Dịch: CP
Cận Ngụ Đình đứng dậy đi ra ngoài, Cố Tân Tân thấy thế cũng nhanh chóng đuổi theo, "Anh đi đâu?"
"Sau khi em mua xong chuỗi dây chuyên, Thương Kỳ có chạm qua hộp trang sức đó ngay ở cửa hàng hay không?"
"Có," Cố Tân Tân lúc này dĩ nhiên không thể bỏ qua dù chỉ là một chi tiết nhỏ, "Tôi nhớ em ấy có giúp tôi kiểm tra."
"Em tốt nhất là hãy cầu mong Thương Kỳ thật sự đã chạm qua, hoặc là, chí ít có thể quay lại được động tác khả nghi nào đó."
Bước chân Cố Tân Tân cứng đờ đi tới bên cạnh anh, "Anh nghi ngờ là Thương Kỳ làm sao?"
"Tôi tình nguyện nghi ngờ con bé, dù không phải thì có thể có một ít động tác hư hư thực thực cũng tốt. Đẩy con bé ra dù sao cũng hơn là cho em đứng ra chịu tội, dù sao con bé cũng là em gái ruột của Thương Lục, sẽ không chết người được."
Đây chính là người Cận gia đi, trong những thời khắc quan trọng thì dù Thương Kỳ có là người từ nhỏ đã có giao tình với bọn họ cũng vô dụng. Chỉ cần có thể dẫn mũi nhọn của mọi người từ cô qua một bia ngắm khác, Cận Ngụ Đình cũng mặc kệ cô ta có thể sẽ bị bắn thành cái dạng gì.
Cố Tân Tân nghe hiểu được lời của anh, hiện tại nhất định là anh muốn đến cửa hàng trang sức tìm chứng cứ.
Cái này cũng là chuyện Cố Tân Tân muốn làm, cô bước nhanh theo sau Cận Ngụ Đình, hiện tại việc cần làm là tự vệ, dù chỉ là một điểm khả nghi cô cũng không thể buông tha,
Cận Ngụ Đình đi xuống lầu, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Khổng Thành đang chặn trợ lý của Cận Hàn Thanh lại.
"Cửu gia."
Cận Ngụ Đình dừng chân lại. "Cậu tới đây làm gì?"
"Cận tiên sinh muốn tôi đến truyền lời với ngài, hỏi xem những viên ngọc trai dự phòng kia ngài đã tìm được hay chưa?"
Ánh mặt trời chói mắt chiếu đến, mắt Cố Tân Tân hơi sưng, tiếp xúc với ánh sáng mạnh như vậy càng không thể chịu được. Cô nhìn bên mặt Cận Ngụ Đình có một vòng sáng, từng tia đâm xuyên tới, là anh đã thay cô chặn đi một chùm sáng.
"Cậu nói với anh ấy tôi có chút chuyện cần tìm chứng cứ, sẽ lập tức trở về."
"Cửu gia, ý của Cận tiên sinh đã quá rõ ràng, nếu như những viên ngọc trai dự phòng kia không tìm được thì chuyện này đã có thể kết luận được rồi, cũng hi vọng ngài nhớ những gì lúc trước đã nói."
Trong lòng Cố Tân Tân cực kỳ lo lắng, hiện tại cô rõ ràng chính là giãy dụa trước khi chết.
"Cậu quay lại nói với anh ấy, trong cửa hàng không có ngọc trai dự phòng. Chuyện cụ thể...... hiện tại tôi đi tìm bằng chứng."
Nói như vậy hiển nhiên là không có sức thuyết phục, ngay cả người đàn ông trước mặt này cũng sẽ không tin.
"Cửu gia, ngài muốn kiểm tra cái gì? Tôi đi cùng ngài."
"Không cần." Cận Ngụ Đình nói xong liền đi lên trước, Cố Tân Tân cũng vội vàng đuổi theo sau.
Tên trợ lý kia thấy thế, cũng lập tức quay về tòa nhà Đông.
Cận Hàn Thanh nghe xong, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. "Chẳng lẽ cho tới bây giờ cậu ta vẫn cảm thấy có thể trở mình sao?"
