Nhâm Lê chạy đến văn phòng phó Viện trưởng, đẩy cửa ra không thấy người đâu, lại quay về đường cũ.
Y tá trưởng của tầng hai nhìn thấy Nhâm Lê chạy qua, nhanh chóng ngăn lại.
“Viện trưởng… Ngài đây là?”
Nhâm Lê dừng chân.
“Cô có gặp phó Viện trưởng không?”
Y tá trưởng lắc đầu.
“Phó Viện trưởng không nói cho ngài sao? Tối hôm qua ngài ấy đã rời đi cùng với một người bạn rồi.”
Nhâm Lê dại ra:
“A…?”
Y tá trưởng cười cười, nhìn Hi Hi nằm trong ngực Nhâm Lê.
“Viện trưởng, đứa bé này… Làm sao vậy?”
Lúc này Nghiêm Dương vừa chạy từ tầng dưới lên.
“Làm sao vậy? Y An không có đây sao?”
Nhâm Lê gật đầu, ánh mắt ưu sầu nhìn Hi Hi.
“Anh ấy hẳn là tối qua đã đi cùng Chung Ly Tu rồi.”
Y tá trưởng nghi hoặc nhìn Nghiêm Dương, lại nhìn Hi Hi.
“Hôm qua phó Viện trưởng không để lại lời nhắn gì sao?”
Nhâm Lê hỏi.
Y tá trưởng lắc đầu.
“Đêm qua tôi chỉ thấy phó Viện trưởng cùng một người bạn rời đi thôi…”
Nhâm Lê gật đầu nói với y tá trưởng:
“Được rồi, không có việc gì đâu.”
Y tá trưởng do dự một chút, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng quay đầu bỏ đi.
Nhâm Lê nhìn Nghiêm Dương.
“Làm sao bây giờ?”
Nghiêm Dương thở dài.
“Bằng không chúng ta về nhà trước đi, Chung Ly Tu không phải nói là Hi Hi không có vấn đề gì sao? Đừng lo lắng.”
Nhâm Lê bất đắc dĩ.
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
Nghiêm Dương cười cười, đưa tay qua.
“Nào, đưa con gái đây cho anh bế.”
Nhâm Lê cũng cười cười miễn cưỡng.
“Cho anh cho anh, ôm cẩn thận con gái của em đó.”
Nghiêm Dương đón lấy Hi Hi, chú ý tới tấm gương bé đang ôm trong lòng, lấy làm kỳ quái kéo kéo ra.
“Đây là thứ gì, sao lại ôm cái gương chứ?”
Nhâm Lê nhíu mày.
“Không biết, khi A Tu đưa con bé cho em thì đã có tấm gương này rồi, em kéo nửa ngày cũng không kéo ra nổi.”
Nghiêm Dương nghĩ nghĩ.
“Là gương bình thường?”
“Dù sao em cũng không tìm thấy từ trường không bình thường.”
‘Linh linh linh linh…”
Một hồi chuông vang lên.
Nghiêm Dương một tay ôm Hi Hi, một tay lục túi áo, Nhâm Lê tiến lên đón lấy Hi Hi, Nghiêm Dương sau khi nhìn thấy dãy số điện thoại cũng không cản Nhâm Lê lại.
“Đúng, là tôi… Ừ… Bệnh viện, trong nhà có chút việc… Có thể… Được.”
Rõ ràng, cú điện thoại này đến từ cục cảnh sát.
Nghiêm Dương tỏ vẻ có lỗi nói với Nhâm Lê.
“Bảo bối, anh sợ là không thể về nhà cùng với em, trong đội có chút việc.”
Nhâm Lê hiểu được ‘ừ’ một tiếng, gần đây Nghiêm Dương đang bận rộn với một vụ án giết người, quả thực là bề bộn nhiều việc.
“Như vậy đi, anh lái xe đưa em về, sau đó sẽ đến đơn vị tra xem Y An có mua vé xe lửa, vé máy bay hay linh tinh gì đó rồi đi không, buổi chiều sẽ dành chút thời gian quay về nói cho em biết, nhé?”
“Không sao, em đoán hai người bọn họ dù có đi cũng sẽ không dùng máy bay đâu, anh cũng không cần đưa em về, ra đến đường em sẽ tự đón xe về nhà…”
“Không được đâu bảo bối, để anh đưa em về nhà đi, bằng không anh sẽ thấy áy náy.”
