Cơm là ăn ở nhà bên cạnh.
Trong thôn không có quán cơm gì cả, Nghiêm Dương vốn định đưa Nhâm Lê vào trong nội thành ăn, nhưng vừa mới đi ra cửa liền gặp người quen cũ.
“Tôi mới nghe nói nơi này có người đến, không ngờ là tên nhóc cậu đấy.”
Người tới có làn da ngăm đen, răng lại đặc biệt trắng.
Nghiêm Dương đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh ngạc vui mừng nói:
“Nhị Cẩu Tử!”
Nhị Cẩu Tử cười nói:
“Nhiều năm như vậy rồi không thấy cậu về đây thăm một lần, hiện tại còn kêu to thế? Chuẩn bị đi ăn cơm sao, đi, đến nhà của tôi.”
Nghiêm Dương cũng không chút khách khí.
“Được, đây là đồng sự của tôi, giới thiệu với anh.”
Nhị Cẩu Tử chào hỏi Nhâm Lê, Nhâm Lê vội vàng đáp lại.
Nghiêm Dương cùng Nhị Cẩu Tử vừa đi vừa nói chuyện, một lát sau đã đến nhà Nhị Cẩu Tử, còn có, một người phụ nữ nắm tay một bé gái đứng ở cửa.
“Sao lại đi ra đây?”
Nhị Cẩu Tử thấy người phụ nữ kia, vội vàng khẩn trương hỏi.
Người phụ nữ kia cười ngượng ngùng:
“Tiểu Huyên muốn đi tìm cha… Em không có cách nào khác đành mang nó ra, đứng ở đây chờ.”
Bé gái bộ dáng chỉ khoảng ba bốn tuổi, nhìn thấy Nhị Cẩu Tử trở về, liền kêu ‘cha, cha’.
Nhị Cẩu Tử một tay nhấc bé gái đặt lên vai, bé gái vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
Nhị Cẩu Tử cũng cười, giới thiệu cho Nghiêm Dương và Nhâm Lê:
“Đây là vợ tôi, Thước Tuyết, bé con này là con gái của tôi, tên là Lý Huyên.”
Sau đó lại giới thiệu với Thước Tuyết:
“Đây là người anh em của anh, quen biết từ nhỏ. Nhà kia chính là của bà nội cậu ấy, không sao đâu. Đây là đồng sự của cậu ta.”
Thước Tuyết nghe nói như thế, bộ dáng rõ ràng là an lòng:
“Trưa nay ở đây ăn một bữa cơm đi, đừng chê nhé.”
Nghiêm Dương cười ha ha:
“Chị dâu nói gì vậy, sao lại chê chứ.”
Dứt lời, liền mang theo Nhâm Lê đi theo Nhị Cẩu Tử vào phòng.
Vừa vào nhà Nhị Cẩu Tử đã đặt Lý Huyên xuống đất, Thước Tuyết vội vã đi vào bếp, Nhâm Lê nhìn Lý Huyên mở to đôi mắt to tròn, trong lòng khẽ động, lấy một thanh chocolate ra đưa cho Lý Huyên.
Lý Huyên nhìn nhìn chocolate, lại nhìn Nhị Cẩu Tử, nhưng không nhận lấy.
Nhị Cẩu Tử rất cưng chiều con gái, thấy Nhâm Lê đối tốt với con gái nhà mình liền có ấn tượng tốt với cậu.
“Trẻ con đứa nào cũng thế, không cần cho nó ăn.”
Nhâm Lê cười cười, nhét chocolate vào tay Lý Huyên.
“Ăn một miếng không sao đâu, Tiểu Huyên rất ngoan, con bé nhà tôi thấy người liền nhào đến, một khối đồ chơi cũng có thể lừa gạt đi được.”
Nhị Cẩu Tử cười ha ha.
“Chú cho con thì con cầm đi.”
Ngược lại nói với Nhâm Lê.
“Con gái nhà cậu bao nhiêu rồi? Nhìn cậu vẫn còn rất trẻ mà.”
Nhâm Lê không tiện nói về sự đặc biệt của Hi Hi với Nhị Cẩu Tử, chỉ có thể nói:
“Năm tuổi, là con của anh tôi, anh ấy bận rộn công việc, bình thường gửi nuôi ở nhà tôi.”
Lúc này Thước Tuyết bưng cơm ra, cười nói:
“Đồ ăn tự nhà làm, ăn vẫn ngon hơn bên ngoài.”