Thương Kỳ nghĩ một chút liền đoán được Cận Ngụ Đình nói đi tìm chứng cứ chính là đến cửa hàng trang sức kia.
Cô ta vốn cho là sau khi Cận Ngụ Đình biết được chuyện ngọc trai dự phòng thì chí ít sẽ phải giận tím mặt. Như vậy vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Cố Tân Tân không bỏ ra nổi đầy đủ sáu viên ngọc trai, vậy thì cô chính là người đã hại Thương Lục. Chuyện này chung quy phải có người gánh chịu, hiện tại Cận Ngụ Đình lại liều mạng muốn giúp Cố Tân Tân thoát khỏi hiềm nghi sao?
Tần Chi Song cũng mệt mỏi cùng cực. "Vì sao lại như vậy? Không thể đâu, Tân Tân không làm được loại chuyện đó."
"Mẹ, chuyện này mẹ và ba đừng tham dự, con sẽ tự xử lý."
Tần Chi Song cũng biết phong cách làm việc của Cận Hàn Thanh, đôi mắt bà lộ ra lo âu hỏi. "Con muốn xử lý thế nào?"
"Mạng của con con, có phải là mạng người không?" Chỉ mới qua một đêm nhưng Cận Hàn Thanh đã suy sụp đến cực điểm, cả đêm qua anh ta không ngủ, cũng không biết hiện tại bản thân là dựa vào động lực gì chống đỡ chính mình. Anh ta chỉ biết con của mình và Thương Lục không còn, mà người phụ nữ anh ta yêu nhất còn đang nằm trên giường đây. Anh ta còn phải nơm nớp lo sợ cô ấy có thể tiếp nhận sự thật hay không, có thể lại khiến cho bệnh tình của cô ấy càng thêm nghiêm trọng hay không.
Lúc này Thương Kỳ cũng không dám chen lời, như vậy cũng tốt, đỡ bắt cô ta phải trái lòng nhiều lần đi nói mấy lời bênh vực kia.
Cố Tân Tân ngồi phía sau xe, Khổng Thành cũng đi theo. Bọn họ tới khu trung tâm thương mại đúng lúc cửa hàng trang sức vừa mở cửa, trong cửa hàng vắng ngắt không có lấy một bóng người.
Khổng Thành đi tới tìm cửa hàng trưởng. Cố Tân Tân đi về phía tủ kính, đồ trang sức bên trong đã thay đổi, cô chỉ về phía đó. "Dây chuyền lần trước tôi mua không còn sao?"
Nhân viên bán hàng khi trước tiếp đón cô từ một phía khác đi tới, "Có lẽ là phải tháng sau mới lại có hàng, vật phẩm như vậy cũng là khó gặp, còn cần phải đợi thêm."
Khổng Thành đến gần, "Cửu gia, Cửu phu nhân, đi thôi."
Cố Tân Tân thu lại tầm mắt, đi theo Khổng Thành vào trong. Cửa hàng xa xỉ như vậy dĩ nhiên loại camera giám sát cũng phải là hạng nhất. Cửa hàng trưởng cẩn thận hỏi ngày Cố Tân Tân mua, vốn dĩ là cô không nhớ rõ, nhưng vừa rồi mới xem qua hóa đơn nên mới miễn cưỡng nói ra được.
Cố Tân Tân nói ngày, cửa hàng trưởng ngồi xuống, bắt đầu cắt ra video ghi hình ngày hôm đó. "Là khoảng thời gian nào?"
Cố Tân Tân trả lời từng câu từng câu của bà ấy.
Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt sốt ruột lo lắng chăm chú quan sát máy tính của cô. Hình ảnh bên trong camera giám sát rất rõ ràng, cái này cũng là cơ hội cuối cùng của Cố Tân Tân, nhưng anh đứng bên cạnh, cũng không thể giống như trước đây an ủi cô đừng lo lắng nữa rồi.
