Khi hai người bước xuống khỏi giường thì đã không còn sớm, Nghiêm Dương chạy vào trong xe lấy vài cái bánh mỳ ăn tạm với Nhâm Lê, ăn xong bữa sáng Nhâm Lê liền ngồi xổm trước gốc trúc tía duy trì vẻ suy tư.
Trúc, còn là trúc tía, lại mang đến từ bổn gia, xem ra chỉ có người nhà kia mới có thói quen này…
Vượt nhập hồng trần để phàm tục quấn thân, bên cạnh còn mang theo một gốc trúc tía.
“A Dương, bà nội họ gì?”
Nhâm Lê muốn xác nhận xem thân phận của bà nội có giống như trong suy nghĩ của mình không.
“Họ?”
Nghiêm Dương đang dọn dẹp đám lá hòe, nghe thấy câu hỏi của Nhâm Lê, cau mày suy nghĩ.
“Bà nội họ Thích, làm sao vậy?”
Nhâm Lê bật ra một tiếng hô nhỏ.
“Trách không được, trách không được, nếu bà nội là người nhà họ Thích thì tất cả đã có thể giải thích rõ ràng.”
Nghiêm Dương nhảy từ trên cây xuống.
“Thích? Lại là mấy người kia?”
Nhâm Lê gật đầu, đứng lên.
“Nhà họ Thích cũng là một trong tứ đại thế gia, truyền lại tiếng của Phật chính là để chỉ nhà họ Thích, nếu như nói chúng ta cần vật chí thánh của Phật gia, vậy nó nhất định là ở nhà họ Thích.”
Nhâm Lê kích động đến mức nói năng có chút lộn xộn, nhà họ Thích ngày đêm nghiên cứu Phật, hiểu biết về Anh Thi Đạo nhất định là nhiều hơn mấy người bọn họ, phương pháp bà nội nói nhất định là có tác dụng!
“Tục vật chí tôn trong thiên hạ, vật chí tà tinh khiết, vật chí thánh của Phật gia, vật vừa tà vừa chính của Huyền học, vật vừa si vừa oán và chí dũng chí sát nhất thế gian, ngoài xá lợi ra, nhưng thứ khác rốt cuộc là gì chứ…”
Nhâm Lê cúi đầu lẩm bẩm.
Nghiêm Dương nhìn đất dưới chân, đột nhiên trong lòng khẽ động.
Chung Ly Tu từng nói, những thứ bọn họ tìm thấy được sau này đều có chỗ dùng…
“Tiểu Lê, người kia nói đất long mạch là dạng tồn tại như thế nào?”
Nghiêm Dương cười nói.
“A!”
Nhâm Lê kêu lên một tiếng.
“Long mạch là tôn thổ nhưng cũng là tục, tục vật chí tôn, vật chí tôn lại tục… Chẳng lẽ chính là cái tượng đất kia!”
Nghiêm Dương cười cười.
“Anh cũng chỉ đoán thôi, thứ này có cách nào kiểm tra không?”
Nhâm Lê lắc đầu.
“Em không biết, nhưng mà… Em nghĩ ông cụ chắc chắn sẽ biết!”
“Muốn đi tìm ông nội của em?”
Nghiêm Dương hỏi.
Nhâm Lê cười hắc hắc, túm lấy áo ngoài của Nghiêm Dương.
“Em đã gặp bà nội của anh, nên anh cũng phải gặp ông nội của em đi thôi.”
Nghiêm Dương dở khóc dở cười nói:
“Từ từ chậm một chút, đến chào hỏi anh hai trước đi.”
Bước chân Nhâm Lê hơi dừng lại.
“Cũng đúng, nên nói trước với anh hai một tiếng.”
Hai người sóng vai đi đến nhà Nhị Cẩu Tử, liền thấy Lý Huyên ngồi xổm một mình trước cửa ôm một chú chó mực chơi.
“Tiểu Huyên, cha của con đâu?”
Nhâm Lê ngồi xổm xuống hỏi Lý Huyên.
Lý Huyên chớp chớp đôi mắt đen bóng.
“Cha đi ra ngoài, chỉ có mẹ thôi.”
Nhâm Lê đưa tay ôm Lý Huyên lên, cười nói:
“Đi, chúng ta đi tìm mẹ đi.”
