Đông Noãn Các, Tần Ca đang vùi đầu vào tấu chương. Giữa trưa ăn quá nhiều nên buổi tối hắn cũng không đói, chỉ ăn một chén cháo nhỏ và một cái bánh màn thầu kim ngọc. Không nghĩ đến việc Tử Ngang đi nơi nào, không nghĩ đến việc tối nay Tử Ngang có thể tiến cung hay không, hắn đã quyết định không vì trốn tránh nỗi khổ trong lòng mà ép buộc mình cần mẫn vào chính sự. Muốn người nọ trở thành một quyền thần dưới một người trên vạn người, thì hắn nhất định phải là một vị quân vương có thể tuyệt đối nắm thiên hạ trong tay. Hắn đã có thể đoán được sau khi Tử Ngang vào triều thì triều đình sẽ nổi lên phong ba, hắn tin vào năng lực của Tử Ngang nhưng hắn cũng không thể lười nhác.
Ngũ Tử Ngang lại viện cớ có việc nghị sự để xuất hiện ở Đông Noãn Các, lúc này Ôn Quế rất tự giác giao chậu nước ấm rửa chân của Hoàng Thượng cho hắn, “Hoàng Thượng đang phê duyệt tấu chương.”
“Đêm nay Hoàng Thượng có ăn cái gì hay chưa?” Ngũ Tử Ngang nhỏ giọng hỏi.
Ôn Quế mỉm cười nói, “Vương gia đừng lo lắng, mặc dù buổi tối Hoàng Thượng ăn không nhiều lắm, nhưng bất quá tâm tình cũng không tệ, giữa trưa ăn ngon miệng nên khẩu vị buổi tối ít hơn một chút.”
“Vậy là tốt rồi.” Sau khi cảm tạ Ôn Quế, Ngũ Tử Ngang bưng chậu nước ấm vào trong phòng.
Người ngồi bên án thư vẫn đang chăm chú, không nhận ra hắn đã đến. Cho đến khi chiếc tất bên chân trái bị thoát hạ, bàn chân lạnh lẽo được một bàn tay ấm áp bao quanh, thì Tần Ca mới phát hiện trong phòng đã có thêm một người.
Một chút ngọt ngào nảy lên, Tần Ca đặt bút xuống, “Vì sao lại tiến cung?”
“Hoàng Thượng không muốn gặp ta?” Ngũ Tử Ngang có một chút thương tâm. Một nửa là giả vờ, một nửa là thật.
Nhìn ra Ngũ Tử Ngang tựa hồ có tâm sự, Tần Ca cũng vươn ra bàn chân còn lại, “Trẫm có một số việc muốn thương lượng với ngươi.”
“Hảo.” Thoát hạ chiếc tất còn lại bên chân phải, Ngũ Tử Ngang nhanh chóng rửa chân cho Tần Ca. Trước mắt là đôi mắt đẫm lệ cùng khuôn mặt thẹn thùng của Liễu Song, trong lòng lại dâng lên một nỗi phiền muộn, động tác rửa chân của Ngũ Tử Ngang tựa hồ mạnh hơn một chút.
Chân bị chà xát hơi đau, nhưng Tần Ca không thu chân lại mà chỉ hỏi, “Trong phủ an bài như thế nào?”
Phát hiện mình đã chà cho bàn chân của Hoàng Thượng trở nên đỏ ửng, Ngũ Tử Ngang rất ảo não, giọng nói trở nên rầu rĩ, “Cũng sắp xong, ba ngày sau cô nãi nãi sẽ vào kinh.”
Tần Ca nhíu mi, người này có tâm sự, “Sau khi lão phu nhân đến, ngươi không cần tiến cung, chỉ còn vài ngày là tất niên, ngươi ở lại cùng nàng đón tất niên.” Ngũ Tử Ngang không lập tức đáp lại, mà chỉ nhẹ nhàng dùng khăn lau khô chân cho Hoàng Thượng, rồi hờn dỗi thở dài một hơi.
“Xảy ra chuyện gì?” Lúc này Tần Ca mới hỏi.
