Dịch: CP
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời ấm áp tiến vào phòng ngủ, rơi lên chiếc chăn lớn. Cố Tân Tân mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Cận Ngụ Đình gần trong gang tấc.
Trời vừa sáng anh đã tỉnh, hiện tại đang dùng một tay chống đầu, khóe miệng không giấu được ý cười ngắm nhìn cô.
Cố Tân Tân kéo chăn lên cao che nửa khuôn mặt, cô vừa muốn xoay người, Cận Ngụ Đình đã nhanh tay ôm lại. "Sao tự nhiên lại ngượng ngùng thế?"
"Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi."
Cố Tân Tân bị ánh mặt trời làm chói mắt, cô giơ tay lên chặn lại, ánh sáng nhỏ vụn phát ra từ viên kim cương chiếu tới, cô chăm chú nhìn kỹ.
Cận Ngụ Đình nắm lấy ngón tay cô, "Hôm qua còn chưa kịp hỏi em có thích kiểu này không."
Cận Ngụ Đình vuốt ve chiếc nhẫn trên đó, "Đây là chiếc nhẫn tôi đã vì em mà tỉ mỉ lựa chọn, cũng đoán là em nhất định sẽ thích."
"Nếu tối qua em không đồng ý thì anh sẽ làm gì?"
"Em nhất định sẽ đồng ý."
"Vì sao?" Cố Tân Tân rút tay về, nhét vào trong chăn.
"Bởi vì em thích tôi, cũng muốn chúng ta về với nhau."
Cố Tân Tân xoay người đối mặt với anh, Cận Ngụ Đình thấy vậy, kéo chăn lên cao, che lại bờ vai cô.
"Sao em lại có cảm giác như đang bị anh bức hôn vậy nhỉ?"
"Nào có, em cũng đã đồng ý rồi, không phải là còn muối đổi ý đấy chứ?" Cận Ngụ Đình khoác cánh tay qua, chôn mặt trước ngực cô, "Hôm qua có rất nhiều người chứng kiến, còn quay lại cả video nữa, em không thể đổi ý được."
Cố Tân Tân bị ngứa, vội đẩy anh ra, "Mau dậy đi."
"Dậy làm gì? Mặt trời chói như vậy, rất thích hợp để ngủ."
"Anh không đến công ty hả?"
"Không đi không đi, khí trời ấm áp thế này làm việc cái gì chứ."
Có những lúc Cận Ngụ Đình thật giống như một đứa trẻ không chịu lớn, Cố Tân Tân bị anh ôm chặt, cũng không có cách nào ngồi dậy.
Ngày tổ chức hôn lễ dự tính sẽ là ngày mùng tháng , vốn dĩ Cố Tân Tân còn muốn tìm cách lùi lại ngày, giờ thì xong rồi. Nhẫn cầu hôn là chính cô để người ta đeo vào, bây giờ có muốn trách cũng chỉ có thể trách cô tự bán mình đến triệt để thôi.
So với lần đầu tiên qua loa, Cận Ngụ Đình đối với lần này thật sự là cái gì cũng tỉ mỉ bỏ tâm tư. Cố Tân Tân bởi vì cảm thấy chụp ảnh cưới quá mệt mỏi, ngồi đó bị người ta xoay qua xoay lại như con búp bê, còn phải làm móng, gắn lông mi giả, hơn nữa cô cảm thấy tấm ảnh cưới đầu tiên cũng không quá xấu tệ, liền nói Cận Ngụ Đình cứ lấy cái đó dùng tạm đi.
Thế nhưng Cận Ngụ Đình không chịu, lúc trước anh qua loa bao nhiêu thì bây giờ kỹ tính bấy nhiêu, cẩn thận đến mức mỗi chi tiết nhỏ đều phải hỏi cô.
Vậy nên mấy ngày nay Cố Tân Tân sẽ thường thấy Khổng Thành lượn qua lượn lại ở tòa nhà Tây, mỗi lần đều là mang theo hoặc là sách về các khách sạn, nhà hàng, hoặc là tác phẩm của các nhà thiết kế nổi tiếng, bản thiết kế trang sức các loại......
