Sáng hôm sau không ai nhắc lại chuyện tối hôm trước, giống như việc không thoải mái xảy ra lúc trước chỉ là một cảnh trong mơ, tỉnh giấc rồi tất cả lại khôi phục như cũ.
Khi đến Tô Châu thì mới khoảng chín, mười giờ, Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương hai người đều tay không mà đến, cho nên cũng không mang theo túi lớn túi nhỏ chạy xuống giống những hành khách khác, hai người có chút nhàn nhã đi ra sân ga, sau đó đứng bên ngoài ra ngẩn người.
Đúng, ngẩn người.
“Hiện tại phải làm gì bây giờ…?”
Nhâm Lê tội nghiệp nhìn Nghiêm Dương.
Nghiêm Dương cũng không biết nên nói cái gì cho phải, những chuyện mình biết về nhà họ Thích tuyệt đối không thể nhiều hơn cậu ấy…
“Chẳng lẽ em không biết nhà họ Thích ở đâu sao?”
Nghiêm Dương đỡ trán.
Nhâm Lê mê mang lắc đầu.
“Ông nói, sau khi xuống xe sẽ biết.”
Nghiêm Dương nhịn không được phẫn hận, cả nhà này đều là tai họa.
Mặc kệ ở nơi nào, sân gia luôn tấp nhập người đến người đi, một dòng người đi qua, không chỉ tách Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương ra, hơn nữa trên tay Nhâm Lê còn nhiều thêm một cái ví.
Nhâm Lê cúi đầu nhìn chiếc ví, ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Dương.
“Đây là loại tình huống gì…”
“Mau ném đi.”
Nghiêm Dương là cảnh sát, tuy rằng là cảnh sát hình sự, nhưng vẫn nhận biết được mấy loại mánh khóe này.
Nhâm Lê còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy tay mình đau đớn, sau đó một giọng nói bén nhọn truyền đến.
“Ví của bà cô mà mày cũng dám trộm, có phải không biết chữ chết viết thế nào hay không hả?!”
Tiếp theo đó, Nhâm Lê liền nhìn Nghiêm Dương ‘soạt’ một tiếng vọt sang đây, sao đó là tiếng kêu đau của cô nàng đáng sợ kia.
“A, đây là đạo lý gì chứ, đã ăn trộm lại còn đánh người, cứu mạng với…”
Cô nàng kia vừa thấy mình không phải là đối thủ của Nghiêm Dương, dứt khoát ngồi dưới đất ăn vạ.
Nghiêm Dương lại không hề để ý đến cô nàng, mà kéo cánh tay Nhâm Lê qua nhìn nhìn, sau đó nói:
“Không có việc gì, chỉ bị sái tay một chút thôi, đợi lát nữa mua chút thuốc xoa lên là được rồi.”
Sau đó cầm lấy chiếc ví trên tay Nhâm Lê.
Nhâm Lê lúc này tỉnh táo lại mới ý thức được bà điên này phỏng chừng là chủ nhân của chiếc ví kia, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Miệng mồm sạch sẽ một chút, trộm cái gì! Nhóc điên.”
Nghiêm Dương đặt chiếc ví bên cạnh cô nàng kia, Nhâm Lê nói cô ta là nhóc con cũng không sai, cô nàng nhìn qua chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, ăn mặc rất đứng đắn, trên cổ tay còn đeo một chuỗi phật châu.
Cô nàng cầm lấy ví đứng lên, lúc này đã có rất nhiều người vây xung quanh cả ba.
Cô nàng hít sâu một hơi.
“Anh cùng với người vừa rồi chính là đồng bọn!! Đừng cho rằng tôi nhìn mà đoán không ra!!! Không phải anh ta đưa ví cho anh sao!! Mấy tên kẻ trộm các người!! Đã trộm đồ còn lý sự!!!!”
Đầu Nhâm Lê bị chất giọng lớn của cô nàng kia chấn động đến mức đầu óc ong ong, nhất thời dại ra nghĩ: may mắn A Dương là một người đàn ông… May mắn giọng A Dương không lớn…
Quần chúng xung quanh cùng bắt đầu ồn ào nhiều hơn, cô gái vừa thấy có người giúp mình, hừ hừ hai tiếng.
“Nhà tôi đều là người làm công tác văn hóa, hôm nay chỉ cần hai người nói xin lỗi tôi, tôi sẽ không truy cứu việc này nữa.”