Đoạn video ghi hình này rất nhanh được cắt ra, bóng người của Cố Tân Tân và Thương Kỳ xuất hiện trên màn hình. Xác thực là Thương Kỳ có dẫn dắt Cố Tân Tân mua chuỗi dây chuyền kia, cuối cùng là lúc trả tiền, nhân viên cửa hàng gói gọn gàng hộp trang sức rồi đưa tới.
Mắt Cố Tân Tân không chớp nhìn chằm chằm màn hình, trái tim cơ hồ là muốn nhảy lên cuống họng. Cô không dám nháy mắt, chỉ sợ một giây lơ là thôi sẽ bỏ lỡ hình ảnh mang tính quyết định.
Thương Kỳ nhận lấy hộp trang sức, động tác của cô ta cũng bị quay lại rất rõ ràng. Cô ta mở hộp ra, kiểm tra chuỗi dây chuyền, lại mở hộp trang sức thứ hai ra. Cố Tân Tân phảng phất nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình, thế nhưng động tác của Thương Kỳ dừng lại ở chỗ này, cô ta nhìn tờ hóa đơn bên trong, ngón tay cũng không tiếp tục nữa, càng không mở ra tầng ngăn mà trực tiếp đóng lại.
Sau đó cô ta đưa túi cho Cố Tân Tân, sau đó nữa liền không chạm lại nó.
Tia hi vọng cuối cùng của Cố Tân Tân bị đánh nát, bên cạnh có ghế tựa, chân cô mềm nhũn ngồi phịch xuống.
Rất hiển nhiên, viên ngọc trai kia hẳn là không phải bị Thương Kỳ lấy đi, bằng không cô ta là không có cách nào trốn khỏi camera giám sát.
Trong lòng Cận Ngụ Đình cũng không khỏi buồn bực, "Có khả năng là bị cho thiếu ngọc trai hay không?"
"Không thể," cửa hàng trưởng xoay người nhìn họ. "Nhân viên cửa hàng của chúng tôi đều phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không phạm một loại sai lầm cấp thấp thế này. Hơn nữa chúng tôi còn có khảo hạch nghiêm ngặt, chỉ cần đếm sai sẽ lập tức bị trừ tiền thưởng."
Cận Ngụ Đình đứng tại chỗ không nhúc nhích, Cố Tân Tân tuyệt vọng, "Có phải là tất cả các chuỗi dây chuyền đều có ngọc trai dự phòng?"
"Dây chuyền cao cấp chuẩn A sẽ có, những loại khác không có."
Cận Ngụ Đình khàn giọng hỏi, "Tất cả những ghi chép mua bán đều có sao?"
"Đúng, có rất nhiều người là hội viên nơi này, chúng tôi đều có thể tra ra."
"Được, giúp tôi kiểm tra ghi chép lúc trước một chút, số của hội viên là đăng ký bằng số điện thoại sao?"
"Đúng."
Cận Ngụ Đình nhanh chóng đọc ra một dãy số, sau đó lại nói. "Tên hội viên, Thương Lục."
Trong lòng Cố Tân Tân không nhịn được đau đớn, từ sau khi điên Thương Lục hẳn là không còn dùng điện thoại đi? Nhưng là số điện thoại của cô ấy vẫn như một con dấu đóng sâu vào trong lòng Cận Ngụ Đình, giống như chính bản thân cô ấy, nói quên đi quá khứ đâu có dễ dàng?
"Có, ngài xem trong ghi chép này."
"Nói trực tiếp đi."
Cửa hàng trưởng nhìn kỹ lại một lượt sau đó nói. "Thương Lục tiểu thư tôi còn nhớ, tôi cũng từng đón tiếp cô ấy mấy lần. Cô ấy mua đồ rất tùy hứng, mấy thứ vừa ý đều là thiết kế mới mẻ độc đáo, tôi thấy cô ấy khí chất bất phàm nên đề xuất cho cô ấy mấy thứ cấp bậc cao hơn, nhưng cô ấy nói cô ấy cũng chỉ là thích mà thôi, không thu gom mấy thứ đồ có giá trị quá xa xỉ. Cô ấy từng mua chỗ tôi hai chuỗi dây chuyền và mấy chiếc lắc tay, nhưng đều không phải loại được tặng kèm ngọc trai dự phòng."