Cận Ngụ Đình chọn lựa không biết mệt, trước đây vững vàng quyết đoán như vậy, giờ lại như mắc phải chứng chướng ngại lựa chọn.
"Tân Tân, em muốn chọn lễ phục theo phong cách gì? Còn nữa, tiệc cưới em thích kiểu Trung Quốc hay là phương Tây?"
Cố Tân Tân cầm điều khiển từ xa, ngồi trên ghế sô pha bình tĩnh tìm kênh. "Tùy tiện."
"Cũng chỉ có một lần cưới này thôi, sao có thể tùy tiện như vậy chứ?"
"Tiệc cưới nhất định phải là kiểu Trung Quốc, đừng có làm kết hợp gì đó."
Cận Ngụ Đình đáp, "Được."
Cố Tân Tân tiếp tục xem ti vi.
"Còn ảnh áo cưới thì sao? Tôi thấy ra nước ngoài chụp cũng được đó. Chúng ta đi Maldives đi, hay là biển Aegae? Đi du lịch kết hợp chụp ảnh cưới luôn."
Cố Tân Tân lắc đầu, "Không được đâu, công ty em mới thành lập, ngày nào cũng bận rộn muốn sứt đầu mẻ trán, xuất ngoại không chỉ mất công sức còn mất thời gian, ít nhất cũng phải tốn một tuần. Không được không được."
"Kết hôn cũng chỉ có một lần!"
Cố Tân Tân nhìn anh một chút, "Chúng ta cũng không phải chưa từng làm lễ cưới bao giờ, ngoại trừ đăng ký giấy kết hôn, không phải đều đã làm một lần cả rồi sao? Cận Ngụ Đình, anh từ bao giờ lại chú trọng lễ nghi quá như vậy?"
"Đương nhiên là phải chú trọng," Cận Ngụ Đình thấy những chuyện này đều vô cùng quan trọng, hơn nữa toàn bộ đều phải xếp trước công việc, "Lần này và lần trước không giống nhau, nên tôi không cho phép được qua loa cho xong."
Lần trước ảnh cưới nhiều lắm cũng chỉ được coi là ảnh hai người chụp chung, tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi ngồi đó thôi, toàn bộ quá trình Cận Ngụ Đình đều là ứng phó cho có, sau này anh luôn cảm thấy tiếc nuối không thôi.
"Vậy thì tìm một studio ảnh cưới đi, em cùng lắm chỉ có thể dành ra một ngày thôi."
Cận Ngụ Đình nghe vậy, đưa tay kéo cô vào ngực, "Sao em lại cứ coi nhẹ chuyện này như vậy chứ? Em phải kích động, sốt sắng như tôi này."
"Chụp ảnh thôi, có gì mà phải căng thẳng." Cố Tân Tân cảm thấy thật sự không cần thiết, "Cứ bình tĩnh tự tin, đâu sẽ có đó."
"Nhà hàng thì sao, em muốn làm ở khách sạn nào?"
Cố Tân Tân nhìn anh xoắn xuýt suốt mấy ngày nay vẫn không quyết định được phải làm ở đâu, tùy tiện nói một câu, "Khách sạn lần trước không phải rất tốt sao? Mang lại cho người ta cảm giác rất đẳng cấp."
"Nhưng sợ là nhân viên ở đó sẽ nhận ra chúng ta."
"Nhận ra thì nhận ra thôi."
"Tôi không muốn có kẻ bàn tán nghị luận trong đám cưới của chúng ta......"
Cố Tân Tân quay đầu nhìn Cận Ngụ Đình, "Em còn không để ý, anh để ý cái gì?"
"Tôi sợ em khó chịu."
"Anh yên tâm, trừ chính em ra, không ai có thể làm em khó chịu."
Khóe miệng Cận Ngụ Đình hơi cong lên, ôm cô vào trong lòng.
