Trảm Nam Sắc

chương 62: đứa bé không còn (tận mắt chứng kiến một màn làm chết tâm)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: CP

Thương Kỳ vẫn đang khóc nức nở, Cố Tân Tân bận rộn an ủi cô ấy, "Đừng lo lắng quá, chị dâu nhất định không sao."

"Chị ấy đẩy em ra sau đó chạy đi cực nhanh, lúc em kịp phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi......"

"Rồi sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi mà......"

Thương Kỳ vẫn khóc không ngừng, "Anh rể nhất định sẽ không bỏ qua cho em, Cửu tẩu, trước tiên chị đừng nói cho anh ấy biết, em đi tìm."

"Khu rừng lớn như vậy biết tìm ở đâu chứ?" Cố Tân Tân thấy cô ta định đi ra ngoài, vội vàng kéo tay cô ta lại.

"Dù là trong thời gian ngắn không thể tìm ra ngay nhưng em cũng không thể ngồi không ở đây được." Thương Kỳ nói xong mở cửa chạy ra ngoài, Cố Tân Tân sợ cô ta xảy ra chuyện gì nên buộc phải đi theo sau.

Hai người nào dám nói ra. Dù sao tính tình của Cận Hàn Thanh thế nào có ai không biết, để cho anh ta biết được Thương Lục mất tích, anh ta nhất định sẽ không quan tâm là ai phải chết nữa rồi.

Trong rừng may là có ánh đèn, nhưng ánh đèn đỏ lại chiếu nguyên một khoảnh xanh thành từng cái vòng lớn màu máu. Chân Cố Tân Tân giẫm lên đám lá khô bên dưới phát ra tiếng loạt xoạt, tiếng tim đập dần tăng lên.

Thương Kỳ sốt ruột muốn phát điên, hô to, "Chị, chị......"

Dưới chân liên tục phát ra tiếng gãy vụn, cô sợ toát mồ hôi. "Vì sao chị dâu phải đi tìm cành gỗ?"

"Chị ấy sẽ khắc, hơn nữa khắc rất đẹp." Thương Kỳ dừng chân, "Cửu tẩu, chị mau quay lại đi, trong bụng chị còn có đứa nhỏ."

"Không sao."

Thương Kỳ chặn trước mặt cô, "Vậy chị đứng đây chờ em, em thật sự nóng ruột muốn chết rồi, em muốn nhanh chóng tìm ra chị em, mà chị thế này......"

Cô ta vừa lo cho Thương Lục lại vừa lo cho thân thể của Cố Tân Tân, Thương Kỳ nóng nảy đến mức đi vòng vòng.

Cố Tân Tân nhìn quanh bốn phía, thầm nghĩ Thương Lục đi một mình vào đây nên cũng sẽ không đi được quá xa, "Vậy chúng ta chia nhau ra đi tìm, ai tìm được trước thì gọi báo cho đối phương."

"Nhưng chị đi lại bất tiện......"

"Chị tự biết tình trạng của mình."

Thương Kỳ nghe vậy thì do dự gật đầu, cô ta vừa xoay người đi được vài bước lại quay về, ngập ngừng nhìn cô như có điều muốn nói.

"Làm sao vậy?"

"Cửu tẩu, lát nữa Cửu ca nhất định sẽ hung hắng mắng em một trận, em......"

Bàn tay buông bên người khẽ nắm chặt. "Chỉ cần có thể giấu được anh hai là ổn rồi, Cận Ngụ Đình sẽ không trách em đâu."

Vành mắt Thương Kỳ lần nữa đỏ ửng, "Nhất định sẽ, nói không chừng anh ấy còn sẽ dạy cho em một bài học, đến lúc đó chị phải đứng ra nói giúp em đấy?"

Cố Tân Tân chết lặng gật đầu, sau đó nhìn Thương Kỳ bước nhanh đi, chân cô bị cành cây quẹt vào mà cũng không biết.

Khu rừng sâu hun hút không thấy điểm dừng, Cố Tân Tân lại không hề sợ hãi, bóng cây loang lổ rơi xuống khuôn mặt cô, càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt trống rỗng dọa người. Cô nhìn bốn phía xung quanh, chân đá phải bụi cây bên cạnh, tiếng xào xạc rơi vào trong tai, vạch từng cành lá chặn trước mặt trong sự tĩnh lặng vây quanh.

Cố Tân Tân đi một đoạn đường rất dài, nếu không tìm được thì cô cũng chỉ có thể về trước.

Cô ngờ ngợ như cách đó không xa hình như có một bóng người, Cố Tân Tân chăm chú nhìn kỹ, là Thương Lục.

Cô ấy ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy mình, tựa lưng lên một đoạn gậy trúc dài phía sau.

Vẻ mặt Cố Tân Tân lộ vẻ vui mừng, đang muốn tiến lên thì lại nghe thấy được tiếng bước chân dồn dập đến từ một hướng khác.

"Thương Lục!"

Giọng nói còn đến trước cả khi bóng người xuất hiện, Cố Tân Tân dừng chân, cô nhìn thấy Cận Ngụ Đình bước nhanh tới trước mặt Thương Lục, anh hơi nghiêng người, toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt đều bày ra trọn vẹn trước mắt Cố Tân Tân.

Thương Lục ngẩng đầu không nói, tóc tai xõa tung rối bời, nhưng một cảnh tượng này cũng đủ kích thích hệ thần kinh thị giác của Cận Ngụ Đình rồi.

Anh đưa tay kéo cô lên, Cố Tân Tân thấy chồng của chính mình ôm chị dâu của anh vào trong lòng. Cánh tay anh run rẩy, lồng ngực rắn chắc ôm Thương Lục thật chặt. "Sao lại cứ chạy loạn vậy chứ? Sao lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng? Thương Lục, em nói đi."

Cảnh tượng trước mắt Cố Tân Tân mơ hồ, hai chân cô như là bị đóng đinh tại chỗ, lùi không được mà tiến cũng chẳng xong.

Một cảm giác tê tâm liệt phế lan tràn từ tận trong đáy lòng đang dần nhấn chìm cô. Cơn đau này gần như khiến cô ngộp thở, giống như có hai bàn tay đang không ngừng bóp chặt trái tim. Cố Tân Tân đứng bên cạnh, hoàn toàn nhấn chìm chính mình trong bóng tối lạnh lẽo.

Mặc dù lúc này trong mắt Cận Ngụ Đình hoàn toàn không có cô nhưng cô vẫn là sợ bị người khác nhìn thấy được. Cô thật sự không muốn để cho ai thấy bộ dạng chật vật này của mình khi bước ra ngoài sáng.

Thương Lục cúi thấp đầu, Cận Ngụ Đình hơi buông lỏng cô ra, hai tay vén mấy sợi tóc dài của cô ra sau tai. "Sao lại chạy ra đây?"

"Em... Em tìm đồ."

"Bây giờ em không thể động vào đồ sắc nhọn có biết hay không? Như vậy em sẽ làm chính mình bị thương mất."

Đoạn đối thoại của hai người truyền tới tai Cố Tân Tân rất rõ ràng, Thương Lục kéo tay Cận Ngụ Đình xuống. "Nhưng em thích."

"Vậy em phải mau khỏe lại."

"Em làm sao? Em đâu có chỗ nào không tốt?"

Cận Ngụ Đình hơi cúi người, ánh mắt ghim chặt lên người phụ nữ trước mặt, Cố Tân Tân không nhìn thấy ánh mắt của anh nhưng không cần suy nghĩ cô cũng có thể biết được lúc này anh nhất định là muốn có bao nhiêu ôn nhu dịu dàng liền có bấy nhiêu.

"Vậy em nói tôi nghe, em có nhận ra tôi không?"

Đôi mắt Cận Ngụ Đình bình tĩnh nhìn cô, thế nhưng đáy mắt Thương Lục lại tĩnh lặng như dòng nước chết, hai tay anh thêm phần sức lực nắm chặt lấy bả vai của cô.

