Lý Dụ vừa về tới trong phủ, liền đem người triệu đến đông đủ trong thời gian ngắn.
Nhữ Dương vương lần này đến kinh thành, tổng cộng dẫn theo hơn ba trăm người, trong đó thị vệ, phụ tá, thái giám, cung nữ, còn có thị thiếp cùng ca cơ,số lượng không nhỏ. Có thể như vậy một đường phô trương lại đây, đều là bởi vì Nhữ Dương vương không thiếu tiền, đất phong Vân Châu của hắn sản vật phì nhiêu, sản xuất nhiều muối, thiết, Nhữ Dương vương đương nhiên là giàu có đến mức nứt tường đổ vách.
Bất quá dẫn theo nhiều người như vậy, Lý Dụ có thể tin cậy lại không được mấy người.
Triệu Thập Ngũ, được tính là một người có thể tin tưởng. Hắn ở trong cung hầu hạ Vân thục phi nhiều năm, đối với hậu cung cũng coi như có quen biết.
Thạch Chấn, thường viết thay công văn cho Nhữ Dương vương, cũng coi như là một người có thể tin. Trước đó dạy cho hắn những nghi thức về triều đình cho Lý Dụ là người này.
Đỗ Tẩy Lan, là thái ý thường chăm sóc cho Nhữ Dương vương, lần này cứu sống Nhữ Dương vương hắn bỏ ra bao nhiêu là công sức, Lý Dụ đối với người này cũng có ấn tượng rất tốt.
Ngoại trừ Triệu Thập Ngũ, Thạch Chấn cùng Đỗ Tẩy Lan đều là người ở Vân Châu, vợ con gia nghiệp đều tại Vân Châu, Lý Dụ cho rằng bọn họ cùng với bọn người trong kinh thành không có khả năng cấu kết, những người này đều là chân thực, thực lòng muốn cùng Nhữ Dương vương quay về Vân Châu.
Lý Dụ đem tình hình khi tiến cung nói qua một lần, đương nhiên sẽ không nhắc tới chuyện mình đi đùa giỡn Tiêu Từ Giản.
“Hoàng đế không đáp ứng ta quay về Vân Châu.” Lý Dụ nằm ở trên giường nhỏ, hữu khí vô lực nói: “Các ngươi nghĩ như thế nào?”
Thạch Chấn nói: “Kính xin điện hạ nhẫn nại một thời gian ngắn nữa, hoàng đế e sợ còn phải quan sát ngài một thời gian. Điện hạ nên viết thư tiến cung, khẩn cầu bệ hạ.”
Triệu Thập Ngũ cũng cho rằn chủ ý không sai, hắn nói: “Điện hạ có cặp tử ngọc như ý, chính là trong cung cũng chưa từng thấy, ngài nên đi dâng vật ấy cho hoàng đế.”
Lý Dụ lắc đầu một cái. Triệu Thập Ngũ còn tưởng rằng hắn là không nỡ tặng đi bảo bối, khe khẽ thở dài.
Lúc này Dỗ Tẩy Lan chậm rãi nói: “Bảo bối này là nên đưa cho hoàng đế hay là nên đưa đến cho Tề quốc công? Bây giờ người không chịu buông tha cho điện hạ quay về, rốt cuộc là hoàng đế hay là Tề quốc công?”
Lý Dụ nghĩ thầm, người này ngược lại dám nói thật. Không khỏi đánh giá cao Dỗ Tẩy Lan.
Lý Dụ đã rõ ràng, đây cũng là một sự thật mà trong lòng người người đều rõ ràng —— Hoàng đế không nắm được quyền lực, mà nói ra chính là không biết xử lý chính sự. Họa là từ miệng mà ra, đúng là chưa bao giờ nói sai.
Nghe Dỗ Tẩy Lan nói, Thạch Chấn có chút bất an, Triệu Thập Ngũ sắc mặt thoạt nhìn càng khổ sở hơn.
Lý Dụ vội giảng hòa, phóng khoáng nói: “Được rồi, được rồi, ta là người thiếu tiền sao? Một cặp tử ngọc như ý sẽ đưa cấp hoàng đế, ngoài ra phải tìm được một bảo bối khác để tương xứng với món đồ kia….”
Triệu Thập Ngũ liền nhắc nhở hắn: “Hồng san hô.”
“Hồng san hô kia đem đi tặng cho Tề quốc công.” Lý Dụ liền vui vẻ mà quyết định.
Hắn lại nghĩ đến Tiêu Từ Giản lãnh đạm cùng sạch sẽ, hồng san hô tặng y, chính là trắng như tuyết đỏ như máu, thực sự quá xứng đôi. Lý Dụ lưu ý dâm. Minh bạch mà yêu đã không thể, thầm mến cũng không thực tế, mà ý dâm là tự do đi.
Mấy người thương lượng một phen, thỏa thuận lễ vật. Buổi tối hôm đó Triệu Thập Ngũ liền lấy chìa khóa, mở hòm lấy ra bảo bối, đưa đến Lý Dụ kiểm tra.