Đầu xuân, khí trời ấm áp, thật ra đám cưới đã định đến tận tháng , bọn họ không cần gấp gáp đi chụp ảnh cưới như vậy. Nhưng năm sáu tháng này Cận Ngụ Đình lại không chờ nổi, anh chỉ hận không thể lập tức chụp một bức ảnh rồi treo lên tường.
Chụp ảnh ngoại cảnh rất thử thách thể lực người ta, toàn bộ quá trình Khổng Thành và tài xế đều chờ bên ngoài, trên xe còn chuẩn bị đồ ăn thức uống, đến cả hoa quả và chocolate cũng đầy đủ.
Giày vò hơn nửa ngày, khóe miệng cười muốn cứng đơ, Cố Tân Tân tựa trên lan can của hoa viên giải lao, tầm mắt nhìn ra giáo đường phía xa.
Đây có thể gọi là lần kết hôn thứ ba của cô không nhỉ? Hình như không phải.
Vậy là lần thứ mấy đây? Lần thứ hai sao?
Giống như cũng không phải, trước mắt có ánh sáng nhàn nhạt sượt qua, đây hẳn là lần thứ nhất rồi?
Lần thứ nhất cùng người mình yêu mặc lễ phục đứng chung một chỗ, trong mắt có mơ ước chứ không phải là một tương lại thấp thỏm bất an. Khóe miệng Cố Tân Tân khẽ cong lên, nếu không phải nhờ có Cận Ngụ Đình từng bước ép sát, có lẽ cô đã sớm buông tay.
Người đàn ông thình lình từ phía sau ôm eo cô, "Đang nhìn cái gì thế?"
"Hôm nay thời tiết có vẻ tốt, mấy đám mây trên đó thật giống kẹo bông."
Cận Ngụ Đình nhìn theo hướng cô chỉ, "Có phải muốn ăn kẹo bông rồi không?"
Cố Tân Tân cười yếu ớt, "Em cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, em chỉ đang ví vậy thôi."
"Mệt không?" Cận Ngụ Đình dán sát môi đến bên tai Cố Tân Tân, "Có muốn ngồi lên xe nghỉ một chút?"
"Không cần, đi tới đi lui càng mệt."
"Tôi ôm em qua đó."
Cố Tân Tân bật cười, "Anh tiết kiệm chút sức lực đi, hơn nữa phong cảnh bên ngoài cũng rất tốt, em muốn ngắm thêm chút nữa.
Cận Ngụ Đình kéo làn váy cô lên cao một chút, cô đi giày cao gót nhất định không thoải mái, gót còn cao như vậy, "Mệt không?"
"Vẫn còn chịu được."
Cận Ngụ Đình khuỵu một gối xuống, vỗ vỗ lên đùi mình. "Ngồi đi."
Cô nhìn quanh bốn phía. "Quanh đây đâu có chỗ nào ngồi được?"
Người đàn ông ôm lấy eo cô kéo xuống, Cố Tân Tân bị bất ngờ không kịp chuẩn bị ngồi xuống đùi Cận Ngụ Đình. Cánh tay cô theo bản năng vòng qua cổ anh, "Như vậy anh sẽ mệt lắm đấy."
"Em không tin tôi?"
Khóe miệng Cố Tân Tân cong lên, "Em sợ lát nữa anh tê chân rồi lại không đứng lên nổi."
"Tôi không có kém cỏi như vậy." Bàn tay Cận Ngụ Đình vuốt nhẹ nơi eo cô, cách đó không xa thợ chụp ảnh đang chuẩn bị cảnh chụp tiếp theo. Chân Cố Tân Tân hơi thả lỏng, trên chân truyền đến cảm giác đau dữ dội, xem ra giày cao gót có tốt đến mấy cũng không thích hợp với cô, dù có thế nào cũng vô dụng. Ngày nào cũng phải đi thứ này đúng là chịu tội, Cố Tân Tân đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt trên đùi Cận Ngụ Đình rồi khom lưng cởi giày. Trong phút chốc cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cánh tay ôm cổ Cận Ngụ Đình của Cố Tân Tân cũng càng thêm bám chặt.