Nghiêm Dương cười cười, lại bổ sung một câu.
“Anh muốn mà.”
Nhâm Lê gật gật đầu, đồng ý.
Buổi chiều.
Quyển bút ký mở ra đặt ở trên bàn, di động tiện tay đặt một bên, một ly cà phê còn tỏa nhiệt cùng một nửa miếng bánh ngọt tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn.
Gió từ điều hòa thổi ra vù vù, Nhâm Lê ngẩng đầu day day mi tâm, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Hi Hi một cái, lại tiếp tục vùi đầu vào trong bản bút ký.
Tuy rằng kết quả kiểm tra tấm gương không có vấn đề gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy lạ.
Một người đang hôn mê sao lại vô duyên vô cớ nắm chặt một tấm gương không buông tay chứ?
Gương đối với Nghiệp giới mà nói, vẫn là một thứ quỷ dị, truyền thuyết thần quái về gương chưa bao giờ hết.
Nếu như ngược dòng lịch sử của những tấm gương, anh có thể phát hiện gương vốn không phải là dụng cụ cá nhân được sử dụng để trang điểm hay sửa sang gương mặt, mà là đạo cụ thần bí dùng trong hiến tế, hơn nữa còn được sử dụng rộng rãi toàn thế giới.
Một trong ‘Tam Chủng Thần Khí’[]của Thần Đạo[]chính là ‘Bát Chỉ Kính’, trong đạo Islam cũng có loại gương được gọi là ‘Phiến đá Đen’ giống như thánh vật được thờ phụng ở thánh địa.
Bất kể là Bloody Mary[]của phương Tây hay những sự việc thần quái ở phương Đông, gương luôn là một thứ dùng làm môi giới.
Mà truyền thuyết về “Narcissus (hoa thủy tiên)” trong thần thoại Hy Lạp, mặt nước kia đã vô hình trung thể hiện tác dụng như một tấm gương.
Cho nên nói, tấm gương Hi Hi ôm không buông tay kia tuyệt đối có vấn đề, Nhâm Lê sau khi về nhà liền quyết định lên mạng tra tư liệu.
Nhâm Lê chọn một góc độ không chiếu đến Hi Hi chụp hình tấm gương lại rồi post lên diễn đàn, hy vọng ai đó có thể nhìn ra chỗ nào đó đặc biệt của tấm gương.
Lại nói tiếp, chiếc gương này là gương đồng tiêu chuẩn, Nhâm Lê bởi vì khi còn ở đại học đã làm một đề tài nghiên cứu về gương, cho nên có thể nhìn ra đây là một tấm gương thuộc thời nhà Hán, nguyên nhân có thể là vì gương đồng thời nhà Hán phát triển toàn diện nhất, gương đồng này được chế tác rất đẹp.
Bởi vì Hi Hi cầm gương trong tay, cho nên Nhâm Lê có thể nhìn rõ các thức thần thú từng lớp một cùng với những vòng chữ được khắc trên gương đồng, kính có hình tròn, trên dưới trái phải khắc thần thú, ở giữa là một cái núm tròn, ngoài ra còn có một loạt núm tròn dưới đế, năm vòng tròn ngắn nhô lên không chồng khít nhau chia mặt sau của kính thành mấy phần. Hai vòng chữ khắc trên đồ vật đan vào nhau. Chữ khắc phía trên thuộc thể chữ Triện nhỏ, nét bút rõ ràng, chữ viết rất đẹp.
Lúc đầu Nhâm Lê chỉ nhìn qua tấm gương đồng thô sơ đơn giản này, nhưng càng nhìn càng thấy kinh ngạc, cái khác không nói, chỉ tính trên giá trị lịch sử mà nói thì tấm gương đồng này cũng khiến giới học thuật chấn động, dù sao loại gương đồng vừa có hình khắc thức thần thú lại có chữ khắc đặc biệt phía trên chưa từng được giới khảo cổ học phát hiện.
Đáng tiếc, người trên diễn đàn chỉ cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của tấm gương đồng, không một ai có thể nói ra được chiếc kính này rốt cuộc là gì.
‘Tôi là một thợ trát vôi, thợ trát vôi rất mạnh mẽ……tôi muốn đem căn phòng mới kia…’
Nhâm Lê nghe thấy tiếng chuông, cầm di động lên xem, khóe miệng rốt cuộc cũng gợi lên một nét cười.
