Trăm Năm Không Hợp

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Các fan gọi Delete là “Địa lôi”, bọn họ mỗi ngày đều cày số liệu, chỉnh hình, còn không thì là bình chọn cho “Nhân quả tháng Sáu”, nhưng mà trước mắt vẫn trong trạng thái khiêm tốn, không đi lê la trong mấy diễn đàn lớn. Dù sao thì số lượng fan và nhân khí của nhóm vẫn còn đang đợi tăng lên.

Quảng cáo đầu tiên là quảng cáo kẹo có nhân, một gói nho nhỏ, nhóm người tiêu dùng chủ yếu là học sinh tiểu học. trước khi quay thì phải chụp ảnh tuyên truyền trước, trong phòng chụp ảnh loạn cào cào, sáu người thay đồ xong thì làm tóc, mỗi người phải đeo một cái mái để trông non nớt hơn.

Thợ trang điểm tức giận đến lần thứ tám, quát: “Cậu cứ vuốt nó lên làm cái gì! Tôi mệt chết đi được!”

Tạ Kinh Niên lại vuốt tóc mái xuống, vẻ mặt rất đau khổ. Hoắc Học Xuyên cười rất hư hỏng, đi đến trước mặt Tạ Kinh Niên nói: “Vuốt cái gì mà vuốt, ai cũng bị đây này, em còn không dám vuốt.”

Tạ Kinh Niên đạp Hoắc Học Xuyên một phát: “Về ký túc xá anh trai vuốt cho cưng.” (ý là tuốt cho nhau á)

Hai tên cuồng dâm ở bên kia nhỏ giọng trêu đùa nhau, những người khác ai nấy đều làm chuyện của mình, Phương Tri Cẩn nãy giờ vẫn chưa bỏ điện thoại xuống, cứ luôn tìm kiếm tên của mình, mỗi khi thấy có người bình luận tên mình đều tự hỏi đây có phải thủy quân không, sắp sụp đổ tinh thần rồi.

Cậu lại hơi nghi hoặc, công ty chắc chắn cũng nhìn ra được độ hot này của cậu đều là ảo, không vạch trần thì thôi, tại sao còn giúp cậu vào vị trí tốt trong quảng cáo này? Càng nghĩ càng rối, đúng lúc đạo diễn đi tới gọi tập hợp, cậu nhìn vào gương hít thở sâu, thầm nhủ phóng lao thì phải theo lao, cứ chiếm hời trước rồi tính sau.

Sáu người đứng trước tấm phông nền, mặc áo phông và quần ngắn, mỗi người một màu, trong tay mỗi người một gói kẹo, muốn cười ngọt bao nhiêu thì ngọt bấy nhiêu. Phương Tri Cẩn và Nguyên Viễn đứng giữa, hai bên là Euler và Biên Mai Tuyết, Hoắc Học Xuyên và Tạ Kinh Niên hai người đứng hai bên mé ngoài cùng.

Ảnh tuyên truyền có hai bộ đồ, bọn họ thay xong lại chụp một lần nữa, lần này không chỉ đứng không, mà còn phải làm đủ các động tác, vừa khéo hai người một nhóm đút nhau ăn kẹo, Hoắc Học Xuyên đút cho Euler, Euler há miệng giả vờ đáng yêu, anh còn phải tiếp tục cười ngọt ngào.

Anh cao một mét tám tám không phải dành cho hình tượng ngọt ngào như vậy đâu…

Chụp xong phải dựng cảnh, lúc này bọn họ có thể ăn cơm nghỉ ngơi, Tạ Kinh Niên còn mệt hơn Hoắc Học Xuyên, nói: “Lần cuối cùng anh cười được như thế này là vào lúc chụp ảnh sinh nhật ba tuổi.”

Hoắc Học Xuyên không tin, giễu cợt: “Kinh Niên cưa cưa ngầu quá đi, lúc cặp bồ cũng không cười luôn, thảo nào bây giờ chỉ có thể tự vuốt.” Anh nói xong thừa dịp mọi người đang vui cười, liền gắp đi một miếng cá hấp cuối cùng.

