật pháp công khai biểu diễn của cậu ta, tôi đã sớm tính được bước này."
Ảo thuật gia chỉ chỉ cái thi thể duy nhất xuất hiện trên màn hình, "Cậu ta cho rằng thật sự có một người chết, cậu ta cho rằng đã trở về thế giới hiện thực, vậy tôi đây nói cho mấy người biết, đây là thế giới tầng thứ ba, cậu ta thật sự, thoát không được!"
Mọi người trước đó còn tràn đầy tự tin, bây giờ bỗng nhiên trầm xuống, không ra được tầng thứ ba sẽ tiến vào tầng thứ tư, một tầng lại một tầng, càng hãm càng sâu, chẳng lẽ......!Mọi người gắt gao nắm chặt tay nhau.
Ảo thuật gia cười ha ha, "Ta nói rồi, ta nói rồi, ta mới là ảo thuật gsư vĩ đại nhất trên đời! Ta mới phải!"
Hắn lấy di động ra, nói với người trên màn hình mấy câu, "Lúc trước từ chối đề nghị của ta, một hai phải đi mượn sức của tiểu thần tiên, này, các ngươi nhìn thấy kết quả chưa? Nó hoàn toàn bị vây bên trong rồi, thoát không được."
Ảo thuật gia cười càng ngày càng loạn, càng hưng phấn, "Lúc trước ngươi từ chối ta, lúc này ngươi thật sự sẽ thuộc về ta!"
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!.