Hoàng đế theo lệ hỏi tình hình ở Đạm Châu.
Đạm Châu mặc dù cằn cỗi, nhưng diện tích đất đai rất rộng, là một quận lớn. Quận lớn như vậy, Hà Quân Đạt điều hành Đạm Châu cũng đã năm. Đạm Châu không có nạn đói, không có một lần rối loạn, những người vì phạm tội mà xử tử được báo lê triều đình cũng không nhiều.
Điều này đủ nói lên ông ta trị quận có cách. Dù sao Đạm Châu chỗ kia nhiều sơn tặc, Hà Quân Đạt ở mấy năm qua cũng chưa từng xảy ra nhiễu loạn, vẫn có điểm thủ đoạn để trị quận.
Lý Dụ vốn cũng không có dự định làm khó dễ Hà Quân Đạt, Tiêu Từ Giản đã biểu lộ thái độ, nói đầu xuân năm sau chuẩn bị đem Hà Quân Đạt triệu hồi về kinh. Lý Dụ cũng sẽ không làm khó y.
Câu hỏi được hỏi cho có lệ này Hà Quân Đạt ứng đối khéo léo, không có quá mức tự biên tự diễn. Lý Dụ lại cùng ông ta nói chuyện phiếm hai câu, hỏi tới người mà Hà Quân Đạt quen biết.
“Thời điểm trẫm rời đi Đạm Châu có mang theo Hàn Vọng Tông đi, thứ sử còn nhớ không?”
Hà Quân Đạt chỉ cảm thấy hàm răng đều ê một chút. Ông ta làm sao sẽ quên Hàn Vọng Tông. Hoàng đế khi đó vẫn là Nhữ Dương vương, mới vừa đến Đạm Châu, cần thiết một người liên lạc với phủ thứ sử, ông ta liền đem Hàn Vọng Tông đá vào hầu hạ vị đại gia chuyên gây chuyện này. Hà Quân Đạt lúc đó nghĩ nếu là vị đại gia này ở Đạm Châu không chịu an phận, chọc ra chuyện gì, ông ta liền hi sinh một Hàn Vọng Tông không một chút nào đau lòng, thậm chí còn có thể nói là vừa vặn bỏ rơi phiền phức.
Lại không nghĩ rằng một năm sau, đại gia liền trở thành hoàng đế, đem Hàn Vọng Tông đi theo, gà chó lên trời.
Hà Quân Đạt biết đến chức vị của Hàn Vọng Tông hiện tại chẳng hề cao, nhưng thường ở trong cung ra vào, thường đến gặp hoàng đế, cũng được coi là cận thần của thiên tử. So với ông ta thì hắn ta càng được trọng dụng.
Hà Quân Đạt cũng sẽ không chê Hàn Vọng Tông, nhưng trước mắt hoàng đế nói tốt cho tiểu tử bị ông ta xem thường, mặt của ông ta như ăn phải cải đắng. Chỉ nói Hàn Vọng Tông được hoàng đế coi trọng, là vận may của hắn ta.
Hoàng đế biết Hàn Vọng Tông cùng Hà Quân Đạt không hòa thuận.
Hàn Vọng Tông vào kinh không lâu, đều đem mọi chuyện nói cho Lý Dụ biết.
Nguyên lai, phụ thân của Hàn Vọng Tông và Hà Quân Đạt là đồng môn từ nhỏ với nhau. Sau đó phụ thân của Hàn Vọng Tông mất sớm, sau đó đều nhờ vả Hà Quân Đạt, Hà Quân Đạt cũng chấp nhận cho Hàn Vọng Tông làm việc dưới tay mình, vốn là một chuyện tốt. Bởi vậy mà Hàn Vọng Tông cùng Hà gia khá thân mật.
Nhờ cơ duyên, Hàn Vọng Tông cùng cháu gái của Hà Quân Đạt quen nhau. Cô cháu gái này chịu tang phụ thân, trở về nhà mẹ đẻ ở lại, vì phụ thân mới vừa qua đời, liền gấp rút chuyện vào nhà họ hàng.Hàn Vọng Tông vốn cho rằng mình được Hà Quân Đạt coi trọng, nên cầu được thú cháu gái này của Hà Quân Đạt. Không nghĩ ông ta vừa nói xong, Hà Quân Đạt lập tức nổi giận, suốt đêm đưa cháu gái trở về nhà, bào lão nân trong nhà canh giữ. Hàn Vọng Tông lúc này cũng bị hà Quân Đạt lạnh nhạt.
Lý Dụ biết được chuyện này, liền có ý định mai mối cho Hàn Vọng Tông, đây là thiên tử tứ hôn, Hà Quân Đạt cho dù không ưa Hà Vọng Tông cũng sẽ không dám kháng chỉ.
Nhưng hắn nghĩ một chút liền thôi. Vật đổi sao dời, hắn cũng không biết Hàn Vọng Tông khúc mắc mới Hà gia như thế nào. Nếu là miễn cưỡng vì “Không phụ hoàng ân”, chỉ sợ không phải là kết thân mà là kết thù kết oán.
Bất quá thấy Hà Quân Đạt đang đứng đây hắn cũng đang nghĩ về chuyện này. Tâm hóng hớt chuyện lại nổi lên.
“Trẫm nghe nói thứ sử có vị cháu gái ở goá, là tài nữ nổi danh, không biết có từng tái giá?”
Hà Quân Đạt sớm ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời của Hàn Vọng Tông mắng toàn bộ, nụ cười trên mặt cũng không che giấu nổi. Trong lòng ông ta mắng là thật, muốn cười cũng là thật. Dù sao nếu là hoàng đế chỉ hôn, vẫn là hết sức hào quang, cũng không làm Hàn quân Đạt bất mãn gì.