Hồng san hô có gần cao ba thước, màu sắc đỏ đến mức long lanh, cành chằng chịt những chạm khắc trang nhã, xác thực là vật phi phàm. Bất quá tử ngọc như ý vừa ra, đôi mắt Lý Dụ liền bất động. Tử ngọc đã đủ dễ nhìn, chuôi còn được làm bằng hoàng kim, tử ngọc như ý có màu sắc tinh khiết pha lẫn màu hoàng kim bên trong, Lý Dụ có thể tưởng tượng trăm ngàn năm sau, nó được trưng bày ở trong viện bảo tàng, sẽ làm cho bao nhiêu người dừng chân lại để ngắm nhìn.
Nhưng bây giờ, nó cần phải tặng cho một vị mỹ nhân xứng được nhận nó. Tử ngọc hoàng kim, nếu như Tiêu Từ Giản cầm trong tay thưởng thức, nhất định như một “Trích Tiên” từ thiên giới hạ phàm.
Mà hồng san hô trắng như tuyết đỏ như máu cũng rất đẹp. Lý Dụ quả thực không có cách nào lựa chọn.
“Ừm…” Lý Dụ trầm ngâm nói, “Như vậy đi, hồng san hô cùng tử ngọc đều đưa cho Tề quốc công.”
Triệu Thập Ngũ liền hỏi: “Vậy lấy cái gì để tặng cho hoàng đế?”
Lý Dụ nói: “Ta còn có cái gì?”
Triệu Thập Ngũ nói: “Dạ minh châu?”
Hắn mở dạ minh châu nằm trong hộp tím ra.
Lý Dụ lập tức cảm thấy không chịu được, chỉ cảm thấy hạt châu này cũng nên đưa cho Tiêu Từ Giản. Hắn xem như là minh bạch, chỉ cần là châu báu quý hiếm, đều phải đưa cho mỹ nhân dùng.
Cuối cùng hắn đưa qua cho hoàng đế cùng Tiêu Từ Giản bốn cái trân bảo, thêm một ít hoàng kim cùng ngọc thạch, gói thành hai phần quà lớn, một phần đưa vào cung, một phần đưa đi phủ quốc công.
Ngoài ra, Lý Dụ nghe theo lời kiến nghị của phụ tá, vui lòng cầm kim ngân đi thăm hỏi người trong cung. Hoàng đế quá trẻ tuổi, hoàng hậu lại là nữ nhi của Tiêu thị, hậu cung cũng không có sủng phi có thể gió thổi bên tai. Bất quá vú nuôi của hoàng đế, mấy vị lão thái phi, vẫn có thể trước mặt hoàng lên tiếng được.
Sau mấy ngày, Lý Dụ một mực chờ đợi động tĩnh của hoàng đế. Nhưng mà trong cung chỉ đưa đến hai tên thái giám, nói hoàng đế nhận lễ vật, vô cùng mừng rỡ, cũng đáp lễ một đôi ngọc chén; nhưng vẫn chưa đưa tới thánh chỉ cho phép Nhữ Dương vương hồi đất phong, thậm chí ngay cả lần thứ hai triệu kiến cũng không có ý chỉ gì.
Tiêu Từ Giản đáp lại càng thảm đạm hơn, hắn chỉ là mệnh người hầu đưa đến rương sách. Lý Dụ ngóng ngóng hỏi người hầu đem đồ đến: “Tề quốc công có hay không vừa lòng với lễ vật mà ta đưa sang.”
Người hầu kia nói cho hắn biết, đưa tới tặng cho hắn sách, chỉ là vì thuận tiện vương phủ mới chế ra được mà thôi. Cậu ta chỉ là một người sai vặt, cũng không biết Tề quốc công thu được lễ vật rồi có phản ứng gì.
Lý Dụ chỉ mơ màng một hồi. Chẳng bằng nói Tiêu Từ Giản cao lãnh như vậy, mới phù hợp với sự tưởng tượng của hắn. Cành đào tại ven đường hắn đem về nuôi dưỡng ở dưới cửa sổ, hoa toàn bộ đã nở, chỉ là đã có dấu hiệu điêu tàn, Lý Dụ ở trong lòng hạ xuống quyết tâm.
Hắn là người cầm được thì cũng buông được.Bên trong giới giải trí trai thanh gái lịch, toàn là những người gặp dịp thì chơi, chưa bao giờvì tình cảm mà lãng phí thời gian. Người nào có thể ngủ và người nào không thể, cũng có người có thể yêu và người không thể yêu, hắn từ trước đến giờ phân ra rất rõ ràng.
Tiêu Từ Giản là người mà hắn không thể ngủ cùng, cũng là người hắn không thể yêu. Mặc dù hắn biết, hắn chỉ cần ở trong lòng chân thật mà yêu y, dù cho chỉ ngắn ngủi như vậy thôi cũng đủ rồi.
Lại qua ba ngày, có thái giám đến từ trong cung đến, hoàng đế rốt cục cũng cho Nhữ Dương vương vào cung, tham gia triều chính.
