Trảm Nam Sắc

chương 12: thay cô trả lại mọi nhục nhã

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: CP

Thương Dư Khánh quan sát nét mặt của Cận Ngụ Đình, ông ta cũng không phải là người tầm thường, nghe mấy câu nói này vào vẫn có thể nhìn ra được một chút manh mối.

"Lão Cửu, cậu nói đi, rốt cuộc ý của cậu là gì?"

Thương phu nhân lại cho là Cận Ngụ Đình còn kiêng dè, "Tiểu thư Từ gia dù là tốt, nhưng nếu như cậu không thật sự thích cô ta thì sao có thể đảm bảo cô ta trong thời gian dài không thể nảy sinh ra tâm tư khác chứ. Lão Cửu, lúc trước cậu từng có tình cảm với Thương Lục, chúng ta đều có thể thấy được, lẽ nào cậu không sợ cái cô tiểu thư Từ gia kia sẽ biến thành Cố Tân Tân thứ hai sao?"

"Cô ấy không trở thành Cố Tân Tân được." Môi mỏng khẽ mở, lời nói ra cũng là lạnh.

"Tôi cũng không cam lòng nhìn thấy Thương Lục bị cuốn vào, con bé là vô tội nhất, thế nhưng những người tiếp xúc với con bé ai cũng cũng có thể hại con bé." Thương phu nhân nghĩ đến đứa con gái điên dại của mình, khuôn mặt không khỏi u ám, đây cũng là lý do bà ta tích cực đẩy Thương Kỳ đến với Cận Ngụ Đình.

"Vậy Kỳ Kỳ thì sao?" Cận Ngụ Đình ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm cô ta. "Nói không chừng Kỳ Kỳ cũng có thể hại Thương Lục đấy."

Thương phu nhân cảm thấy giả thiết này cực kỳ hoang đường, căn bản chính là không thể tồn tại. "Kỳ Kỳ là em gái ruột của Thương Lục đó."

"Em gái ruột là có thể đảm bảo không cần đề phòng sao?"

Thương Kỳ chống tay cạnh người, lòng bàn tay tiếp xúc với lớp da mềm mại mà thoải mái. "Cửu ca, có phải Cố Tân Tân lại nói gì với anh không?"

"Kỳ Kỳ, em cảm thấy chuyện như vậy sẽ không phát sinh trên người em sao?"

Trong lòng Thương Kỳ có chút sợ sệt, cô ta luôn cảm thấy trong lời nói của Cận Ngụ Đình mang theo thâm ý, đề tài thi thoảng lại xoay về phía Thương Lục khiến cô ta không kịp trở mình, "Cửu ca, nếu anh vẫn cảm thấy em sẽ gây bất lợi cho chị gái mình, vậy thì em cũng không còn gì để nói nữa."

"Nếu đã không còn gì để nói, thì chuyện kết hôn thôi bỏ đi." Cận Ngụ Đình nhàn nhạt lên tiếng.

Người nhà họ Thương nghe vậy đều lấy làm kinh hãi, khuôn mặt Thương Dư Khánh cũng co rúm lại. "Cậu đang nói chuyện đùa đấy à? Người chủ động mở miệng là cậu, bây giờ nói bỏ đi cũng là cậu. Lão Cửu, cậu hơi quá phận rồi đấy."

"Thương tiên sinh cũng vừa mới nghe thấy rồi đấy, đó là ý của Kỳ Kỳ."

Thương Kỳ biết tính tình của Cận Ngụ Đình từ nhỏ đã không tốt, lúc tức giận thì ai cũng sẽ không nể mặt mũi, nhưng bây giờ anh lại nói đó là ý của cô ta, cô ta có nói như vậy bao giờ chứ?

"Cửu ca, em không có......"

"Được rồi!" Thương Dư Khánh tức giận ngắt lời Thương Kỳ. "Còn không nghe ra sao? Cậu ta đang chơi đùa con đấy! Cậu ta mà thật sự có cái ý này thì đã không nói ra được những lời như vậy."

Thương Kỳ tỉnh táo lại, hàn ý trong lòng không ngừng sinh sôi, Cận Ngụ Đình nhấc mắt hướng về phía Thương Dư Khánh, "Cháu nghe nói Thương tiên sinh phái người rạch chân Cố Tân Tân, có đúng không?"

