Cơ thể Nhâm Lê xoay xoay vặn vẹo, oán giận nói:
“Vỗ cái gì mà vỗ, anh dỗ trẻ con đấy à.”
Nghiêm Dương cười ha ha.
“Không phải sao?”
Nhâm Lê giận, giơ tay đánh lên người Nghiêm Dương.
Nghiêm Dương giả vờ bị đau.
“Tiểu Lê em xuống tay nặng qua, em có phát hiện ra là em càng ngày càng bạo lực không.”
“Có sao?”
Nhâm Lê xoa xoa chỗ vừa bị mình đánh cho Nghiêm Dương, nghiêng đầu hỏi.
Nghiêm Dương gật gật đầu nghiêm túc:
“Có. Lúc chúng ta vừa mới quen nhau em là một đứa bé rất ngoan, hơi một chút mặt liền đỏ lên, giờ thì sao…chậc chậc…”
Nhâm Lê trầm mặc một hồi:
“Vậy anh thích bộ dáng em như thế nào?”
Nghiêm Dương ý thức được lần này mình đùa có hơi quá trớn, nhanh chóng ôm Nhâm Lê vào lòng.
“Loại nào cũng thích.”
Nhâm Lê dường như nhẹ nhàng thở phào một hơi, thân thể căng cứng cũng có chút thả lỏng.
“Có A Tu ở đó, anh họ sẽ không sao.”
“Ừm, anh vẫn muốn hỏi em, Chung Ly Tu là ai?”
Nghiêm Dương đặt đèn pha dựa vào vách tường, ngọn đèn chiếu lên đỉnh mật thất, toàn bộ mật thất đều sáng hơn rất nhiều.
“Thực ra em cũng không rõ lắm, chỉ là trước đây có nghe nói qua bộ tộc Chung Ly rất thần bí, bọn họ không có chỗ ở cố định, người trong tộc có phương thức liên lạc riêng biệt. Em nhớ rõ khi ông nhắc đến bộ tộc Chung Ly thì vẻ mặt trông rất sùng kính, chú Phùng cũng từng nói, bộ tộc Chung Ly là vua.”
Nhâm Lê dừng lại một chút.
“Về phần Tu…thân phận của anh ta ở trong bộ tộc Chung Ly hẳn là không thấp, địa vị cũng rất cao….Những thứ khác, không biết được.”
Nghiêm Dương nhất thời dở khóc dở cười, không biết vật nhỏ ở trong lòng là thông minh hay ngu ngốc đây, biết ít về người khác như vậy mà cũng đem mạng giao cho người ta.
Nhâm Lê dường như nhìn thấu được nghi ngờ của Nghiêm Dương, vội bổ sung:
“A Tu là người có thể tin được.”
Nghiêm Dương gật gật đầu, sau đó nói:
“Chúng ta hiện tại không phải là nên tìm lối ra sao?”
Nhâm Lê luyến tiếc từ trên người Nghiêm Dương đứng lên.
“Thật ra đi khỏi nơi này rất đơn giản…”
.
“Tôi có thể tin anh sao?”
Y An đến cuối cùng vẫn giữ nguyên khoảng cách an toàn với Chung Ly Tu, tay cầm đèn cũng ướt đẫm mồ hôi.
“Cậu có thể.”
Chung Ly Tu thản nhiên nói, giống như câu trả lời này không phải một lời hứa hẹn, mà chỉ là một thứ vặt vãnh gì đó thôi.
Y An muốn giữ vững sự bình tĩnh của mình, nhưng bản thân hiện tại vẫn là bị vây trong hoàn cảnh mình không biết rõ, tạm thời còn lạc mất Nhâm Lê, chính mình cũng bị lạc!
Ánh mắt Y An lướt đến chỗ cổ tay trái, dường như nhớ ra điều gì đó, nhẹ nhàng thở ra.
‘Song sinh’ không có phản ứng gì, như vậy có thể nói rằng Nhâm Lê hiện tại vẫn an toàn, hơn nữa bên cạnh cậu còn có Nghiêm Dương….
Nếu Nghiêm Dương thể hiện khả năng của mình, nhất định có thể bảo vệ an toàn cho Nhâm Lê…
Y An giơ cánh tay có mang ‘song sinh’, đẩy kính mắt, khi nhìn chăm chú Chung Ly Tu thì, rõ ràng đã khôi phục trở lại là thiếu gia nhà họ Y điềm tĩnh.
“Vậy, chúng ta đi tìm đồ hay đi tìm người trước?”
Nhâm Lê đã nói, ở thế giới bên dưới, phải nghe theo Chung Ly Tu.
Khi Chung Ly Tu nhìn thấy ‘song sinh’ trên cổ tay Y An thì khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt không chút thay đổi, nghe thấy Y An hỏi, bình tĩnh nói:
“Trước tiên đi tìm đồ đã, nơi này không vây được Nhâm Lê, huống chi người bên cạnh cậu ta cũng không đơn giản.”
“Được…”
Y An gật đầu, đồng ý.
.
Nghiêm Dương đứng lên, hoạt động gân cốt một chút.
“Nói thế là thế nào?”
Nhâm Lê cười cười giảo hoạt.
“Nếu chúng ta đã có thể đi vào, như vậy nhất định là có thể đi ra ngoài, nếu chúng ta thông qua cơ quan vào được đây, như vậy khẳng định có thể thông qua cơ quan đi ra ngoài.”
Nghiêm Dương nhíu mày.
“Ý của em là, để anh gõ gõ tường mấy cái nữa là có thể đi ra ngoài?”
“Nào có dễ dàng như vậy, cũng không biết anh mở được cơ quan là may mắn hay xui xẻo nữa.”
