Người này đâu chỉ đơn giản là một mỹ nhân? Có khi còn muốn vượt hẳn sức hấp dẫn của giang sơn! Một cái nhướn mày rõ ràng có thể khiến bao anh hùng trong thiên hạ phải làm hết tất thảy để làm vui lòng, và đôi mắt như làn thu thủy đó đã chứa đựng biết bao buồn vui của thế gian? Dù cho là họa sư có tay vàng vẽ tranh đi nữa, cũng chưa chắc đã vẽ ra được một người lả lướt như mộng ảo thế này. Chẳng trách vị ca ca tài tử phong lưu đã thưởng qua muôn vàn mỹ nữ trong thiên hạ cũng mãi tơ vương mong nhớ khôn nguôi. Giờ phút này trong lòng Đổng Thù Vận cuồn cuộn sóng trào, đến nổi nhất thời chỉ biết sững sờ đứng nhìn Mẫn Tiên Nhu.
.
Từ lúc Đổng Thù Vận phái người đến cung Thanh Y dò hỏi, Mẫn Tiên Nhu đã đoán được ý định của nàng, chỉ là vẫn đang cân nhắc nên dùng lễ nghi thế nào để tiếp đãi vị hoàng hậu này đây?
Lòng người trong cung âm trầm, có biết bao nhiêu ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào. Huống chi với thân phận vị công chúa tiền triều như Mẫn Tiên Nhu mà hiện nay lại lên làm hoàng quý phi, thật không biết đã trở thành cái đinh trong mắt của biết bao người? Và chắc không ít người đang ôm hận đã không thể sớm diệt trừ nàng để sống được an tâm! Lúc này Trạm Hi đang phải tập trung tinh lực đối phó triều chính, chính mình không thể thành cái cớ để người ta nói huyên thuyên rồi khiến người yêu phải bận lòng thêm. Có điều cung Thanh Y đã bị Trạm Hi biến thành một nơi thật quá to đi, bởi thế từ chính điện đến cửa cung cũng cách khá xa, đi nghênh đón hoàng hậu lại không thể ngồi kiệu, chính mình còn sợ lạnh và đang có thai nên càng lười, thật chẳng muốn di chuyển nửa bước. Cuối cùng Mẫn Tiên Nhu hạ quyết định, giả vờ như không biết gì, chờ hoàng hậu tự bước vào cung Thanh Y, lúc này mới chậm rãi chỉnh trang một chút ra cửa điện, giả vờ ra vẻ hành lễ chào đón. Nào biết vị hoàng hậu này vừa thấy nàng đã giật mình nhìn đến sững sờ, trong lòng thầm buồn cười, Mẫn Tiên Nhu theo đà bước tới, giả vờ quan tâm hỏi: "Hoàng hậu nương nương, phải chăng ngài có chỗ nào không khỏe?"
Đổng Thù Vận cả kinh lấy lại tinh thần, rồi chợt ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi, thoáng chốc tinh thần nàng trở nên hốt hoảng, đến trả lời cũng chỉ biết thưa dạ mà chưa biết nói gì hơn. Làm ra hành động thất thố như vậy, khiến nàng thấy luống cuống, gương mặt một mảng đỏ bừng.