Gương mặt Cố Tân Tân bao phủ bởi một tầng lạnh lẽo, cô cắn môi, không để cho mình được phát ra một âm thanh nhỏ nào.

Cô còn cho rằng những lời đồn kia cũng chỉ là vô căn cứ mà thôi, nhưng nếu thật sự là như vậy thì khi anh tìm được cô ấy có cần phải ôm chặt trong lòng như vậy không?

Đáy mắt thâm sâu của Cận Ngụ Đình nhuốm một chút vui vẻ, may là Thương Lục không đi xa nên anh còn có thể tìm được cô ấy. Ánh mắt lo lắng của anh chiếu lên đôi mắt Thương Lục, Cận Ngụ Đình nắm chặt bả vai thon gầy của cô ấy, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, cánh tay vòng qua vai Thương Lục ôm lấy cô ấy lần nữa.

Viền mắt Cố Tân Tân lần nữa nóng lên, nước mắt như một chuỗi trân châu thi nhau rơi xuống.

Cô không muốn nhìn nữa, cụp mắt xuống, lấy tay che mặt.

Cô không hiểu vì sao mình lại phải khóc, một màn cô mong muốn bắt được bao lâu nay chẳng phải hiện tại đang hiện ra ở trước mắt hay sao?

Thế nhưng Cố Tân Tân lúc này thật không thể làm bộ thản nhiên lấy điện thoại di động ra sau đó quay lại toàn bộ được nữa, hiện tại ngay cả sức lực để đưa tay ra cô cũng không có.

Thương Lục tựa vào ngực Cận Ngụ Đình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng anh, "Không sợ, không sợ."

Cô ấy đã điên khùng đến vậy rồi mà còn muốn đi an ủi người khác, căn bản là không biết sau khi cô ấy trốn đi thì trong nhà đã loạn thành như thế nào hay sao.

Thấp thỏm trong lòng Cận Ngụ Đình cuối cùng rốt cuộc cũng hạ xuống, "Đi, chúng ta trở về."

Con đường nhỏ trong rừng cũng không dễ đi, Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Ngụ Đình kéo bàn tay Thương Lục, hai người một trước một sau rời khỏi, hai cái bóng xếp chồng lên nhau.

Hai chân Cố Tân Tân cứng ngắc, cô ngây ngốc đứng đó tựa như là người đứng xem, càng giống như một kẻ thứ ba cái gì cũng không biết.

Trong rừng khôi phục sự yên tĩnh, Cố Tân Tân chuyển bước chân, một chùm sáng đột nhiên chiếu lên mặt cô, soi rõ khuôn mặt có bao nhiêu chật vật.

Cố Tân Tân cuống cuồng muốn rời khỏi, không để ý dưới chân có vật chắn, liền cứ như vậy ngã rầm xuống.

Bàn tay đau đến mức không đứng dậy nổi, lúc Cố Tân Tân ngồi dậy mới phát hiện một bàn kia tay vậy mà đang vô thức bảo vệ bụng mình.

Cô ngơ ngác bỏ tay ra, ánh mắt dừng lại trước bụng.

Quả nhiên là nói dối lâu quá rồi, ngay cả cô cũng cho rằng đứa trẻ trong bụng là thật.

Cố Tân Tân đưa tay lau nước mắt trên mặt nhưng vô ích, cô chỉ có thể giơ cánh tay lên dùng tay áo để lau.

Cô không chọn đường cũ đi ra mà đi tới một phía khác, thấy có xe taxi ở cửa xếp hàng đợi đón khách, trên đầu gối cô toàn là bùn đất chưa kịp lau sạch.

"Lên xe đi? Cô muốn đi đâu?" Một tài xế nhiệt tình thò đầu ra hỏi.

Cố Tân Tân gật nhẹ đầu, mở cửa xe ngồi xuống.

Cô đọc ra một địa chỉ, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Thiến.

Cận Ngụ Đình đưa Thương Lục ra khỏi khu rừng, Thương Kỳ lo lắng đi lòng vòng ở bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng bước chân thì ngay lập tức nhìn lại, khuôn mặt căng thẳng thoáng giãn ra, mừng rỡ như bắt được vàng, "Chị, chị!"

Thương Kỳ chạy tới ôm chầm lấy Thương Lục. "Chị làm em sợ muốn chết, sau này chị nhất định không được chạy lung tung nữa đó."

Cũng may là Thương Lục không bị thương gì, thời gian lạc đường cũng không lâu nên có lẽ phía Cận Hàn Thanh vẫn có thể giấu được.

Hai hàng lông mày Cận Ngụ Đình vẫn nhíu chặt, "Đưa chị em về đi."

"Vâng." Thương Kỳ kéo tay của Thương Lục, sau đó nhìn phía sau Cận Ngụ Đình, "Cửu tẩu đâu ạ?"

"Cố Tân Tân? Cô ấy..."

"Chị ấy đi tìm cùng em, anh không gặp chị ấy sao?" Vẻ mặt Thương Kỳ hoảng hốt. "Chị ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?"

"Cô cứ đưa Thương Lục về trước đã, anh hai không thấy cô ấy nhất định sẽ nghi ngờ, tôi quay lại tìm xem sao."

"Được." Thương Kỳ vội vàng nói. "Chúng em đi cùng nhau vào rừng, sau đó lại tách ra tìm hai người."

Cận Ngụ Đình lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Tân Tân, tiếng chuông điện thoại di động truyền tới trong tai nhưng lại không có ai nghe máy.

Trong lòng anh lại một lần nữa hoảng hốt, không nghe điện thoại là vì xảy ra chuyện rồi sao?

"Cửu ca, nếu không em với anh cùng đi tìm đi?"

"Đừng thêm phiền phức nữa." Cận Ngụ Đình ném lại một câu đó rồi xoay người đi vào khu rừng.

Thương Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, ánh mắt lạnh lùng, sau đó khẽ kéo tay Thương Lục. "Chị, chúng ta đi."

Cố Tân Tân ngồi ở phía sau xe, lúc ra khỏi phòng ngủ không mặc áo khoác nên lúc này đã sớm lạnh run, tài xế bật máy sưởi rồi nói: "Cô rõ ràng là đi ra từ khu trượt tuyết, sao không mặc nhiều một chút?"

Cô dựa vào cửa sổ xe không nói, vẻ mặt cô quạnh, tài xế liếc nhìn, không làm phiền cô nữa.

Điện thoại di động trong lòng bàn tay một lần nữa vang lên, lại là Cận Ngụ Đình gọi tới. Cố Tân Tân khẽ nhếch khóe miệng, lúc này anh mới phát hiện không thấy cô, hẳn là lúc này mới nhớ tới cô đi?

Anh coi cô là cái gì chứ?

Cận Ngụ Đình gọi tên Cố Tân Tân, ngón tay không ngừng nhấn nút gọi lại.

Một hai lần thì có thể tự lừa mình dối người là do không nghe thấy, thế nhưng anh gọi mười mấy cuộc điện thoại đều không có người nghe máy, nhất định là cô đã xảy ra chuyện rồi.

Sắp đến cuối năm nên khu trượt tuyết du khách rất đông đúc, ngư long hỗn tạp(), thực sự là loại người gì cũng có. Cận Ngụ Đình lo lắng đến mức trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, anh rõ ràng đã bảo cô ngoan ngoãn đợi trong phòng, cô không có nghe lọt tai sao?

() giải thích ở ngay câu sau:

"Cố Tân Tân —— "

Trong rừng có tiếng vọng lại, kèm theo khí lạnh phả lên mặt Cận Ngụ Đình, anh nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ một màu xanh thì không nhìn thấy bất cứ một bóng dáng khác nào cả.

Anh không dám nghĩ đến cô đã thật sự xảy ra chuyện, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ có đủ loại cảnh tượng máu tanh, tàn nhẫn xuất hiện ở trong đầu anh, Cận Ngụ Đình nóng nảy đến mức nắm chặt bàn tay lại, " Cố Tân Tân!"

