Tối ngày hai mươi chín tháng Mười một, Trạm Hi vừa nhận được tấu của Triệu Nham xong liền sai người thông báo cho quần thần, ngày mai tới điện Quang Đại nghị sự.
Sáng sớm, Mẫn Tiên Nhu tự mình buộc tóc thay quần áo cho Trạm Hi, hai người nhìn nhau hiểu ý nở nụ cười.
Trạm Hi bước từng bước vững vàng tiến vào điện Quang Đại, ngẩng đầu ngồi trên long ỷ, lạnh lùng quét mắt nhìn đám quần thần, uy nghiêm cất cao giọng: "Thiên hạ đã định. Trên, bổn vương thuận ý trời; dưới,bổn vương ứng lòng dân, quyết định mười ngày sau đăng cơ xưng đế. Bổn vương luôn lấy nhân nghĩa làm đầu, đặc biệt ban thưởng cho Mẫn Thuân vẫn được mai táng theo quy cách hoàng đế, thụy hào là --- Mạt. Các vị quan gia có dị nghị gì không?"
Thần tử của Đoan đương nhiên đồng ý. Đám cựu thần kinh thành bên phía Mã Cường cầm đầu thì đều im lặng. Chỉ có bên thế lực Đổng gia, có một văn thần gầy yếu bỗng nhảy ra khỏi hàng, cúi đầu nói: "Từ xưa đến nay chưa hề có nữ tử đăng cơ, chỉ là vương gia đã theo mệnh trời chỉ định, người phàm như bọn thần đương nhiên không thể chống thiên ý. Có điều, đăng cơ làm đế quan trọng nhất là có con nối dõi, không biết vương gia chuẩn bị khi nào sinh hạ người thừa kế đây?" Toàn bộ đám quan lại đều im lặng cúi đầu, đây cũng là tâm bệnh của thần tử của Đoan.
Trạm Hi sảng khoái cười nói: "Bổn vương đã dám dùng thân nữ tử đăng cơ, thì vấn đề con nối dõi tự nhiên đã có cách giải quyết. Trạm thị ta vốn có bí pháp, có thể làm cho người thương có thai. Hiện công chúa tiền triều - Mẫn Tiên Nhu đã mang long tự của bổn vương."
Đám triều thần tức khắc giật mình, lập tức đưa mắt nhìn lẫn nhau, không thể tin chụm đầu thì thầm bàn tán.
Trạm Hi cười lạnh: "Bổn vương biết chư vị quan lại rất không tin, vậy các ngươi có thể dùng cách xác minh giống như trước kia vẫn làm với tất cả các triều đại Trạm thị --- Lấy máu nhận thân."
Các thần tử của Đoan và những triều thần thông minh biết rằng Trạm Hi đang tức giận, ngay lập tức quỳ xuống.
Trạm Hi quét mắt nhìn về phía những thần tử còn đứng thẳng kia, giọng âm tàn, "Người Trạm thị ta vốn là hậu duệ của thần tộc, sau lưng huyết mạch đều có bớt phượng hoàng vàng trời sinh, độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Có phải là huyết mạch cùa bổn vương hay không, vừa nhìn liền biết."
Người của Đổng gia thấy Trạm Hi nói chắc chắn như thế thì có chút luống cuống. Vị thần tử vừa ra mặt ban nãy liền liếc nhanh về phía Đổng Hoa, sau đó lại nói: "Huyền bí quá, chuyện không thể hoàn toàn tin, nhưng cũng không thể không tin. Bọn thần đương nhiên không dám hoài nghi long tự. Chỉ là nếu nói đến việc thai nghén long tự, thì với thân phận là công chúa tiền triều việc đó rất không ổn. Hơn nữa, nữ tử phải tự mình thai nghén sinh con, mẹ con mới có thể thân thiết đồng lòng. Triều đình của chúng ta mới có thể an ổn lâu dài."
Trạm Hi giận dữ bật cười, "Nói như vậy, nam tử không thể thai nghén, thì con cái sẽ không thân với cha ư?"
Thần tử kia chê cười đáp: "Nam tử và nữ tử sao có thể giống nhau? Nếu vương gia tuyển hoàng phu, tự mình thai nghén, nhất định hoàng tử sẽ là người phi phàm, khẳng định vận mệnh tương lai của triều đình sẽ hưng thịnh lâu dài." Thần tử kia lắc đầu, hưng phấn nói tiếp: "Nhà họ Đổng có công tử Đổng Thế Kiệt, nhân phẩm xuất chúng, tài hoa đầy người, chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí hoàng phu, mong vương gia vì giang sơn xã tắc, tuyển Đổng công tử làm hoàng phu. Nếu không, bọn thần quả thực sẽ rất lo lắng cho tân triều." Hắn vừa nói xong lời này, toàn bộ đảng phái phía Đổng gia cùng đồng loạt quỳ xuống, trăm miệng một lời yêu cầu phong Đổng Thế Kiệt làm hoàng phu. Rất có ý tứ ngầm nói, nếu không được toại nguyện, thì thề quyết không bỏ qua. Đổng Hoa chỉ khẽ cúi thấp đầu, trong lòng đang suy tính những lời nên ứng đối. Lão biết Trạm Hi nóng lòng đăng cơ, để có thể danh chính ngôn thuận ổn định đại cục, vì thế mới nương theo tình thế này mà ra một đòn. Nếu không tương lai của Đổng gia lão nhất định sẽ xuống dốc.
