Ngày kế, dựa theo lẽ thường, Đoan vương và vương phi vẫn phải tới vấn an tiếp đãi hai mẹ con Đoan phi, nói trắng ra là cần dẫn hai mẹ con nhà ấy đi ăn đi chơi. Trạm Tuân cực kỳ không muốn, chẳng qua vì chịu "uy hiếp" của vương phi nhà mình, đành phải bực tức theo sau. Có điều lần này Đoan vương đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, đến một cái liếc mắt cũng chẳng buồn lia về phía Đoan phi, mà chỉ lo chạy quanh con gái mình. Đoan phi cũng là người tinh ý, đâu muốn chọc tới vị Đoan vương đang vẻ mặt khó đăm đăm kia, nên chỉ cùng vương phi thư thả trò chuyện.
Trạm Tuân loanh quanh hoài cũng chán, đầu óc không tự chủ chợt nhớ đến chuyện đêm qua, trong lòng như có ngàn lớp sóng nhộn nhạo, Quả nhiên khi đổi tư thế khác, cảm giác vô cùng mất hồn. Nghĩ thế, Trạm Tuân lại khẽ liếc về phía người thương, bụng dưới trở nên nóng rực, hận không thể ngay lập tức kéo thê tử tới nơi vắng vẻ "xử ngay tại chỗ". Đúng rồi, có dịp lần sau thử làm bên ngoài xem sao? Trạm Tuân cứ thế vừa tự tưởng tượng vừa cười ngây dại, những người quanh đó đều nhìn thấy. Tức Mặc Dao hiểu rõ tính cách của phu quân, trong lòng cực kỳ xấu hổ, nhưng lại chẳng dám nói gì, sợ gây ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì đó khiến phu quân càng nói bừa nói loạn, còn chúng hạ nhân thì dù nhìn thấy cũng đâu dám mở lời. Chỉ có hai đứa trẻ là còn nhỏ nên không hề biết kiêng kỵ.
"Phụ vương ngươi đang bị cảm nắng à?" Tiểu công chúa Mẫn Tiên Nhu tò mò hỏi, trong mắt chỉ thấy vị vương gia này cười quá cổ quái.
Tiểu Trạm Hi nhìn thoáng qua phụ vương, xem thường đáp: "Không có đâu. Phụ vương thường hay nhìn mẫu hậu đến ngây người như thế, cả phủ này ai chả biết." Lời vừa nói ra, Tức Mặc Dao lập tức xấu hổ tới mặt đỏ bừng, liên tiếp trừng Trạm Tuân hơn mười lượt, mới khiến Trạm Tuân hồi thần. Mộng đẹp bị dang dở, Trạm Tuân tuy bất mãn, nhưng nào dám tỏ thái độ với thê tử, đành chuyển sang nói con gái: "Đi đi, dắt theo công chúa đi đâu chơi đi, đừng ở đây vướng bận."
Tiểu Trạm Hi nhếch mép, nắm tay tiểu công chúa chạy nhanh về trước, cách đấy không xa chính là một chiếc hồ nở đầy hoa sen, hai bên bờ còn có liễu xanh rủ bóng, vô cùng mát mẻ. Tức Mặc Dao sai người đặt một bàn trà bánh ngay dưới bóng cây, cười nói với Đoan phi: "Đây chính là nơi được coi như đẹp nhất trong vương phủ, nương nương từ Hoàng thành đến, nếu có gì không phải, xin đừng ghét bỏ bổn phủ sơ sài."
"Vương phi đừng nói thế, nơi đây xinh đẹp nên thơ, rất hợp lòng người. Cảnh sắc lại thiên nhiên trong lành, thật tốt cho nghỉ ngơi thư thái, xua tan đi nóng nực." Đoan phi bày tỏ rất chân thành, chỉ là khi thấy tiểu Trạm Hi đang chạy nhảy tung tăng khắp nơi chưa từng ngơi nghỉ, lúc thì trèo lên cây liễu bẻ cành tết thành mũ đội, lúc thì chạy tới cạnh hồ sen hái lá trùm lên đầu, nàng sợ con gái mình ở bên cạnh thế tử có thể gặp tai ương, lo lắng đến sắc mặt tái nhợt, vội bảo thái giám bên người: "Còn không mau đi chăm sóc thế tử."