Vốn điều kiện cô gái này đưa ra đúng là rất nhẹ nhàng, nhưng Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê là ai? Một người thuộc thế gia quân nhân, một người là thiếu gia nhà giàu nhất nhì, sao có thể chịu phần uất giận kia.
Nghiêm Dương vốn không muốn lằng nhằng nhiều với cô bé kia, thấy cánh tay Nhâm Lê không bị thương tích gì liền chuẩn bị kéo cậu đi, ai ngờ cô bé kia muốn gây sự, còn muốn hai người họ phải xin lỗi.
“Tôi nói, cô có đầu óc hay không, thứ kia nếu thật là chúng tôi lấy chẳng lẽ còn để cô bắt được sao?”
Nghiêm Dương không kiên nhẫn nói.
Cô bé kia vừa nghe Nghiêm Dương nói thế liền cả giận nói:
“Ngay cả nhân chứng vật chứng đều bắt được mà các người còn muốn chống chế? Tôi hôm nay muốn nhìn xem trên đời này có còn… vương pháp hay không!”
Nhâm Lê vừa nghe lời này liền ‘phụt’ một tiếng bật cười. Vương pháp? Cô nàng này sao lại nói chuyện đáng yêu như thế chứ. Mình có nên phối hợp với cô ta nói một câu ‘Tôi chính là vương pháp!’ hay không?
Cô gái nhìn thấy Nhâm Lê không chỉ không xin lỗi còn cười nhạo mình, nhất thời tức giận đến mức đầu cũng muốn bốc khói, cũng không bận tâm đến trước khi ra ngoài người trong nhà đã dặn dò mình ít gây chuyện, cầm di động lên bấm .
Những nơi như nhà ga này đều là nhân viên địa phương, chỉ chốc lát sau, cảnh sát địa phương liền chạy đến, sau khi tìm hiểu chuyện đã xảy ra cũng không quá kích động, chỉ lạnh lùng lại mang theo xa cách nói với Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê:
“Tôi đã tìm hiểu những chuyện đã xảy ra, chúng ta về cục cảnh sát lập biên bản trước đã.”
Vì thế trạm đầu tiên của Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương khi đến Tô Châu chính là cục cảnh sát.
.
“Cảnh sát Nghiêm, thật sự là rất xin lỗi… Cấp dưới là người không có mắt nhìn…”
Một người trung niên hói đầu cúi đầu khom lưng nói với Nghiêm Dương.
“Không sao không sao, này không phải chứng tỏ bọn họ rất nghiêm túc sao.”
Nghiêm Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Nói cũng thật khéo, Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương vừa mới bị ‘mời’ đến cục cảnh sát liền đụng phải Cục trưởng ở đây, Cục trưởng này không có tài cán gì, chỉ là trong nhà quen biết khá nhiều người, lại có chút tiền, ông ta lại có mắt nhìn, vừa nhìn thấy Nghiêm Dương liền quen mặt nhớ kỹ.
Quay lại văn phòng ngẫm nghĩ, người kia không phải là Thái tử nhà họ Nghiêm ở Bắc Kinh sao!
Vừa nghĩ đến đây liền tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng chạy qua liền nhìn thấy, trên cái cột kê khai tên tuổi kia viết hai chữ lớn ‘Nghiêm Dương’.
Lần này Cục trưởng ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có, lại vội vội vàng vàng chạy qua ‘cởi trói’ cho Thái tử gia, sau đó còn cúi đầu khom lưng, xin người ta đừng tính toán.
Nhâm Lê thật ra lại không bận tâm đến Cục trưởng lắm, thấy cô bé kia vẻ mặt tức giận nhịn không được trêu đùa nói:
“Nhìn cái gì? Tôi chính là vương pháp, tới bắt tôi đi.”
Cô gái kia nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh chờ xem…”
Nghiêm Dương bên này cảm ơn và nhận hết cái loại ‘ý tốt’ xong, kéo Nhâm Lê ra khỏi cục cảnh sát.
Cô gái kia hung tợn nhìn hai người chằm chằm, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống hai người.
Khoảng thời gian tiếp theo, bất kể Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương đi đến đâu, cô gái liền theo tới đó, Nghiêm Dương thấy không sao cả, nhưng Nhâm Lê lại có chút không chịu đựng nổi.
“Bà cô à, cô đã sắp theo chúng tôi cả một ngày rồi, có gì làm ơn nói đi, tôi sai rồi còn không được sao?”
