Nghiêm Dương kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Hạ Tử Triệt và Phùng Cổ Tuẫn, Phùng Cổ Tuẫn nghe xong liền có loại xúc động muốn cười.
Hạ Tử Triệt thở dài.
“Tôi đi làm chút đồ ăn sáng cho hai người, Nghiêm Dương cũng chưa ăn sáng đi?”
Phùng Cổ Tuẫn vừa nghe Hạ Tử Triệt nói muốn làm cơm, hai mắt tức khắc tỏa sáng.
“A Triệt, em muốn ăn cháo trứng muối, cháo trứng muối.”
Hạ Tử Triệt cười cười, xoa đầu Phùng Cổ Tuẫn.
“Tiểu Tuẫn ngoan, nhìn xem có thể giúp được gì không?”
Phùng Cổ Tuẫn bĩu môi, gật gật đầu.
Hạ Tử Triệt cười cười với Nghiêm Dương, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Đôi mắt Nghiêm Dương tràn đầy trông mong nhìn Phùng Cổ Tuẫn, nhìn đến mức Phùng Cổ Tuẫn run rẩy cả người, sau đó không tình nguyện đi đến bên giường.
Nhâm Lê cùng Hi Hi nằm song song ở trên giường, Hi Hi còn ôm một tấm gương đồng trong g ngực.
Phùng Cổ Tuẫn đưa tay đẩy đẩy tấm gương kia, sau đó cau mày nói với Nghiêm Dương:
“Anh đi ra ngoài trước đi.”
Nghiêm Dương hơi sửng sốt, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Phùng Cổ Tuẫn nheo mắt nhìn Nghiêm Dương rời đi, sau đó lại đưa tay đẩy đẩy gương đồng, lần này, gương đồng phát ra một chút ánh sáng.
Phùng Cổ Tuẫn lại lần lượt đặt tay lên trán Nhâm Lê cùng Hi Hi, Nhâm Lê và Hi Hi vẫn không có chút phản ứng.
Phùng Cổ Tuẫn mỉm cười, sau đó đi ra khỏi phòng.
Hạ Tử Triệt đã làm xong đồ ăn sáng, tuy rằng không có cháo trứng muối Phùng Cổ Tuẫn một lòng mong nhớ, nhưng trứng tráng lòng đào cùng bánh mì quết mứt hoa quả cũng khiến cho người ta mười ngón tay đại động.
Nghiêm Dương ngồi ở bên bàn, đang cố cắn nuốt bánh mì, thấy Phùng Cổ Tuẫn đi ra, liền kích động đứng lên.
“Tiểu Lê và Hi Hi rốt cuộc là bị làm sao?”
Phùng Cổ Tuẫn ngồi xuống, đưa tay cầm một miếng bánh mì lên cắn một miếng, không chút để tâm nói:
“Hồn phách rời khỏi cơ thể, không biết tung tích, nguyên nhân hẳn là do tấm gương đồng kia.”
Nghiêm Dương đang muốn mở miệng, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Anh đặt miếng bánh mì xuống, đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, liền thấy Y An đang mỏi mệt đứng đó.
Y An vào nhà, thấy Hạ Tử Triệt cùng Phùng Cổ Tuẫn đều có mặt, nhíu mày nói:
“Người vẫn chưa đầy đủ sao? Nhâm Lê đâu? Tiểu quỷ tên Hi Hi đã dậy chưa?”
“Không chỉ có Hi Hi chưa tỉnh, Tiểu Lê cũng rơi vào hôn mê rồi. Y An, tôi nghĩ cậu có thể giải thích cho tôi.”
Nghiêm Dương cắn răng nói.
Y An đẩy mắt kính, che giấu ánh sáng từ đôi mắt trọng đồng.
“Đừng kích động, cho dù hôn mê thì Nhâm Lê và tiểu quỷ kia cũng sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng dựa theo sức mạnh ý chí của Nhâm Lê mà nói thì không nên bị tấm gương đồng kia nhiếp hồn.”
Y An dùng ngữ khí trần thuật, nhưng những lời nói bình thản này dù ít hay nhiều cũng có ý trách cứ Nghiêm Dương.
“Cái gương kia là thứ gì?”
Phùng Cổ Tuẫn mở miệng hỏi.
“Âm dương quỷ kính.”
Y An bật ra bốn chữ.
Phùng Cổ Tuẫn hô nhỏ một tiếng, không thể tin nổi nói:
“Phải chăng là dị bảo Âm dương quỷ kính của Đạo giới? Các người làm cách nào mà có được đồ vật của nhà họ Đồng?”
