“Cẩn thận một chút, đừng quấy nhiễu Hoàng Thượng.”
Nhìn chằm chằm tên tiểu thái giám đang dâng lên tấu chương mà Hoàng Thượng muốn xem vào trong tẩm cung, Ôn Quế lại vội vàng phân phó người chuẩn bị thức ăn khuya cho Hoàng Thượng. Trong khi hắn đang bận rộn thì Khổng Tắc Huy đang dựa vào góc tường ngủ gật lại có vẻ rất nhàn nhã. Sau khi rót trà cho Hoàng Thượng, Ôn Quế liền y theo lệ mà lui ra, khi Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương đều không thích có người ở bên cạnh.
Bấm đốt ngón tay để tính ngày, Ôn Quế nhìn người đang ẩn khuất trong góc tường, do dự một lúc lâu, hắn vẫy lui những người khác rồi nhẹ nhàng đi qua.
“Khổng thống lĩnh….Vương gia….đã nhiều ngày qua mà ngay cả một phong thư cũng không có?”
Khổng Tắc Huy mở ra đôi mắt đang say ngủ, chậm rãi nói, “Không biết.”
Ôn Quế nghe xong thì tức giận đến mức nổi trận lôi đình, “Khổng thống lĩnh ngoại trừ không biết thì còn biết cái gì?”
Khổng Tắc Huy nhún vai, “Ta đói bụng, phiền Ôn công công lấy cho ta một chút thức ăn.”
“Ta đang rất bận, Khổng thống lĩnh tự mình đi lấy đi!” Trừng mắt liếc nhìn Khổng Tắc Huy, Ôn Quế quay đầu bước nhanh ra trước cửa, thật sự là tức chết hắn mà.
Khổng Tắc Huy cũng không bận tâm, nhìn Ôn Quế vài lần, hắn dụi mắt rồi chậm rãi đi qua. Lướt mắt nhìn vào trong phòng, Hoàng Thượng đang phê tấu chương, hắn nói khẽ với người đang nổi giận, “Thảo nào người ta hay nói Hoàng Thượng không vội mà thái giám lại vội.”
Ôn Quế áp chế cổ họng đang phẫn nộ, “Khổng thống lĩnh! Ngươi đừng khinh người quá đáng!” Hắn là thái giám thì sao! Thân là thái giám, điều mà hắn không muốn nghe nhất chính là kẻ khác bảo hắn là thái giám.
Nhìn thấy ánh mắt giận đến mức đỏ ngầu của Ôn Quế, Khổng Tắc Huy lại ôm kiếm lui về góc tường mà đứng, “Nếu Vương gia muốn viết thư thì thư cũng sẽ đến, vì sao Ôn công công không kiên nhẫn chờ đợi.”
“Hừ!” Bị đâm vào nỗi đau thầm kín, Ôn Quế thề không bao giờ để ý đến Khổng Tắc Huy nữa.
Ánh mắt vốn đã muốn nhắm lại, Khổng Tắc Huy lại mở ra, nhìn vào người nọ đang cúi thấp đầu, đôi vai trầm xuống có vẻ vạn phần khổ sở. Khổng Tắc Huy đứng thẳng lưng rồi bước qua, đi đến phía sau Ôn Quế thì dừng lại, hắn nói một cách ôn hòa, “Ngươi là thái giám, đây là sự thật.”
“Ngươi!” Ôn Quế xoay lại, đôi mắt tức giận bắt đầu rưng lệ.
“Thì tính sao?” Khổng Tắc Huy vô lễ quan sát Ôn Quế một phen, “Ở đây thân phận của ta và ngươi giống nhau, không có địa vị cao thấp, cũng không phải là nô bộc của Hoàng Thượng.”
“Ngươi…” Sau khi phẫn nộ vì bị nhục nhã thì đột nhiên không còn ý nghĩa để phát tiết, Ôn Quế nhất thời á khẩu không trả lời được.
