Dịch: CP
Cận Ngụ Đình không đáp lại, sau ba, năm giây trò chuyện liền bị ngắt.
Dù anh tìm được số điện thoại mới của cô thì có tác dụng gì đây? Hình như anh đã không thể tìm lại cô về nữa.
Cận Ngụ Đình nhìn chiếc điện thoại trong lòng bàn tay. Trước giờ anh vẫn luôn không chịu tiếp thu một sự thật, hơn nữa chỉ cần có kẻ nào dám nói câu như vậy anh nhất định sẽ nảy sinh cái ý nghĩ muốn đánh chết người kia. Nhưng bây giờ bọn họ mới là danh chính ngôn thuận, anh bắt đầu nhận ra giấy chứng nhận kết hôn không chỉ là một tờ giấy đơn giản như vậy.
Thương Kỳ đi theo Thương phu nhân đến tòa nhà Đông, Tiểu Đậu Tử nhìn thấy hai người liền chạy ào tới. Thương phu nhân không có hứng thú chơi đùa với nó, giơ chân khẽ đá nó ra.
"Hàn Thanh, Thương Lục đâu?"
Cận Hàn Thanh ngồi trong phòng khách, nghe được có người gọi mình thì hơi nghiêng đầu qua, "Hai ngày nay cô ấy đều mơ thấy ác mộng, liên tục nói đã thấy đứa nhỏ trở về. Con không dám cho cô ấy ra khỏi phòng."
Thương phu nhân nghe vậy, vành mắt ửng đỏ, "Mẹ lên xem con bé một chút được không?"
"Mẹ, mẹ vẫn là đừng lên đó thì hơn." Vẻ mặt Cận Hàn Thanh nghiêm túc, trên cổ có mấy vết cào rất rõ ràng, "Thương Lục không nhận ra được ai nữa, ngộ nhỡ làm mẹ bị thương sẽ không hay."
"Chị không phải đang tiếp nhận trị liệu sao ạ? Vẫn không có chuyển biến tốt sao?"
Tầm mắt Cận Hàn Thanh rơi xuống tập văn kiện trên tay. "Chuyện sảy thai đã kích thích cô ấy quá lớn......."
Câu nói tiếp theo Cận Hàn Thanh cũng không muốn nói nữa, sau này Thương Lục có thể khôi phục không đều phải xem vận may của cô ấy thế nào rồi. Anh ta không thể tưởng tượng được nếu như cô ấy vẫn tiếp tục cái dáng vẻ này, quãng đời còn lại anh ta nên làm gì? Buông tay là không thể nào, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Thương Lục phát bệnh anh ta đều như trải qua một lần giày vò như kim châm muối xát.
Thương phu nhân ra hiệu cho Thương Kỳ không hỏi nữa, hai người ngồi xuống ghế sô pha. Thương phu nhân không ngừng thở dài, tuy là bệnh của Thương Lục không phải ngày một ngày hai, nhưng chuyển biến tốt rõ ràng lúc trước khiến cho bọn họ hi vọng không thôi. Hi vọng bị tan thành mây khói so với chưa từng có hi vọng thật khiến người ta khó có thể chấp nhận hơn rất nhiều.
"Hàn Thanh, con cũng đừng quá nôn nóng."
Khóe miệng Cận Hàn Thanh phác ra một nụ cười khổ. Anh ta nôn nóng lâu như vậy rồi, bỗng nhiên hiện tại lại không muốn vội nữa. Dù là Thương Lục điên hay khỏe lại thì anh ta cũng chỉ mong ngày tháng trôi qua luôn có thể chậm rãi tốt đẹp.
"Tiểu Vu vẫn chăm sóc cho con bé tốt chứ?"
"Vẫn được."
Thương phu nhân biết Cận Hàn Thanh bận rộn chuyện công ty, gần đây bên kia có hạng mục mới vừa mới bắt đầu, anh chạy qua chạy lại giữa hai nơi, tinh thần cũng mệt mỏi đến cực điểm.
"Hàn Thanh, sau này để cho Kỳ Kỳ đến chăm sóc Thương Lục nhiều hơn đi."
Cận Hàn Thanh nghe vậy cũng không buồn nhấc mi mắt, "Con bé cũng có việc riêng của mình, không thể cứ hai ba ngày lại chạy qua đây được."
Gần đây anh ta bận rộn chuyện hạng mục mới, cơ hồ là bận túi bụi như con quay, thế nên đừng nói là xem tin tức, ngay cả thời gian ngủ còn không còn.