Hô hấp của Thương Kỳ thoáng khựng lại, Thương Dư Khánh đặt một tay lên đùi, hơi dựa người về sau. Ông ta là người thông minh thế nào chứ, nghe phần đầu liền có thể đoán ra được phần đuôi phía sau rồi, "Vậy nên giờ cậu đến đây để khởi binh vấn tội?"

"Không, cháu dự định cưới Thương Kỳ về, sau đó mỗi ngày dùng lại cách đó khoét trên người cô ta một cái lỗ, như vậy có được hay không?"

Thương Dư Khánh tức đến nỗi môi run lẩy bẩy, "Tên tiểu tử vô liêm sỉ, cậu có biết mình vừa nói cái gì không hả?"

"Dù Cố Tân Tân có ra khỏi tòa nhà Tây thì cũng không đến lượt Thương tiên sinh động thủ!"

"Cửu ca......" Thương Kỳ chỉ lo anh và Thương Dư Khánh sẽ làm lớn chuyện, "Chuyện này nhất định là có hiểu lầm."

Thương Kỳ khẽ kéo cánh tay Thương Dư Khánh. "Ba, sao ba lại tìm người đi đối phó Cố Tân Tân? Làm sao con lại không biết chứ, sao ba lại làm như vậy?"

"Còn không phải là vì con, con nhìn vết thương trên chân mình mà xem......"

"Con đã nói là không sao rồi mà."

Cận Ngụ Đình thu vào mắt từng cử chỉ của Thương Kỳ. Ha, cô ta vĩnh viễn là người thích đi cảm kích người khác, vĩnh viễn là người bị hại, là người vô tội, dù có đắc tội với Cố Tân Tân thế nào thì cũng sẽ bào chữa là Thương Dư Khánh vì con gái rượu mà nóng nảy. Huống chi trong trong lời cô ta Cố Tân Tân còn là người ra tay trước?

"Được rồi," Cận Ngụ Đình không nhịn được cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, "Kỳ Kỳ, đúng là anh vốn muốn cưới em vào Cận gia, nhưng ba em động vào Cố Tân Tân, này thật sự không thể chấp nhận được."

"Lão Cửu, Cố Tân Tân kia ở trong lòng cậu lại quan trọng như vậy sao?" Thương phu nhân cũng cảm thấy chuyện này quá hoang đường, đây đâu có giống như lời Cận Ngụ Đình có thể nói ra.

Anh trầm tư một hồi lâu, đúng vậy đấy, vẫn là luôn trong lòng anh, cũng chưa từng đi ra khỏi.

"Được, cứ như vậy đi." Thương Dư Khánh vung tay. "Là tôi cho người đi xử lý Cố Tân Tân, đáng tiếc là cũng chỉ đâm được vài nhát. Chuyện hôn sự này coi như bỏ đi, sau này cậu muốn kết hôn với ai cũng không liên quan đến chúng tôi."

Cận Ngụ Đình nghe vào, huyệt thái dương không ngừng co giật. Anh cầm chén nước trên bàn lên, nhưng không uống mà đập mạnh xuống bàn trà, nước trà văng tung tóe bắn lên đùi Thương Kỳ.

"Hai nhà Cận Thương đều là thế gia, chuyện ông đâm Cố Tân Tân hai dao tôi cũng không thể đâm lại trên người ông," Cận Ngụ Đình nói lời này, giống như nghiến răng nghiến lợi mà nhả ra. "Lúc trước do tôi cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là cưới Thương Kỳ, đưa cô ta về nhà sau đó từng ngày giày vò cô ta, như vậy cũng sẽ khiến cho ông không thể nào dễ chịu."

Thương Dư Khánh càng nghe càng nóng nảy, phẫn nộ đều nén lại trong ngực, tức giận đến mức bàn tay cũng run run. Ông ta vốn dĩ là bị huyết áp cao nên không thể chịu kích thích, đến lúc này đã cảm thấy đầu loạn không thể tỉnh táo nữa rồi. "Cận Ngụ Đình, cậu cho rằng con gái tôi là đứa muốn cưới liền cưới được sao? Thương Kỳ sẽ không gả cho cậu!"