Trong cánh rừng không có thanh âm nào của Cố Tân Tân đáp lại, anh sốt ruột đến mức đi lòng vòng, bước chân nhanh hơn, một cành trúc đập vào mặt Cận Ngụ Đình, tạo ra một vết xước dài.

Anh không có thời gian để ý đến đau đớn, lúc này lòng Cận Ngụ Đình nóng như lửa đốt, trái tim giống như hết lần này đến lần khác bị quay trên chảo lửa nóng rát.

Có phải là người nhà họ Trần vẫn không chịu ngoan ngoãn, nên thừa dịp anh không ở bên cạnh Cố Tân Tân lại ra tay hay không?

Có phải là người nhà họ Tần hay không? Nói không chắc, thực sự không nói chắc được!

Có thể là...

Suy nghĩ trong đầu Cận Ngụ Đình hỗn loạn, liên tục gọi tên Cố Tân Tân, tiếng nói của anh càng càng càng run rẩy, bước chân lảo đảo va vào cả nhánh cây, cổ lại bị rạch thêm một đường.

Sau một lúc lâu Cận Ngụ Đình mới hơi tỉnh táo lại một chút, thật sự là anh bị ngu mà, một mình anh vào tìm Thương Lục là bởi vì không muốn bị người khác biết, nhưng Cố Tân Tân thì khác, anh có thể điều thêm nhiều người vào tìm cô.

Cận Ngụ Đình ra khỏi khu rừng, tìm người phụ trách khu trượt tuyết, rất nhanh đã có bảo vệ được phân công đi ra.

Tần Chi Song biết được tin tức, lo lắng đến mức đứng ngồi không yên. "Sao lại không thấy? Tân Tân còn đang mang thai đó, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Cận Vĩnh Nham an ủi bà mấy câu, nếu thực sự không tìm thấy thì báo cảnh sát.

Thương Lục về tới phòng, Cận Hàn Thanh tắm sạch sẽ cho cô, hiện tại đang yên tĩnh ngồi ở góc giường.

Cận Hàn Thanh dùng khăn cẩn thận từng li từng tí lau tóc cho cô ấy, bàn tay hơi giữ lại đầu cô ấy. "Đừng nhúc nhích, tóc còn chưa sấy."

Máy sấy được cắm điện, tiếng vù vù át đi tiếng nói chuyện, động tác của người đàn ông cẩn thận như nâng niu thứ vật báu, chỉ cần Thương Lục của anh ta không có việc gì thì sống chết của người khác anh ta cũng chẳng buồn quản.

Cận Ngụ Đình đứng ở bên ngoài khu rừng, bàn tay chống eo, đôi mắt sắc bén dán ở lối đi vào khu rừng.

"Không sao chứ? Sao đột nhiên Tân Tân lại đòi đi vào rừng?" Tần Chi Song lo lắng nói, bà cứ có dự cảm sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Cận Ngụ Đình mím chặt không nói, ánh mắt âm u, cố nén để không suy nghĩ lung tung.

Sau một lúc lâu, đoàn người nối tiếp nhau đi ra.

"Không tìm được."

"Khu rừng không lớn, những nơi nên tìm cũng đã tìm hết cả rồi..."

Khuôn mặt Tần Chi Song kinh hãi, "Vậy là ý gì?"

"Cô ấy không có trong đó, có phải là đã xuống núi rồi không?"

Tiếng hít thở Cận Ngụ Đình có chút nặng nề, chuông điện thoại di động của Tần Chi Song đột nhiên vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, bà nhìn màn hình, "Là Tân Tân!"

Mi tâm người đàn ông nảy lên một cái, thấy Tần Chi Song vội vàng nghe điện thoại, "Alo."

Tiếng Cố Tân Tân từ đầu bên kia truyền tới, sắc mặt Tần Chi Song khẽ biến, Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm, ánh mắt của bà hoàn toàn không giống với bình thường, dường như khó có thể tin nổi, lại giống như không thể chấp nhận nổi.

"Mẹ?"

Tần Chi Song buông cánh tay xuống, khẽ giương mi mắt nhìn về phía Cận Ngụ Đình. "Con bé đang ở bệnh viện."

"Cái gì?"

Tần Chi Song xoay người đi ra ngoài. "Con theo mẹ qua đó một chuyến."

Đi tới bãi đỗ xe, Tần Chi Song vịn vào cửa xe, Cận Ngụ Đình móc chìa khóa xe ra. "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Tân Tân sảy thai."

Cận Ngụ Đình nắm chặt chìa khóa xe trong tay. "Cô ấy nói như vậy?"

"Lúc này đang ở bệnh viện, đứa trẻ không còn nữa." Tần Chi Song nói xong, mở cửa xe ngồi vào.

Ngón tay Cận Ngụ Đình hơi run, cảm giác trong lồng ngực không nói lên lời, trong bụng của cô có đứa trẻ hay không, trong lòng cô và anh đều biết rõ, cô biết sớm muộn sẽ lộ ra nên thật sự nhân lúc này kết thúc sao?

Anh ngồi vào ghế, lái xe rời khỏi khu trượt tuyết.

Đến bệnh viện Cố Tân Tân nằm, Tần Chi Song bước nhanh đi về phía trước, đến cửa phòng bệnh, sắc mặt bà nặng nề dừng lại bước chân.

Cận Ngụ Đình không thể chờ được nữa đưa tay đẩy cửa phòng đi vào.

Mãi cho đến khi thấy Cố Tân Tân nằm ở trên giường, Cận Ngụ Đình mới không thể không thừa nhận chuyện này là sự thật. Cô đang đắp chiếc chăn mỏng của bệnh viện, thấy hai người đi vào, chỉ khẽ gọi một tiếng: "Mẹ."

Tần Chi Song còn chưa thể chấp nhận sự thật này, "Tân Tân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cận Ngụ Đình đi tới trước giường, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Cố Tân Tân không buông, nhưng cô thì ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho anh, "Xin lỗi."

"Thực sự không còn sao?"

Cố Tân Tân quay mặt đi, khóe mắt lúc này vẫn còn đau nhói.

Tần Chi Song ngồi xuống, kéo bàn tay của Cố Tân Tân. "Đang yên đang lành, sao đứa trẻ lại mất được?"

"Con bị ngã."

"Con... Con chạy tới khu rừng rách nát đó làm cái gì!"

Cố Tân Tân chóp mũi cay cay, cô không muốn nhớ lại cảnh lúc đó, nhưng nó lại không ngừng phát lại trong đầu cô, cô nhắm mi mắt lại, "Chị dâu biến mất nên con đi tìm chị ấy."

"Cái gì?" Hiển nhiên là Tần Chi Song không hề hay biết chuyện này."Thương Lục không phải là đang khỏe mạnh ở trong phòng sao?"

"Này phải kể đến công Ngụ Đình, anh ấy đã tìm được chị dâu rồi."

Cận Ngụ Đình không lên tiếng nhưng trong lòng cũng đã rõ, lúc anh tìm thấy Thương Lục có lẽ cô ấy đã chứng kiến từ đầu đến cuối.

Tần Chi Song trầm mặc một lúc, trong lòng cũng đã có suy đoán, bà nhìn vẻ mặt của Cố Tân Tân, "Thương Lục bị lạc, ai cũng sẽ lo lắng..."

"Mẹ, con đã nhìn thấy Cận Ngụ Đình ôm chị dâu vào lòng, anh ấy dỗ dành nói chị ấy không phải sợ, nếu như chỉ là mối quan hệ em chồng chị dâu bình thường thì còn cần làm đến mức đó sao?"

"Cố Tân Tân!" Sắc mặt Cận Ngụ Đình đột nhiên thay đổi, "Em có biết mình đang nói cái gì không?"

"Tôi đương nhiên biết, tôi chỉ là đem những gì mình nhìn thấy nói hết ra mà thôi." Cố Tân Tân không muốn kìm nén thêm nữa, nước mắt trào ra, "Tôi cũng mong là mình chưa từng nhìn thấy gì hết."