“Xem ra anh không cần tự vuốt, suốt ngày lấy người khác ra làm trò cười.” Phương Tri Cẩn cười nói, khiến người ta không phân biệt được đây là nói giỡn hay là cố ý nhắm vào Hoắc Học Xuyên.

Euler la oai oái, rồi mau chóng bổ sung: “Anh Xuyên chắc chắn là cao thủ tình trường, lúc nãy anh ấy đút em ăn kẹo nghiệp vụ cực kỳ thành thục, nhìn ảnh xong em suýt nữa là thất thủ luôn.”

Hoắc Học Xuyên đắc ý nói: “Tôi đẹp trai thế này chẳng lẽ độc thân hoài được sao? Từ hồi cấp ba trở đi là chưa từng FA lần nào đấy!”

Anh nói xong đột nhiên không ai tiếp lời, quay đầu lại nhìn giật bắn người, không biết anh Đẩu đi tới từ lúc nào, đứng ngay phía sau anh. Anh Đẩu nói: “Ý cậu là gì? Bây giờ vẫn còn hẹn hò?”

“Không có không có, em chọc bọn họ thôi.” Hoắc Học Xuyên lập tức sửa lời, đợi anh Đẩu đi rồi lại cảm thấy mất mặt. Nguyên Viễn nãy giờ vẫn không lên tiếng, lúc này tự dưng nói: “Các anh kiếm người yêu ở đâu vậy, sao em tìm mãi không được.”

Biên Mai Tuyết cướp thịt trong bát Nguyên Viễn, nói: “Đừng có giả bộ nữa, fan còn đào ra được ảnh chụp của ông với thanh mai trúc mã rồi kìa.”

“Phắc, tên mập này có phải ông luôn lén tìm kiếm tên tui không hả?” Nguyên Viễn lập tức móc điện thoại ra, sau đó ghé sang Biên Mai Tuyết, “Mau tìm cho tui, cái cô thanh mai trúc mã đó năm ngoái đã kết hôn rồi, tui phải nặc danh lên tiếng thanh minh mới được.”

Phương Tri Cẩn nói: “Bây giờ em mới hai mươi, mà thanh mai trúc mã của em đã kết hôn từ năm ngoái rồi á?”

Nguyên Viễn cảm thấy Phương Tri Cẩn rất ngạc nhiên, “Ở trấn tụi em kết hôn sớm, có cô mười tám đã sinh con đẻ cái rồi, hồi đầu em còn nói là em sẽ ra mắt thật sớm, sau đó nhận cô ấy làm trợ lý cho em, ai ngờ cổ hổng đợi em.” sstruyen là hàng xóm của súc vật

Biên Mai Tuyết tìm không được, ậm ờ nói: “Fan sẽ bác bỏ tin đồn cho cậu thôi, vả lại đâu phải chỉ có mình cậu bị đào bới quá khứ đâu, tấm ảnh gầy nhom năm mươi ký của tôi hồi năm năm trước còn bị đào ra kia kìa.”

Ra mắt hơn một tháng rồi, dường như đây là lần đầu tiên cả nhóm nói nói cười cười. Bình thường toàn là anh giận tôi tôi ghét anh, ăn xong một cái là lại bắt đầu vờ vĩnh, nhưng mà sự thoải mái và vui vẻ lần này cũng là thật.

Có lẽ mỗi người đều từng nghĩ, liệu bọn họ sẽ có một ngày mở lòng với nhau chứ?

Quảng cáo quay một ngày, ăn hết năm mươi mấy gói kẹo, trên xe bảo mẫu về ký túc xá ai nấy đều hốc nước điên cuồng, cũng không ai nói chuyện, cổ họng rất đau. Hoắc Học Xuyên bây giờ nhớ lại vị ngọt đó cũng muốn ói, cầm điện thoại lên chuẩn bị đặt đồ ăn, nhưng mà lười nói, vì thế gửi tin nhắn vào nhóm: Ăn gì thì báo.

Bữa tối là đặt đồ ăn về ký túc xá, Biên Mai Tuyết muốn hai phần cơm rang thịt, Euler là sandwich, Nguyên Viễn là phở xào, Tạ Kinh Niên là mì thịt bò. Có người ăn trong phòng, có người ngồi trên sô pha xem tivi, Hoắc Học Xuyên và Phương Tri Cẩn ôm một hộp pizza cắm đầu ăn không nói.