Hai tay Lý Huyên ôm chặt chú chó mực con, khi Nhâm Lê ôm lấy bé thì bé không có nắm tay Nhâm Lê, khiến cho bé con đầu tiên là hô lên kinh ngạc sau đó cười khanh khách không ngừng.
Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê như vậy, buồn cười nhắc nhở:
“Cẩn thận một chút, đừng làm ngã bé con nhà người ta.”
Nhâm Lê tung Lý Huyên lên cao, chọc cho cô bé người không ngừng.
“Làm sao ngã được, Tiểu Huyên chơi rất vui đúng không?”
Lý Huyên vội vàng gật đầu, nhưng mà chú chó mực nhỏ bị choáng váng kêu ẳng ẳng hai tiếng, giãy dụa muốn xuống dưới.
Nghiêm Dương đá nhẹ vào chân Nhâm Lê.
“Mau buông con bé xuống, kẻo lát nữa con chó kia lại cắn em.”
Nhâm Lê thấy Lý Huyên cũng có chút mỏi mệt, liền thả bé xuống.
Lý Huyên vừa chạm xuống đất, chó mực nhỏ kia liền nhảy từ trên người bé xuống, ăng ẳng mấy tiếng chạy vào trong phòng.
Chốc lát sau, Thước Tuyết đi từ trong phòng ra, cạnh chân còn có con chó mực nhỏ đi theo.
“Chị dâu, tôi và Tiểu Lê định quay về, vội đến nói một tiếng với anh hai.”
Nghiêm Dương nhìn thấy Thước Tuyết đi ra, cười nói.
Thước Tuyết sửng sốt.
“Rời đi sớm như vậy sao? Chờ đến giữa trưa anh cậu về, mọi người cùng ăn một bữa rồi hãy đi.”
Nghiêm Dương lắc lắc đầu.
“Công ty thúc giục rất gấp, lần sau đi, lần sau sẽ ở lại ăn cùng anh hai một bữa.”
Thước Tuyết thấy sắc mặt Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê quả thực mang theo vội vàng, cũng không cố giữ bọn họ:
“Vậy tôi về sẽ thay các cậu nói cho anh ấy một tiếng.”
“Cảm ơn chị dâu, chúng tôi đi trước.”
Nghiêm Dương nói.
Thước Tuyết gật đầu.
“Đi đường cẩn thận nhé.”
Nghiêm Dương mỉm cười, kéo Nhâm Lê rời đi.
Đi chưa được vài bước, Nhâm Lê đột nhiên quay đầu chạy lại, đem một miếng ngọc có một sợi dây đỏ xuyên qua đeo lên cổ Lý Huyên, sau đó sờ sờ đầu Lý Huyên, cười cười với Thước Tuyết, chạy đi.
Thước Tuyết nhìn miếng ngọc trên cổ Lý Huyên, thở dài, khi lại nhìn về phía hai người Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê thì trong mắt tràn ngập lo lắng.
Phật nói, người có tám điều khổ…
Nhâm Lê ngồi trong xe, dùng mạng internet trên điện thoại di động, đăng nhập vào trang web của người tu đạo đăng bài nhờ giúp đỡ.
Về đến nhà nhanh nhất cũng là buổi tối, hiện tại không bằng lên diễn đàn hỏi một chút xem có ai biết không.
Nghiêm Dương lái xe, đường ở nông thôn có rất ít người, tốc độ xe tự nhiên cũng tăng nhanh hơn không ít.
“Vừa rồi sao lại quay lại?”
Nghiêm Dương không nhìn thấy miếng ngọc Nhâm Lê cho Lý Huyên, không biết vì sao cậu lại chạy trở lại.
“Tặng Tiểu Huyên một miếng ngọc.”
Nhâm Lê tải lại trang nhất, vẫn chưa thấy ai trả lời, liền tự mình đẩy bài lên.
“A.”
Nghiêm Dương không hỏi thêm gì nữa, dù sao muốn tặng người khác thứ gì cũng là tự do của Nhâm Lê.
Nhâm Lê thấy Nghiêm Dương không hỏi thêm gì liền chủ động nói ra.