"Vậy nên..." Cận Ngụ Đình cắn chặt hàm răng. "Con cũng không còn rồi, là thật sao?"

"Đúng, " Cố Tân Tân muốn cười, nhưng nụ cười ấy nhìn lại còn khó coi hơn cả khóc, "Nếu như tôi không nhìn thấy cảnh đó thì lúc quay người đi đã không bị vấp ngã, con cũng sẽ không bị mất. Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh, nên tôi tự mình bắt xe đến bệnh viện!"

Tần Chi Song đứng dậy, đánh mạnh lên vai Cận Ngụ Đình.

Anh khẽ nhắm mắt, Cố Tân Tân ngước mắt lên, lúc này mới thấy một vệt đỏ cực kỳ rõ ràng trên mặt anh, trên cổ cũng có mấy vết cắt.

Tần Chi Song tức giận đến mức liên tục đánh lên người Cận Ngụ Đình, người đàn ông từ từ mở mắt ra, thật giỏi, cái cơ hội tốt nhất cô muốn tìm này hóa ra là muốn dùng trên người anh!

Cô cứ như vậy mà dễ dàng nói con không còn nữa, cơ hội ngàn năm có một này hiếm có biết bao nhiêu?

Cố Tân Tân đón lấy ánh mắt của anh, cô cũng chẳng sợ anh nói ra chuyện mang thai giả, con người một khi đã không còn quan tâm đến gì nữa thì cũng chẳng có gì phải sợ.

Cùng lắm thì cô bị đuổi ra khỏi Cận gia chứ gì?

Bây giờ cô còn gì để lưu luyến với cái nhà đó đây?

Môi Cố Tân Tân khẽ run, Tần Chi Song đau lòng không thôi, chán nản ngồi lại mép giường.

Cận Ngụ Đình cười lạnh, "Cố Tân Tân, cô có biết bản thân mình đã nói cái gì, làm cái gì rồi không?"

"Biết." Cô không ngu, có gì không rõ ràng?

Cận Ngụ Đình nâng chân lên muốn ra đi ngoài, Tần Chi Song thấy vậy vội kéo tay anh lại."Con đi đâu?"

"Mẹ không nghe cô ấy nói không muốn gặp con sao?"

"Ngụ Đình, đã là lúc nào rồi, hai đứa các con..."

Cận Ngụ Đình rút cánh tay ra, ánh mắt anh không liếc lấy một cái về phía giường bệnh, Cố Tân Tân sắc mặt trắng bệch nằm ở đó, nhìn như vậy cũng đủ khiến người ta lo lắng cỡ nào?

Anh cười lạnh thành tiếng, không để ý Tần Chi Song mà bước nhanh ra ngoài.

Chóp mũi Cố Tân Tân chua xót đau đớn, người đàn ông đi tới cửa, không chút do dự mà mở cửa ra, hình bóng cao lớn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.

Tần Chi Song tức giận gọi."Lão Cửu!"

Cửa bị đóng mạnh, rầm một cái, đầu cô đau như búa bổ.

Cố Tân Tân ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu gối, cứ mãi không nghĩ ra tại sao cô lại khó chịu như vậy, tim giống như bị người ta dùng dao khoét thật sâu. Tần Chi Song nhìn cô như vậy cũng mấy không dễ chịu."Tân Tân, đừng khóc, khóc hỏng cả mắt cũng không tốt."

Cố Tân Tân không dám nói người trong nhà biết, càng cảm thấy mình thật là buồn cười, sao có thể để cho người lớn hai bên vì một đứa con vốn dĩ không tồn tại mà đau lòng như vậy chứ?

"Mẹ, xin lỗi."

Gặp phải chuyện như thế này, Tần Chi Song biết cô mới là người khó chịu nhất, "Tân Tân, con còn trẻ như vậy, chăm sóc tốt cho thân thể, rồi sẽ lại có con thôi."

Cận Ngụ Đình ra đến cổng bệnh viện, Khổng Thành đã đến, đang đứng cạnh xe chờ anh.

"Cửu gia." Khổng Thành tiến lên phía trước, nhận ra sắc mặt anh rất bất thường, "Ngài không sao chứ?"

Ánh mắt thất thần của Cận Ngụ Đình rơi xuống mặt Khổng Thành, cứ nhìn như vậy rất lâu khiến cho Khổng Thành càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng, "Cửu gia?"

Làm sao đi có một chuyến đến khu trượt tuyết lại biến thành thế này rồi? Nếu không xảy ra chuyện lớn chắc hẳn đã không về sớm như vậy.

"Không sao," Cận Ngụ Đình liếc cánh cửa xe đóng chặt. "Cố Tân Tân nói đứa bé không còn nữa."

Khổng Thành giật mình không thôi, chuyện mang thai giả anh ta cũng biết, nhưng bây giờ náo loạn thành như vậy...

Anh ta mở cửa xe ra, "Cửu gia, để tôi đưa ngài về trước đã."

Cận Ngụ Đình ngồi vào trong xe, Khổng Thành tự mình mở cửa xe leo lên, trong lúc xe khởi động lại dè dặt nhìn Cận Ngụ Đình. "Cửu gia, lúc này ngài cũng nên..."

Thân thể người đàn ông hơi dựa về phía sau, toàn thân uể oải mất sức sống, giọng nói cũng mang theo sa sút vô cùng, "Tôi cũng không muốn gặp lại cô ta."

Khổng Thành nghe xong lời này, đáy mắt tràn lên vẻ khó tin.

Chiếc xe đi ra khỏi bệnh viện, Cận Ngụ Đình nhắm lại mắt dặn dò. "Đến biệt thự Thụ Sơn."

"Vâng."

Đêm đó Cận Vĩnh Nham cũng trở về, xảy ra chuyện như vậy thì ai còn có tâm tình mà ở lại khu trượt tuyết nữa?

Chuyện Cố Tân Tân sảy thai vẫn là do Triệu Thiến tìm người họ hàng tạo một màn lừa gạt trót lọt, chủ yếu là vì người Cận gia sẽ không tra kỹ, Cận Ngụ Đình không nói, Cố Tân Tân cũng không nói thì ai có thể biết được chân tướng chứ?

Lúc Cận Hàn Thanh biết được chuyện này, vẻ mặt lãnh đạm, nếu là chuyện không liên quan tới anh ta thì anh ta cũng không nhọc lòng quan tâm.

Anh ta thật không dễ gì mới đưa Thương Lục ra ngoài được một lần nên dĩ nhiên sẽ không vì vậy mà trở về, Tần Chi Song cũng không tiện miễn cưỡng anh ta.

Buổi tối hôm đó Thương Kỳ biết được tin Cố Tân Tân sảy thai lập tức gọi điện thoại tới, cô ta không ngừng tự trách, liên tục nói là lỗi tại mình, nếu như không vì cô quá để tâm đến Thương Lục bỏ mặc Cố Tân Tân thì đã không xảy ra chuyện như vậy.

Nói mãi nói mãi cuối cùng lại để Thương Kỳ khóc đến không ngừng được, thật ra trong lòng Cố Tân Tân biết rất rõ chuyện này một chút cũng không liên quan đến Thương Kỳ.

Buối tối, Cố Tân Tân khăng khăng đòi Tần Chi Song cho về nhà, Tần Chi Song liên tục gọi cho Cận Ngụ Đình, nhưng từ đầu tới cuối anh đều không bắt máy.

"Mẹ, con với mẹ cứ vậy đi về là được rồi."

"Tân Tân, sảy thai là chuyện nghiêm trọng đến thế nào, không phải là cái trò đùa, con nhất định phải ở lại trong bệnh viện quan sát thêm."

Cố Tân Tân không lay chuyển được Tần Chi Song, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, "Tân Tân."

"Mời vào."

Triệu Thiến đẩy cửa đi vào trong, nhìn thấy Tần Chi Song thì lên tiếng chào hỏi, "Bác gái, chào bác."