Lúc chỉ còn lại ba miếng thì cả hai phải bắn tốc độ, Phương Tri Cẩn cầm một miếng lên cắn thật to, vừa nhai xong đã thấy Hoắc Học Xuyên xếp chồng hai miếng vào nhau, sau đó cuộn lại ngốn hết.

“Anh ăn bánh cuộn trứng đấy à?”

Hoắc Học Xuyên hết sức bỉ ổi: “Sao cậu biết?”

Bọn họ ăn xong phải đến công ty luyện tập, bởi vì đã nhận mấy show diễn, có diễn thương mại cũng có diễn từ thiện, xem như là tuyên truyền lần hai cho việc debut, sau đó xem tình hình mà tổ chức một buổi ký tặng nho nhỏ.

Luyện tập đến đêm khuya, mệt quá nên nằm luôn trên sàn nghỉ ngơi, lúc này không có ai kiểm tra, tất cả đều dựa vào sự tự giác, ai có yêu cầu cao với bản thân thì luyện nhiều, không luyện cũng không ai quản. Hoắc Học Xuyên nhìn gương khoa tay múa chân, động tác vừa gượng vừa xấu, cảm giác như không thể chữa được nữa rồi. sstruyen hay đi ỉa ở nhà súc vật

Phương Tri Cẩn tập hát với Tạ Kinh Niên xong từ phòng thu âm đi tới, cậu mở nắp chai nước đứng bên tường uống, sau đó nhìn không nổi nữa, đi đến bên cạnh Hoắc Học Xuyên nói: “Sao anh cứng ngắc vậy.”

Hoắc Học Xuyên giật lấy nước của cậu uống một ngụm: “Lúc nói tôi bự, lúc thì nói tôi cứng, cậu muốn làm cái gì.”

Hai người tranh cãi trước gương, sau đó mấy người gọi bọn họ, hỏi có về không. “Tôi ở lại luyện với anh ấy một lúc nữa, mọi người về trước đi.” Phương Tri Cẩn đáp, những người khác nghe vậy liền cầm quần áo về ký túc xá trước.

Giống y như tối hôm đó, nhưng mà lần đó là Hoắc Học Xuyên tập cho Phương Tri Cẩn hát, lần này thì ngược lại. Hai người đứng trước gương, mở loa ra nhảy lại từ đầu, sau đó chia động tác ra, Phương Tri Cẩn chỉnh sửa lại từng vấn đề một của Hoắc Học Xuyên.

“Cậu vặn eo làm gì? Chỗ này thầy dạy đâu có cho vặn.”

Phương Tri Cẩn hơi đỏ mặt rồi, nói: “Đây là phong cách cá nhân.”

“Phong cách lẳng lơ gì vậy chứ, hướng đến mấy cô bé mười mấy tuổi mà cậu làm động tác này có thấy thích hợp không?”

“Mấy cô bé thích kiểu này mà.” Phương Tri Cẩn phản bác, “Anh không làm được thì thôi, eo không tốt không biết làm thì cứ nói ra đi, có yêu cầu anh làm đâu.”

Hoắc Học Xuyên mắng: “Tôi không biết làm? Con mẹ nó cậu có muốn thử không?” Anh nắm chặt cổ tay Phương Tri Cẩn kéo ra phía trước, đợi Phương Tri Cẩn nắm lấy tay vịn trước gương anh liền chặn ở phía sau cậu, nhốt cậu lại phía trước mình sau đó chuyển động hông, chọc thẳng vào mông đối phương. nên sstruyen cũng là đồ súc vật

Phương Tri Cẩn nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, lúc này ngẩng lên nhìn vào bản thân mình trong gương, sau đó nhìn vào ánh mắt Hoắc Học Xuyên, cười như không cười nói: “Đội trưởng, dâm loạn đội viên có bị đuổi khỏi nhóm không nhỉ?”

Hoắc Học Xuyên giữ chặt eo Phương Tri Cẩn: “Đây mà gọi là dâm loạn à? Vậy thì cưỡng gian luôn nhé.”