Vẻ mặt người đàn ông ung dung, không có chút gì tỏ ra là đang gắng gượng, xem ra đây chính là điểm tốt của việc tập thể hình quanh năm đi.
"Tân Tân, em nói sau này chúng ta sẽ sinh mấy đứa?"
Cố Tân Tân vỗ nhẹ lên vai anh, "Anh nghĩ xa quá rồi."
"Không xa, nói không chừng trong tháng này là có tin tốt rồi, biết đâu vài tháng nữa là sinh ra một đứa nhỏ?" khuôn mặt Cận Ngụ Đình đều là chờ mong nhìn cô.
Cố Tân Tân nhéo tai anh, "Anh...... gần đây anh có uống thuốc không?"
Nét mặt Cận Ngụ Đình hơi ngưng đọng, "Không uống."
Cố Tân Tân ngồi thẳng dậy, nhìn anh chằm chằm, "Không phải em đã nói anh phải ngoan ngoãn uống rồi sao? Ngày nào cũng phải uống."
"Có em ở đây rồi thì tôi còn có thể bị làm sao nữa, chuyện lúc trước đã qua rồi, tôi cũng hoàn toàn buông xuống rồi, thật đấy."
Cố Tân Tân nửa tin nửa ngờ nhìn anh, "Trước đây anh cũng nói mình khỏe."
Cận Ngụ Đình hôn nhẹ lên môi cô một cái, "Tôi yêu em, từ nay về sau sẽ không cho phép chính mình xảy ra bất ngờ gì nữa, chỉ khi tôi khỏe mạnh thì mới có thể bảo vệ cho em thật tốt."
Cố Tân Tân đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt người đàn ông, khẽ vuốt ve, "Em cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, để những lúc anh cần em bảo vệ, em có thể làm chỗ dựa cho anh."
Cận Ngụ Đình cười kéo tay cô xuống, "Được, nhưng sẽ không có ngày đó đâu."
Khổng Thành và tài xế ngồi trong xe, tài xế muốn xuống xe hút điếu thuốc, Khổng Thành liếc anh ta một cái, "Muốn đi làm kỳ đà cản mũi à?"
"Tôi chỉ đi hút điếu thuốc thôi mà."
"Dòng điện phóng xạ này quá lớn, tôi sợ anh sẽ bị cháy khét."
Tài xế suy nghĩ một chút, thu lại cánh tay vừa duỗi ra, vẫn là đợi trong xe thì hơn.
Nhân viên phía xa vẫy vẫy tay ra hiệu đã hoàn tất công đoạn chuẩn bị, người đàn ông vỗ nhẹ lên hông Cố Tân Tân, "Đi thôi, chịu khó một chút, tối về sẽ thưởng cho em."
"Anh lại nói vớ vẩn linh tinh cái gì đấy?"
Cận Ngụ Đình cười, ôm eo Cố Tân Tân rồi đứng lên, động tác vẫn rất vững vàng, "Tôi có nói cái gì hả? Tôi không nói gì mà."
Cố Tân Tân đi giày cao gót vào rồi tiến về phía trước, Cận Ngụ Đình bắt lấy tay cô, ý cười đã sớm lan ra cả khuôn mặt. Có được hạnh phúc như vậy, sau này dù có gặp khó khăn đến thế nào thì cũng chỉ là chuyện nhỏ với anh mà thôi, cảm giác mất đi rồi có lại được so với bất kỳ điều gì đều vô cùng tốt.
Chụp một mạch đến tận tối muộn, Cố Tân Tân mệt đến mức không muốn động, Khổng Thành ra hiệu cho tài xế lái xe qua, "Cửu gia, đã đặt bàn rồi, bây giờ chúng ta trực tiếp qua đó luôn chứ?"
Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, "Em không đi, mệt lắm."
"Không ăn sao được?" Cận Ngụ Đình thấy cô nhắm mắt khẽ dựa vào cửa sổ xe, liền kéo cô về phía mình, cho cô dựa đầu lên vai anh.