Trong đầu Mẫn Tiên Nhu thoáng qua suy nghĩ, cười nói: "Tuy bây giờ đang tháng Giêng, nhưng hôm nay trời lại hửng nắng từ sớm, chắc hẳn trên đường tới đây hoàng hậu nương nương cũng đã sưởi chút nắng này? Bên trong điện của thiếp thân đang để hơi nhiều lửa than, sợ sẽ làm hoàng hậu cảm thấy ngột ngạt. Vừa hay thiếp thân đang muốn ra sau điện pha trà, không bằng mời hoàng hậu cùng theo thiếp thân được không?" Người này cố tình lựa lúc Trạm Hi không ở đây thì tới, nhất định là có việc muốn mật đàm với mình, vì thế nên để nàng ta mau chóng khôi phục lại tinh thần bình thường còn vô chuyện chính, chứ đợi lát nữa Trạm Hi trở về, có thể sẽ làm nàng ta không còn lòng dạ gì để nói. Lạnh giá trong vườn đúng lúc để người đang tỏa nhiệt phải lạnh xuống, chỉ là khổ chính mình thôi! Mẫn Tiên Nhu liếc mắt ra hiệu với Thân Cúc, Thân Cúc hiểu ý, nhanh nhẹn sai người đi dọn bàn ghế và bộ trà, lại đưa tới cho Mẫn Tiên Nhu một lò sưởi tay, lấy áo khoác che kín người chủ nhân lại, lúc này mới lui sang đứng một bên cảnh giác nhìn Đổng Thù Vận.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Mẫn Tiên Nhu lập tức rụt người run một cái, ngay đến nụ cười cũng sắp bị đông cứng. Đổng Thù Vận cũng rùng mình, đầu óc dần dần tỉnh táo hơn, có chút thẹn đỏ mặt. Có điều nàng vẫn không quên cho toàn bộ đoàn tùy tùng đi theo bên người lui xuống, cười nói: "Gần đây thân thể tỷ tỷ có khỏe không? Từ sau khi tiến cung, vì muội muội quá bận rộn chăm sóc cho tiểu hoàng tử mà đã sơ sẩy với tỷ tỷ, mong tỷ tỷ thứ lỗi." Thật ra tâm tư ban đầu của Đổng Thù Vận là muốn ra vẻ ở thế trên cơ, bày ra bộ dáng rồi muốn thử xem thủ đoạn của vị công chúa tiền triều này có thật sự lợi hại đến mức để nàng tâm phục hay không. Tuy ở đêm đại hôn nàng đã biểu lộ với hoàng thượng rằng mình sẽ không tranh đấu, nhưng thân đã ở vị trí này, rất nhiều chuyện sao có thể chỉ nghĩ cho mình? Nếu vị hoàng quý phi này chỉ là một món đồ trang trí, vậy cũng đừng trách nàng ra tay tranh đoạt một lần, nói đến cùng, nàng cũng chẳng phải chỉ là một đại tiểu thư thiện lương thuần khiết để mặc người giày xéo. Kiếp này nếu nàng đã chẳng thể cắt đứt hoàn toàn liên hệ với Đổng gia, thì một khi Đổng gia mất thế, liệu hoàng thượng sẽ cho nàng kết cục gì? Nàng sẽ không khờ dại nghĩ rằng vì mình thiện lương ẩn nhẫn mà sẽ đổi được một đời bình an. Nhưng hôm nay nhìn thấy dung mạo của Mẫn Tiên Nhu, nàng đã quyết định, chỉ có thể làm bạn với nữ nhân này, tuyệt đối không nên làm địch, vì thế giọng điệu cũng cung kính hơn. Đúng thế, ở thiên hạ chỉ xem trọng nam nhân, mà một hồng nhan họa thủy như thế này vẫn có thể bình yên đứng bên cạnh hoàng thượng, vậy tâm tư và thủ đoạn của người đó sao có thể để cho người thường có khả năng suy đoán được đây?
Mẫn Tiên Nhu thấy nàng cung kính khiêm nhường như thế, nét mặt cũng tươi cười như hoa: "Đa tạ muội muội quan tâm. Thiếp thân không giống muội muội có phụ thân và huynh trưởng che chở, thâm cung hàn tịch, ngày sau vẫn mong nhận được muội muội quan tâm nhiều hơn."