Mặt gương phủ một lớp sương mờ, Phương Tri Cẩn nhìn không rõ mặt mình, cũng không nhìn rõ vẻ mặt khiêu khích của Hoắc Học Xuyên, cậu bị Hoắc Học Xuyên nắm eo vây trong lồng ngực, chóp tóc còn bị mũi Hoắc Học Xuyên cọ vào.

“Phắc, hai người đang làm gì thế?” Tiếng mở cửa vang lên, Biên Mai Tuyết xuất hiện ở cửa, vô cùng kinh hoảng.

Phương Tri Cẩn đẩy mạnh Hoắc Học Xuyên ra, đúng lúc Hoắc Học Xuyên cũng thả lỏng tay. Hai người tách nhau ra nửa mét dựa trên tay vịn, Hoắc Học Xuyên hỏi: “Tập nhảy chứ gì, sao ông lại quay lại?”

Ánh mắt Biên Mai Tuyết chuyển động giữa hai người, nói: “Tôi để quên tai nghe, quay lại lấy, bây giờ hai người có đi không?”

“Đi.” Hoắc Học Xuyên đáp xong đi vào trong góc lấy áo khoác, sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Tri Cẩn, biểu cảm vẫn như thường. Phương Tri Cẩn vẫn đứng dựa vào tay vịn, trên mặt cũng đỏ lừ, nói: “Tôi tập thêm lần nữa, hai người về trước đi.”

Cuối tuần đến trung tâm thương mại diễn từ thiện, diễn xong còn phải đi quyên góp, bọn họ không ăn mặc khoa trương như bình thường, chỉ thống nhất mặc bộ đồ tuyên truyền công ích. Ở hiện trường ngoại trừ các khán giả bình thường, còn có các fan đến xem bọn họ, Euler và Nguyên Viễn chưa hề tách nhau ra giây phút nào, không chỉ cùng nhau phát tờ bướm tuyên truyền, còn cùng nhau che miệng cười, đương nhiên ống kính chụp hai người họ cũng không hề dừng lại.

Các nhân viên công tác còn đang bố trí hiện trường, giá đèn hai bên được đẩy qua đẩy lại điều chỉnh vị trí, bây giờ trời còn chưa tối, đợi trời tối thì mở đèn mới thấy rõ hiệu quả. Phương Tri Cẩn ngồi trong góc tập hát, nhưng mà giọng rất nhỏ, cậu hơi rầu rĩ, sợ lát nữa biểu diễn sẽ không có fan hô tên mình.

Cậu bị mẹ mình gây ám ảnh tâm lý rồi.

Khoảng bảy giờ sắc trời bắt đầu tối, màn biểu diễn cũng bắt đầu, MC ở trên sân khấu phát biểu, bọn họ ở cánh gà đợi lên sân khấu. Phía dưới khán đài khán giả ngồi chật kín, có một vài cô gái cầm bảng đèn “Địa lôi”.

“Được rồi, tiếp sau đây xin mời nhóm khách mời biểu diễn đầu tiên —— Delete! Bọn họ đem đến ca khúc hot nhất gần đây, ‘Nhân quả tháng Sáu’!”

Hoắc Học Xuyên dẫn đầu, Tạ Kinh Niên đi cuối cùng, lên sân khấu như vậy vừa đúng với sắp xếp vị trí nhảy, trong vài bước bậc thang, bọn họ đi sát vai với người MC vừa xuống sân khấu, Euler sợ giẫm lên váy cô nên đi sát sang một bên, đột nhiên bị mất cân bằng.

Phương Tri Cẩn chỉ nhìn thấy Euler loạng choạng túm lấy giá đèn, mười mấy cọng dây rối mù không biết kéo phải dây nào. “Anh Tiểu Phương tránh ra!” Nguyên Viễn ở phía sau hốt hoảng la lên một tiếng.

Một hộp đèn rơi xuống, vai phải của Phương Tri Cẩn nhất thời đau nhói, cậu sụp người xuống, nửa người đều tê rần.