“A… Đang lên mạng… Ừm, ăn rồi… Bánh ngọt… Không được thì thôi vậy, không sao, dù sao bọn họ cũng không lạc được… Mệt à? Ha ha, A Dương anh phải cẩn thận nhé, đừng để biến thành tàn phế.”
Một hồi trò chuyện kết thúc, Nhâm Lê hạnh phúc gác điện thoại.
Vụ án của A Dương cuối cùng đã có tiến triển, bọn họ tìm được chỗ một người khả nghi từng ở, tuy rằng người khả nghi đã phát hiện rồi rút lui, nhưng bởi vì lúc chạy đi quá vội vàng nên vẫn để lại không ít manh mối.
A Tu và anh họ đúng như dự đoán không mua vé máy bay, cũng như dự đoán không để lại chút manh mối.
“Ô ô… Ô… Không muốn… Tránh ra…”
Khi Nhâm Lê đang phiền muộn vì cú điện thoại của Nghiêm Dương thì, Hi Hi đột nhiên kêu lên.
Nhâm Lê cả kinh, đẩy ghế ra chạy đến bên cạnh Hi Hi.
Gương mặt Hi Hi đỏ bừng, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, miệng cũng nói mê sảng, nhưng ngược lại càng ôm chặt tấm gương đồng trong ngực hơn, Nhâm Lê đưa tay sờ, trong lòng ‘thịch’ một tiếng.
Hi Hi phát sốt.
“Cha… Cha… tôi muốn cha… Ô….”
Hi hi không nhịn được giãy dụa thân mình nhỏ nhắn, bộ dáng có vẻ rất khó chịu.
Nhâm Lê lấy chiếc khăn ướt ở đầu giường, đau lòng lau mồ hôi cho Hi Hi.
“Hi Hi ngoan, cha ở đây.”
Người đang hôn mê đương nhiên là không nghe thấy, nhưng sau khi Nhâm Lê nói một lát Hi Hi cũng ổn định hơn không ít, hô hấp cũng không còn dồn dập như trước.
Nhâm Lê trông ở bên cạnh Hi Hi nửa bước cũng không dám rời, sau khi tắt điều hòa lại dùng khăn ướt lau tay lau chân cho bé, tiếp đó ngồi im ở bên giường nắm tay Hi Hi.
Tay Hi Hi vẫn nắm chặt tấm gương đồng, khi Nhâm Lê kéo tay bé khó tránh khỏi đụng phải gương, nhưng cậu cũng không để ý đến tư thế có quái dị hay không, bởi vì Nhâm Lê phát hiện, khi nắm chặt tay Hi Hi thì Hi Hi có thể bình tĩnh hơn.
Những ngày hè ở thành phố T luôn rất nóng, sau khi Nhâm Lê tắt điều hòa liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng tăng lên, sau đó trong cơn nóng mơ màng liền nhắm hai mắt lại.
Trong lúc mơ màng cậu không thấy được, tấm gương đồng Hi Hi vẫn nắm chặt trong tay kia sau khi cậu nhắm mắt liền phát ra một luồng sáng, lập tức nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, gương mặt của Hi Hi vì sốt mà đỏ bừng lên cũng từ từ trở lại màu bình thường.
Chú:
[]Tam Chủng Thần Khí: (tiếng Nhật:三種の神器, Sanshu no Jingi / mikusa no kandakara, ba thứ quý báu nhất) còn được biết đến là ba báu vật thần thánh của Nhật Bản tượng trưng cho ngôi báu của Thiên hoàng. Chúng bao gồm thanh gươm Kusanagi no Tsurugi (草薙剑, Thảo thế kiếm), chiếc gương Yata no Kagami (八咫镜, Bát chỉ kính), và viên ngọc Yasakani no Magatama (八尺瓊曲玉, Bát xích quỳnh khúc ngọc). Ba món đồ này tượng trưng cho: sự dũng cảm (thanh kiếm), sự khôn ngoan (chiếc gương) và lòng nhân từ (viên ngọc).
Đọc thêm:
[]Thần đạo (tiếng Nhật: 神道, Shintō) là tín ngưỡng và tôn giáo của dân tộc Nhật Bản.
Đọc thêm ở đây:
[] Bloody Mary: Đọc ở đây: