Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

chương 93

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ở trung tâm này, tất cả giáo viên mới đều phải trải qua một tháng thực tập, nhưng Hạ Lâm Hi lại là ngoại lệ hiếm thấy. Thời gian thực tập của cô chỉ có một tuần, một phần là nhờ năng lực ghi nhớ của cô rất tốt, phần còn lại là số học sinh đến đây học hè quá nhiều, nhân lực không kịp bù vào.

Ngày đầu tiên lên lớp, Hạ Lâm Hi phụ trách một nhóm khoảng chừng mười học sinh lớp , tất cả đều đến từ các trường học gần đây. Đây là lần đầu tiên lên lớp thật sự của Hạ Lâm Hi, quản lý kỳ vọng rất cao vào cô.

Cô đứng trên bục giảng phòng học, tự giới thiệu với học sinh: “Xin chào, tôi họ Hạ, sinh viên khoa Toán đại học Thanh Hoa, lúc thi vào đại học được bảy trăm lẻ hai điểm…”

Cô còn chưa dứt lời, mọi người ngồi dưới đã hít mạnh đầy ngỡ ngàng.

“Môn học các bạn đăng kính là Toán nên nội dung chương trình cũng mỗi Toán mà thôi.” Hạ Lâm Hi lật giáo án của cô ra, bên trong chữ viết đẹp đẽ đều tăm tắp. “Nếu các bạn gặp vấn đề về năm môn bắt buộc, cũng có thể tìm tôi nhờ giải đáp.”

Nói xong, cô bắt đầu viết phần ôn tập lên bảng.

Ngày hôm nay, Hạ Lâm Hi mang một bộ quần áo đơn giản, mái tóc dài cũng được cột gọn, nét đẹp dễ chịu này cuốn hút ánh nhìn. Ngoài trời nhiệt độ lên đến ba mươi tám, dù cô mang một chiếc quần dài đi kèm với áo phông thoáng mát, ai cũng thấy được vẻ đẹp hình thể ẩn dấu bên trong.

Không bao lâu sau, phía dưới có một nam sinh giơ tay ý kiến.

Nam sinh ấy lên tiếng hỏi: “Cô Hạ, căn bản của em không vững, em có một số phần học rất tệ, cô giúp em học bù một mình được không?”

Cô Hạ hơi dừng bút, giọng nói thả nhiên: “Căn bản của ai không vững, cuối giờ đến nói với tôi, cha mẹ các bạn đã đóng học phí, tôi có trách nhiệm giúp các bạn hiểu bài.”

Cô quay đầu lại, nhìn thẳng cậu kia: “Còn chuyện gì nữa không?”

Nam sinh nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của cô, rụt cổ lại nói: “Không ạ.”

“Tốt, chúng ta tiếp tục bài học nào.” Hạ Lâm Hi nói.

Lúc giảng bài, Hạ Lâm Hi chú ý phỏng lại giáo viên trung học của mình, cô chú ý lúc nào cần nhấn mạnh, lại hiểu thấu nội dung, giảng giải dễ hiểu, đạt trọng tâm vấn đề, còn lưu ý nhắc nhở những bạn học ngồi sau.

Cô chuẩn bị ba bài tập, tất cả đều tự mình soạn ra. Cô là người đã băng qua cả một đại dương đề thi rộng lớn, việc soạn ra một đề không quá khó khăn, giống như chỉ cần chú tâm một lát sẽ biết phải ra cái gì. Sau lễ trưởng thành lên đại học, cô mài giũa khả năng này thêm nữa, bây giờ dốc bầu tâm huyết ra, ai cũng khen ngợi không dứt.

Quản lý ngồi ngoài cửa, dự thính suốt một tiết.

Sau khi lớp học kết thúc, quản lý lại khách sáo với cô ít nhiều: “Tiểu Hạ, hôm đó phỏng vấn, cô nói có thể dạy sáu môn đúng không?”

Hạ Lâm Hi gật đầu.