"Nếu để cho Kỳ Kỳ gả tới đây, không phải sẽ thuận tiện hơn rất nhiều sao?"
Cận Hàn Thanh lập tức ngẩng đầu lên, tầm mắt cũng rời khỏi tập văn kiện, hướng về phía Thương Kỳ, "Cho con bé gả qua đây?"
Cận Hàn Thanh hiển nhiên vẫn chưa thể tiêu hóa hết hàm nghĩa của câu nói này, Thương phu nhân khẽ gật đầu, "Ừ, đặt ai bên cạnh Lão Cửu mẹ cũng không thể yên lòng, vẫn là để cho Kỳ Kỳ thế chỗ vào đi."
"Đây là ý của Lão Cửu, hay là ý của Thương gia?"
Thương Kỳ biết lúc này không thích hợp để mở miệng, cô ta ngoan ngoãn ngồi một bên không nhúc nhích.
"Cậu ta nói với Thương Kỳ, là ý tứ để tốt cho Thương Lục." Thương phu nhân vốn là không muốn nói câu cuối cùng kia, dù sao Cận Hàn Thanh vẫn luôn kiêng kỵ Cận Ngụ Đình, nếu nói rõ là vì Thương Lục, không biết trong lòng anh ta sẽ nghĩ gì.
Nhưng trước khi đến Thương Kỳ đã nói bà ta nhất định phải nói như vậy. Thương phu nhân cũng hiểu suy nghĩ của cô ta. Dù sao cô ta cũng là phía nhà gái, không thể quá chủ động, chung quy cũng cần phải đặt sẵn cho mình một cái bậc thang mới được.
Tầm mắt Cận Hàn Thanh trước sau vẫn dừng lại trên khuôn mặt Thương Kỳ không rời đi. "Em thì sao, em thấy thế nào?"
"Anh rể, em cũng đồng ý."
Đáy mắt u ám của Cận Hàn Thanh thêm mấy phần thâm trầm. "Vì chị em?"
"Bệnh của chị ấy ngày càng xấu đi, em cũng không thể yên tâm......"
Cận Hàn Thanh lạnh lùng ngắt lời cô ta. "Trước giờ cô ấy ở tòa nhà Đông cũng chưa phải chịu khổ, cái đó thì không cần em phải bận tâm."
"Hàn Thanh, Kỳ Kỳ đã quyết."
Cận Hàn Thanh nhịn không được nhìn Thương Kỳ lâu hơn một chút. Không nhìn ra, hoàn toàn không thể nào nhìn ra mà, "Kỳ Kỳ, em thích Lão Cửu? Là bắt đầu từ bao giờ?"
"Không có," Thương Kỳ sợ nhất là bị mọi người truy hỏi vấn đề này. Cô ta muốn mau chóng chuyển chủ đề. "Tình cảm có thể từ từ bồi đắp, hơn nữa không phải hiểu rõ đối phương từ đầu vẫn tốt hơn rất nhiều sao? Giống như anh và chị em nè."
"Nhưng tôi thích Thương Lục."
Thương Kỳ siết chặt bàn tay, cô ta nếu như muốn ở cạnh Cận Ngụ Đình thì cửa ải này nhất định phải qua. Cô ta đã bỏ ra quá nhiều công sức, nếu không vượt qua nổi, nhất định khi ngã xuống sẽ là tan xương nát thịt.
Một khi ý nghĩ cô ta muốn ở cùng Cận Ngụ Đình lộ ra, tất sẽ khiến cho mọi người hoài nghi. Thế nhưng nếu cô ta tiếp tục giấu diếm, bên cạnh Cận Ngụ Đình sớm muộn cũng sẽ có ngày xuất hiện thêm một Cố Tân Tân thứ hai.
Cận Hàn Thanh đặt văn kiện trong tay xuống, hôn nhân đại sự anh ta không thể làm chủ cho bất kỳ ai, nhưng anh ta đúng là không nhịn được phải quan sát Thương Kỳ kỹ hơn một chút.
Xem ra, tâm tư của cô ta với Cận Ngụ Đình cũng không phải chỉ trong ngày một ngày hai mới nảy sinh.
Bữa tối đó, Tu Tư Mân nói cho Cố Tân Tân biết Cận Ngụ Đình gọi điện thoại tới, mà cô cũng chỉ trả lời một chữ "à" rồi không nói gì nữa.