"Chào cháu."

"Cháu là bạn học của Tân Tân, cũng là bạn tốt của cậu ấy."

Tuy trong lòng Tần Chi Song khó chịu không thôi nhưng vẫn cực kỳ nhẫn nhịn không để cảm xúc hiện lên gương mặt."Cám ơn cháu đã đến thăm Tân Tân."

"Mẹ, " Cố Tân Tân không đành lòng để bà ở lại bệnh viện với mình. "Bác sĩ nói ngày mai là có thể xuất viện rồi, con có bạn chăm sóc rồi mà, không sao đâu, mẹ mau về trước đi."

"Nhưng con như vậy, mẹ không yên lòng được."

"Bác gái, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tân Tân." Triệu Thiến ngồi xuống mép giường, liếc Cố Tân Tân một cái, "Tâm trạng cậu ấy bây giờ rất tệ, mà tâm trạng bác chắc cũng không khá hơn, vẫn là để cháu chăm sóc cậu ấy là được rồi."

Tần Chi Song suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu, "Tân Tân, con muốn ăn gì?"

"Lát nữa con bảo Triệu Thiến đi mua, mẹ đừng lo lắng."

"Vậy ngày mai mẹ tới đón con xuất viện."

"Cám ơn mẹ."

Tần Chi Song đi ra khỏi phòng bệnh, cánh cửa từ từ khép lại, hình ảnh Cố Tân Tân cô đơn ngồi trên giường, còn có ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu lên bả vai thon gầy đập vào mắt bà. Lúc này hẳn cô là người đau lòng nhất, ai cũng không thể an ủi. Mặc dù cô không phải là con gái của bà nhưng cảnh tượng như vậy đặt trước mắt khó tránh khỏi khiến lòng người thương tiếc.

Triệu Thiến chờ cho cánh cửa hoàn toàn đóng lại, chờ thêm một lát, sau đó mới vội vàng hỏi."Chuyện này là thế nào? Sao cậu lại gọi bà ấy là mẹ?"

Cố Tân Tân nằm về giường, kéo chăn qua đỉnh đầu, "Gì cũng đừng hỏi."

Bây giờ cô không muốn nói gì hết, Triệu Thiến thấy vậy cũng đành phải im lặng ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Nửa đêm Cố Tân Tân tỉnh dậy vì khát nước, Triệu Thiến bên cạnh đã ngủ rồi, dù là cô ấy đã tắt đèn nhưng màu trắng vẫn ngập tràn trong mắt. Cô sợ mùi trong bệnh viện, nó khiến cho con người ta cảm giác như cách cái chết rất gần, nhưng lúc này cô lại không thể trở về nhà mà chỉ có thể ở đây chờ đợi.

Cố Tân Tân ngồi ở mép giường nhìn cái bóng của mình chiếu trên bức tường tạo thành một vệt đen cô đơn.

Cô không biết Cận Ngụ Đình lúc này đang làm gì, hẳn là lúc này anh đã sớm hết tức giận về đến nhà, hoặc là, anh còn đang lo lắng cho Thương Lục?

Cố Tân Tân chưa bao giờ có cảm giác khác lạ như hôm nay, cảm thấy bản thân mình chỉ là một người thừa.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Chi Song đã đến rồi, sau khi làm thủ tục xong xuôi thì đưa Cố Tân Tân về nhà.

Đi vào tòa nhà Tây, người giúp việc tiến lên phía trước giúp cầm đồ, Tần Chi Song nhìn cô ta hỏi, "Trước khi ra ngoài tôi dặn cô nấu canh gà, thế nào rồi?"

"Hầm xong rồi ạ, còn làm thêm cả điểm tâm, chỉ chờ Cửu phu nhân trở về."

"Tân Tân, ăn một chút rồi hẵng lên lầu nghỉ ngơi."

Cố Tân Tân không muốn từ chối ý tốt của Tần Chi Song."Vâng."

Người giúp việc đem điểm tâm bày lên bàn, đặt canh gà đến trước mặt Cố Tân Tân, trong lòng cô có chuyện che giấu nên khẩu vị cũng không ra sao.

Tần Chi Song liếc qua phòng ngủ chính trên lầu."Lão Cửu đến công ty rồi sao?"

"Phu nhân, tối qua Cửu gia không về."

Cố Tân Tân hơi gia tăng sức lực trong tay, sắc mặt Tần Chi Song tái xanh, không nói gì nữa.

Ăn sáng xong, Tần Chi Song đưa cô trở về phòng, sau khi thấy Cố Tân Tân ngoan ngoãn nằm xuống mới đi ra ngoài.

Tần Chi Song gọi điện thoại cho Cận Ngụ Đình, lúc này anh rốt cuộc đã chịu bắt máy.

"Alô."

"Con đang ở đâu?"

"Mẹ, con ở công ty."

Tần Chi Song ra khỏi tòa nhà Tây, "Tối hôm qua con ở đâu?"

"Mẹ, con chỉ là không về tòa nhà Tây mà thôi."

"Tại sao không về nhà?"

Cận Ngụ Đình đi đến trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, phóng tầm mắt ra xa, cả thành phố dường như đã thức giấc, nắng ấm chiếu lên tấm thủy tinh trong suốt, phản chiếu ra một đôi mắt mê người. "Con còn có cả chỗ ở khác mẹ cũng không phải không biết, hơn nữa trước đây con cũng đâu có thường về tòa nhà tây."

"Nhưng sau khi kết hôn, ngoại trừ lúc đi công tác thì có ngày nào con không về nhà đâu?"

Một câu này của Tần Chi Song tàn nhẫn đập cho anh tỉnh táo, anh nghĩ kỹ lại, quả thật là như vậy.

Có phải chính là vì như thế nên Cố Tân Tân mới không sợ gì mà đem toàn bộ chuyện sảy thai đẩy lên người anh?

Chuyện mang thai giả không lừa gạt được nên chắc chắn phải tìm một biện pháp giải quyết, nhưng Cận Ngụ Đình không ngờ tới anh lại thành nhân vật then chốt trong câu chuyện lừa gạt này.

Cố Tân Tân bị Thương Lục đẩy một cái, đụng đau như vậy cũng không chịu tính kế lên người cô ấy, vậy mà cô có thể xuống tay với anh?

Tối qua Cận Vĩnh Nham đến tìm anh, suýt chút nữa là ra tay đánh người rồi, chuyện mất con lớn như vậy lại còn liên lụy đến mối quan hệ không minh bạch giữa anh và Thương Lục. Cận Ngụ Đình không giải thích, cũng biết không giải thích được gì.

Ánh mắt tối tăm của anh dừng lại ở một điểm, bộ dạng hoảng hốt lo sợ sau khi anh phát hiện ra Cố Tân Tân mất tích dường như còn thấp thoáng trước mắt.

Khi mà trong lòng anh cực kỳ lo lắng trong đầu toàn là suy nghĩ về cô thì cô đang làm gì chứ?

Cô đang tính toán xem làm thế nào để đem chuyện đứa bé xử lý cho gọn gàng, cho nên cô không nghĩ tới gọi điện cho anh đầu tiên, mà là sau khi đến bệnh viện sắp xếp ổn thỏa mới trực tiếp gọi cho Tần Chi Song.

Cận Ngụ Đình trong lòng như bị đâm một cái đau đớn, đó là cái cảm giác không thể nói ra lời, ngoại trừ khổ sở, còn có, không hề thoải mái chút nào.

"Lão Cửu!" Tần Chi Song không nghe thấy tiếng anh trả lời, không nhịn được nâng cao giọng.

"Mẹ, sắp đến Tết rồi, mẹ lo cho tốt chuyện trong nhà là được."

"Con mau trở về, Tân Tân vừa sảy thai, con không thể bỏ con bé ở nhà một mình như thế được."

Khóe môi Cận Ngụ Đình hiện ra một nụ cười gằn, ngụy trang thật đến thế, sợ là toàn bộ người trong nhà đều bị cô lừa.