Ngũ Tử Ngang ngẩng đầu, không đứng dậy, trong tay còn đang ôm chân Hoàng Thượng, thần sắc có một chút u buồn. Tần Ca rút chân về, vỗ xuống chỗ trống bên cạnh, Ngũ Tử Ngang cầm lấy khăn rồi đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tần Ca.
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Ca lại hỏi.
Ngũ Tử Ngang phiền muộn mà ngồi, hắn cũng không biết vì sao trong lòng của mình lại buồn bã, lại khó chịu như vậy. Không phải cái loại phiền muộn vì không muốn thành thân, chỉ là vô cớ mà buồn.
Tần Ca nhìn hắn như vậy, suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Không phải quay về phủ hay sao? Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?”
Ngũ Tử Ngang lắc đầu, đột nhiên quay sang hỏi một cách nghiêm túc, “Hoàng Thượng, buổi tối ta tiến cung nghị sự, ta có phiền Hoàng Thượng hay không?”
Tần Ca sửng sốt, lập tức lạnh lùng mở miệng, “Trẫm cảm thấy phiền thì ngươi sẽ không đến hay sao?”
Ngũ Tử Ngang cũng sửng sốt, nhưng lại cười thoải mái, “Sẽ không.”
“Ngươi hỏi như vậy chẳng phải là dư thừa hay sao?” Bắt chéo chân, Tần Ca nói sang chuyện khác.
Ngũ Tử Ngang vội vàng đặt xuống chiếc khăn, rồi mang vào hài miệt cho Hoàng Thượng. Thật ra hắn muốn hỏi nếu hắn thành thân, buổi tối Hoàng Thượng còn có thể cho hắn tiến cung nghị sự hay không? Hắn biết vì sao khi gặp Liễu Song thì mình lại rầu rĩ như thế, thê tử nhu nhược thẹn thùng cần trượng phu che chở yêu thương, sau khi hắn thành thân thì ắt hẳn không thể giống như bây giờ, cả ngày chạy vào trong cung, nhất là buổi tối còn muốn tiến cung. Khi đó Hoàng Thượng sẽ cô đơn một mình. Nghĩ đến đây, động tác trên tay của Ngũ Tử Ngang bất giác trì hoãn.
Thấy hắn như vậy, Tần Ca lại nhíu mi, chẳng lẽ Tử Ngang nghe được những lời thi phi hay sao? Rút chân về, không để đối phương cột hài cho mình, Tần Ca tức giận nói, “Chỉ cần ngươi muốn tiến cung thì bất cứ lúc nào cũng có thể tiến cung. Có ai nói cái gì thì cứ để cho bọn họ nói, trẫm đã ưng thuận, ngươi còn sợ cái gì?”
Ngũ Tử Ngang lập tức mỉm cười ôn hòa, “Hoàng Thượng nói như thế thì ta mới an tâm. Đã nhiều ngày trốn việc, nói không chừng tấu chương hạch tội ta sẽ tiếp tục được dâng lên. Bây giờ mỗi đêm ta đều muốn vào cung đàm luận với Hoàng Thượng.”
Tim của Tần Ca đập loạn nhịp, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, “Khi nào mà chẳng có tấu chương hạch tội ngươi. Ngươi không phải đã bảo sẽ có một ngày không còn người nào dám hạch tội ngươi hay sao? Hiện tại trẫm bảo hộ ngươi, chờ đến ngày không còn ai dám hạch tội ngươi nữa.”
“Tạ Hoàng Thượng!” Áp chế buồn phiền xuống đáy lòng, Ngũ Tử Ngang kéo chân Hoàng Thượng qua, rồi cột lại dây hài chỉnh tề.