"Ờ, đương nhiên sẽ không. Lúc đó tôi cũng chỉ là thuận miệng nói chơi, muốn nhìn xem phản ứng của cô ta như thế nào thôi, không ngờ đến bây giờ tin tức này ồn ào đến mức cả thành phố đều biết, cũng không biết là tin tức này làm sao mà phát tán ra ngoài."

Từ sau khi Thương Lục phát điên, Thương Kỳ liền trở thành viên ngọc quý được Thương gia nâng niu trong lòng bàn tay, trong ngày thường còn không ai nỡ mắng chửi cô ta, huống chi là bây giờ bị anh sỉ nhục như vậy.

Thương Dư Khánh duỗi cánh tay chỉ về phía người đàn ông ngồi đối diện. "Cậu -------"

Cận Ngụ Đình đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống mấy người. "Thương Kỳ, lúc trước tôi coi cô như em gái ruột, bây giờ nhìn lại, đến cả em gái cũng không phải. Hôm nay điều khiến tôi giật mình nhất chính là câu cô thích tôi đó cô cũng giấu được đủ kỹ, nếu cô không nói thì tôi nghĩ cũng không ai có thể nhìn ra."

Thương Kỳ mấp máy môi, lẽ nào mục đích hôm nay anh đến đây chính là vì những lời này của cô ta sao?

Sắc mặt cô ta càng ngày càng tối tăm, Cận Ngụ Đình nhìn Thương Dư Khánh và Thương phu nhân, "Nếu như nói Cố Tân Tân hại Thương Lục là vì yêu sinh hận, vậy thì áp dụng lời này mà xem xét, ngược lại cũng có thể nói có người vì yêu sinh hận mà hại Thương Lục phải không?"

"Cậu không cần đứng đây chơi chữ, miệng cậu phát ra ba chữ Cố Tân Tân đó cũng không nghĩ xem cô ta đã hại Thương Kỳ và Thương Lục thế nào. Tôi nhất định sẽ không tha cho cô ta." Thương Dư Khánh nghĩ đến Thương Kỳ hôm nay phải chịu oan ức, càng thêm hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu như ông còn muốn động vào cô ấy, tôi sẽ không động vào Thương Lục, mà chính là đứa con gái bảo bối này của ông đấy."

"Cửu...... Cửu ca?" Thương Kỳ khó tin nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình, "Vì sao lại là em?"

"Cậu ------" Thương Dư Khánh hôm nay đúng là bị chọc điên.

"Tự ngài suy nghĩ cho kỹ đi, Thương Kỳ còn chưa kết hôn mà, nếu như có một ngày truyền đi lời đồn không tốt,hẳn là sẽ rất bất lợi cho tương lai chọn chồng cho cô ta. Bên ngoài nếu như đã truyền ra tin tôi và cô ta kết hôn, vậy thì tin tức từ trong miệng tôi nói ra hẳn là độ tin cậy sẽ rất cao nhỉ?"

"Cận Ngụ Đình ------"

Cận Ngụ Đình xoay người đi ra ngoài, Thương Dư Khánh cúi người cầm chiếc cốc trên bàn ném tới, thế nhưng dù ông ta dùng hết sức lực thì cũng không thể khiến cho chiếc cốc kia ném đến Cận Ngụ Đình. Chiếc cốc thủy tinh trong suốt rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, Cận Ngụ Đình đến đầu cũng không quay lại, cứ như vậy mà rời đi.

Cổ tay áo của Thương Dư Khánh đều là nước, ông ta ngã ngồi xuống ghế sô pha, tay còn run run chỉ về phía cửa, "Cận gia đều là những con sói, đã nhìn thấy chưa? Cắn người ta vừa ngoan độc lại chuẩn xác, chúng ta bị cậu ta tìm đến tận cửa sỉ nhục mà vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Con xem đi, đây chính là người muốn gả cho đấy!"

Thương phu nhân ngồi bên cạnh an ủi con gái, cơn giận của Thương Dư Khánh còn chưa tiêu hết, "Người Cận gia bọn họ, từ tận trong xương đều là bản năng của loài sói, vừa hung ác lại không chừa thủ đoạn nào. Kỳ Kỳ, con nên vui mừng mới phải, nếu như cậu ta thật sự sau khi cưới con vào tòa nhà Tây mới lộ ra nguyên hình, lúc đó ai cũng không cứu được con nữa."