“Tiểu Hạ, vậy cô xem thử thế này có được không? Quản lý dùng giọng điệu thương lượng để bàn chuyện với cô. “Bên tôi không chiêu mộ được nhiều giáo viên ngữ Văn lắm, cô chịu thiệt phụ trách một lớp Ngữ Văn nữa được không?”

Ông ta cười giải thích. “Có một số sinh viên học khoa Tiếng Trung, lúc nào cũng giảng văn học kinh điển cho học sinh, phụ huynh lại ý kiến rất nhiều. Bọn họ cho con đến học Ngữ Văn chỉ để thi thố, không đề cao việc giáo dục tư tưởng.”

Quản lý phẩy điếu thuốc vào gạt tàn: “Tiểu Hạ, chắc cô đã hiểu ý của tôi.” Ông ta lấy một thời khóa biểu trong hộc bàn ra, trên đó có khoanh đỏ một chữ, đó là kế hoạch cho lớp Ngữ Văn mới.

“Ý của quản lý là, sáu ngày trong một tuần, tôi không có thời gian nào để nghỉ ngơi?” Hạ Lâm Hi nhận thời khóa biểu, nhưng không nhận lời ngay lập tức: “Hợp đồng của chúng ta…”

“Hợp đồng là một chuyện, cơ hội lại là một chuyện khác.” Quản lý khuyên nhủ. “Cô chỉ cần nỗ lực thêm một chút, lúc kế toán kết sổ sẽ tăng thêm tiền lương cho cô.”

Nghĩ đến tiền thuê nhà năm sau, Hạ Lâm Hi im lặng đồng ý.

Cô liên tục giảng bài trong một tuần, thậm chí giữa trưa còn không có thời gian ăn cơm, đến chạng vạng năm giờ chiều, cổ họng cô hoàn toàn khô rát. Cũng may nghĩ đến ngày nhận lương, nhìn ba ngàn trong tài khoản, cảm thấy bao mệt nhọc cũng vơi dần đi.

Đến lúc về nhà trời đã tối mịt.

Hôm nay Tưởng Chính Hàn về sớm, lúc Hạ Lâm Hi vào cửa, Tưởng Chính Hàn hỏi ngay lắp tự: “Ban ngày em không ở nhà sao?” Anh không nghi kị điều gì, chỉ đứng lên, nhéo má cô.

Hạ Lâm Hi nói: “Em và…” Cô tạm ngưng một lát, bắt đầu nói dối: “Em và Sở Thu Nghiên trao đổi bài tập nghỉ hè với nhau.”

Tưởng Chính Hàn tin là thật.

Hạ Lâm Hi đứng trên bục giảng suốt một ngày, giờ đây chân đã run rẩy. Cô dựa vào tay vịn ngồi xuống ghế, Tưởng Chính Hàn chạm trán cô: “Giọng em khàn quá, bị cảm sao?”

Cô đưa tay lên cản lại ngón tay anh: “Hình như là bị cảm, mấy hôm trước trời trở lạnh, cổ họng em hơi đau.

Tưởng Chính Hàn nắm lấy tay cô, bàn tay như truyền hơi ấm: “Tối nay em ngủ sớm đi nhé.” Nói xong anh còn bảo thêm một câu: “Thuốc hạ sốt anh để trong phòng ngủ, em nhớ uống một viên.”

Hạ Lâm Hi từ chối: “Em chỉ cảm nhẹ thôi, không cần uống thuốc đâu.” Cô đứng dậy: “Anh mau làm việc đi, để cơm tối em nấu cho.”

Tưởng Chính Hàn không đồng ý, anh nhanh chóng bước vào tranh bếp: “Em chờ hai mươi phút, cơm sẽ xong ngay thôi.”

Hạ Lâm Hi nhìn tấm lưng anh: “Công việc hôm nay ổn chứ? Lần trước họp anh bảo phiên bản . có thể tung ra theo đúng dự định.”