Nhâm Lê cầm cái túi của mình, đeo lên lưng.
“Đúng rồi, anh rốt cuộc là chạm vào chỗ nào?”
Nghiêm Dương không cần suy nghĩ nói:
“Cánh của một đóa hoa, tuy rằng màu sắc của hoa đào đậm nhạt không giống nhau, nhưng đóa hoa đào kia nhìn rất không bình thường, không giống mấy thứ màu đỏ khác.”
“Theo lý thuyết, trong ba tầng mộ này đều không có thứ gì không sạch sẽ…”
Nhâm Lê nghi hoặc nói:
“Ở trong mộ thấy máu là điềm rất xấu, huống chi theo cách nói của anh, màu đỏ như máu kia là khi có bức bích họa mới nhiễm lên, không đúng….”
“Tiểu Lê.”
Nghiêm Dương đột nhiên kêu lên.
“Ừ?”
“Em còn nhớ câu chuyện mà Tiểu Dương kể ở trên xe lửa không?”
Nghiêm Dương hỏi.
“Nhớ rõ.”
Nhâm Lê gật gật đầu.
“Nhớ rất rõ, hiện tại nhớ lại, thứ chúng ta muốn tìm cùng với thứ ở trong chuyện xưa kia của anh ta quả thật là giống nhau như đúc.”
“Anh nghĩ, trong đó không biết có mối liên hệ gì hay không.”
Nghiêm Dương nghiêm mặt nói.
“Chắc chắn là có liên quan, nhưng câu chuyện của anh ta và tình trạng của chúng ta không có sự liên hệ.”
Nhâm Lê vừa nghiên cứu bề mặt tường, vừa nói.
Nghiêm Dương gật đầu.
“Nhưng câu chuyện của Tiểu Dương là về một loạt sự việc xảy ra sau khi người đọc sách kia không thi đỗ gặp phải, mà em đã nói đây là mộ của một tú tài thời Đại Đường.”
“Đúng vậy.”
Nhâm Lê thỉnh thoảng lại gõ nhẹ lên mặt tường mấy cái.
“Lần đầu tiên em xuống mộ tuy rằng không thể nào quan sát, nhưng lúc đi lên vẫn có thể nhìn ra được, trên bia một có viết rất rõ ràng chủ mộ là một tú tài, hơn nữa, chủ mộ không phải họ Dương mà là họ Văn.”
“Văn? Thôn trưởng không phải cũng là họ Văn sao.”
Nghiêm Dương cau mày, nghĩ đến cội nguồn bên trong.
“Đúng.”
Nhâm Lê rốt cuộc cũng buông tha cho bức tường kia, chuyển sang một bên khác.
“Thôn này tên là thôn Văn Thạch, vừa khéo chính là người trong thôn đều mang họ ‘Văn’, hơn nữa thôn này vô cùng lạc hậu, không có khả năng có người đi ra ngoài làm việc mà còn trông rất bình thường.”
“Như vậy, câu chuyện cổ của Tiểu Dương ngoại trừ một quyển sách và một tấm ảnh da, không có chút liên quan nào đến nơi này phải không?”
Nghiêm Dương đi đến bên cạnh Nhâm Lê, học theo Nhâm Lê đưa tay tùy tiện gõ lên tường.
‘Ầm…’
Bức tường trước mặt hai người đột nhiên hiện ra một lối ra vuông vức.
Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Nhâm Lê đánh vỡ sự trầm mặc.
“A Dương, thực ra anh đã đến nơi này đúng không?”
Nghiêm Dương dở khóc dở cười nói:
“Anh từng đến hay chưa em còn không biết sao?”
Nhâm Lê bĩu môi:
“Vậy tại sao em gõ nửa ngày mà không có phản ứng, anh gõ hai lần, cả hai lần đều trúng?”
Nghiêm Dương thả tay xuống:
“Có lẽ số anh tốt hơn bình thường thôi.”
Nhâm Lê ‘hừ’ một tiếng.
“Chúng ta vào xem.”
“Được.”
Nhâm Lê cầm đèn pha dẫn đầu chui vào lối ra kia.
Đúng, là chui.
Bởi vì cái lối ra kia dài rộng chỉ khoảng một thước, không chui căn bản là không vào được.
“A.”
Nửa thân mình Nhâm Lê còn đang ở trong mật thất, giống như bị kẹt vậy.
“Làm sao thế?”
Nghiêm Dương khẩn trương hỏi.
“Bên trong….”
Thanh âm của Nhâm Lê rầu rĩ.
Nghiêm Dương nhíu mày.
“Bên trong làm sao? Em bị kẹt hay là bị làm sao rồi?”
Nhâm Lê lại đi về phía trước, rốt cuộc cũng đi vào trong.
“Không bị kẹt, anh đi vào đi.”
Nghiêm Dương đầu tiên là tháo túi xuống, sau đó đó ném vào trong động, mới nhích người đi về phía trước.
Sau khi đưa đầu vào, Nghiêm Dương mới biết được vì sao Nhâm Lê lại có phản ứng như thế.
Bởi vì, trong mộ thất lúc này không chỉ có tường ngọc dát vàng rực rỡ, hơn nữa còn vô cùng rộng lớn.
Sau khi toàn bộ thân mình của Nghiêm Dương đi vào, đứng lên.
“Đây…là mộ của tú tài thời Đường sao?”
Trong giọng nói pha chút hoài nghi.
Nhâm Lê cũng cau mày.
“Không biết…nhưng mà, hẳn là không giống, A Dương, anh xác định chúng ta là vừa đi vào từ mật thất bên cạnh mà không phải là đi vào từ đỉnh mộ chứ?”