"Được lắm, được lắm, được lắm." Trạm Hi cực kỳ tức giận, "Các ngươi dám... Rất hay." Sắc mặt nàng xanh mét, cắn răng phẫn hận: "Trẫm, đồng ý cho người nhà họ Đổng được đăng cung vị. Để xem người nhà họ Đổng có nổi bản lĩnh lấy được sự yêu mến của trẫm hay không?" Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Chẳng ai ngờ việc này lại được giải quyết xong nhẹ nhàng đến thế, đám đại thần đều tưởng đây là Trạm Hi vì quá tức giận mà đáp bừa, chỉ có Quách Trinh là thầm buồn cười, y đã được biết bản lĩnh của Mẫn Tiên Nhu với Trạm Hi, làm sao sẽ dễ nhận thua như vậy?
.
Triều thần chia thành ba nhánh từ từ tản đi. Đổng Bình dìu đỡ Đổng Hoa, còn Đổng Thế Kiệt cúi đầu đi theo bên cạnh nghe dặn dò. Đổng Hoa nói: "Giờ đây nàng ta tất có oán hận, cháu không được tỏ ra gấp gáp, dù sao nàng ta cũng là nữ nhân. Bình thường cháu vẫn có phương pháp đối phó với nữ nhân, ngày sau cứ dùng cử chỉ dịu dàng mà cháu vẫn hay đối xử với cơ thiếp đó ra mà đối xử, mặc cho nàng ta có là núi băng, cháu cũng phải làm cho tan chảy. Huyết mạch của Đổng gia có thể một bước lên trời hay không, đều nhìn vào cháu."
Đổng Thế Kiệt dù trên mặt cung kính, nhưng trong nội tâm đã cuồn cuộn sóng trào. Một khi bước vào hậu cung, dù không được tự do, nhưng lại có thể gặp mặt công chúa. Ngày sau nếu Trạm Hi say mê mình rồi, nói không chừng mình còn được công chúa hầu hạ.
.
Tất cả những điều đó đều rơi vào mắt cha con Mã gia đứng cách đó không xa. Mã Cường cười nói: "Lão cáo già Đổng Hoa này muốn thừa dịp Đoan vương căn cơ chưa ổn muốn đánh cược một lần. Con à, con ái mộ Đoan vương đã lâu, liệu có trách phụ thân đã không giúp con tranh chức hoàng phu không?"
Mã Chí Khiết cười nhạt, "Con trai biết tâm tư của Đổng Hoa, lão ta yêu cầu Đoan vương, dùng một hoàng tử có huyết mạch Đổng gia để đổi lấy lời thề của Đổng gia nguyện sống chết trung thành, lão muốn mưu tính tương lai. Có điều con trai không tin Đoan vương sẽ vô năng như thế, bằng không người ngồi trên đại điện hôm nay đã chẳng phải nàng." Có một câu mà y kìm nén trong lòng không nói với phụ thân, chính là y muốn tương lai dựa vào chính thực lực của mình để Trạm Hi cam nguyện dựa dẫm y, không cách nào rời xa và đem lòng yêu y.
Sao Mã Cường có thể đoán ra được tâm tư ấy của con trai, nên cười nói: "Con ta thật nhìn thông suốt." Hai người cười dài rời đi.
.
Xa xa, Mẫn Tiên Nhu nhìn đám 'con hát' kia mà nở nụ cười đầy sâu xa. Chợt có một chiếc áo khoác phủ lên người, nàng quay đầu nhìn lại, hóa ra là Trạm Hi. Hai người cười dựa sát vào nhau, giống như hết thảy mọi việc kia trước mắt các nàng đều nhỏ bé không có gì đáng kể.
.
Giờ Dần mùng chín tháng Chạp, trong thiên điện của điện Quang Đại, Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu đã ăn mặc chỉnh tề. Thái giám tới bẩm báo, nói Quách Trinh thỉnh cầu diện thánh. Trạm Hi ngừng một hồi mới cho triệu y vào.
Quách Trinh vừa tiến đến liền quỳ xuống, đôi mắt ánh lên vẻ cực kỳ kích động, "Hoàng thượng, đã đến giờ đăng cơ."