Thấy hắn vô sự, Tần Ca đem một tờ mật báo đưa cho hắn, “Ngươi xem đi, đây là Thái Sư vừa mới dâng lên.” Ngũ Tử Ngang lập tức mở ra, sau khi xem xong thì hắn ngẩng đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Vén lên rèm che, người bên trong lập tức ra hiệu nói nhỏ. Ôn Quế gật đầu, nhẹ nhàng đi vào, đem bình trà cho người bên trong, đặt lên bàn vài món điểm tâm rồi mới nhẹ nhàng bước ra ngoài. Trên giường, Tần Ca đang ngủ, Ngũ Tử Ngang ngồi bên án thư phê duyệt chồng tấu chương không hệ trọng cho Hoàng Thượng. Quay đầu nhìn về phía Hoàng Thượng đang ngủ say, nỗi phiền muộn vừa mới áp chế xuống đáy lòng lại dũng mãnh trỗi dậy. Hắn không phải không muốn để cho Hoàng Thượng thú phi, nhưng lần trước bởi vì hắn sàm tấu mà Hoàng Thượng tức giận, hiện tại hắn cũng không dám nói ra.
Nếu Hoàng Thượng có phi tần và hoàng tử, có phải sẽ không còn cô đơn như thế hay không? Đúng, cô đơn. Nhiều năm qua, cho dù là lúc Tiên Hoàng còn sống, bên cạnh Hoàng Thượng cũng chỉ có hắn. Tuy rằng còn có Ôn Quế và Khổng Tắc Huy, nhưng vì thân phận mà bọn họ không thể kết làm tri kỷ với Hoàng Thượng. Sau này hắn thành thân thì ắt hẳn phải bỏ một chút thì giờ cho thê tử, khi hắn không thể tiến cung bồi bạn với Hoàng Thượng thì Hoàng Thượng sẽ rất cô đơn.
Hắn không biết Hoàng Thượng vì sao lại không thành thân, trước kia Tiên Hoàng đã từng đưa vài vị cung nữ cho Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng lại lâm trọng bệnh, giống như bị mùi hương nồng nặc trên người của một ả cung nữ làm cho ngạt thở, từ đó về sau Hoàng Thượng không cho nữ nhân gần người, nói rằng chịu không nổi mùi hương trên thân của các nàng. Sau đó cung nữ trong cung không được sử dụng son phấn có mùi quá nồng.
Nhưng Hoàng Thượng vẫn phải có phi tử, nếu không phải sợ Hoàng Thượng tức giận thì hắn nhất định đề cập với Hoàng Thượng. Có phi tử, Hoàng Thượng sẽ không còn cô đơn như thế, ít nhất khi hắn không thể ở bên cạnh Hoàng Thượng, thì vẫn có người bồi bạn với Hoàng Thượng. Lắc đầu, Ngũ Tử Ngang xoa xoa mi tâm, không tiếp tục suy nghĩ, chuyện này chỉ có thể thuận theo tự nhiên, tuyệt đối không thể cưỡng ép. Ngộ nhỡ chọc giận Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ lạnh nhạt với hắn thì sao. Có cơ hội thì cứ nói bóng gió một chút. Ăn một miếng điểm tâm, Ngũ Tử Ngang nhanh chóng phê duyệt tấu chương, tạm thời đem chuyện sắp thành thân vứt ra sau đầu, trước khi thành thân, hắn có thể ở cùng Hoàng Thượng thêm được ngày nào thì tốt ngày đó. (=.= ta thua)
……
Còn vài ngày là đến lễ đón tất niên, trong triều cũng không quá bề bộn, nạn tuyết tựa hồ đã qua, Phí Khuông và Bạch Lộc Niên đang trên đường hồi kinh. Bất quá Tần Ca biết rõ, triều đình sóng yên biển lặng chỉ là nhất thời, đợi cho qua tất niên, tấu chương lại tràn ngập như bông tuyết, hắn sẽ tiếp tục bận rộn. Hôm nay cô nãi nãi của Ngũ Tử Ngang đến kinh thành, người nọ đi đón, e rằng sẽ không đến đây. Hắn phái Ôn Quế dẫn theo người đến Lương Vương phủ để cấp một chút thể diện cho lão nhân gia. Dù sao cũng là Nhất Phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân, hắn là Hoàng Thượng cũng không thể không biểu lộ một chút thành ý.
Đứng bên cạnh ao sen đã đóng băng, tứ chi đông lạnh của Tần Ca đã mất cảm giác, bất quá hắn không có tâm tư để ý chuyện này, đếm đốt ngón tay tính ngày, chỉ còn vài ngày là đến lễ thành thân của người nọ.
