Lý Dụ làm hoàng đế so với lịch trình làm diễn viên trước kia còn bận rộn hơn, ngày làm cố định, việc cũng được cố định, đặc biệt là việc cúng tế, sớm đã được sắp xếp chu toàn. Hiện giờ hắn đang nhắc nhở quan lại để sắp xếp việc đi săn vào mùa thu.
Khi chuẩn bị vào hè, trong cung đã an bài một lịch trình cho hoàng đế nghỉ ngơi, thông thường hoàng đế sẽ đi ngoại ô nào đó, thuận tiện xử lý chính vụ. Cũng có lúc sẽ đi đến phía đông nếu ngoại ô quá nóng, vì phía đông sẽ lạnh thoải mái hơn ở ngoại ô. Lý Dụ mới kế vị không lâu, tạm thời sẽ không đi quá xa, vẫn sẽ nghỉ ở ngoại ô như bình thường.
Lý Dụ ở trong cung mấy tháng, ngoại trừ xử lý công vụ, hoàn toàn không có thời gian để đi ra ngoài cung du ngoạn. Hắn muốn trốn ra thử một lần, nhưng cũng chưa thử qua. Nên hắn rất thật tâm mà trông ngóng mùa hè tới, đến lúc đó có thể ra ngoài cung nghỉ ngơi, sau đó vào thu lại đi săn bắt. Hoàng cung có lớn có to hơn nữa thì hắn cũng đã ở đến nản rồi, huống hồ Lý Dụ đến đâu cũng thấy những tòa nhà nguy nga như vậy, hắn chán!!!
Buổi tối hắn đều nghỉ ngơi ở Đông Hoa cung, lâu lâu cũng sẽ đến Khôn Nghi cung để cùng hoàng hậu thương lượng về việc của mấy hài tử.
Ngày hôm sau, Lý Dụ đến Không Nghi cung để bàn về việc kỳ nghỉ khi vào hạ.
Hoàng hậu cùng Đại hoàng tử hướng hắn hành lễ.
Lý Du ôm hài tử trong phút chốc, liền lấy bánh ngọt cho hài tử ăn.
Đại hoàng tử mới đầy tuổi, còn đang cai sữa. Lý Dụ rất sủng ái Đại hoàng tử, khi nghe con khóc cũng yêu lòng liền kêu nhũ mẫu đem sữa đến cho con uống. Tiêu hài tử rất thông minh, khi biết hoàng đế đến thì mình cũng có sữa để uống nên rất vui mừng.
Hài tử lúc này đang ngồi trong lồng ngực của Lý Dụ chơi đến vui vẻ. Hắn thấy con mình muốn uống sữa cũng không muốn con khóc đến đau lòng như vậy, liền kêu bảo mẫu đến. Hoàng hậu thấy vậy không nói nhưng mày cau lại rất chặt.
Cai sữa chỉ là việc nhỏ, chỉ cần quyết tâm, không cần một tháng có thể cai được. Hoàng hậu cũng không lo lắng nhi tử không cai được. Hoàng đế sủng ái hoàng tử vốn không phải chuyện xấu, chỉ là có lúc nàng nhìn hoàng đế, cảm thấy được hắn sủng hài tử sủng nhưng cũng không giống như đang sủng Thái tử tương lai, hoàng đế đối con trai nàng cùng con của Đức phi đều giống nhau, không khác biệt gì.
Nàng nóng lòng chính là cái này. Hoàng đế lập nàng làm hoàng hậu, cũng không nhắc tới vị trí Thái tử. Người nhà họ Phùng vào cung thăm nàng, đã công khai ám chỉ nhiều lần, hi vọng nàng có thể thuyết phục hoàng đế, sớm ngày lập Thái tử.
“… Hoàng hậu?” Lý Dụ nhìn về phía nàng, “Việc nghỉ khi vào hạ chuẩn bị như thế nào rồi?”
Hoàng hậu phục hồi tinh thần lại, nàng ôn nhu nói: “Đều đã chuẩn bị thỏa đáng…” Nàng đã hạ quyết tâm, khi đi hành cung liền thăm dò ý tứ lập Thái tử của hoàng đế.
“Chính là Hiền phi hai ngày này có chút không khỏe, nàng trong cung còn chưa chuẩn bị thu thập. Ngự y tuy nói không quan trọng lắm, nhưng cũng nói phải tĩnh dưỡng, bệ hạ không đến xem nàng sao?” Hoàng hậu hỏi.
Hiền phi Trần thị là mẫu thân công chúa, Lý Dụ đối với nàng ấn tượng không sâu. Nàng với những thiếp thị bên cạnh Nhữ Dương vương lúc đầu đều giống nhau, chẳng hề được sủng ái, chỉ là tình cờ mang bầu hài tử, bởi vậy mà địa vị so với người khác cao hơn một chút. Lý Dụ gặp qua nàng mấy lần, nàng là người thành thật, không nói nhiều.
Tuy nói giả bộ bệnh là kịch được hậu cung dùng đến phát chán nhưng so với ấn tượng của Lý Dụ, hắn cảm giác Hiền phi hẳn là không phải giả bộ bệnh: “Ngày mai ta sẽ đi gặp xem.”
Lý Dụ lại kêu cung nhân, dặn dò đưa chút đồ bổ qua cho Hiền phi.
Đến lúc nghỉ ngơi, Lý Dụ ở Khôn Nghi cung ngủ, chỉ là không cùng hoàng hậu cùng giường. Hoàng hậu sớm thành thói quen, trước khi ngủ nàng cho cung nữ lui ra, chính mình vì Lý Dụ mà chải đầu.