Tức Mặc Dao vội xua tay ngăn cản: "Không có gì đâu, tính nhóc con ấy là thế đó, bị phụ vương chiều đến hư rồi. Nếu trời mà nóng thêm chút nữa, phỏng chừng còn nhảy xuống hồ bơi nữa cơ."
Nuôi dạy con gái như thế, cho dù sau này có là nữ vương gia, nhưng tương lai liệu có nam tử nào muốn cưới chứ? Đoan phi thầm kinh ngạc, còn tổng thái giám đi theo bên người chợt nói xen vào: "Thế tử đúng là có tư thế oai hùng." Thái giám này từ khi nhận được lệnh theo hầu Đoan phi tới Đoan châu, luôn tự cho mình là người của hoàng thượng, cứ nghĩ nhất định Đoan vương phải để ý đến, rồi sẽ hối lộ không ít vàng bạc châu báu cho mình. Nào ngờ Đoan vương còn không buồn liếc tới hắn một lần, trong lòng tích đầy oán hận. Hôm nay thấy có cơ hội, ỷ mình là người của hoàng thượng, nghĩ Đoan vương chẳng dám làm gì, bắt đầu tìm cách xả giận.
Trạm Tuân nheo mắt, liếc tên thái giám kia, cười khẩy: "Đó là đương nhiên. Năm xưa trong thánh chỉ sắc phong, hoàng thượng đã nói con gái ta thế nào? Nhân phẩm xuất chúng đấy! Khi ấy Hi nhi chỉ vừa đầy tháng." Lời này rõ ràng tỏ ý châm chọc hoàng thượng, thái giám kia lập tức biết điều ngậm miệng. Hắn cũng không phải kẻ hồ đồ, lời đại nghịch bất đạo thế mà Đoan vương vẫn nói ra chẳng chút e dè, tốt nhất nên ít chọc thì hơn, chỉ có Đoan phi vẫn cảm thấy thật xấu hổ.
Tức Mặc Dao nhanh chóng hòa giải: "Ngày mai chúng ta để Hi nhi và công chúa cùng đi dạo phố, còn nương nương và nô tì nói chuyện riêng, được không?" Nàng biết quy củ hoàng gia áp đặt cho phi tử, mang tiếng là về thăm nhà, nhưng thật ra cũng chỉ như từ một lồng giam này chuyển sang lồng giam khác, đều không thể tự tiện đi đâu, trừ khi có thánh dụ của hoàng thượng. Công chúa chưa thành niên thì không bị hạn chế đó, còn Đoan phi dù trên danh nghĩa là họ hàng của Đoan vương, nhưng sao không muốn được gặp cha mẹ ruột, vì thế Tức Mặc Dao mới chuẩn bị phần lễ mừng này.
Đoan phi là người thông minh, chỉ thoáng suy ngẫm đã rõ dụng ý, liền cảm kích gật đầu. Trạm Hi thính tai, nghe thấy mẫu hậu nói thì lủi tới gần, rồi hét lớn: "Tự con sẽ dẫn Tiên Tiên đi chơi, không cần hạ nhân theo hầu."
"Càn quấy! Sao có thể tự tiện đặt tên gọi cho công chúa thế hả?" Tức Mặc Dao khẽ trách cứ.
"Trẻ nhỏ, không sao." Đoan phi cười nói.
Trạm Tuân bất mãn liếc thê tử, sau đó đau lòng ôm lấy con gái dỗ dành: "Nhưng mà nếu không có ai đi theo, Hi nhi mua đồ xong, ai sẽ xách giúp con đây? Không bằng cho Kim Nhạc đi theo từ xa, để xách đồ cho Hi nhi nhé, còn hạ nhân khác, phụ vương không cho bọn họ đi."
Trạm Hi nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút rồi miễn cưỡng đồng ý, sau đó tiếp tục dắt tay Mẫn Tiên Nhu chạy đi chơi, thỉnh thoảng lại có tiếng cười đùa của hai đứa nhỏ vang lên. Mẫn Tiên Nhu hâm mộ nói: "Phụ vương của ngươi đối với ngươi thật tốt."
Trạm Hi kiêu ngạo, "Đương nhiên rồi. Phụ vương của ta là tốt nhất. Còn phụ hoàng của ngươi thì sao?"