Trước khi lên triều, hoàng đế một mình tại thư phòng gọi Lý Dụ đến.
Hoàng đế nhìn thấy Lý Dụ cũng không kích động như lần trước, nhưng vẫn vô cùng thân thiết.
“Tam ca, huynh biết lần này lên triều, tại sao đệ muốn huynh tham dự không?” Hắn hỏi Lý Dụ.
Lý Dụ không biết.
Hoàng đế lại hỏi: “Tam ca có biết tại sao đệ không chịu đồng ý cho Tam ca quay về Vân Châu không?”
Lý Dụ đương nhiên không biết.
Hoàng đế cười khổ nói: “Tam ca, huynh nên tìm một phụ tá đắc lực đi.”
Lý Dụ mỉm cười nói: “Ta làm một người phú quý không quyền cũng không có việc để bận tâm, như vậy đã rất hài lòng, còn chính sự trong triều, ta từ trước đến giờ không muốn hiểu. Bệ hạ lưu ta ở kinh thành, ta cũng không khác gì là người ăn nhờ ở đậu.”
Thấy Hoàng đế không nói. Lý Dụ trong lòng bồn chồn. Tuy rằng hắn thật sự là ba mươi tuổi, nhưng nói đến tâm cơ, hắn thật còn không biết hắn có thắng nổi thiếu niên từ nhỏ đã ở trong cung lớn lên không.
Tiêu Từ Giản cùng hoàng đế, đến cùng là đang mưu đồ cái gì, hắn mấy ngày nay nghĩ tới nghĩ lui, mơ hồ cũng đoán ra đại khái. Chỉ cần không phải lấy mạng của hắn, cái khác hắn đều không quan tâm.
“Tam ca ” hoàng đế liền do dự mở miệng, “Huynh thấy Đạm Châu như thế nào?”
Được rồi. Lý Dụ mấy ngày nay mới học lại lịch sử về triều đại này,còn chưa có học qua môn địa lý đâu. Cái Đạm Châu gì kia, hắn căn bản chưa từng nghe nói.
Bất quá sau đó Lý Dụ liền biết, hắn chưa từng nghe nói cũng là điều bình thường, dù sao địa phương kia chính là nơi mà chim còn không thèm đến ị.
Bất quá đối với hoàng đế, Lý Dụ vẫn là dối lòng, nói: “Trong thiên hạ, tất cả là đất của vua. Nếu là đất của vua, vậy khẳng định đều là địa phương tốt.”
Hoàng đế sắc mặt liền sáng lên nói: “Vậy nơi này có thể đổi với đất phong của Tam ca được không?”
Cùng ngày lên triều, hoàng đế trừ một chút công việc hàng ngày cùng mấy công việc nặng nhọc, liền thuận tiện công bố đổi đất phong của Nhữ Dương vương. Đem Nhữ Dương vương từ giàu có, đông đúc Vân Châu đổi thành Đạm Châu nghèo nàn, cằn cỗi.
Tiêu Từ Giản đứng ở bên người hoàng đế. Lý Dụ vừa nâng mắt là có thể nhìn thấy hắn. Ánh mắt bọn họ đụng vào nhau. Chỉ là lần này, Tiêu Từ Giản không cười, Lý Dụ cũng không có.
Cũng không phải Lý Dụ không muốn cười với y. Chỉ là chuyện này thực sự không là trường hợp, cùng thời cơ tốt —— dù sao hắn bây giờ là một Vương gia bị thay đổi đất phong, trên lý thuyết là không cười nổi. Nếu bật cười đó chính là đang đe dọa Tiêu Từ Giản.
Chỉ là Lý Dụ cuối cùng cũng coi như hiểu ra. Hắn cho là mấy ngày này Tiêu Từ Giản là đang quan sát hắn, kỳ thực cũng không phải. Tiêu Từ Giản căn bản không quan tâm hắn, đúng hơn là Tiêu Từ Giản đang quan sát hoàng đế, xem hoàng đế có thể hay không ra tay nhẫn tâm đối huynh đệ.
Tiêu Từ Giản là đang bồi dưỡng một hoàng đế bù nhìn.
Bất quá cái này cũng không liên quan đến chuyện của Lý Dụ, Đạm Châu thì Đạm Châu, hắn chỉ muốn thống khoái mà lăn đi. Cho nên vừa ra cung, hắn liền thật cao hứng hồi vương phủ chuẩn bị lăn đến Đạm Châu.
Vừa vặn dưới cửa sổ kia một nhánh hoa đào cũng tan mất.
Tác giả có lời muốn nói: Thử đặt ra tuổi của Tiêu Từ Giản
Đặt ra Tiêu Từ Giản năm nay tuổi.Thân xác Lý Dụ là mười tám tuổi, bất quá linh hồn đã ba mươi tuổi.
Lý Dụ sau đó nhất định sẽ làm hoàng đế, xin yên tâm.
CP là hoàng đế công thừa tướng thụ.
Không có vấn đề gì đi…