“Chung Ly Tu có chút việc dùng đến thứ kia, hỏi mượn nhà họ Đồng.”
Y An thản nhiên giải thích.
Phùng Cổ Tuẫn ‘chậc’ một tiếng.
“Quả nhiên là tiền bối, loại đồ vật như Âm dương quỷ kính mà cũng có thể mượn được.”
Hạ Tử Triệt tò mò:
“Âm dương quỷ kính là thứ gì vậy? Là cái gương kia sao?”
Nghiêm Dương cũng tò mò, tò mò là thứ gì mà có thể khiến Nhâm Lê cùng Hi Hi rơi vào hôn mê.
“Âm dương quỷ kính à…”
Phùng Cổ Tuẫn mở miệng.
“Dị bảo Âm dương quỷ kính của Đạo giới, từ thiên cung xuống âm ty, nối liền âm dương, cũng là con đường cố định duy nhất để xuống Minh giới. Vạn vật đều có hai mặt lợi và hại, Âm dương quỷ kính cũng không ngoại lệ, người ở dương thế có thể thông qua nó đi vào âm phủ, ‘người’ ở âm phủ tất nhiên cũng có thể thông qua nó đi vào dương thế. Nhưng bởi vì nó còn có thể thông tới thiên cung, quỷ quái ở âm phủ không dám đi qua cửa này để đi vào dương thế.”
“Nói cách khác, Tiểu Lê cùng Hi Hi có thể đang ở âm phủ hoặc là thiên cung?”
Nghiêm Dương nhíu mày hỏi.
Phùng Cổ Tuẫn lắc lắc ngón tay.
“Không, bọn họ chỉ có thể ở âm phủ, bởi vì thật lâu trước kia lối đi từ Âm dương quỷ kính thông đến cửa vào thiên cung đã bị phong ấn, cũng chính bởi vì cửa vào thiên cung bị phong ấn, nó mới thành một thứ ‘dị bảo’, dù sao mất đi tác dụng kiềm chế ma quỷ thì nó sẽ tương đương với một quả bom hẹn giờ, trời mới biết bao giờ đại quân của Minh giới sẽ đi qua nó để đến san bằng Dương thế.”
Hạ Tử Triệt kinh ngạc.
“Vậy thứ đồ kia chẳng phải là rất nguy hiểm sao?”
Phùng Cổ Tuẫn cười cười lấy lòng.
“Đúng vậy, cho nên Âm dương quỷ kính có thể nối liền âm dương từ lâu vẫn luôn được nhà họ Đồng bảo quản. Nếu không người bình thường sau khi tiếp xúc với tấm gương kia đều bị nhiếp hồn, người tu đạo còn có thể chạm nhiều hơn vài lần, người bình thường chạm vào một cái liền coi như xong.”
“Vậy vì sao tôi lại không có việc gì?”
Nghiêm Dương lấy làm kỳ quái vì sao anh cũng từng chạm vào Âm dương quỷ kính mà lại không làm sao.
Y An giọng nói lạnh lùng đáp:
“Anh mang theo vật tổ truyền của nhà họ Thích, làm sao có việc gì được?”
“Cái gì? Vật tổ truyền? Tôi không có.”
Nghiêm Dương mờ mịt nhìn chính mình, sau đó anh đột nhiên ý thức được chiếc nhẫn mình đeo trên tay chính là của nhà họ Thích, kinh ngạc nói:
“Là cái này?”
Y An hơi gật đầu, Phùng Cổ Tuẫn tò mò nhìn về phía Nghiêm Dương.
“Cái gì vậy?”
Sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Nghiêm Dương, liền không chút lịch sự kêu lên thất thanh:
“Phá hồn? Là Phá hồn trong truyền thuyết đàn ông đeo biến thành nhẫn còn phụ nữ đeo biến thành vòng tay đó?”
Nghiêm Dương tiếp tục mờ mịt.
“Phá hồn? Phá hồn là cái gì? Tên của chiếc nhẫn là Phá hồn?”
Phùng Cổ Tuẫn hú lên quái dị bổ nhào lên người Hạ Tử Triệt.
“A Triệt, A Triệt, bọn họ lại có Phá hồn làm vật đính ước, em em em…”
“Thứ này rốt cuộc là cái gì? Không phải chỉ là di vật của mẹ Tiểu Lê sao?”
Nghiêm Dương nói.
Phùng Cổ Tuẫn tựa lên người Hạ Tử Triệt ghen tị nhìn chiếc nhẫn trên tay Nghiêm Dương.