Đổng Thù Vận vâng lời, cười đáp: "Xuất giá tòng phu, muội muội chưa từng quên đi thân phận của mình, trong lòng luôn thời thời khắc khắc nghĩ tới hoàng gia. Tuy Đổng gia là nhà mẹ đẻ của muội muội, nhưng vua tôi khác biệt, nơi nào có thể ngông cuồng nghị luận hậu cung. Người duy nhất có thể làm chỗ dựa cho muội muội chỉ có hoàng thượng thôi." Nàng dừng một chút, cẩn thận quan sát Mẫn Tiên Nhu, thấy Mẫn Tiên Nhu chỉ khẽ cong khóe miệng mỉm cười dịu dàng thì an tâm nói tiếp: "Muội muội không tài chẳng đức, nên thật hổ thẹn khi ngồi ở vị trí hoàng hậu này, luôn có cảm giác có lòng mà không có sức. Hoàng thượng là hậu duệ của thần, tỷ tỷ lại đang mang long tự, nhất định thần dân khắp thiên hạ đều ngóng trông hoàng thất được phát triển mở rộng thêm." Thấy sắc mặt của Mẫn Tiên Nhu vẫn như thường, nàng đánh bạo nói: "Muội muội cũng là nữ tử, đương nhiên hiểu được tâm ý của hoàng thượng, là chỉ nguyện cầu có thể một lòng cùng người đến già. Nhưng với cương vị của hoàng hậu triều Đại Đoan này, muội muội cũng có nỗi khổ."
Mẫn Tiên Nhu cười nhạt: "Hoàng hậu thật có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ, thiếp thân ủng hộ vạn phần." Nàng giống như tùy ý nói: "Nhưng quả là muội muội rất hiểu tâm tư của hoàng thượng, chỉ nguyện có thể một lòng cùng người đến già , nữ tử trong thiên hạ này ai mà không mong ước như thế. Hay là, muội muội cũng có người trong lòng?"
Đổng Thù Vận vội cười đáp: "Tỷ tỷ cứ đùa. Đã làm hoàng hậu thì vốn chỉ là người của hoàng thượng, muội muội sao dám đại nghịch bất đạo." Nàng ngắm nhìn bốn phía, cảm khái nói: "Cung Thanh Y này của tỷ tỷ vừa đẹp vừa yên tĩnh tao nhã, ngay đến chim chóc cũng có nhiều hơn nơi khác. Nhìn những sinh linh nhỏ bé kia được tự do bay lượn, thật khiến người ta phải ước ao."
Mẫn Tiên Nhu không tiếp lời nàng, mà lệnh cho Thân Cúc: "Hoàng hậu thích chim nhỏ nơi này, ngươi hãy bắt tới đây một con."
"Vâng." Thân Cúc tung người nhảy lên cao, tới lúc hạ xuống thì trong tay đã có thêm một con chim nhỏ đang cực kỳ hoảng sợ.
Mẫn Tiên Nhu đột nhiên lại nói: "Thả đi."
"Vâng." Thân Cúc nhẹ buông tay, con chim lập tức cất cánh bay lên trời.
Mẫn Tiên Nhu vừa lòng nhìn vẻ mặt mê mang của Đổng Thù Vận, mỉm cười: "Nắm hay thả có điều chỉ khác ở ý niệm. Cả thiên hạ này đều là đất của vua, thì con chim nhỏ ấy sẽ bay được đến nơi nào?"
Đổng Thù Vận giật mình hiểu ra, vui mừng nói: "Chim nhỏ chỉ mong không phải bị nhốt trong lồng thì tới đâu cũng thế, chỉ cầu được sống bình an là tốt rồi. Chỉ là..." Nàng nhướn mày, "Hiện nay cả hậu cung chỉ có hai người là tỷ tỷ và muội muội, khó tránh khỏi khiến người đời nghị luận. Việc tuyển tú không chừng có thể trở thành đốm lửa làm cháy xém lông mày đấy."
Mẫn Tiên Nhu không thèm để ý chút nào, cười nói: "Đây là chức trách của hoàng hậu, thiếp thân sao dám nhiều lời. Chỉ cần người đời thấy đó là suy nghĩ cho hoàng thượng, vậy tất thảy đều có thể làm."