"Chuyện riêng của con, con tự có chừng mực."

Tần Chi Song thở dài, con cái trong nhà đều lớn cả rồi, thật sự quản không được nữa.

Cố Tân Tân nằm trên giường lớn xoay hết sang bên này đến bên khác, nhắm mắt lại, trong không khí đều là mùi của Cận Ngụ Đình. Cô rất muốn về nhà, nếu như là trước đây thì lúc này hẳn là cô giúp mẹ sắm đồ Tết, quét dọn vệ sinh, dán câu đối...

Nhưng nếu cô về nhà, bố mẹ chắc chắn sẽ bảo cô và Cận Ngụ Đình về cùng nhau, lại còn có thể hỏi chuyện đứa bé.

Cô không ngủ được, lăn lóc một hồi cuối cùng đành ngồi dậy, hơn nửa ngày cứ ngơ ngơ ngác ngác như vậy mà trôi qua.

Chập tối, lúc Cố Tân Tân chuẩn bị xuống lầu, vừa mở cửa ra thì lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới. Trong lòng cô hoảng hốt, người giúp việc vừa mới lên gọi cô xuống ăn cơm tối nên không thể nào lại lên thêm lần nữa, vậy người kia hẳn là Cận Ngụ Đình rồi?

Cố Tân Tân thu lại bàn tay đặt trên nắm cửa, tiếng bước chân đến ngoài cửa thì dừng lại.

Cô nhìn bốn phía, theo bản năng muốn giả vờ không nghe thấy gì trốn đi, Cố Tân Tân không biết lát nữa gặp Cận Ngụ Đình có thể nói gì.

Cốc cốc ——

Tiếng gõ cửa vang lên, trong lòng Cố Tân Tân hơi trùng xuống, trước giờ Cận Ngụ Đình vào phòng chưa bao giờ phải gõ cửa.

Cô nhẹ hít một hơi, mở cửa ra, nhìn thấy Khổng Thành đứng bên ngoài.

"Cửu phu nhân."

Đáy mắt Cố Tân Tân không giấu được mất mát, "Có chuyện gì sao?"

"Tôi tới thu dọn hành lý cho Cửu gia."

Sắp tới năm mới rồi, Cận Ngụ Đình hẳn là không phải đi công tác. Cố Tân Tân tránh người sang một bên, nhìn theo Khổng Thành đi vào phòng thay đồ.

Không lâu lắm Khổng Thành đi ra ngoài, Cố Tân Tân nhìn hành lý đặt bên chân anh ta.

Nhìn bộ dạng này thì có vẻ là Cận Ngụ Đình định ở ngoài luôn rồi.

Lần đầu tiên từ khi kết hôn Cố Tân Tân mới cảm nhận được độ rộng lớn của căn phòng này, lớn đến nỗi một mình cô ở bên trong có thể cảm giác được một cảm giác âm u đến đáng sợ.

"Cửu phu nhân, xin hãy giữ gìn sức khỏe."

"Khổng Thành, anh cần gì phải nói như vậy chứ, chuyện của chúng tôi anh là người rõ ràng nhất."

Khổng Thành nhìn cô một cái, sau đó rời đi.

Cố Tân Tân nghe thấy tiếng đóng cửa truyền đến trong tai, vành mắt hơi nóng lên, hiện tại cô sợ nhất chính là nghe thấy âm thanh này, cảm giác giống như cô đang bị bỏ lại một mình cô độc.

Buổi tối, Cố Tân Tân mở TV, âm thanh tràn ngập cả căn phòng. Lúc vừa mới chuyển vào Cận gia, Cố Tân Tân chỉ mong sao mỗi buổi tối Cận Ngụ Đình không về. Thậm chí cô còn hi vọng anh có người phụ nữ bên ngoài, một người thì làm sao đủ, hai người, ba người, bốn, năm người là tốt nhất. Nhưng lúc này trong đầu cô lại liên tục suy nghĩ lung tung, có lẽ anh cũng chỉ xem cô như người phụ nữ gặp dịp thì chơi, chỉ có điều cô là được đặt ở nhà, còn những người kia là ở bên ngoài mà thôi.

Biệt thự Thụ Sơn.

Cận Ngụ Đình đứng trước gương phòng tắm, anh dùng tay lau đi hơi nước trên mặt kính, bên trong phản chiếu ra một bóng hình mơ hồ.

Anh mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, mái tóc đen rũ bên trán, những giọt nước nhỏ li ti liên tục nhỏ xuống, trên khuôn mặt với ngũ quan tinh xảo có một vết cứa thật dài, mặc dù không sâu nhưng lại vô cùng nổi bật trên gương mặt đẹp anh tuấn.

Ngón tay Cận Ngụ Đình lướt nhẹ theo vết thương, kéo dài đến tận khóe mắt, anh có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng những nôn nóng và lo âu kia với Cố Tân Tân đều là ảo giác. Nhưng khi anh ấn lên miệng vết thương lại có thể cảm nhận được đau đớn rõ ràng, cứ như vậy nói cho anh biết mình đã thật sự vì cô mà gấp gáp muốn chết.

Người đàn ông thu tay về, liếc bóng người trong gương một cái, không nhịn được phóng tay tới đập lên mặt kính.

Hai ngày sau Cận Hàn Thanh hộ tống Thương Lục về tòa nhà Đông, Cận gia đang chuẩn bị đón năm mới, nhưng trong nhà hiển hiên không còn bầu không khí Tết đến.

Cận Ngụ Đình không trở về nhà dù chỉ một lần. Cố Tân Tân vào phòng thay đồ, cô thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên nhìn thấy gói quà mà cô đưa cho Cận Ngụ Đình bị anh tùy tiện đặt một chỗ trong góc tủ.

Cô đi tới, quả nhiên ví da vẫn còn nguyên, Cố Tân Tân nhịn không được cầm lên nhìn, sau đó ném nó lại.

Cô biết Cận Ngụ Đình sẽ không thể coi nó như bảo bối, nó không xứng, cô cũng không xứng.

Giao thừa, Cố Tân Tân vừa xuống lầu thì thấy người giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa.

"Cửu phu nhân, quản gia Tiền vừa mới tới, mời phu nhân tối nay qua tòa nhà chính ăn cơm tối. Chiều tối nay chúng tôi cũng được cho phép về nhà đón giao thừa, nhưng sáng sớm mai tôi sẽ qua đây ngay thôi."

Cố Tân Tân nhẹ gật đầu, "Được, cô vất vả rồi."

Hai ngày trước cô có nghe Tần Chi Song nhắc đến việc chị cả và anh rể của Cận Ngụ Đình năm nay cũng sẽ về Cận gia, người sẽ đều có mặt đầy đủ, Cố Tân Tân không chắc Cận Ngụ Đình liệu có trở về hay không, cô thật sự có chút lo sợ đến lúc đó cô một mình ngồi trước bàn, mà những người khác tốt xấu gì cũng là có đôi có cặp.

Cố Tân Tân vô cùng mong thời gian trôi chậm một chút, cô không muốn tới tòa nhà chính chút nào hết.

Thực ra trong đầu cô còn có một ý nghĩ khác quanh quẩn không chịu đi, Cận Ngụ Đình dọn ra ngoài, nói rõ là không muốn tiếp tục nhìn thấy cô nữa. Vậy mối quan hệ vợ chồng giả giữa cô và anh thật ra cũng nên kết thúc rồi?

Nhưng cô thật sự không dám manh động, thời gian này cô trở nên cẩn thận từng li từng tí, lỡ như cô tự ý chuyển về nhà rồi thẳng thắn thừa nhận mọi chuyện, Cận gia nổi giận, nhà cô khác gì lấy trứng chọi đá.

Chạng vạng tối, Lục Uyển Huệ gọi điện thoại tới.

Cố Tân Tân nhẹ hít một hơi, dè dặt cầm ống nghe lên."Alô, mẹ."

"Tân Tân, ăn cơm tối chưa?"