“Phá hồn là dùng một loại vật liệu đặc biệt dưới đáy suối Tam Sinh tạo thành, người đeo nó cơ duyên xảo hợp có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này. Nếu như đeo nó thì quỷ mị cũng không dám đến gần người, hơn nữa nó là vật được nhà họ Thích thường xuyên thờ cúng ở Phật đường, hiện tại không chỉ có quỷ mị không dám đến gần, ngay cả những vật tà uế nhìn thấy nó cũng thành vô dụng. Chính là thứ gọi là vật chuẩn bị trước khi đi giết người.”
“Nhìn thấy kiếp trước kiếp này?”
Nghiêm Dương nhíu mày, anh nhớ lại cảnh tượng đã nhìn thấy khi Phá hồn vẫn còn ở trong hình dạng vòng bạc.
“Thế nào, anh thấy rồi?”
Phùng Cổ Tuẫn cảm thấy hứng thú hỏi.
“Không, không có.”
Nghiêm Dương lắc đầu, anh không định kể những gì mà anh đã nhìn thấy ra.
“Lại nói tiếp, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể cứu Tiểu Lê ra?”
Hạ Tử Triệt hỏi.
“Hồn của nó ở âm phủ.”
Y An đáp.
Phùng Cổ Tuẫn gian trá mỉm cười, lặp lại:
“Hồn của cậu ta ở âm phủ.”
Hạ Tử Triệt ngây thơ nhìn Phùng Cổ Tuẫn:
“Hồn Tiểu Lê ở âm phủ?”
Phùng Cổ Tuẫn gật đầu, vui sướng khi người gặp họa nói:
“Đúng, cho nên nói nhất định phải có người đưa cậu ta từ âm phủ về. Nên biết rằng, linh lực của Nhâm Lê tuy rằng rất cao cường, nhưng dù sao cũng không giống người nhà họ Đồng có thể nối liền âm dương, thoải mái đi lại giữa dương thế và âm phủ.”
Y An cũng nhìn Nghiêm Dương, thản nhiên nói:
“Phải nhanh lên một chút, dù sao thân thể của Nhâm Lê cũng được tạo thành từ máu thịt.”
“Tôi?”
Nghiêm Dương chỉ vào mình.
“Âm phủ là dạng gì? Tôi có thể sao?”
Phùng Cổ Tuẫn gật đầu.
“Anh mang theo Phá hồn là có thể, quỷ quái không dám đến gần, tà uế không dám xuất hiện. Anh có sát khí nặng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đến âm phủ mà nói chẳng khác nào một chuyến du lịch thưởng ngoạn miễn phí.”
“Một người còn sống đi… âm phủ thật sự không có việc gì chứ?”
Hạ Tử Triệt lo lắng.
“Yên tâm yên tâm, anh ta lớn như vậy rồi, trên người lại có Phá hồn, chỉ cần không bị ảo giác mê hoặc tự mình chạy vào miệng người ta thì có thể có chuyện gì chứ?”
Phùng Cổ Tuẫn không thèm để ý nói.
“Ảo giác? Lại là thứ gì nữa?”
Nghiêm Dương hỏi.
Phùng Cổ Tuẫn đưa mắt nhìn Y An, thấy anh ta không có chút ý định nào là muốn giải thích, đành giận dữ nói:
“Ảo giác là những nguyện vọng, những mong muốn ở nơi sâu nhất không chạm đến được, cho nên nếu anh lấy trạng thái hồn thể đến âm phủ thì, tinh thần lực của anh thiếu từ trường của thân thể bao phủ dù ít dù nhiều sẽ xuất hiện hiện tượng yếu đi. Như vậy một vài quỷ quái không muốn sống có thể lợi dụng nhược điểm trong lòng anh để mê hoặc anh, khiến anh chủ động mắc câu. Nên biết rằng, hồn sống rất bổ dưỡng.”
Nghiêm Dương có chút trầm tư.
“Nếu chúng dùng Tiểu Lê để mê hoặc tôi, làm sao tôi có thể phân biệt được đây?”
Phùng Cổ Tuẫn khoát tay.
“Việc này anh không cần lo lắng, Nhâm Lê cũng là hồn sống, anh chỉ cần nhìn thấy cậu ta thật sự sẽ cảm nhận được ngay.”
“Cảm nhận? Là loại cảm giác gì?”
Nghiêm Dương hỏi.
Phùng Cổ Tuẫn lừ mắt xem thường.
“Lấy một ví dụ đi, sự khác nhau giữa người thật và ảo giác cũng giống như sự khác nhau giữa người và khúc gỗ vậy, không có gì nghi ngờ chứ?”
Nghiêm Dương lắc đầu.
“Còn một vấn đề nữa, tôi đi đến âm phủ kiểu gì?”