Tưởng Chính Hàn lấy thức ăn trong tủ lạnh ra, kể cô nghe tiến triển ban ngày: “Anh cải tiến cơ cấu trước, hôm nay xong thử nghiệm rồi.” Anh còn chưa dứt lời đã mở tủ lạnh ra thêm lần nữa: “Hiệu suất của những người mới đến rất cao, nếu không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lợi nhuận tháng sau sẽ tiếp tục tăng thêm mười phần trăm.”

Hạ Lâm Hi đứng bên cạnh anh, lấy một chai sữa trong tủ lạnh ra, sau đó uống một hớp lớn. Cô rất muốn chú ý hình tượng nhưng bây giờ rất đói, vừa ngồi xuống một lát, dạ dày đã réo ầm lên.

Ngày đầu tiên đi dạy, cả ngày quay cuồng như một con quay. Nghỉ ngơi giữa giờ có học sinh xếp hành nhờ cô giảng giải nên cô ăn được rất ít. Nhưng lúc giữa trưa kia tâm tình phấn chấn, đến cơm cũng quên ăn.

Tưởng Chính Hàn không biết việc này, thấy cô uống nhiều sữa như vậy, anh cầm lấy: “Rất lạnh!”

Hạ Lâm Hi thả chai ra, trên khóe miệng có dính chút ít.

Trong nhà bếp không bật đèn, ánh sáng đều tỏa ra từ phòng khách, làm sáng rõ gương mặt cô. Đôi mắt trong veo mở to, cô liếm khóe miệng mình, Tưởng Chính Hàn nhìn cô như vậy, cô cảm thấy ngượng ngùng.

“Em…” Hạ Lâm Hi nói. “Em thích uống sữa, anh cũng biết mà.

Tưởng Chính Hàn cuối đầu hôn lên trán cô: “Đúng vậy, anh biết.” Câu nói này rất dịu dàng, như đang dỗ dành cô.

Hạ Lâm Hi được chiều sinh kiêu: “Vậy anh lấy của em làm gì?”

Tưởng Chính Hàn đặt chai trên mặt bàn, sau lại lấy một một nồi nhỏ trong tủ ra, mở lò vi ba, hâm nóng sữa giúp cô: “Anh sợ em đau dạ dày.”

Hạ Lâm Hi nghĩ rằng, cô thật sự đã đau dạ dày rồi.

Dưới ánh đèn mờ mịt của căn bếp, Tưởng Chính Hàn bật đèn lên, anh lấy một ít dưa leo ra, cắt vào dĩa. Hạ Lâm Hi tiến lên, cọ cọ vào lưng anh: “Em còn muốn thêm táo vào trong sữa.”

Tưởng Chính Hàn hỏi đến trọng điểm: “Em rất đói sao?”

Hạ Lâm Hi trả lời qua loa: “Em không đói bụng, em chỉ khát thôi.” Cô với tay ôm lấy anh: “Cho em nếm chút đi, rồi em sẽ ngoan ngoãn đợi cơm.”

Những lúc bình thường, có đôi lúc cô nghịch ngợm như vậy, ban đêm ăn khuya, thường thì cô ăn rất ít. Tưởng Chính Hàn chiều cô, muốn ăn gì làm nấy, hôm nay cũng không khác mọi khi, anh nhanh chóng làm một ly sữa táo.

Mười phút sau, sữa táo đã sẵn sàng phục vụ.

Hạ Lâm Hi uống rất chậm, nhưng cô vẫn giải quyết xong xuôi, sau đó còn ăn cơm như bình thường.

Sau bữa cơm, Tưởng Chính hàn dọn bếp, Hạ Lâm Hi quay về phòng ngủ. Cô lấy máy tính ra, bắt đầu soạn giáo án và bài tập cho tuần sau.

Mười hai giờ đêm, cô vẫn chưa xong việc.

Tưởng Chính Hàn bận rộn trong phòng sách nhưng anh vẫn ngủ đúng giờ, hiếm khi nào thức cả một đêm. Vậy nên anh tắt đèn bàn, tắm rửa rồi vào phòng ngủ.