“Ôn Quế, truyền Lễ Bộ Thượng Thư nửa canh giờ sau tới gặp trẫm.”
“Dạ.”
Ôn Quế phân phó thái giám đi tuyên chỉ, hắn tiến lên hai bước rồi nói, “Hoàng Thượng, trời giá rét, ngài vào phòng đi.”
Tần Ca không có ý rời đi, nhìn hoa sen trong ao đã chết vì lạnh, hắn hỏi, “Ôn Quế, trẫm chỉ có hai tháng có thể cùng Lương Vương sớm chiều có nhau. Ngươi nói thử xem, ngày thành thân của Lương Vương thì trẫm nên ban thưởng cái gì?”
Trong lòng của Ôn Quế đột nhiên rung động, cẩn thận quan sát sắc mặt Hoàng Thượng, cân nhắc một hồi rồi lên tiếng, “Lương Vương thành thân, Hoàng Thượng đương nhiên nên ban thưởng hậu hĩnh.”
“Trẫm cũng cho là như thế.” Tần Ca chậm rãi men theo bờ ao, Ôn Quế vội vàng đi theo.
“Trong cung còn bao nhiêu hũ Lộc Nhi tửu?”
“Bẩm Hoàng Thượng, còn hai mươi lăm hũ.”
Ôn Quế hiểu được, hàng năm Hoàng Thượng không hề uống một ngụm Lộc Nhi tửu, toàn bộ là vì lưu lại cho Lương Vương.
“Giữ lại năm hũ, đến ngày thành thân của Lương Vương thì ban cho hắn toàn bộ hai mươi hũ còn lại.”
“Dạ.”
“Đi vào bảo khố của trẫm rồi chọn mấy món trang sức dành cho nữ tử.”
“Dạ.”
“Trẫm nhớ còn một đôi khuyên tai bằng ngọc trai của Đại Đông.”
“Nô tài đã biết.”
“Y phục xuất giá của Liễu Song thì giao cho Ngự Tú Phường.”
Ôn Quế chua xót nuốt một ngụm nước bọt, “Dạ, Hoàng Thượng.” Chỉ có y phục xuất giá của công chúa mới được Ngự Tú Phường may cho. Hoàng Thượng quan tâm đến Lương Vương, ngay cả Vương Phi cũng được để ý. Ôn Quế đau lòng thay cho Hoàng Thượng, nhưng hắn cũng không thể nói được điều gì.
Hai chân tê cứng đến phát đau, nhưng vẫn tiếp tục bước đi vì sợ tổn thương do giá rét, lúc này Tần Ca mới bước vào Đông Noãn Các. Trở lại Đông Noãn Các, Lễ Bộ Thượng Thư đã đứng chờ, Tần Ca lệnh cho y lo liệu hôn lễ của Lương Vương, khi hắn nói ra những yêu cầu hơi quá phô trương thì vẻ mặt của Lễ Bộ Thượng Thư có một chút vặn vẹo, nhưng y không dám nhiều lời, sau khi lĩnh chỉ thì lập tức lui ra ngoài. Theo như y nhìn thấy thì Lương Vương căn bản không hề bị thất sủng! Sau khi Lễ Bộ Thượng Thư rời đi thì Tần Ca hơi nhếch khóe môi, đây sẽ là một hôn lễ còn long trọng hơn so với hoàng tộc thành thân, là bước đầu tiên để Tử Ngang đứng vững trong triều.
Đêm đó Ngũ Tử Ngang không tiến cung, phái người đưa thư bảo rằng cô nãi nãi trên đường bị xóc nảy nên thân mình không khỏe, hắn muốn ở lại cùng với lão nhân gia người. Tần Ca trong cảm giác mất mát chỉ đành phái ngự y tiến đến Lương Vương phủ. Kỳ thật hắn lại thở phào nhẹ nhõm, hắn đã quen có Ngũ Tử Ngang bồi bạn, nếu vẫn tiếp tục chìm đắm, chờ sau khi Tử Ngang thành thân thì chắc chắn hằng đêm hắn sẽ mất ngủ. Nghĩ như thế, Tần Ca cũng không cảm thấy quá khó chịu, gửi gắm tình cảm vào chồng tấu chương xếp đầy trên án thư, hắn lại ôm đồm một ít việc mà quan viên có thể tự xử lý, khi hắn loạn tâm thì hắn sẽ làm như thế.