Nghiêm Dương thấy Thước Tuyết đi ra vội vàng qua bưng giúp.
“Chị dâu vất vả rồi, để đấy cho tôi.”
“Tam Đản cậu đừng làm, để chị dâu cậu lo.”
Nhâm Lê nghe được tiếng ‘Tam Đản’ kia, hơi hơi sửng sốt, sau đó bật cười ha ha.
“Tam Đản, cười chết tôi, ha ha ha ha…”
Nhâm Lê thật sự là không nhịn được.
Nhị Cẩu Tử cũng cười.
“Lúc trước ba người chúng tôi cùng kết bái, tôi gọi là Nhị Cẩu, cậu ấy gọi là Tam Đản.”
Nhâm Lê bị khơi gợi hứng thú.
“Còn một người nữa mà? Gọi là gì vậy?”
Ai ngờ lời này vừa mới hỏi ra, nụ cười trên mặt Nhị Cẩu Tử hơi cứng lại một chút.
Nghiêm Dương lắc đầu ý bảo Nhâm Lê đừng hỏi tiếp, Nhâm Lê tự biết lời này hỏi ra là sai rồi, cũng không lên tiếng nữa.
Thước Tuyết bưng đĩa đồ ăn cuối cùng vào liền thấy ba người đàn ông trầm mặc ngồi quanh bàn, Lý Huyên ở bên cạnh ăn chocolate.
“Sao lại chưa ăn vậy? Ha ha, đã nói là không cần chờ em mà.”
Nhị Cẩu Tử cũng là người hiểu chuyện, vừa thấy vợ nói như thế, cũng cười nói:
“Ăn thôi ăn thôi, buổi chiều hai người còn phải thu dọn phòng ở không phải sao? Đúng rồi, lần này quay về định ở đây mấy ngày?”
Nghiêm Dương một tay ôm Lý Huyên đặt ở trên đùi, đùa với bé con.
“Về đây tìm vài món đồ thôi, ngày mai sẽ đi luôn.”
“Ngày mai? Có phải là quá nhanh không?”
Nhị Cẩu Tử gắp cho Thước Tuyết một đũa thức ăn, Thước Tuyết hơi đỏ mặt ăn hết.
Nhâm Lê nhìn bộ dáng của hai vợ chồng Nhị Cẩu Tử, mở to mắt nhìn.
“Ai, vốn tính toán ở lại một thời gian, nhưng trên đường đi đơn vị gọi điện thoại đến, nói hiện tại có chút việc phải làm nhanh rồi về.”
Nghiêm Dương không tiện nói với Nhị Cẩu Tử về công việc của mình, chỉ giải thích vì sao ở lại có một ngày đã vội đi, cũng dứt khoát nói rằng mình chỉ làm ở một công ty bình thường.
Mấy người ăn uống trò chuyện, một bữa cơm cũng ăn hết hơn một tiếng, đến khi Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê quay trở về nhà thì đã gần hai giờ, mặt trời chói chang như muốn đốt cháy mặt đất, Nhâm Lê nhìn quanh bốn phía, phát hiện chỉ có dưới cây hòe là một mảnh râm mát.
“Chỗ hàng hiên thật ra rất mát, tiếc là vẫn chưa kịp quét dọn.”
Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê nhìn về phía cây hòe, biết là cậu đang nghĩ cái gì.
“Sau khi anh đi không bao lâu thì anh cả cũng rời đi, đột nhiên bỏ đi, không nói gì với bọn anh, giống như biến mất khỏi thế gian.”
“Ừm.”
Nhâm Lê gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh gốc trúc nhìn nhìn.
Trong sân nhà bà nội Nghiêm Dương có một gốc trúc, cô đơn đứng ở một chỗ, Nhâm Lê nhìn thấy liền nhíu mày.
“Làm sao vậy?”
Nghiêm Dương hỏi.
“Anh xem gốc trúc này này.”
Nhâm Lê chỉ vào gốc trúc.
Gốc trúc này là loại trúc tía, toàn thân lộ ra màu xanh tím, nhìn từ xa giống như ngọc thạch xinh đẹp vươn cao, nhưng đến gần liền thấy có vấn đề.
Các đốt của gốc trúc này lại dài ngắn không giống như mọc ra từ cùng một mạch.
“Đây là thứ gì?”
Nghiêm Dương kinh ngạc nói, anh sống đến từng này tuổi rồi vẫn chưa từng thấy qua thứ như thế này.