Thật ra anh nghĩ rằng Hạ Lâm Hi đã ngủ rồi. Anh chỉ hiểu hôm nay cô mệt người, anh phải đi ngủ sớm một chút. Nhưng lúc đẩy cửa phòng ra lại thấy Hạ Lâm Hi ôm theo máy tính, định bước ra ngoài.

“Em còn bài tập chưa làm xong.” Hạ Lâm Hi nói với anh. “Anh ngủ trước nhé, đừng chờ em.”

Tưởng Chính Hàn đứng trước cửa phòng ngủ: “Bây giờ là mười hai rưỡi rồi, em không thể để sang ngày mai sao?”

Tất nhiên là không… Vì ngày mai cô còn phải lên lớp nữa.

“Là thế này, ngày mai em còn việc khác phải làm.” Hạ Lâm Hi lập tức bước vào phòng sách, bỗng nhiên lại lùi về phía sau, ngẩng đầu nhìn đôi mắt anh, đưa ra một câu phù hợp tình hình: “Ngày mai là một ngày mới, những trách nhiệm mới, để qua ngày mai, em sẽ lãng phí thời gian.”

Tưởng Chính Hàn tắm rửa không lâu trước đó, trên người anh vẫn còn mùi thơm của sữa, anh nhanh chóng đến gần cô, chỉ ra một kẽ hở: “Ý của câu này là muốn chúng ta đừng lãng phí thời gian vào những chuyện không đâu thôi.”

Anh nói rất có lý, cô không phản bác lại được: “Em không lãng phí thời gian, em có thể ngủ.” Sau lại đề nghị: “Bài tập của em rất khó sao, để anh xem qua nhé.”

Tưởng Chính Hàn nói muốn xem, nhưng ý anh rất rõ, anh muốn giúp cô giải bài.

Hạ Lâm Hi nghĩ kĩ trong lòng, cô không đưa ra bài tập gì, cũng không thể để anh thấy giáo án, đành phải nói thẳng: “Trung học em thường thức xuyên đêm, lúc đại học ở ký túc cũng vậy.”

Cô thương lượng với anh: “Trước hai giờ sáng, em sẽ đi ngủ mà,” Nói rồi, cô kiểng chân lên, hôn mặt anh: “Nếu em không làm xong, em cũng không ngủ được.”

Hạ Lâm Hi đã hứa như vậy, đến hai giờ sáng hôm sau, cô thật sự vào phòng ngủ của họ. Vậy mà Tưởng Chính Hàn còn chưa ngủ, anh ôm máy tính tiếp tục lập trình, người Hạ Lâm Hi hơi run, cô yên lặn lên giường.

“Sáng mai anh cũng dậy sáu giờ sao?” Hạ Lâm Hi nói.

Tưởng Chính Hàn “ừ” một tiếng, dường như anh đã thấm mệt, đóng máy tính lại, tung chiếc chăn mềm maji ra, chời Hạ Lâm Hi vào trong.

Hạ Lâm Hi chui vào lòng anh: “Sau này em không ngủ hai giờ nữa.” Cô hứa. “Em không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi.”

Tưởng Chính Hàn tắt đèn trần, ôm cô vào trong lòng, anh rất tinh ý, một lúc sau lại hỏi: “Em không giấu anh gì chứ?”

Tuy khả năng lập trình của Hạ Lâm Hi không bằng anh nhưng cô cũng biết một số kiến thức cơn bản. Lúc cô dùng máy tính, còn cố ý bật chế độ máy bay, không dùng wifi, để chắc chắn Tưởng Chính Hàn không sử dụng mạng để đọc nội dung giáo án của cô.

Vậy nên lúc anh hỏi, ngón tay cô chạm vào ngực anh, giọng dịu lại, nhẹ nhàng nói: “Không đâu, em không dấu anh gì đâu.” Sau đó còn làm nũng với anh: “Em buồn ngủ lắm rồi, chúng ta ngủ nhé!”

Truyện Chữ Hay