Khổng Thành gõ cửa sau đó đi vào phòng làm việc, "Cửu gia."
Cận Ngụ Đình ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta khẩn trương, bước chân cũng so với ngày thường nhanh hơn không ít. "Tra được gì rồi?"
"Trong thời gian ngắn không thể tìm được người giúp việc kia và nhân viên bán hàng, nhưng một chuyện khác lại có manh mối."
"Nói đi."
Khổng Thành đi đến trước bàn làm việc của Cận Ngụ Đình, ngồi xuống đối diện anh. "Lúc trước Cố Tân Tân có thuê một chiếc xe đạp có cài app theo dõi hành trình, sau đó cũng không trả lại. Kiểm tra lịch sử hành trình thì điểm dừng cuối cùng là tại một công viên. Tôi lần theo manh mối này đi tìm, phát hiện ngày cô ấy đúng là xuất hiện ở nơi đó, còn có một chiếc xe theo sau. Sau khi tiến vào công viên đã xảy ra chuyện gì thì không có camera giám sát nên tôi không biết, nhưng kỳ lạ là, cùng ngày đó cũng có một chiếc xe khác xuất hiện trong con đường vốn không cho ô tô đi lại kia, là của Tu Tư Mân."
Cận Ngụ Đình rất nhanh bắt được nội dung quan trọng trong lời nói của anh ta. "Chiếc xe đầu tiên là của ai?"
"Biển số là giả."
Cận Ngụ Đình có một linh cảm mãnh liệt rằng anh đang càng ngày càng gần với sự thật, "Vậy...... lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Ai cũng không biết được, nhưng tôi có đi quanh công viên đó một vòng" Khổng Thành dè dặt mở túi văn kiện trong tay ra, sau khi liếc Cận Ngụ Đình một cái mới lấy những bức ảnh từ bên trong ra.
"Mỗi chỗ tôi đều kiểm tra cẩn thận, tuy là trong thời gian này cũng từng có mưa nhưng có những dấu tích vẫn chưa bị rửa đi hết."
Mà những cái được gọi là dấu tích kia, chính là một vũng máu.
Cận Ngụ Đình nhìn thấy trên đám lá rụng ngổn ngang hiện lên những vết máu đã khô. Anh hít vào một ngụm khí lạnh, đây không phải chỉ là một hai giọt máu, anh không cần đoán cũng biết được lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
"Đây là, của Cố Tân Tân?"
"Không thể xác định." Vẻ mặt của Khổng Thành cũng rất nghiêm túc, "Nhưng xét theo phương hướng của chiếc xe đó thì chính là nơi này không thể sai."
Trái tim Cận Ngụ Đình bị bóp mạnh, cơ hồ là đau đến chết đi sống lại, "Là có người làm gì cô ấy sao?"
Khổng Thành không biết phải nói sao, dù sao anh ta cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm đây là máu của Cố Tân Tân. Chỉ là ở đó chưa từng có ai đặt chân tới lần nữa nên vết máu này mới được giữ lại nguyên vẹn, nhìn cũng không giống như vết máu đó chỉ mới xuất hiện.
Thế nhưng Cận Ngụ Đình đã kết luận, "Có phải Tu Tư Mân đã cứu được cô ấy?"
"Sau khi xe của anh ta rời khỏi công viên cũng không hề thấy Cố Tân Tân từ trong đó đi ra. Chiếc xe đạp kia là được bảo vệ của công viên phát hiện ra, nói là đổ ở trước mảnh rừng trúc này......" Phong cách làm việc trước này của Khổng Thành là không thích mơ hồ không rõ ràng, thêm nữa các manh mối này hoàn toàn có thể chứng minh rõ một chuyện, nhưng anh ta chung quy vẫn là không dám đưa ra kết luận.
Cận Ngụ Đình lật từng bức ảnh, mỗi một tấm đều ám ảnh trước mắt không chịu rời đi, như một cơn ác mộng dây dưa không thể tỉnh giấc.
Lúc đó đến tột cùng là Cố Tân Tân đã xảy ra chuyện gì, sợ là chỉ có cô mới biết được.
Một khắc anh cũng không chờ đợi được, muốn ngay lập tức đứng trước mặt cô hỏi cho rõ ràng. Thế nhưng hẳn là Cố Tân Tân không muốn nhìn thấy anh.
Chiều tối, Cố Tân Tân cầm tài liệu chuẩn bị đi bàn chuyện hợp tác, vừa đi ra khỏi công ty liền nhìn thấy Khổng Thành đứng bên ngoài chờ đợi.