"Ta chưa từng gặp mặt phụ hoàng," Trong giọng nói của Mẫn Tiên Nhu hoàn toàn không có nỗi bi thương, chỉ là lời ấy lại khiến lòng Đoan phi chua xót. Tức Mặc Dao muốn an ủi, nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào.
Tổng thái giám ngước nhìn sắc trời, sau đó bẩm: "Lý phi nương nương, đã đến giờ dùng bữa."
"Mẫu phi của ngươi không phải gọi là Đoan phi sao?" Mọi người còn chưa kịp phản ứng, tiểu Trạm Hi đã mở miệng hỏi.
"Nghe hạ nhân trong cung nói, đây là yêu cầu của phụ hoàng, nên tùy tùng bên người đều gọi mẫu phi là Lý phi." Đến cùng thì Mẫn Tiên Nhu cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, sao biết cái gì nên nói và cái gì không nên. Mọi người nghe xong đều căng thẳng hồi hộp nhìn Đoan vương, nét mặt Trạm Tuân lúc ấy vẫn bình đạm ung dung như thường, chỉ là lúc trở về phòng, mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Không ngờ Mẫn Thuân chán ghét ta tới nổi ngay đến từ 'Đoan' cũng không cho phép được nhắc tới. Nếu không làm phản thì chỉ còn cách ngồi chờ chết thôi."
Tức Mặc Dao khuyên nhủ: "Đây là việc không có đường lui, chi bằng hãy bàn bạc thật kỹ đã. Hiện giờ nguy cơ ở phương bắc càng ngày càng tỏ, trong nước thì đạo tặc hoành hành khắp nơi, triều đình cực kỳ hỗn loạn, ba vị hoàng tử lại đều có thế lực riêng, cuộc chiến tranh vị đương nhiên rất thảm khốc. Mẫn Thuân hiện nay đã sáu mươi, có tâm nhưng vô lực, chắc chắn sẽ không thể áp chế hết. Cho dù không vì bản thân, thì hắn cũng phải vì con trai mà cân nhắc kỹ càng, nhất định trong lúc này sẽ không công khai lật mặt với mình đâu." Trạm Tuân im lặng gật đầu.
.
Trẻ nhỏ không thể biết những nỗi ưu lo của người lớn, nên sáng hôm sau, Trạm Hi mặc quần áo đẹp đẽ, đầy vui vẻ tìm Mẫn Tiên Nhu đi chơi. Bởi vì ngày hôm qua nói lỡ lời, tiểu công chúa bị mẫu phi mắng một trận, vì thế hôm nay khá rầu rĩ, đi theo sau Trạm Hi mà cứ cúi đầu nhìn xuống đất, chẳng dám đi sai bước hay nói nhầm nửa câu. Có điều dù sao vẫn là trẻ con, lúc ra tới phố chợ náo nhiệt thì lại khôi phục dáng vẻ vui tươi hoạt bát thường ngày. Người đi đường khi thấy hai đứa nhỏ vô cùng xinh đẹp, không khỏi ngoái đầu lại nhìn ngắm vài lần, nhủ thầm không biết đây là con cái nhà giàu nào được nô tỳ dẫn đi chơi, mà không biết xung quanh đấy có rất nhiều ám vệ ẩn nấp, ví dụ như chủ rạp hàng nhỏ đang cầm rổ rao bán kia chính là một trong số họ.