Khổng Tắc Huy sử dụng kiếm gõ lên bả vai của Ôn Quế, “Ta đói bụng, làm phiền Ôn công công giúp tại hạ lấy một chút thức ăn.”
“Ta thật sự rất bận!” Đẩy Khổng Tắc Huy ra, Ôn Quế chớp đi bọt nước trong mắt rồi bước nhanh ra ngoài. Khổng Tắc Huy nhún vai, tiếp tục lui về góc tường mà đứng.
Giương mắt liếc ra ngoài phòng, Tần Ca cười khúc khích một tiếng, không biết hắn có nên nhắc nhở Khổng Tắc Huy đừng suốt ngày ức hiếp Ôn Quế như vậy hay không. Bên người của hắn không có mấy người là tri kỷ, nếu Khổng Tắc Huy chọc cho Ôn Quế tức đến mức bạo bệnh thì hắn sẽ phi thường phiền não. Mặc dù có Nội các giúp Tần Ca xử lý tấu chương ở khắp nơi nhưng vẫn có một vài chuyện trọng yếu cần Tần Ca phê duyệt, cho nên mỗi ngày đều có người từ kinh thành mang đến tấu chương cho Tần Ca ở nơi này. Mặt khác còn có một vài mật tấu chỉ có thể do Tần Ca xem qua. Đem tấu chương đã phê duyệt đặt sang một bên, gọi người đến lấy, Tần Ca uống mấy ngụm trà nóng, không biết mấy ngày qua không có hắn thì Tử Ngang ở trong triều như thế nào.
“Hoàng Thượng, Uông Ngự Sử Uông đại nhân cầu kiến.”
“Uông Khanh? Mau truyền.”
“Dạ.”
Đô Sát Viện Hữu Ngự Sử Uông Chu Hải được phái đi giám sát việc cứu tế ngân lượng cho ba tỉnh gặp nạn tuyết, hắn đột nhiên xuất hiện ở huyện Thiên Ngự thì nhất định đã xảy ra chuyện. Vì vậy khi Uông Chu Hải đầu đầy phong trần, bộ dáng mệt mỏi xuất hiện trước mặt Tần Ca, hắn chưa kịp hành lễ thì Tần Ca đã lập tức hỏi, “Uông khanh không cần đa lễ, Uông khanh đến huyện Thiên Ngự gặp trẫm là vì việc cứu tế xảy ra biến cố?”
“Thần khấu kiến ngô Hoàng.” Y phục đầy bùn đất, Uông Chu Hải lập tức trả lời, “Thần cả gan quấy nhiễu Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội. Việc cứu tế phi thường thuận lợi, mặc dù có một ít bạo dân muốn thừa dịp hỗn loạn mà tác quái, bất quá đều bị dễ dàng chế ngự. Rất nhiều dân chúng đến lĩnh bạc đã có nhà cửa để ở, chuẩn bị cày bừa vụ xuân.”
Nói xong, hắn quỳ xuống rồi dập đầu lên tiếng, “Hoàng Thượng, thần vội vàng đến đây là vì muốn thay dân chúng ba tỉnh Thanh Hóa, Tứ Phi, Cao Đường thỉnh cầu. Thỉnh triều đình giảm miễn hoặc giảm bớt thuế má cho ba tỉnh này trong vòng hai năm. Dựa theo pháp lệnh của Đại Đông chúng ta, dân chúng không chỉ nộp thuế ruộng đất căn cứ theo sở hữu ruộng đất, còn phải giao nộp thuế đầu người, thuế đại hộ, thuế công điền và nhiều khoản thuế khác. Tuy rằng triều đình cung cấp ngân lượng giúp dân gặp nạn nhưng thuế má như vậy đối với bọn họ chính là họa vô đơn chí, mặc dù thần biết việc này vi phạm luật pháp của Đại Đông chúng ta, hơn nữa xưa nay chưa từng có, nhưng thần vẫn khẩn cầu Hoàng Thượng có thể giảm miễn hoặc giảm bớt thuế thu nhập từ ba tỉnh này.”