Thanh âm ông ta ân cần: “Tiểu chất (cháu) vẫn ở tại quê nhà, vẫn chưa tái hôn. Chỉ là dân nữ, sao làm phiền bệ hạ quan tâm.”
Lý Dụ cũng không vội mà đem chuyện này định xuống, chỉ nói: “Nghe nói nàng am hiểu trà đạo cùng thư họa, trong kinh nữ quyến đều như thế. Thứ sử sau khi hồi kinh, không ngại đưa nàng đến trong kinh ở lâu dài. Như vậy tài tình, cứ ở quê nhà như vậy, không khỏi đáng tiếc.”
Hà Quân Đạt rốt cục cảm thấy cả người vui sướng. Ông ta liên tiếp được thừa tướng cùng hoàng đế bảo đảm, triệu hồi vào kinh là việc đã nắm chắc. Chỉ cần chuyện này có thể thành, không cần nói ông ta phải gả một cái cháu gái cho Hàn Vọng Tông, hay muốn ông ta gả nữ nhi cho Hàn Vọng Tông, ông ta cũng không phản đối.
Từ Đông Hoa cung lui ra ngoài, Hà Quân Đạt càng nghĩ càng vui sướng. Vốn là ông chính là ngại Hàn Vọng Tông bần hàn, bây giờ tất cả những thứ này cũng không thành vấn đề.
Lý Dụ hoàn toàn không nghĩ tới nhanh như vậy. Hắn còn không có chuyên chế như vậy, hơn nữa hắn hi vọng chuyện này ít nhất nhìn qua uyển chuyển một ít, lãng mạn một chút. Cũng sẽ không lạnh băng giống như chính trị thông gia.
Thời điểm Tiêu Từ Giản tới chỗ hắn, hắn liền chia sẻ chuyện bát quái này cho y cùng nghe.
Tiêu Từ Giản còn không biết Hà Quân Đạt cùng Hàn Vọng Tông còn có một mối liên hệ như vậy, hoặc là nói Tiêu Từ Giản trước kia căn bản không có chú ý tới Hàn Vọng Tông. Y chỉ biết người này là được hoàng đế mang Đạm Châu đến, thường ở bên người hoàng đế làm chút công văn công tác, bởi vì hoàng đế hiện tại chưa muốn đích thân xử lý chính vụ, bởi vậy chẳng hề làm người khác chú ý.
Nghe hoàng đế kể, Tiêu Từ Giản nói: “E sợ thứ sử trở về liền muốn bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, lần sau vào kinh, chính là làm hôn lễ.”
Lý Dụ nói: “Trẫm cũng không nghĩ gấp như vậy. Dự định tìm một cơ hội để cho hai người gặp nhau một lần, nếu như vẫn còn tình cảm với nhau, chuyện này coi như xong rồi.”
Tiêu Từ Giản không khỏi nở nụ cười. Hoàng đế có lúc phảng phất sẽ quên mất mình chính là thiên tử, thực là làm y cảm thấy buồn cười. Y bắt đầu hoài nghi hoàng đế có phải là đang cố ý đùa cợt bọn họ.
“Bệ hạ,” y nhẹ nhàng nói, “Chỉ cần bệ hạ làm hai người này gặp mặt, không có lý lẽ nào sẽ không thành công? Nếu không thành, Hà Quân Đạt chắc chắn cho là bệ hạ là đang vào Hàn Vọng Tông cố ý nhục nhã ông ta.”
Y vừa nói như thế, Lý Dụ trái lại có chút thất vọng. Chuyện này đến quá dễ dàng, nguyên lai là tự bản thân mình nghĩ vậy thôi.
Tiêu Từ Giản nghe chuyện vui này tâm tình liền tốt, trêu ghẹo hoàng đế một câu: “Nếu bệ hạ không muốn đôi này đến với nhau, hà tất phải ôm chuyện này? Hà Quân Đạt sẽ vì cháu gái của mình mà tính toán. Mà Hàn Vọng Tông…”
Y dừng một chút, mỉm cười, nở nụ cười, nói: “Y vẫn còn thâm tình nhớ nhung như vậy, nên mới chủ động xin cưới. Bất quá thế sự khó liệu, không thể dùng lẽ thường để suy đoán.”
Lý Dụ lúc này có chút hối hận rồi, điều duy nhất đáng ăn mừng chính là Hà Quân Đạt không muốn từ chối. Hắn lẩm bẩm nói: “Lẽ nào Hàn Vọng Tông sẽ từ chối Hà gia?”
Tiêu Từ Giản mỉm cười nói: “Bệ hạ có thể vừa ý người này, chắc chắn sẽ có chỗ khác với tất cả mọi người.”
Lý Dụ nghĩ thầm Tiêu Từ Giản đây là trào phúng hắn? Bỗng nhiên hắn nghi ngờ rằng Tiêu Từ Giản từ lâu đã nhìn ra tâm tư của mình, đồng thời cũng không để ý lắm. Hắn chỉ cảm thấy được chính mình đã làm chuyện ngu xuẩn.
Tiêu Từ Giản thấy trên mặt hoàng đế có chút ngượng ngùng, liền không nhắc về vấn đề này nữa. Y căn bản cũng không có ý tứ xem thường Hàn Vọng Tông, chỉ là ở vị trí này đã lâu, nhấc đến người phía dưới có lúc không khỏi như vậy, vĩnh viễn đối xử bình đẳng, đó là thánh nhân nhưng y không phải. Vì vậy đề tài về Hà Quân Đạt chấm dứt ở đây, Tiêu Từ Giản chuyển tới nói về chuyện hỏa hoạn cùng với chuyện giúp đỡ dân chúng.