Nhìn thấy cô đi tới, Khổng Thành nhanh chóng tiến lên vài bước. "Cửu gia muốn nói chuyện với cô."
Cố Tân Tân mắt điếc tai ngơ, đi theo Tống Vũ Ninh thẳng tới bãi đỗ xe. Khổng Thành không cam lòng đi sát phía sau bọn họ. "Cửu gia thật sự có chuyện quan trọng, muốn trực tiếp hỏi cô."
Cố Tân Tân đi đến cạnh xe, vừa muốn mở cửa xe đi vào thì lại bị Khổng Thành ngăn lại. Cánh tay anh ta chống trên cửa xe, Tống Vũ Ninh thấy thế, một tay bắt lấy cổ tay anh ta. "Đừng trách tôi không khách khí."
Cánh tay anh ta âm thầm dùng sức, Tống Vũ Ninh không do dự túm lấy cánh tay anh ta, đơn giản dùng một chiêu vật anh ta ngã lộn nhào.
Tiếng rơi ầm xuống đất truyền vào tai Cố Tân Tân, cô cũng không nghĩ tới Tống Vũ Ninh lại lỡ tay thô bạo đến vậy, Khổng Thành nằm trên đất nhất thời không bò dậy nổi, khiến ngay cả Cố Tân Tân cũng đứng sững sờ tại chỗ. Chuyện này...... này cũng không phải là ném một cái liền chuốc họa vào thân rồi đó chứ?
Tiếng đóng sầm cửa xe cùng lúc vang lên, Cố Tân Tân nghiêng đầu, nhìn thấy Cận Ngụ Đình bước nhanh đến. Anh đi đến bên cạnh Khổng Thành, Khổng Thành vừa muốn đứng dậy liền bị bàn chân của Cận Ngụ Đình khẽ đá vào vai. Khổng Thành lập tức hiểu ý, lăn quay trên mặt đất kêu rên.
Cố Tân Tân nhìn vẻ mặt méo mó của anh ta, sẽ không khoa trương đến thế chứ?
Anh là thủy tinh dễ vỡ đấy à?
Tống Vũ Ninh cũng cảm thấy anh ta là chuyện bé xé ra to, "Có cần phải đến thế không?"
"Cửu gia, hình như xương cột sống của tôi có vấn đề rồi, không đứng dậy nổi."
Cận Ngụ Đình khom lưng muốn đỡ Khổng Thành đứng dậy, anh ta đau đến mức la hét không ngừng.
Cố Tân Tân nhíu chặt lông mày. "Anh đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra đi, tiền khám tôi trả."
"Tôi lại thiếu chút tiền này à?"
"Vậy anh muốn thế nào?"
Cận Ngụ Đình liếc Tống Vũ Ninh đứng bên cạnh Cố Tân Tân, "Cô ta là cố ý hại người. Nếu tôi báo cảnh sát, cô ta cũng sẽ không thể yên ổn đâu."
Cố Tân Tân nghe anh nói, khinh bỉ lên tiếng, "Cố ý hại người? Vốn là Khổng Thành chặn lại không để tôi đi nên chị ấy mới ném anh ta ra ngoài mà thôi, nghiêm trọng đến thế chắc?"
"Người của em không biết phân biệt nặng nhẹ, con người không phải là giống loài yếu ớt nhất sao? Đang vui vẻ đi trên đường còn có thể ngã gãy xương, tôi nhìn bộ dạng này của Khổng Thành, sợ là gãy xương cột sống rồi."
Tống Vũ Ninh ra tay rất biết chừng mực, vậy thì chỉ có thể nói rõ là đối phương cố tình gây sự. "Chỉ là chạm nhẹ một cái mà thôi. Mấy người cũng đừng quên nơi này có camera giám sát."
"Ờ, camera đó chắc chắn sẽ quay lại được cô ra tay thế nào." Khổng Thành nói xong, vẫn tiếp tục nằm tại chỗ, "Cửu gia, tôi làm chuyện gì nên tội chứ. Tôi còn chưa có kết hôn đây."
Cận Ngụ Đình liếc anh ta một cái, được rồi, vui quá hóa lố.
"Vậy anh muốn thế nào?" Tống Vũ Ninh trực tiếp hỏi.
"Tôi nói rồi, tôi chỉ là muốn nói chuyện với Cố Tân Tân, hỏi cô ấy một vài việc."