Chế độ thu thuế của Đại Đông đã kéo dài gần trăm năm, nếu lần này giảm miễn thuế má cho dân chúng ba tỉnh thì về sau phải theo lệ mà giảm miễn thuế má cho dân chúng ở những nơi gặp nạn. Đại Đông hằng năm đều xảy ra thiên tai, việc giảm miễn thuế má sẽ khiến quốc khố cũng bị giảm bớt, có thể nói rằng lấy một mà động cả trăm.
Tần Ca đứng dậy, đi đến bên cạnh Uông Chu Hải vẫn đang quỳ trên mặt đất, hắn khom người giúp Uông Chu Hải đứng lên, “Uông khanh một lòng vì dân, trẫm rất mừng.”
“Hoàng Thượng….” Uông Chu Hải gầy đi không ít, lúc này thật sự rất kích động.
Tần Ca buông hắn ra rồi nói, “Uông khanh dâng sớ, trẫm sẽ cân nhắc. Ngươi nói đúng, dân chúng gặp nạn đã chịu khổ quá nhiều, nếu trẫm còn tiếp tục trưng thu thuế má của bọn họ thì bọn họ phải sống như thế nào. Dân chúng an cư lạc nghiệp thì Đại Đông của chúng ta mới có thể an thuận phồn vinh.”
“Hoàng Thượng…” Uông Chu Hải vừa nghe xong thì nhất thời nghẹn ngào.
“Người đâu. Dẫn Uông đại nhân lui xuống nghỉ ngơi.”
“Hoàng Thượng, thần không mệt mỏi.”
“Lui xuống nghỉ ngơi đi, ngươi là lương thần của trẫm, trẫm còn rất nhiều việc phải cần Uông khanh, ngươi cũng không thể mệt mỏi mà kiệt sức.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng, thần xin lui xuống.”
Uông Chu Hải lau mắt rồi cùng tiểu thái giám lui xuống, Tần Ca xoay lưng đi đến bên cửa sổ. Giảm miễn thuế má….Chuyện này hắn không phải chưa từng nghĩ đến. Lời này mà nói ra thì triều đình nhất định sẽ có tranh chấp, nhưng lời của Uông Chu Hải không thể không để ý. Xét cho cùng, Đại Đông còn rất nhiều điểm cần thay đổi.
“Thuế má, thuế má….”
Đứng bên cửa sổ một hồi, Tần Ca quay trở lại bàn rồi viết nhanh một phong thư, sau đó phái người đưa về kinh thành.
……
Tự tiện tạm rời cương vị, Ôn Quế hết vòng tới lại vòng lui, cuối cùng đi đến ngự thiện phòng. Các tiểu công công trong ngự thiện phòng vừa thấy hắn đến thì cúi đầu khom lưng, không ngừng khẩn trương. Ôn Quế viện cớ thay Hoàng Thượng đến tuần tra, lung tung chọn vài món ăn đưa cho một vị tiểu công công giao cho Khổng Tắc Huy, sau đó hắn hốt hoảng trốn ra khỏi ngự thiện phòng. Trên đường trở về, Ôn Quế không ngừng phỉ nhổ chính mình, vì sao lại đưa thức ăn cho cái tên thảo nhân Khổng thống lĩnh đáng ghét ấy? Đáng lý phải để hắn đói chết mới đúng.
Đang cúi đầu bước đi, quản sự thái giám trong hành cung vội vã chạy đến, “Ôn tổng quản, ngài đợi một chút.”
“Ân?” Ôn quế lập tức thu hồi tâm tư,“Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”
Quản sự thái giám chạy đến rồi gấp rút nói nhỏ, “Ôn tổng quản, có người ở trước cửa hành cung kêu oan, ai u, đuổi thế nào cũng không chịu đi. Tiểu nhân bảo thị vệ đuổi nàng đi nhưng nàng lại kháng cự, còn bảo rằng nếu không gặp được Hoàng Thượng thì sẽ chết ở ngoài hành cung. Hiện tại là xuân tế, ngộ nhỡ xảy ra án mạng thì cái mạng nhỏ của tiểu nhân đảm đương không nổi. Ôn tổng quản, ngài đi nhìn thử một chút đi. ”
“Kẻ nào lớn mật như thế, dám đến nơi này khóc lóc om sòm.” Sắc mặt của Ôn Quế lạnh lùng, nhanh chóng bước theo quản sự thái giám đến đại môn hành cung.