Vì thế nên có thể gián tiếp nói rõ, Thương Kỳ cũng không biết chuyện ngọc trai dự phòng?
Dù sao cũng không phải mỗi lần Thương Lục mua đồ cô ta đều ở đó, mà nếu tất cả những lần Thương Lục mua đều không có ngọc trai dự phòng, thì chuyện này càng không thể mạnh mẽ đẩy lên Thương Kỳ được phải không?
Huống hồ không phải là camera giám sát của tòa nhà Đông cũng không quay lại được bất kỳ một động tác khả nghi nào của Thương Kỳ sao?
Cận Ngụ Đình liếc mắt sang Cố Tân Tân ngồi bên cạnh, cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người đi ra ngoài.
Khổng Thành thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của Cố Tân Tân bèn tiến lên nhắc nhở, "Cửu phu nhân."
Cố Tân Tân nhúc nhích chân, đứng lên, Khổng Thành cũng rất nhanh đi theo phía sau Cận Ngụ Đình ra ngoài. Cố Tân Tân đi ra khỏi cửa hàng, luôn cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô vô cùng quái dị, cô không khỏi tăng nhanh bước chân đi ra ngoài.
Ra đến ngoài, xe đã khởi động sẵn, cửa xe mở ra chờ cô.
Cố Tân Tân ngồi vào hàng ghế phía sau, đóng lại cửa xe. Tài xế không một chút do dự liền cho xe chạy.
"Cửu gia, bây giờ đi đâu?"
"Về nhà đi."
Cố Tân Tân nắm chặt tay, gì cũng không nghĩ được.
Xe đi về tòa nhà Tây, vừa dừng lại, Cận Ngụ Đình liền đi xuống trước.
Cố Tân Tân đi vào trong nhà, thế nhưng người đàn ông đứng ngoài cửa không nhúc nhích, ánh mắt của anh rơi lên khuôn mặt nhỏ của cô.
Cô cơ hồ không đấu lại được ánh mắt đó, chủ động đem ánh mắt của mình rời đi. "Bây giờ phải làm sao?"
"Em cảm thấy là phải làm gì?"
Cố Tân Tân lúc này còn nghĩ được gì nữa, "Dù có bắt tôi phải lặp lại một trăm lần thì đáp án của tôi vẫn sẽ như vậy. Tôi chưa từng làm."
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Khổng Thành mở cửa ra, nhìn thấy trợ lý của Cận Hàn Thanh đứng bên ngoài, bên cạnh anh ta còn có Tiền quản gia.
"Cửu gia, ngài đã trở về rồi, hẳn là chuyện cần điều tra cũng đã làm xong?"
Tiền quản gia cũng tiến lên một bước, "Lão gia truyền lời để ngài và Cửu phu nhân cùng đi qua, sự tình dẫu sao cũng phải giải quyết."
Cố Tân Tân không tránh né nữa, nhấc chân đi ra ngoài.
Trong tòa nhà Đông, mấy người kia giống như vẫn luôn duy trì tư thế ngồi đó từ lúc Cận Ngụ Đình bước đi. Bước chân nặng nề của Cố Tân Tân tiến vào, Cận Hàn Thanh nhấc mi mắt nhìn về phía cô, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cố Tân Tân không dám tới gần Cận Hàn Thanh, cô dừng lại trước bàn trà.
Ánh mắt Cận Hàn Thanh lướt qua người cô, rơi vào Cận Ngụ Đình đứng phía sau, "Lão Cửu, những viên ngọc trai kia tìm được rồi sao?"
Tần Chi Song và Cận Vĩnh Nham cũng không khỏi nhìn về phía anh, dù sao mấy viên ngọc trai này có liên quan rất lớn. Cận Ngụ Đình nhìn Cố Tân Tân đứng lẻ loi ở phía trước. "Nhất định là nhân viên cửa hàng nhớ nhầm, không có ngọc trai dự phòng nào cả."