Tống Vũ Ninh kéo cánh tay Cố Tân Tân, muốn đẩy cô vào trong xe. Cận Ngụ Đình đứng phía sau nói với theo. "Tu Tư Mân dù có lợi hại đến đâu thì cũng không thể quản cả việc ở Lục Thành này. Nếu như tôi báo cảnh sát rồi, cô ta đã đi vào thì đừng nghĩ sẽ dễ dàng thoát ra."
Cố Tân Tân dừng chân, xoay người nhìn anh. "Nói chuyện gì?"
"Có một số việc trong lòng tôi còn nghi vấn, mà chỉ có em mới có thể cho tôi câu trả lời."
"Được, nhưng tôi còn có việc phải đi bây giờ."
Cận Ngụ Đình nghe ra ý tứ của cô. "Yên tâm, sẽ không lấy của em nhiều thời gian."
Cố Tân Tân cũng không muốn kiếm thêm phiền, nếu đúng là chỉ có mấy câu nói liền giải quyết xong vẫn là tốt nhất. "Đi đâu?"
"Lên xe."
Cố Tân Tân liếc Khổng Thành trên mặt đất, "Còn anh ta thì sao?"
Còn phải tiếp tục giả bộ nữa sao?
Cận Ngụ Đình nhìn về phía Tống Vũ Ninh bừng bừng lửa giận, "Để cô ta đưa Khổng Thành đến bệnh viện kiểm tra một lượt đi."
Cố Tân Tân vỗ nhẹ vai Tống Vũ Ninh. "Lát nữa em sẽ quay lại, chỗ này chị xem tình hình rồi giải quyết đi thôi."
"Được."
Cố Tân Tân theo Cận Ngụ Đình lên xe, anh cũng không nói muốn đi đâu, tài xế lại như hiểu ý lái xe đi.
Dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện, mãi đến khi Cố Tân Tân nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ có chút quen thuộc. Chiếc xe nhanh chóng lái đến công viên, sau đó đi vào con đường nhỏ, chầm chậm dừng lại trước mảnh rừng trúc.
Hô hấp Cố Tân Tân mang theo căng thẳng, cô không nghĩ đây chỉ là trùng hợp, mà Cận Ngụ Đình im lặng thật lâu rốt cuộc cũng lên tiếng. "Anh xuống trước đi."
Tài xế đáp nhẹ, đẩy cửa xe sau đó đi ra ngoài.
Cố Tân Tân thu lại tầm mắt, mỗi một khuất nhục và đau đớn ở nơi đó đều khắc sâu vào từng tấc da thịt, đến cả nhành cây ngọn gió cũng như một con dao găm không ngừng đâm khoét. Tất cả đều xông tới trước mắt, dù đã bị cành cửa chắn lại nhưng cảm giác đau đớn vẫn quấn lấy Cố Tân Tân mà giày vò.
Cận Ngụ Đình liếc nhìn ngoài cửa sổ, "Có phải em đã từng đến nơi này?"
"Cận Ngụ Đình, anh cho người điều tra tôi?"
Cận Ngụ Đình lấy ra một tấm ảnh đưa cho cô, Cố Tân Tân không đưa tay ra nhận lấy, tầm mắt quét qua, thấy được vũng máu trên đó. "Tôi đương nhiên đã từng đến đây, máu này cũng là của tôi, hẳn là cũng đã bị mưa rửa trôi đi không ít."
Người đàn ông nghe giọng nói hời hợt của cô thì trái tim càng thêm siết chặt, lời tiếp theo không biết phải làm sao để mở miệng. Anh nhìn Cố Tân Tân, tầm mắt cô cũng không ngại ngùng tiếp lấy, "Còn có điều gì muốn hỏi sao? Kỳ thực anh cũng không cần phải mang tôi tới đây, cho tôi xem tấm ảnh đó là được rồi, đỡ phải vòng qua vòng lại mất thời gian."
"Ai ra tay với em?"
Cố Tân Tân đến tận bây giờ vẫn không muốn nhớ lại ngày đó, chẳng ai có thể vui vẻ mà nhắc lại khoảnh khắc gần kề cái chết của mình cả. "Hai người đàn ông."
Trái tim Cận Ngụ Đình đang dần chìm xuống đáy vực, "Bọn họ đã làm gì em?"