“Trong Tấn Thư ghi lại, Tấn Huệ đế năm Nguyên Khang thứ hai, cỏ trúc giai có nhánh như nút thắt. Nếu không đoán sai, trúc này chắc là sắp nở hoa rồi.”
Nhâm Lê cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một gốc trúc sắp nở hoa, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lại, sau đó mới nói.
“Trúc nở hoa, vạn vật thay đổi. Chẳng lẽ bởi vì trúc nở hoa nên đứa bé quỷ mới rơi vào tình trạng kia?”
Nghiêm Dương nhớ đến một câu mà bà nội thường hay nói.
“Rất có thể. Tuy rằng khoa học hiện đại đã giải thích nguyên nhân khiến trúc nở hoa, nhưng đối với đạo gia thì trúc nở hoa lại không thể nói rõ được.”
Nhâm Lê có một dự cảm, sắp tới nhất định sẽ xảy ra việc lớn.
Dự cảm của Nhâm Lê là chính xác, một loạt sự kiện xảy ra sau này đã chứng minh điều đó, trúc nở hoa cũng chỉ là mở đầu thôi.
“Làm sao bây giờ? Quay về à?”
Nghiêm Dương hỏi.
“Không về, ở lại một đêm.”
Nhâm Lê kiên trì muốn ở lại một đêm, cậu cảm thấy bà nội Nghiêm Dương nhất định là có để lại cho bọn họ thứ gì đó.
Đêm lạnh như nước.
Chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm ở nông thôn rất lớn, ban ngày rất nóng, nhưng sau khi mặt trời lặn Nhâm Lê lại cảm thấy lạnh lẽo toàn thân.
Cơm chiều lại ăn ở nhà Nhị Cẩu Tử, cơm nước xong nói chuyện một hồi Nghiêm Dương liền mang theo Nhâm Lê đi về nhà, trong lòng Nhâm Lê đều là chuyện về trúc nở hoa, kết quả bói được lúc chiều chỉ có bốn chữ, ‘Quý nhân báo mộng’.
Quý nhân báo mộng này là ai tất nhiên không cần nói cũng biết, Nhâm Lê không nói tin tức này cho Nghiêm Dương, ý muốn để tất cả thuận theo tự nhiên. Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê hôm nay lên giường từ sớm, chỉ nghĩ hai ngày nay cậu đi đường mệt mỏi, ở nông thôn lại không có phương tiện giải trí gì, không ngủ cũng quá nhàm chán.
Hai người lên giường như không biết làm sao lại không ngủ được, cửa sổ mở ra để ánh trăng lọt vào, vừa tròn lại vừa lớn.
“Thực ra buổi tối ở nông thôn cũng rất thú vị.”
Nghiêm Dương ôm lấy Nhâm Lê từ phía sau, hai người cùng ngắm trăng.
Tuy rằng hiện tại mới hơn mười giờ, nhưng mặt trăng đã treo ở giữa trời, lại có sao sáng làm nổi bật, nhìn thấy thật xinh đẹp.
“Môi trường ở nông thôn tốt, buổi tối còn nhìn thấy sao, thích hợp chơi trò trốn tìm nhất.”
Nghiêm Dương nhớ lại ngày trước, mang theo chút hạnh phúc nhàn nhạt.
Nhâm Lê mở to hai mắt.
“Hát cho anh nghe một bài nhé.”
Nghiêm Dương cười cười.
“Hát bài gì? Chồng em thích nghe nhất là nhạc thiếu nhi, biết hát không?”
“Bầu trời tối đen buông xuống, thật nhiều sao sáng cùng bay.
Côn trùng bay, côn trùng bay, bạn đang nhớ ai?
Sao trên bầu trời khóc, hoa hồng trên mặt đất héo úa.
Gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có bạn bên cạnh.
Côn trùng bay, bông hoa ngủ, một đôi cùng một đôi mới đẹp.
Không sợ bầu trời tối đen, chỉ sợ tan nát cõi lòng.
Mặc kệ có mệt hay không, cũng không bận tâm hướng nào…”
Tiếng hát bay bổng lại rõ ràng, giọng hát của Nhâm Lê thanh thúy trầm bổng, Nghiêm Dương giống như được trở lại thời thơ ấu tươi đẹp, trong đêm hè mát mẻ đầy sao đi bắt đom đóm, bất tri bất giác nhắm hai mắt lại…