Đổng Thù Vận cảm thấy lẫn lộn, nhìn Mẫn Tiên Nhu cũng không có ý muốn giải thích, suy tư một lát nhưng vẫn chưa hiểu rõ ý tứ trong đó. Lúc này mới nghe Mẫn Tiên Nhu ôn hòa cười: "Thiếp thân thấy hình như bên cạnh muội muội chưa có một nô tài thông minh lanh lợi nào cả, muội muội sống ở cung Duyên Phúc đã quen chưa?"
"Cảm tạ tỷ tỷ quan tâm, muội muội đương nhiên có để ý tới chuyện này. Nếu có việc gì khó, mong được tỷ tỷ giúp cho." Đây là nhắc nhở mình nên có người tâm phúc, Đổng Thù Vận hiểu được ẩn ý trong lời nói của Mẫn Tiên Nhu, chỉ là kỳ quái sao Mẫn Tiên Nhu lại có thể dễ dàng đồng ý đề nghị làm phong phú hậu cung của Đổng gia như thế? Có điều đã thỏa thuận xong điều kiện, tâm tư thật sự của người bên cạnh này nàng cũng chẳng muốn quản. Cái nàng tin tưởng chỉ là sức ảnh hưởng của Mẫn Tiên Nhu với Trạm Hi, chứ nào dám hoàn toàn tín nhiệm Mẫn Tiên Nhu.
Mẫn Tiên Nhu nhìn ra sự do dự của nàng, cười hờ hững, "Tuy Tiên Nhu chỉ là phụ nhân ở hậu cung, nhưng luôn miệng vàng lời ngọc. Không thì Đổng tiểu thư có thể cứ khoanh tay đứng chờ xem." Ý của lời này đã vô cùng rõ ràng, Đổng Thù Vận ngươi có tin ta hay không, đó là chuyện của ngươi. Nhưng đối với ta mà nói, có thêm ngươi hay là không, cũng chẳng hề quan trọng.
"Trái hay phải đều là chết, đương nhiên phải chọn con đường có hy vọng hơn." Đổng Thù Vận cười khổ. Nàng rất rõ, đi theo Đổng gia, nàng vĩnh viễn chỉ có thể là quân cờ, còn đi theo Mẫn Tiên Nhu, không chừng sẽ có được một cơ hội giải thoát. Đều là dùng mạng đánh bạc, không bằng chọn bên có lợi hơn cho mình? Nếu đã quyết định, thì không dài dòng nữa. Hai người khách sáo trò chuyện thêm vài câu liền rời đi.
.
Đổng Thù Vận phút trước vừa đi, Trạm Hi phút sau đã trở về.
Thẳng đến khi dùng xong bữa tối và chuẩn bị lên giường ngủ, Trạm Hi mới tùy ý hỏi, "Đổng Thù Vận đã tới tìm nàng?"
"Hết nhịn nổi rồi nên hỏi đó à?" Mẫn Tiên Nhu tựa vào trong lòng nàng, cười trêu: "Em còn đang trông mong Hi Hi biết nín nhịn hơn nữa đấy. Aiz, hôm nay là người ta tới nói cho một tiếng, rằng nhà mẹ đẻ của người ta đang dự định tuyển mỹ nhân cho Hi Hi, nhân tiện đó cũng tỏ rõ tấm lòng."
Trạm Hi khẽ nhíu mày, "Đổng Thù Vận? Nàng ấy từng nói thẳng với ta sẽ giữ vững tâm tư an phận thủ thường, chỉ là nữ nhân này sẽ đơn thuần thế sao? Có thể tin được chứ? Dù sao đấy cũng là huynh trưởng và phụ thân của nàng ấy."