Thương Kỳ ngồi bên cạnh khóc, dù là sau khi tiến vào Cận gia không được dễ chịu thì cũng là đã tiến vào rồi, cũng tốt hơn là bây giờ cô ta bị người ta cự tuyệt đến tàn nhẫn thế này.

Cận Ngụ Đình ngồi vào xe, đóng cửa lại. Ngọn lửa trong lòng vẫn không sao áp xuống, chính xác thì anh mới chỉ thăm dò thử thôi, nếu như anh có thể nhịn được thì vẫn là phải bồi Thương Kỳ diễn tiếp tuồng vui này mới phải đạo.

Thế nhưng chơi đùa quá mức tốn sức, cô ta có thể làm đến bước này, Cận Ngụ Đình đúng là đã quá xem nhẹ rồi.

Tu Tư Mân đưa Cố Tân Tân về công ty, cũng không có ý định cùng đi vào. "Mai tôi phải về nhà một chuyến. Văn Văn có một buổi họp phụ huynh nên tôi muốn tham gia."

"Em biết, con bé đã nói với em rồi." Cố Tân Tân liếc người đàn ông ngồi bên cạnh, "Anh cẩn thận một chút."

"Em không phải lo lắng cho tôi, ngược lại không có tôi bên cạnh em đừng nên tùy tiện ra ngoài, đặc biệt là không được ra ngoài một mình."

Cố Tân Tân khẽ gật đầu. "Em biết."

Cô về công ty, vừa rồi tiêu tốn quá nhiều thời gian, mọi chuyện chỉ có thể đẩy lên buổi tối. Tống Vũ Ninh còn chưa về, Cố Tân Tân chỉ có thể gọi điện cho đối tác hẹn lại thời gian, dù sao cô cũng không dám một mình đến chỗ hẹn.

Cô ngồi trước máy tính, một khi ngập trong công việc liền quên hết thời gian.

Tống Vũ Ninh trở lại, mang theo một người phừng phừng hỏa khí, cô ấy đẩy cửa tiến vào văn phòng. "Tức chết rồi."

Cố Tân Tân nghiêng đầu, "Sao thế?"

"Chị lãng phí nhiều thời gian như vậy ở bệnh viện, cùng với tài xế đưa anh ta đi kiểm tra toàn diện, cuối cùng cái gì cũng không sao. Vì sao lại không kiểm tra ra cho anh ta một cái bệnh nặng gì quách đi chứ."

Cố Tân Tân không nhịn được cười, "Không bệnh không phải là rất tốt hả? Nếu thật có bệnh thì bây giờ chị vẫn chưa thể về được đâu."

"Em nói xem, cũng đã là người lớn cả rồi...... Thật đúng là, lần đầu tiên trong đời gặp được. Nếu không phải vì sau đó có người điện tới gọi về thì chưa biết chừng cậu ta còn muốn đêm nay nằm viện lại đấy."

Tống Vũ Ninh trước giờ luôn thuộc trường phái hành động, lãng phí mất nửa ngày, nửa ngày này cô ấy có thể làm được bao nhiêu việc, "Tốt nhất đừng để cho chị gặp lại được anh ta, nếu không nhất định sẽ gặp một lần đánh một lần."

"Bình tĩnh nào, vạn nhất đánh anh ta bị thương thật thì cũng phiền toái." Cố Tân Tân dùng tay đỡ trán, cảm thấy hơi mệt, "Em hẹn lại đối tác vào tối nay, chị nghỉ ngơi một chút đi rồi chúng ta qua."

"Ừ."

Tòa nhà Đông.

Cận Hàn Thanh trở lại, bên trong phòng không có động tĩnh. Tiểu Vu nhìn thấy anh ta đi vào, mới hơi chuyển động bàn chân cứng ngắc, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.

Thương Lục nghe thấy tiếng mở cửa, mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh dừng lại trên người Cận Hàn Thanh.

"Không ngủ à?"

Tiểu Vu quay đầu lại, "Vẫn ngủ ạ, vừa mới tỉnh thôi."