Trong tân Lương Vương phủ, sau khi cô nãi nãi an giấc thì Ngũ Tử Ngang tự mình tiễn bước ngự y. Đêm đã khuya, không biết Hoàng Thượng có nghỉ ngơi hay chưa. Nhưng ngẫm lại chuyện trong phủ, hắn chỉ có thể quay về, đi gặp nhị đệ và tam đệ. Việc dời phủ rất bận rộn, sau khi bàn luận cùng nhị đệ tam đệ và đám người hầu cận thì đã quá giờ sửu. Lúc này không có khả năng tiến cung, phân phó nhị đệ tam đệ sớm đi nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên Ngũ Tử Ngang bước vào Đào Nhiên Cư của mình. (đào nhiên = vui vẻ)
Ngũ Hiến đã sớm an bài ổn thỏa đệm giường, lò sưởi trong phòng cũng đang lan tỏa hơi ấm, nhưng khi nằm trên giường thì Ngũ Tử Ngang lại ngủ không được. Khi tự kiểm điểm ở Nhân Tâm Đường, tuy rằng cũng là giường đơn gối chiếc, nhưng đều là sau khi trò chuyện mệt mỏi với Hoàng Thượng, nằm xuống liền đi vào giấc ngủ, đến khi đi ra khỏi Nhân Tâm Đường, hắn cơ hồ đều ở tại Đông Noãn Các đến hừng đông. Một ngày không gặp Hoàng Thượng mà trong lòng lúc nào cũng khó chịu.
Lăn qua lộn lại, trằn trọc cả đêm đến tảng sáng thì Ngũ Tử Ngang mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng ngủ cũng không an ổn. Khi hắn trằn trọc thì Tần Ca đã an giấc, dù sao cũng đã quen một mình, cho dù ngủ không được thì Tần Ca cũng ép mình phải nằm xuống.
Ngũ Tử Ngang không ngờ ngay trước lễ đón tất niên mà mình cũng chưa có cơ hội tiến cung. Thân mình của cô nãi nãi vẫn không khỏe, trong phủ đông người nên việc vặt vãnh cũng nhiều lên, những người nhân cơ hội để lôi kéo tình cảm với hắn tựa hồ đã phát hiện Lương Vương cuối cùng cũng hồi phủ, số người tiến đến chúc mừng tất niên nối liền không dứt, bận bịu đến hết ngày thì đêm đã khuya, Ngũ Tử Ngang rất lo lắng, nhưng chỉ có thể phái người tiến cung báo tin bản thân mình cũng không rảnh rỗi.
Đêm trừ tịch là ngày cả nhà đoàn viên, dựa theo quy củ, ngày này trong cung sẽ không thiết yến, để cho quan viên bận rộn cả năm được hảo hảo đoàn tụ cùng người thân trong nhà. Buổi tối mùng một tất niên sẽ thiết yến trong cung, quan viên ngũ phẩm trở lên có thể dẫn theo thê quyến tiến cung cùng Hoàng Thượng chúc mừng. Bất quá năm nay Tần Ca lấy cớ vừa qua nạn tuyết, giảm bớt kinh phí nên hủy bỏ yến tiệc, nguyên nhân chân chính là hắn không muốn gặp Liễu tiểu thư kia.
Ngoài cung vang lên tiếng pháo đón tất niên, trong cung lại có vẻ dị thường quạnh quẽ. Tần Ca không có phi tử, càng không có hoàng tử, thậm chí nội yến trong hoàng thất cũng không có, đêm trừ tịch bồi bạn với hắn chính là Ôn Quế và những người hậu hạ bên mình. Từ ba mươi đến mùng sáu sẽ không phê duyệt tấu chương, mấy ngày này Tần Ca cũng không xử lý triều chính, trừ phi có có cấp báo từ biên ải hoặc xảy ra thiên tai, bằng không sẽ không có ai dâng tấu chương cho hắn, Tần Ca đột nhiên có một chút nhàn rỗi đến phát hoảng.
