Nhâm Lê ngồi trước máy tính, khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình.
Nghiêm Dương tựa ở trên giường, cầm trong tay một quyển sách thỉnh thoảng lại trở mình một chút.
Nhâm Lê đột nhiên hét to một tiếng:
“Đến đây, đến đây.”
Nghiêm Dương dường như thở dài một hơi buông quyển sách trong tay xuống, còn có thể nhìn thấy rõ ràng hai chữ ‘Chu Dịch’ trên bìa sách.
“Thật sự có người mắc câu sao?”
“Đương nhiên rồi, cũng không chịu nghĩ xem kế sách này là của ai chứ.”
Nhâm Lê đắc ý dào dạt, nghiêng người sang một bên, để cho Nghiêm Dương có thể nhìn thấy rõ màn hình.
“Đây, cho anh xem.”
Nghiêm Dương ghé đầu lại nhìn, ở trên màn hình mở ra một trang Internet, mà đang mở ra trước mắt chính là công cụ thông dụng của chúng ta – Tencent chim cánh cụt.
[Tuẫn đạo nhân : :
Chỗ các người bán các loại đất long mạch?]
[Nguyền rủa trước sáng sớm :
Chỉ có thứ ngài không nghĩ ra, không có thứ tôi không có được.]
[Tuẫn đạo nhân : :
Có long huyệt không?]
[Nguyền rủa trước sáng sớm : :
Hàng không thành vấn đề, còn phải xem ngài dùng thứ gì để trao đổi.]
[Tuẫn đạo nhân : :
Tôi tin vào danh dự của ‘Liên minh’, các người cần thứ gì?]
[Nguyền rủa trước sáng sớm : :
Hương kéo dài tính mệnh.]
[Tuẫn đạo nhân : :
Được, tôi muốn đất ở long huyệt Huệ Sơn, khi nào thì giao hàng?]
[Nguyền rủa trước sáng sớm : :
Ba ngày sau.]
[Tuẫn đạo nhân : :
Hợp tác vui vẻ, ba ngày sau lại liên hệ.]
“Dễ dàng như vậy?”
Nghiêm Dương rõ ràng là rất giật mình.
“Ừ.”
Nhâm Lê đóng cửa sổ chat lại.
“Cũng không xem xem là ai ra tay chứ?”
“ ‘Liên minh’ là cái gì?”
Ý thức được rõ ràng rằng dù có xem ‘Chu dịch’ cũng không thể dung nhập vào thế giới của Nhâm Lê được, Nghiêm Dương liền biến thành bạn nhỏ ngoan ngoãn chịu khó học hỏi.
“Hừ, không phải đang là giai đoạn phát triển sao.”
Nhâm Lê cho Nghiêm Dương một vẻ mặt ý bảo anh có thể hiểu được.
“ ‘Liên minh’ nha ‘Liên minh’, ‘Liên minh’ chính là một tổ chức của chính phủ do nhóm các thiên sư lập ra để bán vài thứ đồ. Thiên sư có thể ở nơi này mua được cái loại vật phẩm cần thiết, nhưng cái giá phải trả không nhất định là tiền, như vừa rồi có thể là một thứ vật phẩm nào đó, cũng có thể là một việc nào đó.”
Nghiêm Dương phát hiện ra Nhâm Lê ở trong lĩnh vực sở trường của cậu ta có lượng kiến thức nhiều đến mức mà mình khó có thể tưởng tượng được.
“Ngay cả tổ chức của chính phủ mà cậu cũng có thể xâm nhập được sao?”
“Ừ, danh hiệu tiểu thiếu gia nhà họ Nhâm có đôi khi dùng đến cũng rất là tiện lợi.”
Nhâm Lê thờ ơ đáp.
“Như vậy, ba ngày sau cậu chuẩn bị định làm gì bây giờ?”
Nghiêm Dương sắc mặt không đổi ở phía sau vòng qua Nhâm Lê, nhìn cậu đang thao tác nhanh như bay trên máy tính.