"Chưa ạ, " Cố Tân Tân đã thay xong quần áo, đang ngồi ở mép giường, ngón tay vân vê chiếc chăn lụa."Người trong nhà chắc còn chưa tới đủ ạ."

"Đúng rồi, Cận gia nhiều người, bữa cơm đêm giao thừa hôm nay chắc sẽ rất náo nhiệt đây."

Cố Tân Tân sắp không khống chế được cảm xúc, "Mẹ, hai người ăn chưa?"

"Đang chuẩn bị ăn đây, trong nhà chỉ có mẹ với bố con, tùy tiện ăn một chút là xong rồi."

Khuôn mặt nhỏ Cố Tân Tân hơi ngẩng lên nhìn trần nhà, hốc mắt ẩm ướt, "Có những món gì vậy?"

"Mua một ít thịt sốt cà chua, bố con chiên thịt viên nấm hương, còn có lạp xưởng con thích ăn nữa, tôm này..."

Một dòng nước ấm nóng chảy ra khỏi hốc mắt, Cố Tân Tân sợ Lục Uyển Huệ nghe được, vội vàng đưa tay lau nước mắt đang rơi xuống, "Con cũng muốn ăn."

"Con nhỏ ngốc này, Cận gia thiếu gì đồ ngon, còn có thể bạc đãi con hay sao?"

Cố Tân Tân nhịn lại tiếng khóc nơi đáy lòng, nhưng rõ ràng giọng nói đã thay đổi, Lục Uyển Huệ biết cô lần đầu tiên không ăn Tết ở nhà nên nhất định là rất nhớ nhà. "Tân Tân, rồi sẽ quen được thôi. Mà mai là mùng một, con với Ngụ Đình về nhà một chuyến nhé."

Bây giờ bọn họ đã như vậy, Cận Ngụ Đình sao có thể về cùng cô?

Nhưng nào có cái đạo lý ở đâu ra con rể không về nhà chúc Tết đầu năm chứ?

Cố Tân Tân nghĩ chỉ đành tìm trước một cái lý do nào đó, lấp liếm cho qua một hai ngày rồi tính tiếp."Mẹ, có thể phải mấy ngày sau, trưởng bối Cận gia bên này hơi nhiều..."

"Không sao, " Lục Uyển Huệ biết Cận gia cũng có quy tắc của Cận gia. "Đợi khi nào các con có thời gian rảnh rồi thì về sau cũng được."

"Được." Cố Tân Tân kìm nén lại tiếng nức nở đồng ý, "Mẹ, con đi ăn cơm đây."

"Đi đi, đừng để đói bụng."

Cúp điện thoại, Cố Tân Tân đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra khỏi tòa nhà Tây, có pháo hoa nở rộ trên bầu trời, cô nhịn không được dừng bước lại, đáy mắt được màu sắc chỏi lọi đó nhuộm lên một tầng rực rỡ.

Cố Tân Tân đến tòa nhà chính, quản gia Tiền đang đứng đợi, nhìn thấy cô thì nhanh chóng tiến lên bắt chuyện."Phu nhân đã chờ cô một lúc lâu rồi."

Tần Chi Song đang bận rộn trong phòng khách, nhìn thấy Cố Tân Tân đi tới liền đi qua kéo nhẹ bàn tay nhỏ của cô."Người còn chưa đến hết, con cứ ngồi xuống trước đi."

Cận Hàn Thanh và Thương Lục đã đến, lúc này đang ngồi trên sofa, bước chân Cố Tân Tân hơi ngừng lại, Tần Chi Song cảm giác được sự lúng túng của cô.

"Tân Tân, cơ thể đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Đỡ nhiều rồi ạ."

Tần Chi Song nhanh chóng kéo cô ngồi xuống, "Mau ngồi xuống nào."

Hai tay cô đan vào nhau, Thương Lục đang ôm cái gối trong lòng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô. Cố Tân Tân rũ mi mắt, cũng không biết có nên chào hỏi hay không.

Cận Hàn Thanh kéo một tay của Thương Lục qua, cô ấy hơi rụt lại, "Tôi đói."

"Sắp bắt đầu rồi."

Tới lúc này mà vẫn không thấy bóng dáng Cận Ngụ Đình.

Ngoài cửa có tiếng nói chuyện truyền đến, Cố Tân Tân ngẩng đầu, nhìn thấy Cận Duệ Ngôn bước vào, cô ấy đưa áo khoác trong tay cho Tiền quản gia, đứng một bên thay giày. Người đàn ông đi phía sau chính là con trai trưởng của Đoàn gia, Đoàn Cảnh Nghiêu.

Vẻ mặt người đàn ông lãnh đạm, lên tiếng chào hỏi người trong nhà."Ba, mẹ."

"Cuối cùng cũng đến rồi, đợi mấy đứa nửa ngày trời."

Cận Duệ Ngôn mặc một bộ âu phục đen ôm lấy thân, một tay cô đút trong túi quần, màu sắc này ở trên người cô ấy lại không có chút nặng nề nào, hai chân thon nhỏ. Cố Tân Tân trước giờ chưa thấy qua người phụ nữ nào mặc âu phục lại đẹp đến vậy, cô đứng dậy."Chị."

"Tiểu Cửu đâu?" Cận Duệ Ngôn quét quanh một vòng không nhìn thấy bóng dáng của Cận Ngụ Đình.

Cố Tân Tân mím môi, không biết nên nói thế nào.

Sắc mặt Tần Chi Song cũng không hề tốt, "Mấy ngày rồi không về nhà."

"Không quản được nó nữa rồi?" Vẻ mặt Cận Duệ Ngôn không thay đổi, ngay cả âm lượng cũng không hề lên cao, nhưng truyền vào trong Cố Tân Tân lại là cái cảm giác không giận mà uy.

Đoàn Cảnh Nghiêu và cô nhìn thoáng qua nhau, sau đó anh ta đi đến bên cạnh Cố Tân Tân, thân hình cao lớn của anh ta che khuất nửa người cô, Đoàn gia ở Lục Thành cũng có một loại bản lĩnh thông thiên ở Lục thành, sau khi kết thông gia với Cận gia thì càng giống như hổ thêm cánh.

Chỉ là Đoàn Cảnh Nghiêu tính tình lạnh nhạt, mà loại người như vậy là từ trong lừa gạt tranh cướp mà lớn lên. Cố Tân Tân chưa bao giờ thấy anh ta cười, sau khi chào hỏi với anh ta, anh ta cũng không lạnh không nhạt đáp lại.

Anh ta ngồi vào chỗ của mình trên ghế sô pha, xương quai hàm cho người nhìn một cảm giác cứng rắn mà lạnh lẽo, Cận Duệ Ngôn liếc mắt một cái, xoay người đi đến một vị trí khác.

Bữa tiệc bắt đầu, Tần Chi Song gọi bọn họ vào bàn ngồi, hai tay Cố Tân Tân đặt trên đầu gối hơi xoa xoa, cô ngẩng đầu lên thì thấy Cận Hàn Thanh đang kéo tay Thương Lục, Đoàn Cảnh Nghiêu cũng đi cùng Cận Duệ Ngôn đi đến một phía.

Cô được xếp vào một vị trị đã sắp sẵn, cái ghế bên cạnh trống không.

Cận Duệ Ngôn chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng rồi đặt sang bên cạnh. "Tân Tân, chị đã nghe được chuyện của em, thân thể đỡ chút nào chưa?"

"Tốt lên nhiều rồi ạ, cám ơn chị."

Lúc Cận Ngụ Đình bước vào bữa tiệc cũng đã chuẩn bị bắt đầu, Cận Vĩnh Nham thấy anh, trong lời nói rõ ràng hạ xuống một tông, "Ba thấy con cứ khỏi về luôn cũng được đấy."

"Thôi nào, "Tần Chi Song nhanh chóng ngắt lời ông, "Ăn cơm trước đã."