Khóe miệng Cận Hàn Thanh không khỏi nhấc lên một nụ cười lạnh, "Chú không cảm thấy lý do này quá rách nát sao?"
"Em không tìm thấy ngọc trai dự phòng nào ở tòa nhà Tây cả."
"Đó là bởi vì chúng đã bị cô ta tiêu hủy rồi!"
Cố Tân Tân bởi vì Cận Hàn Thanh nổi giận mà lui về sau một bước, dẫm lên mu bàn chân của Cận Ngụ Đình. Cô như có gai ở ở sau lưng, lập tức thu chân về.
"Cô ta không bỏ ra nổi, là bởi vì những viên ngọc trai kia đã không còn. Chuyện ngọc trai dự phòng đã rõ ràng như thế, chú thật cứ muốn nhìn mà không hiểu sao?"
Tần Chi Song đứng dậy đi đến bên người Cố Tân Tân, "Tân Tân, những viên ngọc trai kia con có thấy không?"
Cố Tân Tân không muốn nói dối Tần Chi Song, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cô còn có thể nói cái gì đây?
Cô chỉ có thể sống chết không chịu thừa nhận, nếu như cô nói cho bọn họ biết ngọc trai dự phòng chỉ có năm viên, lại nói đã bị ai đó cầm đi một viên, ai sẽ tin cô?
"Mẹ, con thật sự chưa từng thấy."
"Cần đưa nhân viên cửa hàng trang sức đó đến không?" Cận Hàn Thanh lạnh lùng nói.
Cố Tân Tân nắm nhẹ tay, Cận Hàn Thanh mở những hình ảnh cắt từ trong camera giám sát ra đưa cho cô xem, "Kiệt tác của cô đấy, có phải cũng muốn thưởng thức một chút?"
Tầm mắt Cố Tân Tân giằng co trên màn hình, Cận Hàn Thanh đã đem đoạn video và những hình ảnh quan trọng nhất cắt ra, nói thật, nếu như cô không tận mắt nhìn thấy, nhất định cô cũng không biết là mình lại bị người ta hãm hại như vậy.
"Em nhặt được một viên ngọc trai chỗ đó, nhưng chuyện về sau không có liên quan gì đến em."
"Ha. Cô không chịu thừa nhận là mình đã bỏ lại đó một viên, đúng không?"
Cố Tân Tân vội vàng thanh minh, "Em không có, hơn nữa làm sao em có thể biết được là chị dâu sẽ đi đến chỗ đó chứ?"
"Vì thế nên, thứ cô đánh cược chính là may rủi, trên đời lại có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy đấy."
Cố Tân Tân phát hiện ra mình đứng trước chứng cứ này, vốn từ ngoài cửa miệng lập tức trở nên nghèo nàn, cô vô lực nhấc tay lên, "Em không có động cơ hại chị dâu. Anh hai, anh phải tin em, em thật sự không hại chị ấy."
"Cố Tân Tân, cô yêu Lão Cửu không?" Cận Hàn Thanh đột nhiên hỏi một câu đó.
Trong phòng yên lặng như tờ, tựa hồ tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của cô. Môi Cố Tân Tân run rẩy, cô biết vấn đề này không phải để trả lời.
Đúng hay không đúng, cô đều sẽ đẩy chính mình vào đường chết.
"Cô có yêu Lão Cửu không?" Cận Hàn Thanh lặp lại.
Cố Tân Tân buông mi mắt, cảm thấy viền mắt rất nóng. Cô chưa bao giờ nói trực tiếp ra điều đó với Cận Ngụ Đình, trước là bởi vì cô không nói ra được, cũng không tiện nói.
Cô rõ ràng trong lòng, nếu như cô nói yêu, đó là vì hận và đố kị với Thương Lục, là thứ thuốc dẫn độc tốt nhất, cũng là động cơ thuyết phục nhất.
Nếu như cô nói không yêu? Tần Chi Song và Cận Vĩnh Nham đều ở đây, phía sau cô còn có Cận Ngụ Đình đứng đó. Nếu như cô nói không yêu, Cận Ngụ Đình sẽ càng thêm không cần phải quản đến cô, cuối cùng cô chỉ có thể tự sinh tự diệt.