Còn chưa đến cửa thì Ôn Quế đã nghe thấy có một nữ nhân đang kêu gào, “Oan uổng a….Hoàng Thượng! Dân phu oan uổng a! Cầu Hoàng Thượng vì dân phụ giải oan….Oan Uổng a….Hoàng Thượng! Dân phụ oan uổng a! Cầu Hoàng Thượng vì dân phụ giải oan….Oan Uổng a….”
Ôn Quế chậm rãi đi ra ngoài rồi quát lớn, “ Kẻ nào lớn mật như thế, dám đến nơi này khóc lóc om sòm! Mau đuổi nàng đi!”
Nữ tử kia lập tức bị bọn thị vệ kéo ra xa. Lúc này Ôn Quế mới nhìn rõ đối phương, y phục tả tơi, tóc tai bù xù, trên mặt tựa hồ còn có máu. Ôn Quế cảm thấy động lòng, “Khoan đã!”
“Đại nhân! Vị đại nhân này! Van cầu ngài hãy để cho dân phụ gặp Hoàng Thượng, dân phụ oan uổng! Van cầu ngài, đại nhân!” Giãy khỏi sự kiềm chế của thị vệ, nữ tử kia vọt đến trước mặt Ôn Quế rồi quỳ xuống ôm chằm lấy chân của hắn, vừa khóc vừa hô to.
“Còn không mau kéo nàng ra!” Quản sự thái giám nhìn thấy như vậy liền kêu lên sợ hãi, hai gã thị vệ tiến lên kéo nữ tử kia ra, nhưng nàng vẫn ôm chặt Ôn Quế không buông tay.
“Từ từ! Từ từ! Buông tay! Ai u!”
“Ôn công công!”
“Mau buông tay a! Hạ y của ta!”
Thật vất vả mới kéo ra được hạ y của mình khỏi tay của vị nữ tử kia, thiếu chút nữa đã đá ngã nàng xuống đất, Ôn Quế vừa thở hổn hển vừa quát, “Có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói! Ngươi kéo hạ y của ta làm chi!” Cũng may hạ y không bị tuột, bằng không hắn không giết nữ nhân này thì cũng không được.
“Ôn công công bớt giận, nô tài lập tức bảo người áp giải điêu phụ này đi ” Quản sự thái giám bị dọa đến mức toàn thân đổ mồ hôi.
“Công công! Đại nhân! Dân phụ oan uổng! Cầu xin đại nhân để cho dân phụ gặp Hoàng Thượng! Cầu xin đại nhân!” Vị nữ tử kia khóc đến mức khàn cả giọng, vừa rồi trong lúc lôi kéo, móng tay của nàng bị gãy đứt, cả tay toàn là máu.
Ôn Quế vốn không phải là một người tàn nhẫn, huống chi nữ nhân này làm cho hắn nhớ đến một người nào đó với toàn thân đầy máu đã từng ngã xuống ven đường thiếu chút nữa đã chết, kẻ hỗn đản lúc nào cũng làm hắn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Ôn Quế khoát tay nói, “Hiện tại là xuân tế, nếu để cho Hoàng Thượng biết việc này thì mọi người sẽ bị ăn đòn một trận. Trước tiên đem nàng dẫn vào trong, tìm một gian phòng không người rồi an bài cho nàng ở đó, đợi chúng ta hỏi rõ tình hình trước rồi hẳn tính sau.”
“Dạ dạ. Nhanh, đem nàng đi vào!”
Quản sự thái giám vội vàng hét to bảo người dẫn nữ tử kia vào trong, có Ôn tổng quản ra mặt thì cái mạng nhỏ của hắn sẽ không sao.