"Em thật sự không còn sức ăn nữa." Một ngày bị xoay qua xoay lại không ngừng, mắt đã trĩu xuống, chân cũng đau dữ dội. Cố Tân Tân thật sự không muốn tiếp tục dằn vặt, ra ngoài ăn ít nhất cũng mất hơn một tiếng. "Về nhà đi, có gì ăn đó là được."
"Vậy để tôi nói Khổng Thành đi mua về."
"Không cần," Cố Tân Tân nhìn thời gian không còn sớm. "Bọn họ cũng đi theo một ngày rồi, đều đã mệt, em quay về xem trong tủ lạnh có cái gì ăn được, tùy tiện lấp đầy bụng là xong."
Cận Ngụ Đình thấy mắt cô đã sắp không mở ra được, đành phải đồng ý.
Về đến tòa nhà Tây, tuy là Cố Tân Tân đã đi lại giày bệt của mình, nhưng mỗi bước đi đều vẫn đau không chịu được.
Cận Ngụ Đình nói Khổng Thành và tài xế về trước, Cố Tân Tân không chờ đợi thêm nữa phóng lên lầu, nhanh chóng tẩy trang đi cái lớp trang điểm dày cộp trên mặt. Xong xuôi quả nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều, da thịt thậm chí có cảm giác được hô hấp một lần nữa. Cố Tân Tân nhìn tóc mình, ca này có vẻ khó.
Trên đầu bởi vì dùng keo xịt tóc nên cứng đơ lại, có vài chỗ đã xử lý qua rồi nhưng vừa nhìn liền biết sẽ rất khó gội. Cố Tân Tân đợi cho nước nóng đầy bồn tắm rồi mới tháo mớ tóc trên đầu ngồi vào.
Cận Ngụ Đình chờ bên ngoài nửa ngày không thấy cô đi ra, anh đi tới gõ cửa. "Xong chưa?"
"Vẫn chưa đâu."
"Làm gì mà lâu thế?"
Bên trong không đáp lại, Cận Ngụ Đình đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Cố Tân Tân đang cầm lược dùng sức chải mớ tóc rối bòng bong, nhưng hoàn toàn không chải ra.
Cận Ngụ Đình đóng cửa lại rồi bước nhanh về phía trước, "Khó lắm à?"
"Ừ, rối hết cả rồi."
"Sớm biết vậy đã cho người khác gội cho em, nhìn em kìa......" Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm ổ quạ trên đầu Cố Tân Tân, vừa tức vừa buồn cười. Anh ngồi lên mép bồn tắm, cầm chai dầu dưỡng tóc, bóp một chút ra lòng bàn tay rồi chầm chậm bôi lên tóc Cố Tân Tân.
"Em đã thử rồi, vô dụng thôi."
"Em đó, làm cái gì cũng hấp tấp nóng nảy, bình tĩnh một chút." Cận Ngụ Đình nghiêng người, động tác nhẹ nhàng bôi đều dầu dưỡng tóc lên đầu cô, "Lạnh không?"
Cố Tân Tân lắc đầu, người đàn ông đứng dậy, giật chiếc khăn tắm rồi khoác lên bả vai Cố Tân Tân.
Cô cúi thấp đầu không nói câu nào, ngón tay Cận Ngụ Đình len vào mấy sợi tóc chầm chậm gỡ ra, rất nhiều chỗ rối không thể sốt ruột dùng lược chải mạnh được, nếu không tóc sẽ dễ bị đứt gãy. Anh bóp dầu dưỡng tóc ra lòng bàn tay một lần nữa, lại xoa lên đầu cô.
Động tác của anh không có một điểm nào là mất kiên nhẫn, vậy nên dù có chỗ nào rối tinh rối mù vào rồi anh vẫn có thể gỡ ra.
Bát Bát: Xưng hô tôi-em của tiểu cửu là chốt rồi và không đổi nữa nhé, cái này là văn phong của ta (đã giải thích đầy đủ cuối chương ) nên nếu mn không quen thì ráng quen đi vậy, yêu thương:::
Truyện convert hay : Duy Kiếm Độc Tôn