Thương Kỳ cũng nhìn chằm chằm Cố Tân Tân đứng cách đó không xa, đây thực sự là một câu hỏi hay tuyệt vời, "nhất châm kiến huyết()"! Đồng thời cũng chính là một kiếm đứt cổ.
() nói trúng tim đen
"Không trả lời được?" Giọng nói của Cận Hàn Thanh mang theo đè ép ngột ngạt, "Không phải là cô đã nhớ ra ban đầu mình dùng thân phận gì để tiến vào Cận gia rồi chứ? Dù người khác không thể nói rõ, trong lòng cô hẳn là phải rõ ràng chứ?"
Đúng vậy, cô làm sao không biết mình được Cận Ngụ Đình cưới về để làm bia đỡ đạn?
"Nhưng hiện tại chúng em sống rất tốt......"
"Tôi hỏi cô, vì sao cô không dám trả lời?"
Bàn tay Cố Tân Tân rơi vào đường chỉ quần, ngón tay ra sức cào lên, "Anh hai, nếu em muốn hại chị dâu thì đã sớm động thủ từ trước đó. Đại thọ lần trước của ông ngoại, em chỉ cần ngậm kín miệng không lên tiếng, không phải là chị dâu liền......"
"Ừ, lần đó là phải cám ơn cô, nhưng đó dù sao cũng là nơi công cộng, dù không có tiếng kêu cứu của cô thì cũng sẽ có người khác nhìn thấy, cũng có thể chính là vì cô thấy được người khác nên mới kêu cứu, những thứ này đều không thể nói lên được điều gì cả. Cố Tân Tân, cô đừng trách tôi lạnh lùng, một người tốt đến đâu cũng đều sẽ có một mặt tâm lý đen tối, tôi không thể tin tưởng cô. Lần này là có chứng cứ chính xác đặt trước mặt tôi, tôi không thể nào xem nhẹ."
Cận Ngụ Đình nhìn bóng lưng của Cố Tân Tân, dù là chờ tới tận lúc này thì anh cũng không thể đợi được đáp án kia.
Mà trong lúc này, ai cũng không chú ý đến Thương Lục.
Trên tay và lưng cô ấy đều có máu, còn có một nơi có máu ứ đọng, vừa rồi kim tiêm bị cô ấy giật mạnh ra. Lúc cô ấy đứng dậy, tiểu Vu còn nằm nhoài bên cạnh ngủ.
Hai ngày nay tòa nhà Đông xảy ra quá nhiều chuyện, cô ấy thật sự là không chịu nổi.
Thương Lục đi ra khỏi phòng, thả nhẹ bước chân đi về phía cầu thang, có tiếng người nói chuyện từ phòng khách truyền đến, cô ấy ngồi xuống mặt đất.
Cố Tân Tân khó lòng giải thích, "Anh hai, anh muốn thế nào mới có thể tin em?"
"Nếu không phải cô làm thì có thể là ai đây?"
Cố Tân Tân vốn vẫn nghi ngờ Thương Kỳ, nhưng camera giám sát ở cửa hàng cũng đã xem rồi, lúc này cô còn có thể nói ra ai nữa đây?
"Lúc đó người tìm ngọc trai ở cầu thang không chỉ có một mình em."
"Nhưng nơi Thương Lục té ngã chỉ có cô ngồi xuống."
Tầm mắt Cố Tân Tân một lần nữa rơi xuống màn hình máy tính, không phải sao, hình ảnh kia cắt ra cũng thật là hoàn hảo.
Thương Lục sờ sờ cái bụng, lại nhìn mu bàn tay, giống như lúc này mới nhận ra đứa bé đã không còn.
Cô ấy đứng dậy đi ra ngoài, bước chân cũng càng ngày càng nhanh, nhưng sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng khách đều tập trung trên người Cố Tân Tân, hơn nữa bọn họ đều đưa lưng về hướng kia nên cũng không có ai phát hiện ra cô ấy đang đi xuống.