Hai đứa nhỏ chơi rất vui, nhất là tiểu Trạm Hi chẳng còn muốn về nhà, Kim Nhạc đành phải dẫn cả hai tới tửu lầu có danh tiếng nhất ở trong thành dùng bữa trưa. Vì Trạm Hi ham vui, không muốn lên nhã gian trên lầu, mà ngồi ngay đại sảnh. Lúc này Trạm Hi vẫn chưa biết nhiều chữ, nhưng lại muốn bắt chước người lớn, lung tung gọi một bàn đầy đồ ăn, bắt tiểu công chúa phải ăn cùng. Mẫn Tiên Nhu sao có thể thoải mái giống Trạm Hi, mỗi lời nói và hành động đều có ma ma đặc biệt dạy bảo, dù nhỏ tuổi nhưng mọi cử chỉ đều vô cùng tao nhã. Kim Nhạc nhìn hai đứa nhỏ rồi thầm so sánh, Nhìn tướng ăn của tiểu công chúa này xem, thật điềm đạm văn nhã. Có điều vẫn nên như tiểu chủ nhân nhà mình mới tốt, tướng ăn thế này chắc chắn sẽ không bị đói. Đang nghĩ ngợi miên man, chợt bàn bên cạnh có sáu người đàn ông vây quanh một tiểu cô nương hát rong, lớn tiếng ồn ào bắt buộc tiểu cô nương phải hát một khúc ca không đứng đắn, tiểu cô nương đỏ mặt uất ức rơi nước mắt, chủ quán thấy thế vội chạy ra khuyên giải: "Các vị, dân Đoan của chúng tôi thuần lương chất phác, không quá coi trọng lễ giáo, nữ tử ra ngoài lộ mặt kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện bình thường. Tiểu cô nương đây cũng chỉ là đổi lời hát để kiếm tiền thôi, chứ không phải như dạng các vị nghĩ." Chủ quán cũng là người có kiến thức, ông biết ở Trung Nguyên, nữ tử nào lộ mặt đều là nữ tử phong trần, khác hẳn ở Đoan. Vì chuyện đó mà cũng có nhiều đám khuyển nho Trung Nguyên xem thường Đoan, cho rằng dân Đoan là những kẻ man rợ chưa được khai hóa.
"Gia đây nghĩ tới dạng nào hả? Đã đi hát còn đòi thanh cao?" Đám sáu người kia cười to nói lời đáng khinh, nghe là biết khẩu âm của người kinh thành. Trong suy nghĩ của bọn họ, nữ tử hát rong chẳng khác gì gái thanh lâu.
Chủ quán giận tái mặt, nói: "Các vị, Đoan vương của chúng tôi chính là một vị vương gia rất tốt, một lòng vì dân, mấy vị mà muốn giương oai ở đất Đoan này, thì cũng nên nghĩ kỹ tới sức nặng của đầu đi."
Một tên trong đám sáu người đó cả giận nói: "Bọn ông đây là Ngự lâm quân, đặc biệt hộ tống Đoan phi tới cái nơi quỷ quái này, ngoài hoàng thượng, ai dám động tới chúng ta? Đoan vương của các ngươi mà động vào chúng ta, thì chính là mưu phản." Mọi người nghe thế liền biến sắc mặt, Kim Nhạc thấy thế thì giận vô cùng, chỉ là ngại có tiểu chủ nhân ở đây nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng Trạm Hi lại là một người thích chính nghĩa, lập tức đứng bật dậy hét lớn: "Ở tại Đoan của ta, không cần biết các ngươi là ai, dám làm chuyện xấu thì đều bị chém đầu." Giọng trẻ con vang lên khiến đám sáu người cười nghiêng ngả, nhìn thấy là hai đứa trẻ xinh đẹp như đúc từ ngọc, đang ngồi bàn bên cạnh, chỉ có một tỳ nữ theo hầu thì sáu gã đó càng huênh hoang hơn. Một tên sặc mùi rượu nhất trong đám lắc đầu cười thô thiển: "Hai đứa trẻ này thật xinh đẹp, không biết do mỹ nhân thế nào sinh ra đây?", một tên khác vỗ bả vai người kia, xấu xa cười: "Hay cứ bắt bọn chúng mang đi, để mẹ chúng tới tìm chúng ta là biết." Nói xong, cả đám cười khà khà xông tới, Kim Nhạc hận tới nghiến răng, đang chuẩn bị kêu ám vệ xuất hiện thì lại có một người đứng lên, hùng hồn nói: "Nơi đây là Đoan, không phải triều Tấn của các ngươi. Ở Đoan, vương tử phạm pháp cũng có tội như thứ dân, không cần biết các ngươi là ai, cũng sẽ trị tội."
Đám người đó thấy trên đầu người kia đội mũ khăn vuông, liền biết đây là một thư sinh, càng cười nhạo châm chọc: "Ở Đoan châu mà cũng có thư sinh à?" "Chẳng biết trong bụng có phải toàn cỏ không?" "Không chừng đến chữ cũng không biết." "Nhìn cái dạng kia xem, có khi gọi là vượn đội mũ người." ...