"Tôi chỉ biết bọn họ hiện tại rất thảm, rất rất thảm." Cố Tân Tân nói đến đây không nhịn được cười khẽ, mà tiếng cười này không nghi ngờ gì chính là sự mỉa mai lớn nhất với Cận Ngụ Đình. "Tu Tư Mân sẽ không tha cho bọn chúng, sở trường của anh ấy chính là ăn miếng trả miếng."
Đã lúc này rồi mà cô vẫn không quên dùng Tu Tư Mân để kích thích anh, cô hẳn là cũng biết nó có tác dụng, nên càng ngày càng áp dụng đến thuần thục.
"Bọn họ...... đã làm gì em?"
Cố Tân Tân đang mặc chiếc váy dài qua đầu gối, cô kéo làn váy lên, lộ ra một đôi chân trắng nõn. Cận Ngụ Đình rất dễ dàng liền nhìn được vết sẹo trên đùi cô.
"Nhìn rõ chưa?"
Cận Ngụ Đình như bị người ta bóp mạnh cổ, hô hấp trong giây lát nghẹn lại không sao thoát ra. Cô có một làn da mịn màng lại trắng nõn, anh vẫn luôn biết như vậy. Thế nhưng hôm nay ở chỗ đó lại có một vết sẹo dữ tợn, anh đưa tay ra, lại bị Cố Tân Tân ngăn cản.
"Chuyện về sau đó còn muốn nghe nữa không?"
"Bọn chúng còn làm gì em nữa?"
Cố Tân Tân bật cười, tiếng cười trầm thấp, "Những việc bọn chúng làm với tôi còn nhiều hơn rất nhiều, anh sẽ không thể biết được."
Ánh mắt Cận Ngụ Đình trở nên mông lung, Cố Tân Tân muốn thả lại váy, lại bị người đàn ông đè tay về. Cố Tân Tân giãy dụa mấy lần đều không được, Cận Ngụ Đình dè dặt kéo bàn tay cô ra, lòng bàn tay lành lạnh đặt lên vết sẹo trên đùi Cố Tân Tân. Trong phút chốc cô cảm thấy nơi đó có một cỗ lửa thiêu nóng đến lợi hại, không thể nào ngăn không cho bản thân chú ý tới.
"Hai người kia là ai?"
"Thương gia phái tới," chuyện này vốn là không có gì phải che giấu, Cận Ngụ Đình tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, "Tôi rạch chân Thương Kỳ nên bọn họ không bỏ qua cho tôi là chuyện bình thường. Cận Ngụ Đình, tôi nhớ anh đã từng nói, chỉ cần kết hôn với anh là tôi có thể hưởng thụ tất cả các quyền lợi, nhưng cuối cùng thì tất cả cũng chỉ là lời nói suông mà thôi. Con gái Thương gia bị người ta khi dễ liền có người thay cô ta đứng ra, còn tôi thì sao đây? Tôi không có. Tôi bị người khác khi dễ, tôi không thể phản kháng, bởi chỉ cần tôi phản kháng thì bọn họ sẽ kéo cả ba mẹ tôi ra đánh. Tôi vừa chịu đòn, lại còn vừa phải cảm ơn vì bọn họ không khiến ba mẹ vì tôi mà chịu liên lụy. Trên đời này vì sao lại có cái đạo lý đó chứ?"
Cận Ngụ Đình cảm nhận từng dây thần kinh đều truyền đến cơn đau nhức nhối, anh nghe được trong giọng nói của Cố Tân Tân có bất đắc dĩ, đau thương và phẫn nộ, hết thảy những cảm xúc đó đều biểu lộ ra rõ ràng như chính xúc cảm dưới lòng bàn tay anh khi đặt trên vết sẹo dữ tợn sần sùi bị người ta dùng dao găm khoét ra này.
Bát Bát: Một lần nữa cám ơn mọi người đã chúc mừng sinh nhật ta qua nick riêng trên FB cũng như trên wattpad, vì lúc trước không tương tác với độc giả qua fb cá nhân nên tối qua về phát hiện ra mn biết ngày sinh của ta cũng hơi bất ngờ haha. Món quà đáp lễ chính là tung thêm cái phúc lợi nữa, lần này thì đơn giản thôi kkk
Phúc lợi tặng chương mới: lượt theo dõi wordpress CPblog (lượt theo dõi hiện tại: )
Link: Vào hồ sơ @newwloser ~~> vào cuộc hội thoại
Nút follow ở góc phải dưới cùng nha kkkkk
Truyện convert hay : Một Bào Tam Thai, Tổng Tài Cha Siêu Bá Đạo