Nhâm Lê vẻ mặt đau khổ nói với cô gái.
Thích Vũ không biết nên làm cái gì mới tốt, bởi vì cô vừa ra khỏi cục cảnh sát đột nhiên phát hiện ra ví của mình trống không! Mắt thấy hai người kia không phải thủ phạm, tiền của mình tìm kiểu gì về bây giờ?
Như bình thường thì tiền đã mất đành để mất, nhưng hiện tại cô muốn đi tìm người, chút tiền lẻ trong túi này sao đủ để đến thành phố T chứ?
“Tôi… Tôi…”
Thích Vũ nghẹn đỏ mặt không nói gì.
“Rốt cuộc thì cô làm sao vậy?”
Nhâm Lê tiếp tục bày ra bộ mặt cầu xin.
“Tôi…”
Thích Vũ dù thế nào cũng không nói ra miệng được, bảo cô phải nói kiểu gì? Chẳng lẽ nói ‘Là do các người nên tôi mới đánh mất tiền cho nên hai người phải trả lại tiền cho tôi’ sao?
Thấy cô gái không nói lời nào, Nhâm Lê đành phải dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phía Nghiêm Dương.
Nghiêm Dương nhướng mi, nghiêng người qua thấp giọng nói:
“Muốn biết?”
Nhâm Lê nhanh chóng gật đầu.
Nghiêm Dương thấp giọng cười hai tiếng.
“Nếu muốn biết, thì phải đồng ý một yêu cầu của anh.”
Nhâm Lê sửng sốt, yêu cầu? Yêu cầu gì?
“Chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói cho em biết, được không?”
Nghiêm Dương nói.
Nhâm Lê ngẫm nghĩ, dù sao Nghiêm Dương cũng sẽ không hại cậu, liền gật đầu.
“Tiền của cô ấy bị trộm, cho cô ấy ít tiền.”
Nghiêm Dương sau khi có được lời hứa hẹn tậm tình rất vui vẻ nói.
Ai ngờ, Thích Vũ sau khi nghe thấy cách nói của Nghiêm Dương liền nổi giận đùng đùng nói:
“Tôi không thèm tiền của các người!”
Nhâm Lê bất đắc dĩ.
“Vậy cô muốn gì bây giờ?”
Thích Vũ ngẫm nghĩ.
“Như vậy đi, tôi có thể giúp các người một việc.”
Nhâm Lê đang buồn rầu không biết phải thoát khỏi bà cô trước mắt kiểu gì, đột nhiên nhanh trí nói:
“Có biết nhà họ Thích không?”
Nhâm Lê chỉ là tùy tiện hỏi một chút, không ngờ lại ngoài ý muốn hỏi đúng chính chủ.
Đôi mắt Thích Vũ khẽ chuyển.
“Nhà họ Thích theo Phật?”
Nhâm Lê không ngờ cô gái trước mắt lại biết về nhà họ Thích, ánh mắt sáng lên.
“Cô có biết?”
Thích Vũ cảnh giác nói.
“Anh tìm nhà họ Thích làm gì?”
Nhâm Lê đưa mắt nhìn Nghiêm Dương, Nghiêm Dương tùy tiện đưa mắt lại với cậu, cực kỳ ngắn gọn nói:
“Chuyện rất quan trọng.”
Thích Vũ mở to hai mắt, không thuận theo cũng không buông tha nói:
“Chuyện gì?”
Nhâm Lê không thể trả lời, lại nhìn Nghiêm Dương xin trợ giúp.
Nghiêm Dương tiến lên từng bước.
“Là chuyện không phải trẻ con có thể nhúng tay vào.”
Mặt Thích Vũ trong khoảnh khắc đỏ bừng, hét to:
“Tôi không phải là trẻ con!”
Nghiêm Dương quét mắt nhìn Thích Vũ một lượt từ trên xuống dưới.
“Mười tám?”
Thích Vũ không ngờ rằng một lời của Nghiêm Dương đã đoán trúng tuổi của mình, cắn môi hung tợn trừng mắt nhìn Nghiêm Dương.
Nghiêm Dương là ai? Một người đã đi qua chiến trường cũng đã giết người mà còn sợ một cô bé sao? Nhận được ánh mắt của Thích Vũ, cũng chỉ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
Lúc này, Nhâm Lê đột nhiên mở miệng.
“Lệ (tàn bạo)khí quá nặng, vừa mới trưởng thành, tôi biết cô là ai.”