Thẩn thờ ngồi trên nhuyễn tháp ở Đông Noãn Các, Tần Ca hai tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt chăm chú nhìn ánh nến lập lòe. Đã bốn ngày không gặp Tử Ngang, rất nhớ người nọ. Hắn biết Tử Ngang thật sự bận rộn, không thể tiến cung. Nếu không, Tử Ngang sẽ không biến mất tăm hơi nhiều ngày như thế, huống chi mỗi ngày đều phái người đưa tin cho hắn vài lần, người nọ quả thật là bận đến mức không thể thoát thân.
Ngự thiện phòng làm rất nhiều thức ăn thịnh soạn để đón tất niên, nhưng Tần Ca chỉ ăn vài miếng, toàn bộ đều ban cho đám cung nhân. Trên bàn đặt một bình Lộc Nhi tửu, hắn cũng không uống, chỉ đơn thuần ngửi vào hương thơm của rượu, coi như có người đang cùng hắn đối ẩm. Ôn Quế đứng bên ngoài, suýt nữa đã rơi lệ vài lần, vì sao năm nay Lương Vương lại có thể để Hoàng Thượng một mình như vậy. Nhìn xuyên qua rèm che, thấy Hoàng Thượng cô độc ngồi ở nơi đó, Ôn công công nhịn không được mà gạt lệ. Tất niên nên là hỷ sự, nhưng hắn lại âm thầm muốn khóc.
Chăm chú nhìn ánh nến một hồi, Tần Ca giãn ra hai chân đã tê dại, “Ôn Quế, đến Nhân Tâm Đường.”
“Dạ.” Ôn Quế lập tức vén rèm tiến vào.
“Mang theo Lộc Nhi tửu.”
“Dạ.” Ôn Quế đè xuống chua xót trong lòng, sắc mặt bình tĩnh giúp Hoàng Thượng mang vào hài tử, rồi cầm lấy áo choàng.
Chầm chậm rảo bước trên con đường rải sỏi, Tần Ca không mặc áo choàng, mặc cho gió lạnh tháng chạp thổi đến. Nghênh đón những làn gió, hắn có thể bình tĩnh một chút. Khi Tử Ngang ở Lương Châu, đêm trừ tịch hắn cũng chỉ một mình. Đến mùng năm mùng sáu thì người nọ mới tự tiện trở về. Hắn không thích nhộn nhịp, ngoài trừ những buổi yến tiệc không thể không thiết đãi, phần lớn hắn đều thích yên tĩnh, nếu có thể thì hắn sẽ cùng Tử Ngang tâm sự và chơi cờ. Hắn rất rõ Ôn Quế vẫn đang thắc mắc vì sao hắn không triệu vài người nữ tử tiến cung để cho hắn giải sầu, hắn không phải kẻ đáng thương cần người bồi bạn, ngoại trừ Tử Ngang, cho dù có tịch mịch như thế nào thì hắn cũng sẽ không để cho bên cạnh mình có thêm người dư thừa, huống chi là nữ nhân.
Chậm rãi bước đi, Tần Ca thuận tay ngắt lấy một nhánh mai vàng, khóe miệng hơi nhếch lên, trong tiểu viện mà Ngũ ngự trù đã chiêu đãi thức ăn cho hắn cũng có vài nhánh mai vàng, cũng nở hoa không kém trong cung. Tùy tay giao cành mai cho Ôn Quế, Tần Ca nói, “Bảo dưỡng nó.”
“Dạ, Hoàng Thượng.”
Đến Nhân Tâm Đường, Tần Ca vẫy lui Ôn Quế và Khổng Tắc Huy, thổi tắt toàn bộ ánh nến ở gian ngoài, hắn đem bầu rượu đi vào nội thất, ngồi xuống chiếc giường mà Ngũ Tử Ngang đã từng nằm trên đó. Hắn không để cho Ôn Quế thay đổi đệm giường, ngồi ở nơi này, tựa hồ hắn có thể ngửi được hương vị trên người của Tử Ngang. Ấm áp, giống như nụ cười của người nọ.
_________________
Don't worry about anything
Just do what you love and you believe it's true
Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!