“Bệ hạ thực sự là thay đổi rất nhiều…” Nàng một bên nhẹ nhàng chải vuốt, một bên lẩm bẩm nói.
Lý Dụ bị nàng làm cho thương cảm. Hắn đối hoàng hậu càng tốt hơn Nhữ Dương vương lúc trước, ít nhất hắn đã trở nên ôn nhu hơn. Nhưng hắn cũng biết, từ đây về sau hắn cùng với hoàng hậu sẽ không có quan hệ xác thịt. Bọn họ vĩnh viễn không phải là phu thê chân chính.
“Hoàng hậu oán ta sao?” Lý Dụ nửa đùa nửa thật hỏi.
Cái lược trong tay Hoàng hậu xém rơi mất, đối với hoàng đế oán giận là tội danh có thể phế hậu. Nàng phút chốc cứng lại, mới nghe được thanh âm hoàng đế nhàn nhạt vang lên.
“Trẫm đã không phải là Nhữ Dương vương, đương nhiên sẽ khác với trước kia.” Lý Dụ nói.
Hắn vỗ vỗ tay hoàng hậu, ra hiệu nàng tiếp tục.
“Nàng đang lo lắng cái gì, trẫm biết. Đừng nóng vội.” Lý Dụ nói.
Hoàng hậu lúc này mới yên tâm, lời nói mặc dù nghe thật giống lừa gạt người, nhưng ít nhất nói rõ hoàng đế cũng đang thầm nghĩ chuyện này, cũng không phải không thể hi vọng.
“Bệ hạ, thiếp làm sao dám oán bệ hạ?” Nàng rốt cục có thể lưu loát mà nói chuyện, “Bệ hạ là trời của thiếp, là tất cả hy vọng của nhân dân.”
Ngày thứ hai Lý Dụ đi xem Hiền phi. Hiền phi đã tốt lắm rồi, có lẽ có thể cùng đi nghỉ hè. Nàng đứng dậy hành lễ, sau nửa nằm trên giường nhỏ, khá là quyến rũ mê người. Lý Dụ nhìn nàng, chỉ nhớ đến hình dáng của Tiểu công chúa cũng giống nàng, lớn rồi nhất định cũng là một cô gái đẹp.
Buổi chiều Lý Dụ không ở cung của Hiền phi ngủ lại. Hắn một mình ngủ ở Đông Hoa cung.
Trước khi sắp ngủ, hắn nhớ lại cả một ngày, cảm giác có chút mất mác —— ngày hôm nay thừa tướng có việc bận rộn, nên hắn cũng chưa từng gặp y.
“Triệu Thập Ngũ.” Lý Dụ ngồi ở bên giường, muốn cùng người nói chuyện phiếm, ngày hôm nay đến phiên Triệu Thập Ngũ trực đêm.
“Bệ hạ.” Triệu Thập Ngũ luôn luôn cung kính. Ông là nội thị, cung kính, thuận theo ý muốn của hoàng đế là trách nhiệm của ông.
“Ngươi cảm thấy trẫm có thay đổi hay không? Nói thật.” Lý Dụ hỏi. Hoàng đế, trong tình huống bình thường đó là người phải lo lắng cho quốc gia, xã tắc. Hắn không có cách nào cùng người khác trao đổi việc làm hoàng đế như thế nào mới tốt. Cho nên hắn không biết nên làm như thế nào mới tốt, đến cùng nên xử lý như thế nào về chuyện triều chính.
“Bẩm bệ hạ, người thay đổi rất nhiều.” Triệu Thập Ngũ uyển chuyển mà nói.
Lý Dụ cười nhẹ: “Nói như vậy, các ngươi cũng không ít lần nghị luận sau lưng trẫm.” Đây là tất nhiên, vậy có công nhân nào không nghị luận sau lưng lãnh đạo chứ. Cho dù là quy củ nghiêm ngặt trong cung đình, cũng phải trốn trong góc mà xì xào bàn tán, tất nhiên là đang nghị luận những chủ nhân trong cung này.
Triệu Thập Ngũ vội hỏi: “Trong cung người người đều khen bệ hạ nhân từ, nói bệ hạ là một vị vua khó gặp.”
Lý Dụ biết lời này là nói dối quá trắng trơn đi. Đem đi bát quái cũng không đủ hấp dẫn.
Hắn dùng túi thơm vứt cho Triệu Thập Ngũ, đập trúng đầu của ông: “Nói đi, trong cung gần nhất đàm luận những chuyện lạ là cái gì? Ngươi không nói thật, trẫm tự nhiên có thể tìm người khác tới để nói chuyện. Cần ngươi làm gì.”
Triệu Thập Ngũ lúc này mới nói: “Trong cung gần đây đều nói, bệ hạ sủng ái nhất Thiếu công tử của Phùng gia.”
Chính là Phùng Hữu Viễn.
Lý Dụ chợt cảm thấy buồn cười. Hắn cũng không định cùng Phùng Hữu Viễn có quan hệ gì, chỉ là trong cung tựa hồ đã nhận định hắn cùng Phùng Hữu Viễn là có quan hệ sâu sắc với nhau. Hắn tính đem thêm những chuyên thú vị nữa vào cung này.
“Ngày mai, nên kêu Vô Tịch tiến cung.” Lý Dụ nói. Hắn đã liền biết Vô Tịch tiểu hòa thượng đã đến kinh thành, đang ở Linh Tuệ tự tu hành, hắn vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm cậu. Lúc này, chính là thời điểm gặp mặt.