……
Phái người truyền thư, trong đầu của Tần Ca vẫn suy nghĩ về chuyện thuế má. Hắn muốn thừa dịp lần này để cân nhắc kỹ càng. Chuyện thuế má của Đại Đông còn tồn tại rất nhiều vấn đề, nếu không thay đổi thì sau này sẽ xảy ra đại loạn. Nếu có Tử Ngang ở đây thì tốt rồi, hắn có thể cùng Tử Ngang thảo luận, người nọ luôn luôn có rất nhiều chủ ý.
“Hoàng Thượng, có người cầu kiến.” Khổng Tắc Huy lên tiếng.
Tần Ca nhíu mi, Ôn Quế thật sự càng lúc càng lớn mật, chạy đi đâu lâu như thế mà cũng chưa chịu trở về, “Truyền.” Giương mắt nhìn lại, người vào khiến cho hắn bất ngờ. Người nọ mặc một thân bạch sam, bộ dáng bình thường, sắc mặt cũng có một chút trắng nhợt.
“Thuộc hạ Diêm Nhật khấu kiến Ngô Hoàng.”
Khổng Tắc Huy tự giác lui xuống, trong phòng chỉ có Tần Ca và người được gọi là Diêm Nhật. Sau khi Khổng Tắc Huy rời đi, hắn lại nói, “Thuộc hạ là Nhật Du của Diêm La Điện” Nhật Du, một trong mười đại âm soái.
Tần Ca lạnh mặt, “Người của Diêm La Điện không thể lộ diện trước mặt người ngoài, chẳng lẽ Lương Vương không nói cho các ngươi biết?”
“Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội. Vương gia bảo rằng bên cạnh Hoàng Thượng phải có quỷ có thể xuất hiện ở ban ngày, bởi vậy ban thưởng cho thuộc hạ Diêm Nhật, chính là vì làm cho thuộc hạ có thể lộ diện.”
“Vậy đám tiểu quỷ mà ngươi chấp chưởng sẽ hành động ban đêm?”
“Dạ, Hoàng Thượng.”
Bề ngoài của Tần Ca vẫn tức giận nhưng trong lòng lại thập phần khen ngợi, “Ngươi đến đây có chuyện gì?”
“Vương gia lệnh cho thuộc hạ đưa đến một vật cho Hoàng Thượng.” Nhật Du vừa quỳ vừa tiến lên phía trước vài bước, hai tay dâng lên một cái thực hạp. Tần Ca tiếp nhận rồi mở ra, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên. Hương vị thức ăn trong thực hạp lan tỏa làm cho người ta nhịn không được mà thèm thuồng. Tần Ca thản nhiên đậy lại thực hạp rồi nói, “Lương Vương thật ra rất biết cách dùng người.”
Nhật Du lập tức lên tiếng, “Vương gia lệnh cho thuộc hạ tùy thân bảo hộ an nguy của Hoàng Thượng.”
“Bên người của trẫm đã có Khổng thống lĩnh, không cần nhiều người như vậy. Tuy ngươi là Nhật Du, nhưng trẫm cũng không muốn ngươi bị người ta chú ý, ngươi đi tìm Ôn Quế, bảo hắn an bài cho ngươi một thân phận.”
“Dạ, Hoàng Thượng.”
Tần Ca đem thực hạp đưa cho hắn, “Hâm nóng thức ăn cho trẫm.”
“Dạ.”
Diêm Nhật mang theo thực hạp lui xuống, khóe miệng của Tần Ca nhếch lên mang theo nỗi nhớ nhung và ngọt ngào. Lướt mắt ra ngoài, Ôn Quế vẫn chưa trở về, Tần Ca không thể không tự rót cho mình một tách trà, Ôn Quế thật sự càng ngày càng lớn mật.
_________________
Don't worry about anything
Just do what you love and you believe it's true
Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!
Đã sửa bởi Ngọc Sơn Bạc lúc CN T , : am.