Ánh mắt Cố Tân Tân nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trên bàn, nghe thấy tiếng ghế bị kéo ra, Cận Ngụ Đình ngồi xuống chỗ của mình, Cận Duệ Ngôn liếc mắt một cái, không nói gì.

Cố Tân Tân cực kỳ chăm chú ăn đồ ăn trong đĩa trước mặt, cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lần đầu tiên trong đời cảm thấy thức ăn này lại khó nuốt như thế.

"Lão Cửu, mặt chú bị sao vậy?" Cận Hàn Thanh đột nhiên hỏi.

Mấy ngày nay hai người bọn họ cũng không gặp mặt nhau, Cận Hàn Thanh lại nhìn xuống cổ anh."Không phải là bị người phụ nữ nào cào đấy chứ?"

Cận Duệ Ngôn nhấp một ngụm rượu vang, không biến sắc nhìn về phía Cận Ngụ Đình, anh hơi cong khóe môi, "Vâng."

Anh cứ vô cùng đơn giản như vậy mà trả lời một chữ, Cố Tân Tân biết rõ ràng nhưng khi tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn qua đây lại vẫn có thể khiến cho cô cảm thấy có gì đó bị nghẹn lại ở cổ họng.

Trước khi Cận Vĩnh Nham kịp nổi giận, Cận Duệ Ngôn buông ly rượu xuống, "Hai đứa để cho chị ăn xong bữa cơm này đi đã."

Trên bàn yên tĩnh lại, những món ăn trước mặt cô đã sớm nguội lạnh, mấy món ăn chính bày ở giữa, dù sao khẩu vị của Cố Tân Tân cũng không còn nên dứt khoát không đổi mà tiếp tục ăn mấy đĩa đã nguội kia.

"Lão Cửu, thân thể Tân Tân còn chưa hồi phục, con lấy cho con bé chén canh đi." Tần Chi Song sai bảo.

Cố Tân Tân muốn nói không cần, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, vẫn là nuốt trở vào.

Cận Ngụ Đình ngồi im không nhúc nhích, bầu không khí căng thẳng, mấy người khác bắt đầu không chú ý nữa bắt đầu cầm đũa ăn. Một lát sau người đàn ông mới đứng dậy, múc một chén canh nhỏ đặt cạnh Cố Tân Tân.

Mặc dù hai người họ ngồi gần nhau nhất nhưng cũng không nói với nhau câu nào, đừng nói là lời nói hay cử chỉ, ngay cả liếc một cái sang đối phương cũng không có. Ăn xong bữa cơm đêm giao thừa, Cận Duệ Ngôn nói không thể ở lại lâu, nói muốn cùng Đoàn Cảnh Nghiêu trở về Đoàn gia, bên kia còn có người đang đợi bọ họ.

Đoàn Cảnh Nghiêu được Cận Vĩnh Nham gọi vào thư phòng nói chuyện, Cận Ngụ Đình gặp Cận Duệ Ngôn đứng bên cửa sổ, đang thất thần nhìn ra ngoài xa xăm. "Chị, người đàn ông của chị đâu?"

"Không biết lớn nhỏ, gọi anh rể."

Vóc dáng cao ngất của Cận Ngụ Đình dựa vào cửa sổ sát đất. "Anh rể? Hai người chém giết lẫn nhau như vậy, em không cho rằng cái vị trí con rể nhà Cận gia này anh ta có thể ngồi vững được lâu."

"Quản tốt chuyện của mình trước đã." Cận Duệ Ngôn quét qua gương mặt tuấn tú của anh, đưa tay sờ lên vết thương trên mặt Cận Ngụ Đình. "Tiểu Cửu à Tiểu Cửu, cái gương mặt nhỏ đẹp đẽ này em phải thật giữ gìn bảo quản mới được, từ nhỏ đến lớn em là ỷ vào cái mã bên ngoài của mình mà bá đạo ngang ngược, nếu bị hủy đi thì phải làm sao bây giờ."

Cận Ngụ Đình đẩy tay cô ấy ra, "Em có tên."

"Gọi tiểu Cửu em không thích sao?"

Ở Lục Thành này ngoại trừ Cận Duệ Ngôn thì có ai dám xưng hô với anh như vậy? "Chị, hội nghị ngày mai rất quan trọng, chị phải giữ cho tinh thần tỉnh táo."

"Cái này còn cần em nhắc nhở sao?" Đôi mắt Cận Duệ Ngôn hơi lóe sáng, Cận Ngụ Đình đứng sát cạnh cô ấy nói. "Đoàn Cảnh Nghiêu liệu có ngăn cản chị dự họp không?"

"Vậy thì phải xem anh ta có cái bản lĩnh này hay không đã." Cận Duệ Ngôn xoay người, nhìn thấy Cố Tân Tân ngồi trên ghế sofa, cô bây giờ không tiện đi trước, nhưng bầu không khí ở Cận gia cô lại không có cách nào hòa nhập được.

"Nghe mẹ nói mấy này nay em đều ở bên ngoài?"

"Ừ." Cận Ngụ Đình trả lời một tiếng, tầm mắt không nhịn được dừng trên người Cố Tân Tân.

"Nếu đã cưới vợ về rồi, có giả bộ thì cũng phải làm ra vẻ vợ chồng ân ái cho chị." Cận Duệ Ngôn phóng tầm mắt ra bóng đêm bên ngoài, sân trước của nhà bị bóng tối nuốt trọn, ánh đèn chiếu xuống tàng cây lộ ra vẻ âm u không giống ngày thường. "Tuy đêm nay là giao thừa nhưng cũng đừng tưởng rằng những người bên ngoài kia sẽ lơ là cảnh giác, càng là như vậy thì càng phải thận trọng, chị cũng không muốn nghe thấy tin tức đêm giao thừa còn có người qua đêm ở bên ngoài."

Cô ấy không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói cũng đã quá rõ ràng rồi.

Đêm nay Cận Ngụ Đình nhất định phải ngủ ở nhà.

Cận Vĩnh Nham và Đoàn Cảnh Nghiêu đang từ trên lầu đi xuống, Cận Duệ Ngôn nhìn đồng hồ, "Chị về đây."

Cô ấy bước nhanh về phía trước, cầm áo khoác và túi xách đi tới trước mặt Đoàn Cảnh Nghiêu. "Ba, tụi con xin phép về trước."

"Ừ, trên đường chú ý cẩn thận."

Cố Tân Tân mắt thấy Cận Hàn Thanh và Thương Lục cũng sắp đi, cô đứng dậy theo.

Tần Chi Song để bọn họ trở về sớm nghỉ ngơi, nhưng lại đặc biệt kéo Cận Ngụ Đình ở lại nói chuyện thân mật.

Cận Ngụ Đình xoay người bước ra ngoài, Cố Tân Tân thấy thế thì dừng bước chân, cô nghĩ vẫn là đợi sau khi anh ta đi rồi cô ra sau không muộn.

Người đàn ông ra đến cửa thấy cô không đi theo thì xoay người nhìn về phía cô.

Tần Chi Song bên này nhìn theo chăm chú, Cận Ngụ Đình thờ ơ lên tiếng, "Cô định ở lại đây sao?"

Cố Tân Tân không nói, cũng không động.

Tay Cận Ngụ Đình đặt trên tay nắm cửa. "Mẹ nói đúng, con không còn nữa thì còn có thể có lại đứa khác, chỉ là nếu cô cứ không chịu về nhà Tây thì làm sao có con được đây?"

Lời này của anh, rõ ràng chỉ là để cho Tần Chi Song yên tâm, nhưng Cố Tân Tân nghe được, giọng điệu trên miệng anh đều là mỉa mai trào phúng.

Bát Bát: Sáng mai phải ra sân bay sớm nên giờ tung chương mới luôn. :, Vẫn là tính ngày mới nhỉ:)))))

Đúng rồi, bữa nàng nào trong Sài Gòn nói mời ta trà sữa thì mau chuẩn bị đi a ~ kkk

Truyện convert hay : Đô Thị Thấu Thị Y Tiên

Truyện Chữ Hay