Trạm Hi khẽ gật đầu, siết chặt bàn tay mềm của Mẫn Tiên Nhu, nở nụ cười kiên định, xoay người đi ra đại điện. Toàn bộ chúng quan liền được thấy vị nữ thiên tử của mình đầu đội mũ miện có mười hai chuỗi ngọc, thân mặc áo bào thêu chín con kim long ngũ trảo, eo thắt đại ngọc tử kim. Dáng người ấy thon dài, mắt như sao sáng, bước chân trầm ổn, tràn đầy đại khí uy nghiêm của hoàng đế khai triều, hiện lộ hết thảy khí thế rõ ràng của bậc duy ngã độc tôn, làm người ta không tự chủ mà quỳ xuống bái phục.
Vừa đến giờ Mão, mấy người lễ quan liền cao giọng xướng lên:
"... Trước kia triều Tấn vô đạo, thiên hạ khó lòng dung thứ. Nay Đoan vương Trạm Hi, tài năng ngất trời, nhân phẩm xuất chúng, đã thuận theo mệnh trời, nhận lệnh của bậc thánh hiền, noi theo tài đức của tổ tông, mà khởi nhân nghĩa thay mặt dân chúng cứu nước khỏi nạn tồn vong, định thế nguy nan trước mắt, giúp thời cuộc an ổn bình yên, được người người kính phục, nơi nơi quy thuận. Giờ đây thiên thời địa lợi nhân hòa, vinh hiển khắp cửu châu, theo sự kỳ vọng của thần tử và dân chúng, ngồi lên đế vị..."
Đám triều thần liền theo đó ba quỳ chín lạy, hô to vạn tuế. Trạm Hi đón lấy sách thư, tỳ thụ, ngồi lên long ỷ. Thái giám bên người mở thánh chỉ ra, cao giọng đọc: "Nay đại thần văn võ cùng bách quan đồng lòng hợp ý ủng hộ trẫm lên ngôi, tôn trẫm làm đế, để giúp muôn dân. Trẫm thuận theo lòng người, ở ngày mùng chín tháng Chạp năm Mạt Tấn này bố cáo thiên địa, lên ngôi đế vị, đặt quốc hiệu là Đoan, niên hiệu Thánh Khải, lập xã tắc với kinh sư tại nơi này. Truy tôn tổ tiên ba đời đã mất là hoàng đế hoàng hậu. Nay bố cáo cho toàn dân được biết!" Người đọc chiếu chính là Trạm Thành - thái giám tâm phúc bên cạnh Trạm Tuân, bởi vì kiêng dè họ hoàng đế, nên lấy từ đồng âm, đổi tên là Chương Thành.
Chương Thành lại lấy ra một thánh chỉ khác, đọc lên: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, trẫm mới lên ngôi hoàng đế, hậu vị còn trống, khiến chúng quan cùng lê dân âu lo. Nay nghe Thù Vận Đổng thị, dịu dàng hiền đức, hữu lễ khiêm nhường, có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ. Trẫm sắc phong làm hậu, thụ ấn vàng, đứng đầu lục cung. Lại có Tiên Nhu Mẫn thị, tài đức có một không hai, cùng trẫm tâm đầu ý hợp, còn đang mang long duệ, giúp huyết mạch Thiên gia kéo dài, đặc biệt sắc phong làm Hoàng quý phi. Khâm thử."
Cả đại điện trang nghiêm túc mục yên tĩnh tới không một tiếng động, mỗi người thị vệ hoàng gia giáp trụ sáng loáng đều tinh thần phấn chấn, chỉ chờ đợi xem có kẻ nào dám mở miệng phản bác liền lập tức lôi đi chém. Quách Trinh mỉm cười, dẫn đầu hô to vạn tuế, đại thần của Đoan cùng số ít đại thần vốn trung lập cũng sôi nổi hưởng ứng theo. Những người còn lại đều bất đắc dĩ, dưới loại tình huống nếu không tỏ lòng theo, chính là chịu tội lớn bị gϊếŧ cửu tộc, đấy rõ ràng không phải cho hoàng đế có cớ đường hoàng gϊếŧ mình sao? Vì thế chỉ đành cùng hô vạn tuế.
Trạm Hi kiêu ngạo nhìn xuống quần thần, "Đổng thái sư, trẫm không hề nuốt lời, người nhà họ Đổng đã được đứng đầu hậu cung. Các vị ái khanh, nếu ai muốn đưa con gái vào hậu cung, thì cứ việc nói. Ai muốn vào, trẫm đều không chối từ." Giọng Trạm Hi lạnh băng âm lãnh như một thanh kiếm sắc, đâm vào tận đáy lòng chúng thần phía dưới.
~ Hết quyển ~