Khuôn mặt Thương Lục chìm trong chiếc gối mềm mại, trên tủ đầu giường đặt một lọ thuốc. Tiểu Vu vừa nhìn thấy, vội vàng đi tới, móc chìa khóa từ trong túi, mở ngăn tủ ra, bỏ chiếc lọ vào rồi khóa lại. Cô ấy có chút sợ sệt, dè dặt nhìn Cận Hàn Thanh, "Thật ngại quá, Cận tiên sinh, vừa rồi cho phu nhân uống thuốc tôi đã quên mất không cất thuốc đi. Nhưng vừa rồi một bước tôi cũng không rời khỏi, cũng không để cho phu nhân chạm vào lọ thuốc."

Sắc mặt Cận Hàn Thanh vẫn không hề tốt lên, "Vạn nhất cô ấy đụng vào thì sao hả?"

Đến lúc đó lại ăn lung tung, đây cũng không phải chuyện đùa.

Sắc mặt tiểu Vu trắng bệch, "Xin lỗi."

Thương Lục ngồi dậy, ánh đèn đầu giường hắt lên khuôn mặt cô ấy, "Chút chuyện nhỏ, có gì đâu mà anh phải nổi giận?"

Tiểu Vu vội vàng quay sang nhìn cô ấy, Cận Hàn Thanh cũng hơi giật mình, "Tôi không có nổi giận."

"Em đã uống thuốc xong, thuốc cũng không phải là đường, dù có bắt em uống nhiều em cũng sẽ không uống."

Từ khi Thương Lục sảy thai đến giờ chưa từng minh mẫn nói chuyện với Cận Hàn Thanh như vậy. Trên khuôn mặt anh ta tràn ngập kinh hỉ, nhanh chân tiến đến ngồi xuống mép giường. "Em nhớ là tốt rồi, tôi sợ em nhất thời quên mất."

"Mấy giờ rồi?"

Cận Hàn Thanh đưa tay lên xem đồng hồ. "Năm rưỡi, sắp đến giờ ăn tối rồi."

"Tối nay em không muốn ăn cơm, muốn ăn bát mì."

"Được, được," Cận Hàn Thanh vội vàng xoay người nói với tiểu Vu đứng ngơ ngác bên cạnh, "Nhanh đi nói nhà bếp làm đi."

"Vâng." Tiểu Vu đáp lại, đi tới cửa thì quay đầu lại nói. "Đúng rồi, hôm nay Thương phu nhân đến mang theo không ít bánh ngọt, nói là kêu nhà bếp làm, đều là đồ Cận phu nhân thích."

"Ừ," Cận Hàn Thanh đáp nhẹ, "Thương Kỳ thì sao, có đến không?"

"Không ạ."

Thương Lục đứng lên. "Em đói quá, muốn xuống ăn gì đó trước."

Cận Hàn Thanh không chút nghĩ ngợi kéo cổ tay cô ấy lại. "Để tiểu Vu đưa lên đi."

"Vì sao không thể xuống ăn?"

Cận Hàn Thanh tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Thương Lục, vừa mừng vừa lo, "Em nói cho tôi trước, tôi là ai?"

"Hàn Thanh."

"Em...... Em hồi phục lại rồi?" Cận Hàn Thanh kích động ôm lấy cô ấy, "Thương Lục!"

Thương Lục đưa tay muốn đẩy anh ta ra, tiểu Vu đứng bên cạnh lại không có lạc quan như thế. Bệnh tình của Thương Lục lúc tốt lúc xấu, cũng không biết lúc nào mới có thể hoàn toàn hồi phục.

"Anh thả em ra."

Cận Hàn Thanh vội vàng buông tay ra, "Được, chúng ta xuống lầu ăn."

Thương Lục để mặc cho anh ta nắm chặt bàn tay mình dắt đi, hai người đi đến đầu cầu thang, vừa mới đi được mấy bước thì Thương Lục dừng chân lại. Tầm mắt cô ấy nhìn chằm chằm một chỗ, Cận Hàn Thanh cảm thấy không ổn, vừa muốn dẫn cô quay trở lại thì Thương Lục đã lùi về sau vài bước.

"Con đâu rồi? Đâu rồi?"

Cận Hàn Thanh vội vàng ôm lấy cô ấy, "Chúng ta về phòng trước."