“Đứa bé Tiểu Huyên kia thân thể yếu, tuy rằng chưa xuất hiện thứ gì, nhưng khi tập trung tinh thần làm việc luôn cảm thấy mệt nhọc hơn đứa trẻ bình thường một chút, khối ngọc kia chủ yếu là tụ khí ngưng thần, người thường đeo cũng tốt, cho con bé đeo rất thích hợp.”
“Dễ bị mệt? Đây là bệnh gì vậy?”
Nghiêm Dương không ngờ một đứa bé nhỏ như thế lại mắc thứ bệnh kỳ lạ này.
“Cũng không phải bệnh nghiêm trọng lắm, phỏng chừng là lúc mới có ý thức đã bị nhiễm chút âm khí, nhưng em thấy con mắt âm dương của Tiểu Huyên không mở ra, cho nên vấn đề không lớn.”
Nhị Cẩu Tử và Thước Tuyết đều là người quen thuộc, Tiểu Huyên lộ ra duyên Phật, nghĩ cả đời này chắc là không có trở ngại gì quá lớn.
“A.”
Nhâm Lê cau mày nhìn di động.
“Làm sao vậy?”
Nghiêm Dương hỏi.
“Vừa rồi không phải là em mới lên diễn đàn xin giúp đỡ sao, có người trả lời, anh ta nói vật chí tà nhưng tinh khiết chính là ảnh da.”
Nhâm Lê tải lại trang rồi kéo xuống.
“Ảnh da?”
“Đúng, ảnh da. Việc này cũng không phải kỳ lạ, kỳ là nhất chính là người này lại tên là Chung Ly Ly Thương.”
Nhâm Lê nhanh chóng gõ lại một câu, trả lời.
“Chung Ly? Người cùng tộc với Chung Ly Tu?”
Nghiêm Dương cũng lập tức nhớ tới người tên Chung Ly Tu.
“Không biết, còn đang hỏi.”
Nhâm Lê lại đăng thêm một cái mới, nhưng lần này không thấy có gì mới, người nọ dường như đã không còn ở trang này nữa.
“Anh ta nói như thế nào vậy?”
Nghiêm Dương đánh tay lái, tăng tốc độ.
“Vật tinh khiết nhưng chí tà là ảnh da.”
Nhâm Lê đọc nguyên văn cho Nghiêm Dương.
“Nghe ngữ khí, sao lại giống như chính là Chung Ly Tu vậy?”
Nghiêm Dương nói ra suy nghĩ của mình.
“Không đâu.”
Nhâm Lê lắc lắc đầu.
“A Tu sẽ không lên những nơi này. Người này quả thực là người nhà Chung Ly, như vậy, tuổi của anh ta thật sự rất trẻ.”
“Vì sao?”
Chẳng lẽ người già của nhà Chung Ly không dùng internet? Chung Ly Tu cũng rất trẻ tuổi được không.
“Bởi vì nhà bọn họ rất thần bí, là vương giả ngầm đó. Ngoại trừ những đứa trẻ được sinh ra ở thời đại này, phỏng chừng không có người nào dùng đến máy tính.”
Nhâm Lê đặt điện thoại sang một bên, mở cửa kính xe ra.
“Chung Ly Tu nói, những thứ chúng ta lấy được đều có chỗ dùng.”
Nghiêm Dương nhớ lại một câu mà Chung Ly Tu từng nói với anh thật lâu trước đây.
“Nếu tượng đất cùng ảnh da đều có chỗ dùng, vậy sách là gì? Hơn nữa, tượng đất là tục vật nhưng chí tôn là bởi vì cấu tạo cùng tính đặc thù của nó, ảnh da sao lại là vật chí tà tinh khiết?”
Nhâm Lê nghiêng nghiêng đầu, khó hiểu nói.
“Vấn đề này sao…”
Nghiêm Dương hơi mỉm cười.
“Có nhớ Tiểu Dương không? Trong câu chuyện của cậu ta, ảnh da kia chính là da người.”
Nghe Nghiêm Dương nhắc một câu như vậy liền tỉnh táo, Nhâm Lê nhớ trong chuyến đi đến Thiểm Tây bọn họ có quen biết Tiểu Dương, trong câu chuyện của anh ta, ảnh da kia đúng là vật chí tà.
“Vậy tinh khiết thì sao? Vì sao lại là tinh khiết?”
Nhâm Lê nhíu mày lẩm bẩm.