Thư sinh kia tức đến phát run, nhưng đám người đó vẫn chưa muốn buông tha, một gã trong bọn xem chừng là đầu lĩnh bước lên trước, cười gian bảo: "Có học vấn như vậy, không bằng để ta đố ngươi? Nếu đáp sai, ngươi phải chui qua háng ta, còn đáp đúng, ta sẽ đập đầu vào đậu hũ." Mọi người nghe thế liền biết gã rõ ràng muốn chơi xấu, thư sinh kia cũng có khí phách, không muốn cho bọn hắn vũ nhục học vấn của Đoan, ngẩng đầu đáp: "Đất Đoan ta ngàn vạn nhân tài, dù Quách Trinh ta vô năng, chỉ là tài hẹn sức mọn nhưng vẫn sẽ xin lĩnh giáo một lần."
Gã đầu lĩnh cười thô bỉ, hỏi: "Vậy ngươi hãy nghe cho kỹ, câu đố là, tóc ta có bao nhiêu sợi?" Toàn bộ người ở đây không ngờ gã sẽ ra một câu đố vô lại đến thế, liền cực kỳ tức giận. Thư sinh Quách Trinh càng tái xanh mặt, chỉ vào gã không thốt nên lời. Gã đầu lĩnh vạn phần đắc ý, đang muốn lên tiếng nhục mạ thư sinh, lại thình lình nghe thấy giọng một bé gái vang lên: "Để ta trả lời thay hắn được không?" Gã đầu lĩnh xoay người lại nhìn, hóa ra là đứa bé gái mà gã nhìn thấy thích nhất trong hai đứa bé kia, thoáng giật mình, rồi bật cười ha ha: "Bằng ngươi? Được, nếu vẫn không đáp được, thì tên thư sinh này vẫn phải chui qua háng ta." Gã nghĩ đây chỉ là lời nói khờ dại của trẻ nhỏ.
"Nếu đáp đúng, ngươi sẽ đập đầu vào khối đậu hũ, lời này vẫn giữ chứ?" Mẫn Tiên Nhu cười tươi hỏi, chỉ là nụ cười của một bé gái năm tuổi mà vẫn làm mọi người phải lóa mắt.
Gã đầu lĩnh đáp: "Đương nhiên."
Mẫn Tiên Nhu lại hỏi: "Có thể dùng đậu hũ do ta tìm đến không?"
"Có thể, có thể." Gã đầu lĩnh cười khằng khặc, mọi người đều lắc đầu, đúng là lời của trẻ nhỏ, đậu hũ ở đâu mà chả giống nhau, làm sao có thể làm đau người được? Thư sinh Quách Trinh càng mặt xám như tro tàn.
Mẫn Tiên Như vẫn tiếp tục nói: "Nói miệng không bằng chứng, chi bằng chúng ta viết biên nhận đi." Mọi người đã hoàn toàn hết hy vọng, nghĩ rằng đây chỉ là trò đùa của trẻ con, nhưng tiểu Trạm Hi vẫn nhất quyết ủng hộ Mẫn Tiên Nhu, Kim Nhạc hết cách, đành bảo chủ quán đưa giấy bút tới. Mẫn Tiên Nhu rất có bài bản viết chứng từ, để thư sinh Quách Trinh cùng gã đầu lĩnh cùng ký tên đồng ý. Gã đầu lĩnh cười hì hì ký tên, ấn dấu vân tay. Quách Trinh thì hai tay run run cắn răng cầm lấy bút, chỉ là vừa nhìn thấy hàng chữ viết xinh đẹp tinh tế trên giấy, thoáng kinh ngạc, nhìn chăm chú lại đứa trẻ năm tuổi này, sau đó trong lòng không tự chủ dâng lên niềm hy vọng, không do dự nữa ký tên thật nhanh, ấn dấu vân tay vào. Mẫn Tiên Nhu vẫy tay ý bảo Kim Nhạc cúi người xuống, thì thầm nói gì đấy vào tai nàng, Kim Nhạc nghe xong bật cười, gọi một ám vệ tới dặn hắn làm theo.
Gã đầu lĩnh thấy Mẫn Tiên Nhu mãi chưa chịu giải đố, không nhịn được hét lớn: "Nhóc con, mau trả lời đi."
Mẫn Tiên Nhu không chút hoảng hốt, như một bà cụ non cười nói: "Tóc của ngươi có ngàn sợi. Không tin ngươi có thể tự mình đếm."