“Ừm, bằng không chúng ta lấy cái tượng đất đi?”
Nhâm Lê ngẫm nghĩ.
“Các cậu giao dịch là giao dịch trực tiếp sao?”
Nghiêm Dương suy tư.
“Không nhất định, có thể theo mức độ quý giá của vật phẩm hoặc là yêu cầu của vật chủ mà quyết định. Nhưng chúng ta lần này đương nhiên là giao dịch trực tiếp.”
Nhâm Lên đã chỉnh sửa lại máy tính tốt lắm, sau đó xoay người, không ngờ lại va vào một g ngực ấm áp.
Trong mắt Nghiêm Dương hiện lên ý cười, nghiêng mình tránh ra.
“Cậu đây là đang yêu thương nhung nhớ sao?”
Nhâm Lê đỏ mặt, lúng túng tắt máy tính đi, lắp bắp nói:
“Anh đang nói bậy bạ cái gì đấy?”
“Ha ha.”
Nghiêm Dương cười không nói gì.
“Đêm nay anh có về nhà không?”
Nhâm Lê cảnh giác hỏi, có thể cảm giác được người trước mắt này hình như có chút không có ý tốt.
“A……Để tôi nghĩ xem.”
Nghiêm Dương cau mày, làm bộ như đang tự hỏi.
“Quên đi, quên đi, đại gia tôi đành cố gắng mà thu nhận anh một đêm vậy, còn không mau đi làm cơm đi?”
Nhâm Lê ra vẻ lơ đãng mà phất phất tay, trong mắt hiện lên một nét cười khẩn trương.
Nghiêm Dương tiến lên điểm điểm cái mũi nhỏ của Nhâm Lê, mang theo chút thở dài nói:
“Cậu này…”
Sau đó lắc đầu, đi vào phòng bếp.
Để lại một mình Nhâm Lê tự mình buồn rầu, vì cái gì khi Nghiêm Dương chạm vào mình, tim lại từ từ đập tăng tốc chứ? Vì sao lại không muốn anh ta đi về nhà?
Nghiêm Dương bận rộn trong phòng bếp cũng đang tự hỏi, mình cũng không thể giải thích được chút khẩn trương trong mắt Nhâm Lê lúc đó, vì sao cậu ấy lại muốn mình ở lại chứ?
Thời gian ba ngày sau nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm, có thể nói may mắn là đám người tu đạo kia hình như tin rằng ‘Nguyền rủa trước sáng sớm’ có thể mang đến đất ở long huyệt Huệ Sơn cho bọn họ, không có tiếp tục bắt cóc nữa.
Trước máy tính.
Biểu tượng chat màu xám nhạt của ‘Tuẫn đạo nhân’ sáng lên, Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê đều khẩn trương cùng chú ý.
[Nguyền rủa trước sáng sớm :
Hàng đã chuẩn bị xong, giao dịch ở đâu?]
[Tuẫn đạo nhân : :
Quán Danh Cổ. Lúc nào được?]
[Nguyền rủa trước sáng sớm : :
Mười hai giờ giữa trưa.]
[Tuẫn đạo nhân : :
Được, hẹn gặp lúc đó.]
Nói xong, biểu tượng của ‘Tuẫn đạo nhân’ tắt ngúm.
“Hô, bình thường đều là người giao dịch quy định một địa điểm và một thời gian.”
Nhâm Lê thật tự giác giải thích cho Nghiêm Dương.
“Có cần chuẩn bị trước không?”
Nghiêm Dương cau mày, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Không cần. Hai người chúng ta cũng đủ ứng phó rồi.”
Nhâm Lê đóng cửa sổ trình duyệt, tùy ý đáp.
Nghiêm Dương vừa nghe thấy ‘Hai người chúng ta’ thì rõ ràng là thoải mái không ít, nhưng lại lập tức nghĩ ra, đối phương sẽ để cho người thứ ba tham gia giao dịch sao? Tiếp đó, liền mang vấn đề của mình hỏi ra.
