Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

chương 18: trẫm rất tức giận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mạnh Viện sử xem mạch xong, đứng dậy nói: “Thái Hậu nương nương tức giận công tâm dẫn đến hôn mê bất tỉnh, chỉ cần uống thuốc tĩnh dưỡng mấy ngày là được. Nhưng về sau nhất định không thể lại khiến người tức giận.”

Trẫm vội vàng khoát tay để ông ta đi xuống, tiếp nhận khăn trong tay Nam ma ma, vừa lau mồ hôi cho mẫu hậu vừa hỏi: “Nam ma ma, ngươi nói cho trẫm biết, mẫu hậu vì sao lại tức giận?”

Nam ma ma do dự, trẫm nhìn nàng, sau đó cho lui hết cung nữ thái giám, trong tẩm cung chỉ còn nàng và Tiểu Lục Tử.

Chỉ đăng tại: //u./

Nam ma ma lập tức quỳ xuống, nhẹ giọng: “Hồi Hoàng Thượng, trưa hôm nay An Văn quận chúa đến thỉnh an Thái hậu nương nương, nói mấy câu không dễ nghe, mới khiến Thái hậu tức giận.”

Trẫm nhíu mày, An Văn? Không phải trẫm đã nhốt nàng vào tiểu Phật đường sao? Giờ lại đến được Từ An cung?

“Đại hoàng tử phi đến cầu tình, Thái Hậu nương nương không đành lòng, nên thả An Văn quận chúa ra, lần này An Văn quận chúa đến tạ ơn.”

Hừ, tạ ơn? Nàng đến để gây chuyện thì có, nếu đúng là muốn tạ ơn, sao lại khiến cho mẫu hậu tức giận ngã bệnh? Đúng là thiếu giáo huấn!

Trẫm rất thắc mắc, rốt cục An Văn đã nói gì mà có thể khiến mẫu hậu tức giận đến vậy được. Trẫm hỏi Nam ma ma, không ngờ Nam ma ma gục đầu, liên tục nói “Hoàng thượng thứ tội Hoàng thượng thứ tội”. Đáng giận, đến cả Nam ma ma mà cũng không dám nói ra, có thể thấy những điều An Văn nói khó nghe nhường nào.

Trẫm khoát tay ra hiệu cho Nam ma ma đứng lên, nói: “Thôi, ma ma không nói cũng không sao, ngươi ở đây cẩn thận chăm sóc mẫu hậu, trẫm đến xem An Văn. Trẫm rất muốn biết, rốt cục nàng đã nói gì.” Nói xong, trẫm rời khỏi cung điện, không may đụng phải đùi tiểu hoàng thúc khiến trẫm phải lui về sau một bước, nếu không phải Tiểu Lục Tử nhanh tay đỡ, trẫm chắc chắn đã ngã xuống đất.

“Đau…” Đùi tiểu hoàng thúc rất cứng, làm mũi trẫm vừa đau vừa xót. Trẫm vô cùng tự giác dang tay ra để tiểu hoàng thúc ôm mình lên.

“Xem ngươi này, sao lại hoảng hốt vậy?” Tiểu hoàng thúc nói xong ôm trẫm trở lại bên trong, nhưng cũng chỉ dừng ở cửa, cách đại bình phong hỏi: “Thái Hậu có sao không?”

Bên trong, Nam ma ma vội vàng đáp lời: “Hồi nhiếp chính vương, Thái Hậu còn đang ngủ.”

Trẫm kéo tóc tiểu hoàng thúc: “Trẫm biết lí do, là do An Văn, nàng ta ức hiếp mẫu hậu.”

“An Văn?” Tiểu hoàng thúc nhíu mày, trẫm ghé sát vào tai y: “Chính là người bị trẫm tát lần trước, nàng chuyên môn ức hiếp người khác, ngay cả trẫm cũng dám bắt nạt. Trẫm rất ghét nàng, lần này nàng còn đến đây làm mẫu hậu tức giận như vậy, trẫm nhất định phải dùng bản tử đánh nàng, xem nàng còn dám kiêu căng nữa hay không.”

Tiểu hoàng thúc suy nghĩ rồi trả lời: “Thôi, lần này ta và ngươi cùng đi, An Văn thì không nói, nhưng đại hoàng tẩu thì nhất định phải giáo huấn một phen.”

Trẫm ôm cổ tiểu hoàng thúc kiêu ngạo nâng cằm, có tiểu hoàng thúc cùng đi trẫm càng có đế khí, hừ hừ hừ, lần này không đánh cho An Văn nằm liệt trên giường thì trẫm không phải tiểu hoàng đế!

Tiểu hoàng thúc ôm trẫm ngồi liên bộ liễn trở về Lâm Thanh cung khiến trẫm vô cùng buồn bực, không phải đi tìm An Văn sao, sao lại về Lâm Thanh cung rồi?

Tiểu hoàng thúc bóp mũi trẫm nói: “Ngươi là Hoàng Thượng, muốn gặp người nào thì chỉ cần sai người gọi họ đến đây, sao phải tự mình đến gặp bọn họ?”