Euler vừa hoảng sợ vừa không biết làm sao, không ngừng nói “Xin lỗi”. Phương Tri Cẩn không cười nổi, cậu cúi đầu không phản ứng gì, lúc này cậu nhìn thấy một đôi tay hướng về phía mình, cậu được xốc nách lên, ngước mắt nhìn thì thấy là Hoắc Học Xuyên.

“Nhúc nhích thử, nếu không được thì đi bệnh viện.”

Cậu thử nhúc nhích một chút, chắc là chưa động tới xương, nhân viên xung quanh đã xử lý đèn xong rồi, cậu nói: “Không sao đâu, lên sân khấu đi.”

Tiếng nhạc “Nhân quả tháng Sáu” vang lên, bọn họ bắt đầu nhảy, bắt đầu hát, Euler vẫn còn lo lắng, Hoắc Học Xuyên bên cạnh liền nhắc nhở cậu ta tập trung tinh thần. Động tác của Phương Tri Cẩn đã không còn ý thức, mỗi lần hất vai xoay eo đều đau đến mức toát mồ hôi.

Đèn rất sáng, vị trí của cậu cũng rất rõ mắt, khán giả chắc sẽ nhớ kĩ cậu, vậy thì cũng xứng đáng.

Màn biểu diễn kết thúc liền đi thẳng tới bệnh viện, sau khi xác nhận không tổn thương đến xương mọi người đều yên tâm, Euler bị anh Đẩu mắng xong càng ủ rũ hơn, cả một quãng đường đều dìu Phương Tri Cẩn không dám buông tay, đến ký túc xá rồi còn đòi đút Phương Tri Cẩn ăn.

“Em đừng như vậy, không phải anh ổn rồi sao?” Phương Tri Cẩn lại treo nụ cười trên mặt, tay trái của cậu bưng bát húp cháo cũng không ảnh hưởng gì, “Em cũng có cố ý đâu, hay là em đi lấy nước tắm cho anh đi, anh húp cháo xong thì đi ngâm bồn.

Euler giảm bớt gánh nặng tâm lý, lấy nước xong còn đi lấy khăn tắm. Phương Tri Cẩn tắm xong vất vả mặc quần áo vào, nhưng mà quả thật không thể nhấc tay sấy tóc được, lau sơ sơ một lúc rồi về phòng.

“Cậu phải thoa thuốc đúng không?” Biên Mai Tuyết nói xong xuống giường, sau đó lấy thuốc mà ban nãy bệnh viện đưa, “Cậu ngồi xuống đi, tôi thoa cho.”

Phương Tri Cẩn vốn không muốn, nhưng mà một mình cậu thì quả thật không thoa được, hơn nữa Biên Mai Tuyết cũng đã chuẩn bị xong rồi, cậu cũng không cách nào đi tìm người khác. Cởi nút áo ngủ ra, cậu để hở bờ vai ra một chút, nhưng mà áo ngủ vẫn cứ rớt xuống khuỷu tay.

Biên Mai Tuyết đổ thuốc ra lòng bàn tay, sau đó bôi lên vai Phương Tri Cẩn, Phương Tri Cẩn bị lạnh nên hơi run lên, Biên Mai Tuyết thấy thế liền lại gần, nói: “Có phải lạnh lắm không, tôi thoa một lúc là nóng lên thôi.”

Phương Tri Cẩn hơi dịch người về phía trước, không muốn hai người ngồi quá gần, tay Biên Mai Tuyết đã chuyển động xuống vai của cậu rồi, xoa vòng vòng sau lưng cậu.

“Tiểu Phương, nhà cậu làm gì vậy?”

Phương Tri Cẩn đáp qua loa: “Bán quần áo.”

“Cô chú cùng bán à? Hạnh phúc thật đấy.”

Phương Tri Cẩn nói: “Nhà tôi là gia đình đơn thân.”

“Xin lỗi, tôi không nên hỏi.” Biên Mai Tuyết lại gần thêm một chút nữa, sau đó bàn tay đang thoa trên người Phương Tri Cẩn chuyển động lên trên, giữ lấy vai Phương Tri Cẩn, tay còn lại đặt trên eo cậu cách một lớp vải áo, “Sau này có chuyện gì thì nói với tôi, tôi giúp cậu.”