“Hẳn là có đi, huống chi anh còn không có linh lực.”
Bộ dáng của Nhâm Lê cũng là không rõ ràng lắm.
Nghiêm Dương dở khóc dở cười.
“Cái đó và việc tôi có linh lực hay không thì có liên quan gì?”
Nhâm Lê liếc mắt nhìn Nghiêm Dương.
“Ở trước mặt chúng tôi, nhất là trước mặt một đám người cao ngạo giống như ‘Tuẫn đạo nhân’ này, một người không có linh lực là không có tích sự gì, ở trong mắt bọn họ người không có linh lực mà bát tự lại bình thường thì chỉ là một con kiến thôi.”
Nghiêm Dương phẫn nộ rồi, tốt xấu gì trước kia mình còn ở trong quân đội cũng là nhân vật số một số hai, hiện tại lại bị xem như con kiến!
“Bát tự của tôi thế nào?”
Nghiêm Dương cắn răng hỏi.
Nhâm Lê nhìn nhìn Nghiêm Dương.
“Chưa tính qua, nhưng khẳng định không phải là tứ trụ toàn dương đâu.”
“Tứ trụ toàn dương? Đây không phải là mệnh người không có vợ sao?”
Nghiêm Dương hắc tuyến, thật đúng là nghĩ rằng anh không hiểu cái gì sao? Ba ngày liền xem ‘Chu dịch’ cũng không phải là xem không đâu.
Nhâm Lê thở dài, đi đến trước gương cầm quần áo khoa tay múa chân.
“Vậy còn phải xem xem anh lý giải nó như thế nào, có mệnh thì người ta cho rằng đó là mệnh không tốt, nhưng bình thường chúng ta đều cho rằng nhân tài tràn đầy dương khí mới có được mệnh cách tứ trụ toàn dương, người nào có mệnh cách như thế này, ít ít nhiều nhiều gì đều có thể gặp được một vài chuyện ly kì.”
Nghiêm Dương rút từ trong tủ quần áo ta một bộ quần áo đưa cho Nhâm Lê, không tiếp tục xoay quanh đề tài này nữa.
“Mặc cái này đi.”
Nhâm Lê nhận lấy, vung tay vung chân, ở trước mặt Nghiêm Dương thoải mái cởi áo ngủ vứt xuống đất.
Nghiêm Dương nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Nhâm Lê.
Nhâm Lê vào lúc chuẩn bị cới đến quần rốt cuộc mới cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Nghiêm Dương.
“A a a a a a, biến thái nhà anh đang nhìn cái gì vậy!”
Nghiêm Dương uất ức, thì ra không phải Nhâm Lê hào phóng mà là phản ứng chậm chạp.
“Là tự cậu thay quần áo ở trước mặt tôi mà, đâu có chuyện gì liên quan đến tôi đâu? Hơn nữa, đều là đàn ông con trai cả, nhìn cậu thì có thể mất miếng thịt nào hay sao.”
Nhâm Lê nghĩ nghĩ, cũng đúng, cả hai đều là đàn ông không phải sao, nhưng vẫn là không chịu, nói:
“Đây là nhà tôi, tôi thích thay thế nào không được à? Anh đi ra ngoài!”
Nói xong, liền đẩy Nghiêm Dương ra khỏi cửa.
Nghiêm Dương trợn mắt há mồn nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, sờ sờ mũi.
Trước kia, sao mình không phát hiện ra tính tình của vật nhỏ này lại như thế chứ.
Chú:Tencent chim cánh cụt: hay chính là Tencent QQ, dịch vụ tin nhắn tức thời miễn phí (free instant messenger service) trên chương trình máy tính ở Trung Quốc (tương tự Zing chat ở VN), được phát hành bởi công ty Tencent có trụ sở tại Thẩm Quyến.