Thương Lục không ồn ào nữa, cũng không dám nhìn lại chỗ đó, ngoan ngoãn theo Cận Hàn Thanh về phòng ngủ. Tiểu Vu dặn dò nhà bếp làm mì, Cận Hàn Thanh với đồ ăn của Thương Lục rất nghiêm khắc, lần này còn là Thương Lục chủ động muốn ăn nên cô ấy càng hết sức cẩn thận đứng cạnh trông chừng.

Tiểu Vu bưng một ít bánh ngọt và hoa quả đi lên lầu, lúc đi vào phòng ngủ thấy được Thương Lục ngồi trước bàn trang điểm. Cận Hàn Thanh đã lâu không được nhìn bộ dạng này của cô ấy, đang vô cùng hưng phấn không ngừng nói rồi lại nói.

Tiểu Vu bước nhanh về phía trước, "Cận phu nhân, ăn một chút lót bụng trước đi."

Bánh ngọt Thương gia đưa tới cũng không nhiều, nhưng lại rất khéo léo tinh xảo, mỗi loại sẽ có mấy khối nhỏ. Cận Hàn Thanh không thích ăn đồ ngọt, nên mỗi lần chỉ mang tới một ít.

Tiểu Vu đặt khay xuống, Thương Lục liếc nhìn, cầm một miếng bánh khoai thơm nức mũi bỏ vào miệng.

Cô ấy đang rất đói, chỉ hai miếng liền ăn xong.

Cận Hàn Thanh nhìn cô ăn cũng không kìm được vui vẻ, anh ta ngồi trên bàn trang điểm, cầm một miếng bánh vị trà xanh đưa cho Thương Lục.

Cô ấy ngoan ngoãn nhận lấy, cắn một miếng, lông mày đột nhiên nhíu chặt.

"Làm sao thế?" Cận Hàn Thanh nhìn vẻ mặt của cô, "Ăn không ngon à?"

Thương Lục không lên tiếng, nhai mấy lượt sau đó nuốt vào. Tiểu Vu đi ra ngoài, Cận Hàn Thanh thấy khuôn mặt nhỏ của Thương Lục nhăn nhó không nói gì thì cầm một miếng bánh ngọt lên bỏ vào trong miệng.

Một miếng vừa căn xuống, Cận Hàn Thanh liền trực tiếp phun ra ngoài. Lỗ mũi anh ta bị kích thích kịch liệt, trong miệng đều là vị cay sặc sụa. Cận Hàn Thanh vội vàng cầm miếng trái cây bên cạnh đưa cho Thương Lục. "Nhanh, mau ăn cái này."

Thương Lục ăn hai miếng, vẻ mặt dịu đi không ít. Cô ấy muốn tiếp tục đưa tay về phía bánh ngọt, Cận Hàn Thanh vội vàng giữ lại cổ tay cô ấy. "Trong này có bỏ đồ, em còn muốn ăn?"

"Đồ ở nhà đưa tới phải ăn hết."

"Thế này rồi còn ăn làm sao được?"

"Trong nhà đưa tới, là bỏ công sức và tấm lòng thành ra làm, nhất định phải ăn hết." Thương Lục lặp lại.

Cận Hàn Thanh cầm một miếng khác bỏ vào trong miệng, vừa cắn vào liền như lúc trước phun ra ngoài.

Nói là làm bằng muối cũng không quá, mặn không khác gì đang cắn một cục muối.

Mà cái lúc trước chính là bị bỏ mù tạc vào trong, đầu bếp của Thương gia không đến nỗi làm chuyện như vậy. Cận Hàn Thanh cầm đĩa trên bàn giận giữ văng mạnh đi. Thương Lục bị dọa sợ, người đàn ông thấy thế thì vội vàng dồn nén tâm tình cho sắc mặt dịu dàng trở lại.

"Thương Lục, đừng sợ," Hai tay Cận Hàn Thanh nắm nhẹ vai cô ấy, "Em nói cho tôi, là ai nói với em đồ người khác đưa tới là phải ăn hết?"

Thương Lục nhìn Cận Hàn Thanh, nghĩ một lúc, cuối cùng phun ra hai chữ. "Kỳ Kỳ."

Truyện convert hay : Đệ Nhất Hào Tế

Truyện Chữ Hay