"Nói bậy." Gã đầu lĩnh không ngờ tới câu đố vô lại cũng sẽ có đáp án vô lại để hóa giải. Sau một thoáng ngỡ ngàng, gã chớp mắt, đắc ý cười: "Đương nhiên ta đã đếm qua rồi, ta có ngàn sợi tóc, ngươi thua." Tất cả mọi người càng nghe càng cảm thấy đây là trò đùa.
Mẫn Tiên Nhu bình tĩnh đáp: "Câu hỏi của ngươi là tóc của ngươi có bao nhiêu sợi, chứ không nói đến chuyện liệu có tính cả số lượng khi tóc mọc dài ra rồi rụng xuống không. Tóc cạo đi vẫn có thể mọc, chỉ cần cứ cạo rồi chờ mọc, đợi đến khi đủ số lượng ta nói thì ta không cho tóc ngươi mọc nữa, thế không phải là ta đã thắng sao?" Mọi người đều sững sờ, gã đầu lĩnh buồn cười hỏi: "Ngươi có nổi bản lĩnh để tóc ta không mọc được nữa sao?" Kim Nhạc hung ác nói: "Chỉ cần ở Đoan, thì Đoan vương phủ của ta vẫn có bản lĩnh để tóc ngươi không mọc được. Trừ phi ngay lúc này tóc ngươi không thể mọc nữa, chỉ cần tự dội một hũ nước sôi lên đầu, là ngươi thắng." Mọi người nghe thấy đây là người của vương phủ, lập tức vỗ tay hoan hô. Còn đám sáu người thì thấy tình thế không ổn, nhưng gã đầu lĩnh vẫn mạnh miệng nói: "Thua thì thua, các ngươi tìm đậu hũ tới cho ta đập đầu là được." Những người khác tức giận không thôi, chẳng lẽ cứ để đám khốn khiếp này được buông tha dễ dàng như vậy?
Mẫn Tiên Nhu mỉm cười không nói gì, chỉ chốc lát sau, có mấy người hạ nhân bê tới một thứ gì đó trông như tảng đá lớn, được bọc trong một lớp chăn bông dày, khệ nệ tiến vào, những người đứng gần bên còn cảm thấy mát lạnh. Hạ nhân tháo lớp chăn ra, mọi người cùng nhìn thử, hóa ra là một khối đậu hũ đông được mang ra từ hầm băng ngầm của vương phủ, những người vây xem đều vui sướng cười ha ha, lần này thì có thể được thấy đám khốn khiếp kia bị xấu mặt. Gã đầu lĩnh cả người mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
"Hay lắm." Từ nhã gian trên lầu có một người bước xuống, đi cạnh người đó còn có bốn thị vệ kề bên. Trạm Hi vừa thấy, lập tức nhào tới hô lớn: "Phụ vương." mọi người cùng quỳ xuống dập đầu. Con gái bảo bối một mình ra ngoài phố, làm sao Trạm Tuân có thể yên tâm, luôn thầm đi theo bảo vệ. Trạm Tuân ôm lấy con gái, đi đến trước mặt Mẫn Tiên Nhu cao thấp đánh giá một phen, trong ánh mắt toát lên vẻ tán thưởng, rồi quay đầu ra lệnh: "Lôi mấy tên này đi giao cho phủ nha, nói bọn hắn hãy xử theo đúng luật." Sau đó quay sang nhìn Quách Trinh: "Thật không làm mất mặt nam nhi đại trượng phu đất Đoan ta." Quách Trinh không ngờ tới mình nhận được khen ngợi của Đoan vương, lập tức kích động nghẹn ngào. Trạm Tuân rất vừa lòng trước biểu hiện của y, nên nói: "Vương phủ đang cần mấy người phụ tá, ngươi đến đó thử chút đi." Quách Trinh vội vàng liên tục dập đầu tạ ơn.
Rời khỏi tửu lâu, Trạm Tuân nói với thị vệ tâm phúc Vệ Tự: "Đi do thám thư sinh đó, nếu khả nghi..." Trạm Tuân không nói hết, nhưng Vệ Tự rất hiểu, hắn khom người lĩnh mệnh rời đi. Người khả nghi ngay lập tức gϊếŧ chết không tha, đây chính là luật thép.