Phương Tri Cẩn bất chấp bả vai đang đau nhức, cậu cố gắng nhấc tay giằng ra, tức tốc xuống giường lùi ra một bước. Biên Mai Tuyết cười nhìn cậu, giống như nghĩ rằng cậu đang e lệ, cậu cố gắng bình tĩnh nói: “Cám ơn ông giúp tôi thoa thuốc, tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi.”

Biên Mai Tuyết chậm rãi cất thuốc vào, rồi lại lững thững về giường của mình. Phương Tri Cẩn tắt đèn lên giường, nằm nghiêng để vết thương không bị chạm vào, cậu nhớ lại lúc quay chương trình Biên Mai Tuyết nhìn chằm chằm vào ngực nữ MC, và cả vừa nãy nữa, không ngờ tên mập chết bằm này háo sắc cả nam lẫn nữ.

Trong màn đêm, Biên Mai Tuyết cười một tiếng, mang theo chút trào phúng. Phương Tri Cẩn giật mình, sau đó mở mắt trừng trừng hiểu ra, là vì hôm đó ở trong phòng tập nhảy, Biên Mai Tuyết tưởng cậu và Hoắc Học Xuyên có “quan hệ tốt”, cũng nghĩ cậu lẳng lơ phóng đãng.

Chắc cũng cho rằng cậu có thể lên giường với bất kì ai.

Tay chân Phương Tri Cẩn lạnh toát, lại có chơi buồn cười, cậu biết giới giải trí loạn, nhưng không dự liệu được ai cũng có thể có suy nghĩ dơ bẩn như vậy.

Tiếng ngáy quen thuộc lại vang lên, cậu thử vào giấc nhưng mãi không được, phòng khách và những phòng khác đều tối om, cậu nhịn đau ngồi dậy, sau đó lặng lẽ ra ngoài.

Tưởng bên ngoài không có người, lại không ngờ Hoắc Học Xuyên đang ngồi trên sô pha, thấy cậu đi ra, anh ngoắc tay với cậu: “Đang định gọi cậu, qua đây.”

Cậu đi tới ngồi xuống, nhìn Hoắc Học Xuyên cầm khăn lông, hỏi: “Chuyện gì?”

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Hoắc Học Xuyên nói xong khẽ vén áo ngủ cậu lên, sau đó luồn tay từ phía dưới lên, áp khăn nóng lên vai cậu. Hoắc Học Xuyên đắp xong rút tay ra, nói: “Sưng lên rồi, tôi xem trên mạng nói là phải chườm nóng, cậu chườm nó đi.”

Phương Tri Cẩn oán hận nói: “Sao anh không thoa thuốc cho em luôn đi.”

Hoắc Học Xuyên thầm nhủ sao mình làm ơn còn mắc oán thế này, nói: “Tôi tắm xong đi ra thấy thuốc không ở ngoài, tưởng cậu cầm vào phòng tự thoa rồi, cậu không nói sớm.”

Phương Tri Cẩn cảm thấy không còn đau nữa, cậu đẩy Hoắc Học Xuyên đi ra, nói: “Em muốn ngủ sô pha nữa, tránh chỗ đi.”

Hoắc Học Xuyên không hề nhúc nhích: “Lần này tôi giành trước rồi, cậu đi đi.” Nói xong thấy Phương Tri Cẩn cũng không nhúc nhích, dứt khoát kéo cậu dậy, “Để bệnh nhân ngủ sô pha, anh Đẩu mà biết sẽ giết tôi mất.”

Phương Tri Cẩn bị kéo sang phòng của Hoắc Học Xuyên và Tạ Kinh Niên, Tạ Kinh Niên đã ngủ rồi, Hoắc Học Xuyên để cậu ngủ giường mình, cậu đắp chăn xong rồi không chúc ngủ ngon, mà hỏi ngược lại: “Lúc anh và Tạ Kinh Niên vuốt cho nhau không dính lên chăn chứ?”

Hoắc Học Xuyên trước khi đi khẽ nói: “Yên tâm đi, chỉ dính lên chăn ổng thôi.”

Tạ Kinh Niên mở miệng chửi: “Hai đứa bây mẹ nó xong chưa hả?”

Truyện Chữ Hay