Trẫm sửng sốt, không hề nghĩ tới chuyện này, chỉ là, “Tiểu hoàng thúc, ngươi không được bóp mũi trẫm nữa, về sau nếu trẫm không cao lên được thì đều tại ngươi.” Trẫm không muốn biến thành người xấu xí!

“Chỉ biết đẹp.”

Trẫm hừ một tiếng, không còn cách nào, tiểu hoàng thúc xinh đẹp như vậy, nếu trẫm xấu xí nhất định phải khóc thật to!

Trẫm đợi nửa canh giờ, uống hết một bình trà, ăn hai đĩa điểm tâm, lại ăn thêm ba quả tươi, ra khỏi cung một lần, nhìn tiểu hoàng thúc phê hơn mười bản tấu chương, chờ đến mệt mỏi mà vẫn không thấy bóng dáng An Văn đâu.

Trẫm càng lúc càng tức giận, An Văn này càng lúc càng coi thường trẫm!

Khi trẫm chuẩn bị phát giận, Tiểu Lục Tử mới hổn hển chạy về, quần áo ướt một mảng lớn, đỉnh đầu dính lá trà, thái dương chảy máu.

Trẫm ngạc nhiên: “Tiểu Lục Tử, ngươi làm sao vậy? An Văn đánh ngươi?”

Tiểu Lục Tử vẻ mặt đau khổ nói: “Hồi Hoàng Thượng, nô tài đi truyền khẩu dụ, An Văn quận chúa ở trong điện phát hỏa, ném ra một chén trà. Nô tài phản ừng không kịp, liền bị đập trúng.”

Trẫm vỗ đùi tiểu hoàng thúc: “An Văn dám làm như vậy? Vậy sao ngươi không sớm trở về?” Ai nha, đùi tiểu hoàng thúc cứng quá, tay trẫm đau!

Tiểu Lục Tử càng thêm nhăn nhó: “Đại hoàng tử phi đang thương tâm, khóc sướt mướt, làm nô tài phải đứng nghe nàng nói đợi lát nữa sẽ mang theo An Văn quận chúa đến thỉnh tội, để Hoàng thượng không tức giận. Cứ như vậy đến bây giờ, nô tài vất vả mới trở về được.”

Chỉ đăng tại: //u./

Trẫm nhanh chóng để hắn đến Thiên điện tìm Tiểu Bạch bôi thuốc, trên trán còn rướm máu, trẫm sợ nhìn nhiều thêm nữa thì buổi tối sẽ gặp ác mộng.

Tiểu Lục Tử lui xuống, trẫm mới ghé vào người tiểu hoàng thúc ủ rũ: “An Văn thật sự là càng ngày càng quá phận, đại hoàng tẩu lại cưng chiều nàng như vậy, khiến giờ nàng càng ngày càng to gan, vô pháp vô thiên.”

Tiểu hoàng thúc đang phê chiết tử lạnh nhạt: “Đại hoàng chất chỉ còn một mình An Văn, điệt tức phụ (cháu dâu) làm như vậy cũng có thể hiểu được.”

Trẫm chớp chớp mắt, thật sự không ngờ tiểu hoàng thúc sẽ nói như vậy.

“Nhưng mà, ” Tiểu hoàng thúc lại nói tiếp: “Con cháu hoàng thất cũng không thể không có quy củ như vậy, An Văn cần phải cẩn thận giáo dưỡng lại.”

“Nhưng đại hoàng tẩu luôn khóc, mà nàng vừa khóc trẫm liền đau đầu, sau đó nàng nói gì trẫm cũng đáp ứng.” Aii, đại hoàng tẩu cái gì cũng tốt, chỉ riêng điều này thì…

Tiểu hoàng thúc vỗ mông trẫm: “Ninh nhi yên tâm, An Văn quá phận như vậy, nếu ngươi phái người đến giáo dưỡng nàng, điệt tức phụ cũng không dám nói gì.”

Trẫm xoay mông tránh thoát bàn tay tiểu hoàng thúc, nghĩ nghĩ nói: “Nếu đại hoàng tẩu lại khóc thì làm sao? An Văn nhất định phải được dạy dỗ, nhưng trẫm cũng không muốn làm cho đại hoàng tẩu đau lòng, nàng cũng rất đáng thương.” Những hoàng tẩu khác đều có con trai bên người, riêng đại hoàng tẩu lại chỉ có một mình An Văn, con trưởng con thứ khác đều đã mất. Lần trước trẫm nhìn thấy nàng, dường như nàng đã gầy đi nhiều, giống như một cây trúc yếu ớt.

“Yên tâm, chuyện này để ta lo, ngươi chờ phát uy là được.”

Được tiểu hoàng thúc cam đoan, trẫm mới yên lòng, chỉ là trong lòng vẫn vô cùng khó chịu. Chỉ cần nghĩ đến An Văn làm mẫu hậu tức giận sinh bệnh, trẫm lại muốn đánh nàng! Đánh hai mươi bản tử, một cái cũng không thể thiếu!

Đúng, trẫm nhẫn tâm như vậy đó! Hừ! Hừ hừ!

Khụ, là thế này, tiểu hoàng thượng của chúng ta vẫn đang rụng răng, nhưng thôi t viết đúng chính tả hết cho rồi. Hị hị. Mn thông cảm nha. tim

Truyện Chữ Hay