Mẫn Tiên Nhu chơi đùa với vạt áo của Trạm Hi, nhàn nhã nói: "Em có phái người đi điều tra Đổng gia rồi. Đổng Hoa có hai con trai, con trưởng Đổng Nguyên tráng niên mất sớm, chỉ để lại duy nhất một cô con gái chính là Đổng Thù Tình. Nữ tử tên Đổng Thù Tình này lớn hơn Đổng Thù Vận tám tuổi, hai người tuy là tỷ muội, nhưng tình cảm còn hơn cả mẹ con. Mười năm trước Đổng Thù Tình được gả cho Mẫn Huyễn, có điều chỉ sau hơn ba tháng đã bị lạnh nhạt chẳng được để tâm đến nữa. Hi Hi nghĩ thử xem khi chứng kiến cảnh ấy thì liệu trong lòng Đổng Thù Vận sẽ có suy nghĩ thế nào? Không những thế, khi thấy cháu gái lớn không được sủng ái, Đổng Hoa vẫn còn muốn đưa cả cháu gái nhỏ cho Mẫn Huyễn, nếu không phải có sự xuất hiện của Hi Hi, thì e là nhị nữ nhà Đổng gia này đã phải cung phụng chung một tấm chồng. Đổng Thù Vận cũng không phải người ngu xuẩn, chẳng lẽ không nhìn rõ bộ mặt thật của Đổng gia?"
Trạm Hi nói: "Tuy là như vậy,nhưng cũng không thể không phòng Đổng Thù Vận. Nói nghe một chút, nàng đã đồng ý điều kiện gì với nàng ấy rồi?"
"Hi Hi này, càng ngày Hi Hi càng có phong phạm hoàng đế đấy nha." Mẫn Tiên Nhu đưa tay nhéo mũi Trạm Hi, cười đáp: "Em đáp ứng cho nàng ấy sự tự do." Qua nửa ngày, Mẫn Tiên Nhu vẫn không nghe thấy Trạm Hi lên tiếng, trong lòng nàng khẽ động, Đúng nhỉ, Hi Hi của mình đã là hoàng đế, sao cho phép tồn tại bất cứ một mối nguy hại nào tới vương quyền của mình? Phải nghĩ biện pháp cứu lấy Đổng Thù Vận này, nếu không bị mang tiếng thất tín là nhỏ, mà ngày sau sợ sẽ chẳng ai còn tin nghe sự hứa hẹn của mình nữa. Có điều bây giờ chưa phải lúc nói chuyện này, Nàng lập tức thay đổi chủ đề, "Em đã sai Dậu Dương dàn xếp mọi chuyện. Chắc qua vài ngày nữa, tin Mã Chí Khiết gặp chuyện sẽ truyền đến thôi. Đến lúc đó Hi Hi định phái ai đi diệt cướp đây?"
Quả nhiên Trạm Hi không tiếp tục chủ đề trước, chỉ thở dài: "Ta vẫn đang suy nghĩ đây. Ở Dự Bình toàn là vây cánh của Đổng thị, nếu phái người của mình đi, hơi không cẩn thận để mắc sai lầm, bị bọn chúng cắn ngược lại một cái thì đến lúc đó e rằng khó có kết cuộc tốt. Những tâm phúc ta có đều là những người từ Đoan đi theo tới đây, nếu vì bị bọn cựu thần tiền Tấn này bày mưu đưa vào thế không thể không xử tội, thì ta sợ làm lòng người bị rét lạnh. Còn nếu tùy tiện phái đại một người nào đó đi, ngộ nhỡ lại cấu kết cùng phe phái Đổng thị, thì haiz, chẳng có ai để dùng cả mà."
"Chuyện này thì có gì khó đâu? Để cho hai huynh đệ Chu Văn, Chu Võ đi đi." Mẫn Tiên Nhu vuốt ve lông mày của nàng, cười tươi nói.
"Chu Văn? Chu Võ?" Trạm Hi suy tư chốc lát, "Nhớ rồi. Chính là hai huynh đệ dân cờ bạc ban đêm đã mở cửa thành cho quân Đoan ta phải không."