Cố Tân Tân nhìn chằm chằm chân mình, không còn lời nào để nói, cũng không có cách nào chứng minh mình trong sạch.
"Cô cho rằng cô không nói lời nào là tôi sẽ cho qua sao?" Cận Hàn Thanh quát lên.
Khóe mắt Cận Ngụ Đình phát hiện ra bóng người đi đến trước tủ bày đồ trang sức, Thương Lục cầm một cái ghế, đứng lên nó như muốn lấy mấy thứ trang sức kia.
Cận Ngụ Đình không dám gọi vì sợ sẽ kinh động đến cô ấy, anh bước nhanh về phía trước.
Cận Hàn Thanh cầm gạt tàn thuốc lá trên bàn, Tần Chi Song sợ đến mức hoảng hốt lên tiếng. "Đừng......"
Gạt tàn thuốc là đập vào một bên chân Cố Tân Tân, thủy tinh vỡ vụn bắn vào mắt cá chân cô, âm thanh chói tai này cũng dọa Thương Lục đang đứng trên ghế, khiến cho cô ấy đứng không vững ngã nhào xuống đất.
Cận Ngụ Đình quay đầu lại, đoán Cố Tân Tân đứng chỗ đó hẳn là không sao, liền đi đến trước mặt Thương Lục, muốn đỡ cô ấy đứng lên.
Thương Lục cầm thứ đồ trong tay vung lên. "Đi ra!"
Cận Hàn Thanh cảm thấy da đầu tê dại, anh ta vội vàng quay người, vừa nhìn rõ ràng là Thương Lục thì lập tức bước nhanh tới.
"Không được tới đây, tôi sẽ đánh chết các người."
Thương Kỳ cũng chạy qua, "Chị, sao chị xuống đây? Chị đừng làm em sợ."
Cố Tân Tân đứng tại chỗ, cảm giác như mình đã bị mọi người lãng quên. Mắt cá chân cô đau dữ dội, nhưng là so Thương Lục với cô mà nói, lúc này cô ấy mới là nguy hiểm nhất.
Cận Hàn Thanh đưa tay muốn cầm lấy thứ đồ trong tay cô ấy, "Ngoan, đưa nó cho tôi được không?"
"Con của tôi đâu?"
Giọng nói của Cận Hàn Thanh cơ hồ bị mắc nghẹn lại ở cổ họng, "Thương Lục, đừng như vậy, đưa thứ đó cho tôi."
"Con đâu? Con đâu? Con đi đâu rồi?"
"Thương Lục!"
Thương Lục cầm thứ đồ trong tay không chút do dự đập về phía Cận Hàn Thanh, anh ta không kịp tránh, thứ đó liền vững vàng nện trên bả vai anh ta. Thương Lục liếc nhìn bức tường cách đó không xa, trong lòng Cận Ngụ Đình dâng lên dự cảm không tốt, bước nhanh về phía trước. Thương Lục xông tới, đập mạnh vào ngực Cận Ngụ Đình. Anh kêu đau thành tiếng, Cận Hàn Thanh sợ đến mức sắc mặt trắng bệnh, xông tới ôm cô ấy vào trong ngực.
"Thương Lục, em...... em làm cái gì vậy?"
Cận Ngụ Đình nhìn thấy tuyệt vọng trong mắt cô ấy, Thương Lục đưa tay ra giật áo của Cận Hàn Thanh, "Con không còn nữa, có đúng không?"
"Em đừng náo loạn nữa."
"Vì sao con lại không còn? A ------"
Thương Lục bắt đầu liều mạng đập về phía người đàn ông trước mắt, khiến cho cần cổ Cận Hàn Thanh bị cào ra từng vệt dài rỉ máu. Cô ấy điên cuồng đập đầu tới, lần đầu tiên là đánh lên cằm Cận Hàn Thanh, sau đó lại xông đến bả vai anh ta, mỗi lần đều là dùng toàn lực mà đánh.