"Đúng thế. Để cho du côn vô lại đi đấu với mấy kẻ ra vẻ đạo mạo, không phải rất thú vị sao?" Mẫn Tiên Nhu cười giảo hoạt: "Nếu có lỡ làm náo loạn mọi việc lên quá lớn, thì gϊếŧ hai người này cũng không tiếc gì. Thân phận của bọn hắn rất thấp kém, mấy cựu thần tiền Tấn đều biết chính hai người này đã mở cửa thành ra cho chúng ta, làm triều Tấn bị diệt vong, nên vẫn luôn coi bọn hắn là tâm phúc của em, vì thế hận còn không kịp, nơi nào còn có thể cấu kết được nữa chứ?"
Trạm Hi hờ hững nói: "Dù sao vẫn phải đề phòng."
Mẫn Tiên Nhu thấy tâm tình của nàng khá kém, vội trấn an: "Em biết đêm nay vì những lời của Đổng Thù Vận mà trong lòng Hi Hi buồn bực. Hi Hi, đừng lo lắng cho em, em tự sẽ có biện pháp ——" Lời còn chưa dứt, đột nhiên đã thấy Trạm Hi nghiến răng, trong mắt ánh lên hận ý, tức giận nói: "Ta chỉ muốn được ở bên nàng, chỉ muốn có thể để trăm họ an cư lạc nghiệp mà thôi. Ta sai chỗ nào chứ? Ta sai chỗ nào! Đám tiểu nhân kia, toàn một lũ sâu mọt! Ngày nào mở miệng cũng toàn ra vẻ nói những lời liêm sỉ lễ nghĩa, nhưng ở sau lưng thì làm mọi cách để cầu vinh hoa phú quý, đều là những kẻ cặn bã lòng dạ hiểm độc! Suốt ngày đối chọi với ta trên triều đình rồi thôi đi chớ, ta cũng đã nhịn. Vậy mà giờ còn muốn xuống tay cả với nàng. Ta, ta —— "
Mẫn Tiên Nhu mềm nhẹ che miệng của nàng, trong đôi mắt chan chứa tình yêu, nở nụ cười tươi rạng rỡ, "Hi Hi phải tin tưởng Tiên Tiên của mình. Tiên Tiên cũng không phải một nữ tử yếu đuối để mặc người định đoạt, mà là một nữ tử hiếm thấy, một nữ tử duy nhất trong thiên hạ này có thể cùng nắm tay đi với Hi Hi!"
Những lời khoe khoang này chọc Trạm Hi bật cười, nàng ôm sát người yêu, khẽ thở dài, "Đôi khi làm hoàng đế thật như diễn kịch, cho nên Tiên Tiên, nhất định nàng cũng phải tin tưởng Hi Hi của nàng."
"Hi Hi yên tâm! Cái mà mà em nhìn sẽ luôn là tấm lòng của Hi Hi, chứ không phải là những điều vụn vặt bao phủ bên ngoài kia." Mẫn Tiên Nhu hít sâu một hơi, từ tốn nói: "Cho nên Hi Hi, liên quan đến việc tuyển tú, trước mắt Hi hi đừng cự tuyệt cũng đừng vội vàng đáp ứng, mà phải chờ đợi thời cơ, được không?"
Người yêu là muốn nàng lấy việc tuyển tú này làm thẻ đánh bạc, để trao đổi điều kiện với Đổng gia. Tuy rằng Trạm Hi hiểu được, nhưng trong lòng vẫn đau xót, chỉ có thể vùi đầu vào cổ Mẫn Tiên Nhu, thở dài không nói gì. Hai người cứ ôm nhau như vậy lẳng lặng nghe nhịp tim của đối phương, dần dần có chút hiểu dụng ý năm xưa mà Trạm Tuân đã làm. Bởi vì có những năm bị tách ra rèn luyện đó mà giờ đây giữa hai người mới có niềm tín nhiệm kiên cố đến không thể phá vỡ nổi như thế này. Đây mới là kết quả quan trọng nhất!