Tần Chi Song sợ đến mức nắm chặt bả vai Thương Lục. "Thương Lục, bình tĩnh."
Thương Lục ngẩng đầu lên, Cận Hàn Thanh dùng tay muốn bảo vệ mặt cô ấy, nhưng cô ấy đẩy tay anh ta ra, sau đó lại dùng toàn bộ sức mạnh đánh lên trán anh ta.
Cận Ngụ Đình cũng đã hoàn toàn bị dọa sợ rồi, loại sợ hãi và hoảng hốt kia, dù là Cố Tân Tân đứng cách đó rất xa cũng đều nhìn thấy được rõ ràng.
Cận Hàn Thanh cố gắng lâu như vậy cuối cùng đều là uổng phí. Thương Lục đã trở lại dáng vẻ điên loạn lúc đầu.
Thương Kỳ khóc nức nở, "Chị, chị nhìn lại cho rõ ràng đi mà. Mọi người đều ở đây, chị đừng làm mọi người sợ."
Trán Thương Lục sưng đỏ một mảng lớn, ánh mắt hoàn toàn mất khống chế cùng sợ hãi nhìn những người xung quanh, "Đi ra!"
Cận Hàn Thanh nắm chặt hai tay, càng ôm cô ấy chặt hơn, ánh mắt hung hăng bắn về phía Cận Ngụ Đình, "Đây chính là người phụ nữ chú cưới về, Lão Cửu, chú đã thấy chưa? Đứa bé không còn, Thương Lục biến thành như vậy, chú đã vừa lòng hay chưa hả?"
Khóe mắt và đuôi lông mày của Cận Ngụ Đình thấp thoáng tia hung ác nham hiểm, thế nên, lỗi ban đầu đều là từ anh sao?
------ lời tác giả ------
Nhìn trời ~
Được rồi, vẫn là chịu được, khụ
Bát Bát:
Có nhiều bạn nói truyện hơi dài dòng, lan man, như phim Ấn Độ. Đây cũng chính là lý do ta nói mn tích khoảng chục chương rồi mới đọc.
Mn có biết hiệu ứng của việc nhảy hố và chờ đợi là gì không?
Trước khi nói về cái này ta cũng muốn nhắc mn một điều, bộ truyện này mới chỉ tới chương thôi. (Ta không biết mn thấy sao, chứ so với ta lúc trước từng dịch bộ Hôn trộm hơn chương thì vẫn bình thường lắm)
Sau này khi truyện hoàn, mn hãy thử lưu về kho, vài tháng sau mở ra đọc lại. Khi đó mn sẽ hiểu hiệu ứng nhảy hố là gì, lúc ấy hãy nói với ta xem mn còn cảm thấy lan man như phim Ấn hay không.
Vì sao TK chưa ngã ngựa?
Bởi vì mâu thuẫn chính trong bộ truyện này của má Yêu là TL. Từ đầu đến cuối chỉ có nó, cái ngục tù mà nam phải thoát ra trong cái bộ truyện này, là áy náy và có chút tình cảm nào hay không thì ta không biết.
Không như những bộ truyện khác, có mâu thuẫn của chính nam nữ, hiểu lầm về quá khứ hay mâu thuẫn trong bối cảnh, nữ phản diện xuất hiện chỉ để thêm gia vị cho bộ truyện. Ở bộ truyện này "TL không sao thì hai người họ sẽ lại tốt, nhưng chỉ cần TL có chuyện thì mọi thứ sẽ rối tung". Nếu mâu thuẫn này kết thúc, truyện sẽ kết thúc. Không có TK, mâu thuẫn này cũng sẽ kết thúc.
Vì sao TK chưa thể được ngã ngựa? Hay là nói, vì sao mâu thuẫn này chưa thể kết thúc, bộ truyện này chưa thể kết thúc?
Vì mới chỉ có cao trào ngược nữ, chứ chưa có cao trào ngược nam. Thế thôi.
Được rồi, cái ta muốn nói thật ra là "Phải có thế thì Tu Tu của ta mới xuất hiện":))))))
Truyện convert hay : Quỷ Y Bản Sắc